Trong mấy tên học viên Học Viện Tử Diệp mới tới này, Hạ Ngôn cũng không nhận ra một người nào.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ta gọi là Lưu Tùng.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ta gọi là Tiêu Hiểu Nguyệt, ngài gọi ta là Tiểu Nguyệt được rồi.
Mấy học viên này kích động báo ra tên của mình với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cũng chỉ có thể cười gật đầu ứng phó.
Tùy ý hàn huyên cùng mấy học viên này vài câu, Hạ Ngôn nói:
- Ta hiện tại cần đi vào trong học viện tìm Lý Nguyên Xuân tiên sinh thảo luận chút việc, không thể nói chuyện lâu cùng các ngươi được.
Hạ Ngôn cố ý nhìn sắc trời một chút, cười nói.
- Được! Hạ Ngôn tiên sinh, chuyện của ngài quan trọng hơn.
Mấy học viên đó liền đáp.
- Hạ Ngôn tiên sinh một chút cũng không có làm cao.
Một gã học viên nhìn bóng dáng Hạ Ngôn rời đi, vui sướng nói.
- Đúng vậy! Hạ Ngôn tiên sinh nói chuyện rất hiền hòa. Hơn nữa, thanh âm của Hạ Ngôn tiên sinh rất nhã nhặn.
Ở trong học viện, Hạ Ngôn nhìn thấy không ít bảng hiệu được thiết kế tỉ mỉ treo ở các nơi, trên đó viết tên ba người Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết. Nhìn thấy những bảng hiệu đó, Hạ Ngôn lắc đầu cười.
Ở trên Hội giao lưu học viện lần này, ba người bọn họ đã thành công đưa Học Viện Tử Diệp gia nhập hàng ngũ Học viện siêu cấp. Trong lòng phần lớn học viên Học Viện Tử Diệp, ba người bọn họ nghiễm nhiên trở thành anh hùng của Học Viện Tử Diệp.
Hạ Ngôn thoáng vận chuyển linh lực, gia tăng nhanh cước bộ. Dọc theo đường đi Hạ Ngôn cố ý tránh những nơi nhiều người, tuy nhiên vẫn gặp được không ít học viên cùng với cả giảng sư. Ngay cả những giảng sư này khi nhìn thấy Hạ Ngôn, phần lớn đều biểu hiện ra thần sắc sùng bái.
Những người bọn họ cũng không biết sau khi Hội giao lưu kết thúc, Hạ Ngôn đã tiến vào Thiên Cung tham gia khảo hạch, không ít người căn bản không biết trên Thánh sơn có Thiên Cung tồn tại.
Cho dù biết Thiên Cung tồn tại, đa số người cũng đều cảm thấy được đó là truyền thuyết xa vời không thể tiếp cận. Giống như lúc trước Vương Thiên Hà chỉ biết Thiên Cung, nhưng tin tức hắn biết cũng quá ít. Cũng giống như Thánh Hoàng vậy, chỉ nghe thấy từ xa chứ không thể lại gần. Khi một vật nào đó cách mình quá xạ vậy cho dù vật đó thật sự tồn tại, ở sâu trong nội tâm liền không có cảm giác gì nhiều lắm.
Tới khu vực dành cho học viên đặc biệt tu luyện, một gã học viên đặc biệt phụ trách thủ vệ nhìn thấy người tới là Hạ Ngôn, tự nhiên nhiệt tình tiến đến hàn huyên mấy câu. Dừng lại mấy phút, Hạ Ngôn liền tiến vào khu vực dành cho học viên đặc biệt.
Những lúc Lý Nguyên Xuân không có việc gì đều ở trong khu học viên đặc biệt. Liễu Vân viện trưởng không có ở đây, rất nhiều chuyện trong học viện hắn đều phải hỗ trợ xử lý.
Sau thời gian chén trà nhò. Hạ Ngôn liền tìm được Lý Nguyên Xuân. Lý Nguyên Xuân đang ở trong một phòng để các loại văn kiện, hắn cũng đang sắp xếp lại một số văn kiện.
