- Không sai, là vì chiếc Linh La Giới trên tay ngươi!
Thân ảnh kia gật gật đầu.
- Muốn mở được phong ẩn của Linh La Giới thì huyết mạch phải đạt tới điều kiện phù hợp. Mà ngươi có thể giải khai được phong ấn trên đó chứng tỏ ngươi thoả mãn yêu cầu.
- Hạ Ngôn, ngươi đã tu luyện được bao lâu rồi?
Ánh mắt của nhân ảnh kia chợt loé loé lên, nhìn Hạ Ngôn hỏi.
- Hiện tại ta đã mười sáu tuổi, từ khi ta bắt đầu nhớ được thì ta đã luôn luôn tu luyện. Nhưng đó kinh mạch của ta không thể đả thông được nên...
Hạ Ngôn nhớ lại giai đoạn tu luyện thống khổ trước kia, nhưng hắn vẫn chưa từng từ bỏ.
- Ta biết rồi!
Nhân ảnh kia vung tay lên.
- Trước khi ngươi có được Linh La Giới thì ngươi căn bản không thể tu luyện được loại võ kỹ nào! Tất cả những võ kỹ trên thế giới này này đều thuộc loại thấp kém, không thích hợp với huyết mạch của ngươi, tất nhiên không thể khiến ngươi đả khai toàn bộ kinh mạch của cơ thể!
Nhân ảnh kia hơi bĩu môi lên, dường như cực kỳ khinh thường.
Võ kỹ của thế giới này...
Trong lòng Hạ Ngôn cả kinh, nhân ảnh này có ý tứ gì?!
- “Hắn nói võ kỹ của thế giới này quá thập kém. Chẳng lẽ hắn không phải là người thuộc thế giới này?! Hoặc là nói còn tồn tại một thế giới khác nữa!?
Trong lòng Hạ Ngôn thầm kinh hãi.
- Được rồi! Thời gian của ta còn lại không nhiều! Hư Ảo Thần Điện đã được ngươi mở ra thì chúng ta hãy nói ngắn gọn đã! Trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết một ít chuyện của ta!
Khẩu khí của nhân ảnh kia chợt biến đổi, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc!
- Ta tên là Thương Hà, một vạn năm trước đã từ Chủ thế giới tới Phân thế giới này. Lúc ấy, ta bị trọng thương mà không thể chữa trị được. Cho nên trước khi hoàn toàn tử vong ta đã để lại một phần ý thức!
- Hạ Ngôn, ngươi hiện tại nhìn thấy là một phần ý thức của ta! Một phần ý thức này chỉ có thể mang theo một bộ phận ký ức của ta mà thôi. Mà năng lượng của phần ý thức này chỉ có thể duy trì được nửa canh giờ sẽ hoàn toàn tiêu tan!
Thương Hà chầm chậm nói co Hạ Ngôn.
- “Ý thức, ký ức?!”
Trong lòng Hạ Ngôn đang cố gắng tiêu hoá ý nghía của những từ này.
- Hạ Ngôn ngươi có thể mở được Hư Ảo Chi Cảnh, có thể sử dụng được Linh La Giới mà ta lưu lại thi có thể nói trong cơ thể ngươi có huyết mạch của ta!
Thương Hà nhìn Hạ Ngôn nói:
- Lúc này, ngươi phải làm truyền nhân của Thương Hà ta, có được thực lực cường đại của chính mình!
- Cái gì?
Hạ Ngôn rất không muốn chen vào lời nói của đối phương nhưng nghe Thương Hà nói thế. hắn thật sự không kìm được thốt lên.
Thương Hà nói trong cơ thể mình có huyết mạch của hắn điều này làm sao có thể?! Ánh mắt Hạ Ngôn trợn tròn lên, trong khoảng thời gian ngắn thật sự cảm thấy rất khó có thể hấp thu những điều này.