Khi Hạ Ngôn tiến vào, Lý Nguyên Xuân cũng không cảm giác được. Hiện tại thực lực Hạ Ngôn đã cao hơn Lý Nguyên Xuân rất nhiều, nếu Hạ Ngôn muốn, cho dù đi đến sát phía sau Lý Nguyên Xuân, chỉ sợ Lý Nguyên Xuân cũng không có bất cứ cảm giác gì.
- Lý đại ca!
Hạ Ngôn đứng ở trong phòng nhìn một lát, cười hô lên.
Thân hình Lý Nguyên Xuân chấn động, vội lắc mình một cái, quay người lại, nhìn thấy là Hạ Ngôn mới trợn mắt lên. Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Ngôn vừa rồi lên tiếng gọi, trong nháy mắt đó quả thực khiến cho hắn hoảng sợ.
- Hạ Ngôn?
Ly Nguyên Xuân lập tức ngạc nhiên vui mừng kêu lên:
- Tại sao đã trở lại rồi? Mấy người Viện trưởng cũng đã trở lại sao?
Ly Nguyễn Xuân biết đám người Liễu Vân hẳn là đang đi tham quan Kinh Các của các học viện khác, cho nên mới kinh ngạc tại sao Hạ Ngôn lại trở về lúc này. Theo lẽ thường, Hạ Ngôn cũng có thể đi cùng Liễu Vân mới phải.
Hạ Ngôn lắc đầu đáp:
- Viện trưởng dẫn theo Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đi tham quan Kinh Các mấy Học viện nhất lưu. Đệ không đi cho nên quay về trước.
- Ngươi tại sao không đi? Cơ hội này khó có lắm đó.
Lý Nguyên Xuân lập tức nói, sau đó lại cười hắc hắc:
- Hạ Ngôn! Trở về cũng tốt, lâu như vậy không gặp, lão ca ta quả thật nhớ đệ đó. Đệ đã gặp Tiểu Thanh chưa?
- Ha ha! Đệ cũng nhớ lão ca mà. Ừ, vừa rồi đệ đã gặp Tiểu Thanh.
Hạ Ngôn cười gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng:
- Trương gia thành Kim Dương kia gần đây có động tác gì không?
Trương Bảo tộc trưởng Trương gia đích thân đến thành Tử Diệp điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Phong, trong thời gian hai ba tháng trôi qua không biết có điều tra ra kết quả gì hay không.
Hạ Ngôn gần đây vẫn không có quay về thành Tử Diệp, đối với chuyện này gần như không nắm được gì.
Mối họa ngầm Trương gia này phải nhanh chóng diệt trừ mới được.
Nếu đợi cho bọn họ tạo thành nguy hại đối với người thân của mình rồi mới đi giải quyết, vậy quá chậm rồi.
- Chuyện này trong lúc nhất thời nói không hết. Lão đệ, đi! Chúng ta tìm một tửu lâu từ từ nói chuyện. Ha ha, ta còn muốn nghe đệ kể lại chuyện ở Hội giao lưu học viện nữa đó.
Lý Nguyên Xuân nói xong liền thu thập một số văn kiện một chút.
- Được!
Hạ Ngôn gật đầu đáp.
Hai người rời khu học viên đặc biệt liền nhìn thấy một đám học viên cùng giảng sư đang tập trung ở bên ngoài. Trong đó còn có không ít học viên đặc biệt.
Nhìn thấy một đám người này, Hạ Ngôn không kìm nổi hít vào một hơi. Hắn có chút hối hận không có đợi đến buổi tối hẳn đi tìm Lý Nguyên Xuân. Hiện tại nhiều người tập trung ở đây như vậy, khẳng định không thể hờ hững trực tiếp rời đi được.
Gặp phải trưởng hợp này, Hạ Ngôn cũng không thoải mái.
- Hạ Ngôn tiên sinh đi ra rồi!
Một gã học viên nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, lập tức lấy hơi hô to một tiếng.
Tiếng hô vừa dứt, mọi người đều cùng nhau tiến về phía bên này, cả đám đều đồng thanh hô lên tên Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn thấy trong đám nguời có mấy bóng dáng quen thuộc.
Lưu Khải, Chu Lan Đức, còn có con gái tộc trưởng Vương gia thành Ngọc Thủy Vương Ngữ Yên.
- Hạ Ngôn!
Lưu Khải cùng Chu Lan Đức xông lên phía trước đám người lớn tiếng hô lên.
Chớp mắt mọi người đã tới trước mặt Hạ Ngôn, thanh âm ồn ào khiến Hạ Ngôn cũng không biết nên ứng phó thế nào, chỉ có thể đưa mắt xin Lý Nguyên Xuân giúp đỡ.
- Im lặng!
Lý Nguyên Xuân cười với Hạ Ngôn, xoay người, vươn hai tay lên vẫy vẫy phía trước, lớn tiếng hô lên một câu.
Tiếng hô của Lý Nguyên Xuân rất lớn, hắn vận khí rống to, thanh âm giống như tiếng sấm vậy, hơn một trăm học viên trước mặt đều toàn bộ yên tĩnh lại, tuy nhiên sự nồng nhiệt trong ánh mắt vẫn không có tan đi.
- Các vị học viên! Hạ Ngôn vừa mới từ thành Tử Nguyệt trở lại thành Tử Diệp, còn có một việc cần xử lý. Mọi người hẳn là không muốn cản trở Hạ Ngôn chứ. Chờ Hạ Ngôn bố trí thời gian, học viện chúng ta sẽ đặc biệt tổ chức một hoạt động, để Hạ Ngôn giảng thuật lại chuyện tình về Hội giao lưu học viện lần này cho tất cả mọi người đều nghe.
Lý Nguyên Xuân lớn tiếng nói.
Chúng học viên nghe được Hạ Ngôn sẽ giảng thuật quá trình Hội giao lưu học viện diễn ra, đều trầm trồ tán thưởng.
Hội giao lưu học viện ở trong mắt học viên bình thường cũng đã là một sự kiện không nhỏ. Dù sao, cứ ba năm mới có một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có ba học viên có cơ hội tham gia Hội giao lưu.
Hầu hết học viên cũng chưa từng có cơ hội tham gia Hội giao lưu học viện.
- Hạ Ngôn! Có một số việc ta muốn nói với ngươi.
Vương Ngữ Yên tới cạnh Hạ Ngôn, thấp giọng nói.
Nghe vậy, Hạ Ngôn hơi sửng sốt, rồi sau đó chuyển ánh mắt:
- Lý đại ca, chúng ta tìm một tửu lâu từ từ tán gẫu đi. Lưu Khải, Chu Lan Đức! Các ngươi cũng cùng đi đi. Vương Ngữ Yên, ngươi có thể cùng đi không?
Hạ Ngôn nhìn Vương Ngữ Yên hỏi.
Vương Ngữ Yên nói có chuyện muốn nói với mình, nhưng nơi này hiển nhiên không thích hợp.
- Được.
Vương Ngữ Yên gật đầu đáp.
Quan hệ giữa nàng và Hạ Ngôn xem như có chút đặc thù. Vương gia cùng Hạ gia ở thành Ngọc Thủy là đối thủ cạnh tranh. Vương Ngữ Yên và Hạ Ngôn cũng là nhân vật đại biểu cho hai gia tộc này. Bọn họ có đôi khi thân bất do kỷ.
Bởi vì bọn họ không thể không suy nghĩ cho ích lợi gia tộc mình.
Ly khai đám người, năm người Hạ Ngôn đến một tửu lâu phía ngoài học viện.
Thành Tử Diệp cách thành Tử Nguyệt cũng không xa, có một số người quan tâm Hội giao lưu học viện cũng đều biết danh tiếng Hạ Ngôn. Tuy nhiên đại đa số thực ra cũng không quan tâm Hội giao lưu học viện này. Hơn nữa, thành Tử Diệp đa số đều là cư dân bình thường, cũng không thể so sánh với thành Tử Nguyệt. Cho nên, Hạ Ngôn mặc dù đi ở trên đường lớn cũng gần như sẽ không bị người nhận ra.
- Hạ Ngôn!
Vương Ngữ Yên sau khi ngồi xuống, đưa mắt nhìn Hạ Ngôn.
- Ngươi có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng. Lý Đại ca và Lưu Khải, còn có Chu Lan Đức huynh đệ đây đều không phải người ngoài.
Hạ Ngôn biết ý tứ Vương Ngữ Yên, liền trực tiếp nói.