- Không cần nghi ngờ! Lúc ấy, khi sinh mạng ta bị đe doạ đã bức máu huyết trong cơ thể ra, sau đó hạ ấn ký xuống thân thể một người tu luyện. Mà tên tu luyện kia, cũng là mầm mống ban đầu! Mà ngươi, khẳng định là hậu nhân của người đó! Đương nhiên, nhân loại của Phân thế giới này cũng quá yếu, nên trải qua rất nhiều thế hệ cũng chưa từng thể hiện ra đặc tính máu huyết của ta. Tuy thế, sớm muộn gì cũng sẽ có người hiển lộ ra đặc tính đó!
Thương Hà thấy vẻ mặt rung động của Hạ Ngôn thì nói tiếp.
- Hiện tại không quản tới việc ngươi có thể tiếp nhận lời nói của ta hay không, ngươi chỉ cần nghe là được!
Thanh âm của Thương Hà càng lúc càng trở nên dồn dập.
- Thực lực hiện tại của ngươi quá yếu, nhưng ngươi lại còn rất trẻ. Dưới sự trợ giúp của những bảo vật của ta, tương lai ngươi nhất định có thể trở thành chúa tể một phương!
- Ha ha, trông cậy vào một ngày ngươi sẽ báo thù cho ta thì dường như cũng không thực tế! Tuy nhiên ta vẫn hy vọng có ngày đó!
Thương Hà lắc đầu cười cười:
- Hạ Ngôn, trong chiếc hòm này có một số vật phẩm ta để lại cho người. Đây là những thứ quý giá mà ta đã tích cóp cả đời mình, ngươi phải sử dụng cho tốt!
Trong tay Thương Hà chậm rãi xuất hiện một chiếc hòm bằng gỗ, sau đó bay tới trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn nhìn chiếc hòm, không khỏi đưa tay ra đón lấy.
- Trong này chẳng lẽ là Bích Lộ Huyền Thuỷ?
Hạ Ngôn thầm đoán.
- Bích Lộ Huyền Thuỷ?
Thương Hà hơi sửng sốt, bỗng nhiên lắc đầu cười nói:
- Bích Lộ Huyền Thuỷ, loại đồ bình thường này làm sao đáng để ta cất chứa?
- Đồ vật bình thường? Không đáng cất chứa?
Hạ Ngôn giật mình!
Thương Hà này rốt cuộc là ai?
Bích Lộ Huyền Thủy chính là thứ mà vô số người đến đập nát đầu cũng muốn thế mà hắn lại nói chỉ là thứ bình thường!
- Không cần hoài nghi! Bích Lộ Huyền Thuỷ tuy rằng có thể giúp đỡ cho người tu luyện nhưng chỉ coi như một loại dược liệu bình thường mà thôi! Đương nhiên, Bích Lộ Huyền Thủy là một loại dược liệu cơ bản, đối với người tu luyện khi thực lực còn thấp thì trợ giúp thực sự rất lớn. Ta lúc ấy cũng dự đoán được điều này cho nên cũng chuẩn bị cho ngươi không ít.
Nói xong, ngón tay Thương Hà khẽ nhấc lên, một đạo ánh sáng xuất hiện.
Ánh sáng này đình chỉ một lúc rồi biến mất. Sau khi biến mất, một cái bình màu đen thật lớn xuất hiện.
- Bên trong chiếc bình này toàn bộ đều là Bích Lộ Huyền Thuỷ.
Thương Hà chỉ vào chiếc bình nói.
Hạ Ngôn nghe thế liền chuyển thân đi tới, mở nắp bình ra. Lập tức một cỗ linh lực tràn đầy tinh thuần thoát ra, quả thật chính là Bích Lộ Huyền Thủy! Ánh mắt Hạ Ngôn lập tức co rụt lại.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Bích Lộ Huyền Thuỷ trong chiếc bình này quả thật là tràn đầy. Mà chiếc bình này hiển nhiên lại chính là một chiếc bình sứ bình thường.