Ánh mắt Lưu Khải cùng Chu Lan Đức lấp lánh nhìn về phía Vương Ngữ Yên.
-Ừ!
Vương Ngữ Yên gật đầu, thoáng trầm ngâm một lát.
- Thành Ngọc Thủy trong khoảng thời gian này đã xảy ra một việc.
Vương Ngữ Yên đầu tiên nói.
- Sao?
Hạ Ngôn nhướng mày, thành Ngọc Thủy phát sinh chuyện, cùng mình có liên quan? Vậy khẳng định là gia tộc mình, Hạ gia xảy ra chuyện rồi.
Hạ Ngôn ánh mắt biến đổi;
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện tình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên bảy ngày trước cha ta tới thành Tử Diệp một lần, hắn nói tình cảnh hiện tại của Hạ gia phi thường không ổn.
Vương Ngữ Yên cũng chưa quay về thành Ngọc Thủy, nàng biết những chuyện phát sinh ở thành Ngọc Thủy cũng đều là tin tức từ trong gia tộc truyền đến.
Bảy ngày trước, Vương Nhạc phụ thân Vương Ngữ Yên, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm Vương gia từng tới đây một lần, nói về chuyện Hạ gia.
Lúc đó, Vương Nhạc là nói đã liên thủ cùng Tịch gia đối phó Hạ gia.
Vương Ngữ Yên vừa nghe xong lập tức kinh hãi thất sắc. Vương Nhạc có lẽ không biết danh vọng cùng thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, nhưng Vương Ngữ Yên lại biết đại khái. Hạ Ngôn không chỉ có thực lực đã phi thường mạnh, vượt xa cảnh giới Linh Sư, hơn nữa địa vị ở trong Học Viện Tử Diệp cũng phi thường cao. Ngoài ra còn có một sư phụ là Viện trưởng nữa.
Vương gia bất quá chỉ là một gia tộc quận thành, nếu đắc tội Hạ Ngôn, vậy hậu quả rất khó nói. Một câu nói của Hạ Ngôn chỉ sợ cũng có thể khiến Vương gia tan biến.
Cho nên, Vương Ngữ Yên lập tức liền nói lại tình hình hiện tại của Hạ Ngôn cho phụ thân nàng. Sau khi Vương Nhạc nghe xong, sắc mặt kịch biến. Hắn không nghĩ tới tốc độ Hạ Ngôn thăng tiến lại nhanh như vậy.
Vương gia cùng Tịch gia liên thủ đã được thời gian hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Vương gia cũng chiếm được không ít chỗ tốt. Sản nghiệp Hạ gia bị cắn nuốt đại khái có một phần năm bị Vương gia chiếm lấy, số còn lại thì bị Tịch gia chiếm giữ.
Nghe Vương Ngữ Yên nói như vậy, trong lòng Vương Nhạc như có một tảng đá lớn đè nặng, không thể thở được. Việc này quan hệ đến an nguy của cả gia tộc, hắn không thể không thận trọng được. Một khi Hạ Ngôn quay trở lại thành Ngọc Thủy, vậy có lẽ đó chính là ngày thay đổi.
Cuối cùng, Vương Nhạc quyết định lập tức rời khỏi quan hệ hợp tác với Tịch gia, trả lại toàn bộ sản nghiệp của Hạ gia mà Vương gia đã chiếm cho Hạ gia. Hơn nữa, Vương Nhạc còn để Vương Ngữ Yên nghĩ biện pháp xoa dịu quan hệ với Hạ Ngôn. Vương Ngữ Yên lúc ấy đã nói, để Vương gia liên thủ với Hạ gia, nhưng Vương Nhạc cũng rất khó xử.
Tịch gia có thể nhanh chóng xâm chiếm sản nghiệp Hạ gia là bởi vì có một cỗ lực lượng thần bí duy trì. Tài chính Tịch gia như cuồn cuộn không ngừng. Ngay cả Vương Nhạc cũng không biết người sau lưng Tịch gia rốt cuộc là ai. Tuy nhiên, Vương Nhạc biết đó dường như là một thế lực phi thường lớn, lớn đến mức gia tộc mình căn bản không thể chống lại.