Đem vật như Bích Lộ Huyền Thuỷ đặt trong loại bình sứ này thì có thể thấy được chủ nhân của nó cũng không quá coi trọng nó.
Chiếc bình Bích Lộ Huyền Thuỷ thì phải dùng tới khi nào?!
Hạ Ngôn trợn to mắt ra nhìn, cố gắng trển tĩnh tinh thần, rồi đóng nắp bình lại.
- Một bình Bích Lộ Huyền Thuy này hẳn là đủ cho ngươi dùng! Những loại bình thường này ta cũng lười thu thập!
Chờ cho Hạ Ngôn nắm lấy cái bình, Thương Hà không thèm để ý nói.
Hạ Ngôn không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh!
- Loại phổ thông này ta cũng không làm nhiều!
- Được rồi! Ngươi mở chiếc Càn khôn hộp gấm kia đi!
Thương Hà chỉ vào chiếc hộp gấm trong tay Hạ Ngôn nói.
- ừm!
Hạ Ngôn mở chiểc hộp gấm ra. Thoạt nhìn chiếc hộp này không lớn nhưng bên trong lại cất chứa không ít đồ vật! Mắt thường nhìn qua, giống như những thứ kia bị thu nhỏ vậy!
- Bên trong có một chiếc bình màu đỏ thẩm, ngươi lấy ra đi!
Thương Hà nói.
Nghe thế, Hạ Ngôn nhìn kỹ một chút. Tuy rằng trong Càn khôn hộp gấm này có không ít vật phẩm nhưng sắp xếp rất gọn gàng. Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua một cái liền thấy được cái bình màu đỏ thẩm.
Thuận tay, Hạ Ngôn lấy cái bình ra. Bình này vừa ra ngoài liền khôi phục lại kích thước nguyên bản.
- Cái này à?
Hạ Ngôn lắc lắc cái bình này rồi hướng về Thương Hà hỏi.
- Đúng thế! Bên trong đó chính là tinh huyết của ta đã được cô đọng! Ngươi lúc này dùng luôn đi! Đây chính là trân bảo!
Thương Hà nói với khẩu khí không thể hoài nghi!
- Tinh huyết!
- Có dùng không?
HạNgôn nhìn nhìn Thương Hà rồi nghi hoặc nói:
- Đây chính là tinh huyết của ngài, sao lại để ta uống máu của ngài?
Điêu này khiến Hạ Ngôn có chút không thích ứng!
- Không phải máu mà là tinh huyết! Là tinh huyết đã được ngưng luyện! Nhanh uống đi! Thân thể hiện tại của ngươi yếu kém quá! Ta không hài lòng!
Ánh mắt Thương Hà trừng lên, nói như ra lệnh.
Chân mày Hạ Ngôn khẽ run lên, nhìn dịch bình trong tay.
- “Thể chất của ta trên Đại Lục Long Chi cũng được coi như khá tốt.
Thương Hà này sao còn ngại thể chất của ta quá kém?! ”
- “Trong cái bình này là tinh huyết của hắn, cũng không biết rốt cuộc là cái gì?!”
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ, mở bình nắp ra, một cỗ thanh hương tràn ngập!
- Ổ? Đây là máu?
Hạ Ngôn nhìn qua nắp bình, có thể thấy được chất lỏng màu vàng bên trong.
- Máu sao có thể là màu vàng, hơn nữa còn có mùi hương như thế?!
Cổ mùi hương này so với mùi hương của đan dược còn dễ ngửi hơn!
Dưới ánh mắt chăm chú của Thương Hà, Hạ Ngôn đem bình tinh huyết này uống hết, hương vị cực kỳ ngon lành! Một lúc sau, một dòng nước ấm chậm rãi từ bụng dâng lên, tuy nhiên cũng không xuất hiện phản ứng gì khác!
- Tốt lắm! Hiện tại ta đã yên tâm rồi! Chờ khi ngươi ra khỏi nơi này, thể chất của ngươi hẳn là có thể miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn! Tinh huyết của ta ẩn chứa rất nhiều năng lượng. Nhất thời ngươi cũng không thể hấp thu hoàn toàn được, sau này chậm rãi tiêu hoá thông qua tu luyện vậy!
Thương Hà thấy Hạ Ngôn dùng hết số tinh huyết kia thì gật gật đầu, dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Thời gian của ta cũng không còn nhiều, ngươi có gì cần hỏi cứ hỏi!
Thương Hà dừng lại một chút, dường như nhìn thấu tâm tư Hạ Ngôn, nói thẳng ra.
Hạ Ngôn quả thật có rất nhiều nghi vấn.
- Tuy nhiên, có một số việc ta cũng không thể hoàn toàn giải đáp được. Hiện tại ta chỉ là một phần ý thức, không có trí nhớ toàn vẹn.
Thương Hà nói thêm.
Hạ Ngôn gật đầu.
- Thương Hà tiền bối, Hư Ảo Chi Cảnh và Hư Ảo Thần Điện này là do ngài sáng tạo ra?
Hạ Ngôn hỏi ra một vấn đề. Hư Ảo Chi Cảnh này rốt cuộc là tồn tại như thế nào, Hạ Ngôn bây giờ vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Tuy nhiên có thể khẳng định nơi này tuyệt đối là một không gian.
- Đúng thế, không gian này là ta tạm thời sáng tạo ra khi đến Phân thế giới này!
Thương Hà gật đầu.
- Để sáng tạo ra Hư Áo Chi Cảnh này, ta cũng tốn hao không ít khí lực!
Sáng tạo một không gian, loại năng lực này Hạ Ngôn cũng không dám nghĩ tới. Hiện tại hắn thậm chí còn chưa thể khống chế được linh lực ở ngoại giới quanh mình, muốn sáng tạo một không gian thì đúng là nói si nói mộng.
Cho dù là cường giả Linh Tông cũng gần như không thể khống chế được linh lực quanh mình, khoảng cách tới việc sáng tạo ra một cái không gian thì đúng là cách xa vạn dặm!
- Hạ Ngôn, ta nói cho ngươi, đây cũng không phải là không gian bình thường! Không gian này, vật sống cũng có thể tiến bảo, không như những không gian bình thường chỉ có thể đưa từ vật vào! Lúc ấy, khi ta sáng tạo ra không gian này còn có ý định bắt một số dã thú cho vào, ha ha ha!
Thương Hà cười hắc hắc.
Hạ Ngôn nhớ lại, khó trách lúc trước hắn còn nghe được tiếng dã thú gào rống. Những dã thú này không phải là số mà Thương Hà bắt vào thì khẳng định cũng là hậu duệ của chúng.
- Thương Hà tiền bối, ngươi làm sao biết người nắm giữ Linh La Giới là nhất định có thể tìm được Hư Ảo Chi Cảnh?
Hạ Ngôn trầm ngâm một lát rồi hỏi.
- Lấy được Linh La Giới cũng phải giải trừ phong ấn trên đó mới tính là truyền nhân của ta! Trong Linh La Giới còn có Linh La tâm pháp mà ta lưu lại, chỉ khi mở được phong ấn mới có thể tu luyện được tâm pháp được ẩn giấu sau đó. Tâm pháp đã bị ta chia làm bảy bộ phận, phân tán bên ngoài thế giới. Trong Linh La Giới là bộ phận thứ nhất. Cũng chỉ có người mở hết phong ấn của Linh La Giới thì mới có thể tu luyện Linh La tâm pháp.
Thương Hà giải thích.
- Tại sao ngài phải phân Linh La tâm pháp thành bảy bộ phận?
Hạ Ngôn khó hiểu hỏi.
Nếu Linh La tâm pháp có thể đầy đủ và không bị tách ra thì hắn đã có thể học tập toàn bộ rồi! Mà hiện tại, hắn lại còn phải tìm những bộ phận còn lại.