Linh La Giới

Chương 54: Chương 54: Tụ Phúc lâu






Hai người Trương Vận cùng Lưu Đức mới vừa chuyển ra từ góc quẹo, Vương Phúc chỉ liếc thoáng qua liền thấy được, nếu không phải Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân chắn trước cửa, hắn đã sớm lên nghênh đón rồi.

Tuy rằng Tụ Phúc lâu là sản nghiệp Vương gia, thế nhưng nếu Tụ Phúc lâu đã mở cửa, vậy tự nhiên là để kiếm tiền. Loại con cháu nhà giàu như Trương Vận cùng Lưu Đức, Vương Phúc liền vô cùng nịnh nọt. Nên biết, công tử ca như Trương Vận cùng Lưu Đức, mỗi tháng dùng cơm ở Tụ Phúc lâu đều không dưới mười lượt.

Thế nhưng bởi vì Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân chắn ở trước người lão nên chưa kịp lên chào đón, đã thấy Trương Vận vẻ mặt tươi cười đi nhanh về phía bên này, hơn nữa trong miệng lớn tiếng kêu Ngôn ca. Ngữ khí lấy lòng hoàn toàn không hề che đậy, coi như là một tên ngốc cũng có thể nhìn ra được Trương Vận muốn biểu đạt điều gì.

Còn Lưu Đức cũng cùng một dạng như vậy, mở miệng luôn gọi Ngôn ca thân thiết biết bao nhiêu.

Nhìn thấy cảnh như vậy, vẻ mặt Vương Phúc kịch liệt run lên mấy cái, lúc này ánh mắt nhìn lại Hạ Ngôn đã hoàn toàn thay đổi. Vừa rồi ánh mắt vẫn còn mang theo hoài nghi, còn hiện giờ lão tin tưởng Hạ Ngôn tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Người có thể để Trương Vận cùng Lưu Đức gọi Ngôn ca, đồng thời làm ra loại tư thế này, tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc. Tuy rằng Vương Phúc là con cháu Vương gia, thế nhưng lão chẳng qua chỉ là một người Vương gia bình thường. Có thể được bổ nhiệm làm tổng quản Tụ Phúc lâu này, lão đã hao tốn không biết bao nhiêu lời nói, đi qua bao nhiêu quan hệ trong gia tộc.

Hạ Ngôn khẽ cau mày, trong đầu cố nhớ lại một chút, lúc này mới nhớ ra xác thật có một lần gặp qua tiểu Lục tử này ở Hạ gia. Lúc đó hắn còn ở chung một khối với Hạ Lưu, Hạ Lưu nhìn thấy Hạ Ngôn liền thuận tiện đưa Trương Vận ra giới thiệu một chút.

Hạ Ngôn biết gia gia Trương Vận là một trong Chấp sự Thánh đường, địa vị Trương gia ở trong thành Ngọc Thủy cũng có chút hiển hách.

- Hóa ra là thiếu gia Trương gia!

Mặt Hạ Ngôn mỉm cười một chút.

- Vị này là công tử Lưu gia sao? Ha ha! Đều là danh nhân quý thiếu gia thành Ngọc Thủy chúng ta cả!

- Ngôn ca! Nhìn huynh nói kìa, ở trước mặt huynh chúng ta đều là tiểu nhân cả, nào phải thiếu gia gì chứ. Ngôn ca! Huynh muốn vào Tụ Phúc lâu dùng cơm sao? Hả? Vương Phúc, sao ngươi lại cản đường?

Trương Vận kinh ngạc một tiếng, ánh mắt biến đổi, sắc bén nhìn về phía Vương Phúc. Hắn đã sớm phát giác ra giữa Hạ Ngôn cùng Vương Phúc có va chạm, nhưng lại làm như lúc này mới phát hiện.

Thân thể Vương Phúc run lên, sau ót chảy một tầng mồ hôi hột, xấu hổ cười nói:

- Trương thiếu gia! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, vị Ngôn thiếu gia này...

Con mắt Vương Phúc khẽ liếc sang Hạ Ngôn, lão nghĩ nát óc cũng không ra ở thành Ngọc Thủy này có hộ nhà giàu họ Ngôn nào mới khiến Trương Vận thành như thế.

Trương Vận trừng mắt:

- Cái gì Ngôn thiếu gia. Vương Phúc, ta thấy ngươi mờ mắt hay sao? Hạ Ngôn thiếu gia Hạ gia, lẽ nào ngươi không nghe nói qua? Con mẹ nó, lẽ nào thật sự là ngươi chắn đường Ngôn thiếu gia?

Vương Phúc vừa nghe lờinày, thiếu chút ngã ngửa ngất đi. Đại danh Hạ Ngôn đương nhiên hắn nghe nói tới. Nhất là mấy ngày trước, Hạ Ngôn ở phường thị khu Bắc giao thủ với đệ nhất tân khách Tịch gia Từ Hoảng, trong thành Ngọc Thủy ai mà không biết.

Lưu Đức sầm mặt bước lên trước, lúc này hắn nên biểu hiện cho thật tốt. Biểu hiện tốt, không chỉ có thể để Trương Vận thả Lý Nhược Lan, còn có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Hạ Ngôn.

- Ta nói Vương Phúc, có phải ngươi không muốn làm chức tổng quản này nữa? Dám chắn đường Ngôn ca đi, ta đánh tên hỗn đản ngươi!

Lưu Đức xắn tay áo, hắn vốn là một hoàn khố, ở thành Ngọc Thủy này người có thể làm hắn sợ cũng không nhiều. Nếu là trước mặt tiểu thư Vương gia thì hắn còn có thể thu liễm vài phần, nhưng chỉ mỗi cái tên Vương Phúc này, ở trong mắt hắn làm sao có thể so sánh được với Hạ Ngôn cùng Trương Vận?

Bốn gã hầu ở trước cửa lúc này cũng không dám dính vào, trong chuyện này liên quan đến các công tử thiếu gia các gia tộc thành Ngọc Thủy, bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ. Vạn nhất khiến thượng tầng gia tộc bất mãn, đến lúc đó sợ rằng rơi đầu còn là chuyện nhẹ.

Bản mặt béo phì của Vương Phúc đã vô cùng kinh hãi, lão vạn lần không ngờ tới người thanh niên ăn mặc mộc mạc trước mặt đây, chính là Hạ gia Hạ Ngôn danh chấn thành Ngọc Thủy! Nếu như biết sớm, lão tuyệt đối không dám ngăn ở chỗ này.

Hơn nữa, ở nửa canh giờ trước tiểu thư Vương Ngữ Yên còn tự mình căn dặn chờ Hạ Ngôn thiếu gia tới thì dẫn Hạ Ngôn thiếu gia đến phòng chữ Thiên. Mà hiện giờ, sự tình lại biến thành cái dạng này, lão làm sao ăn nói với Vương Ngữ Yên đây?

Thấy trên mặt Hạ Ngôn không chút thay đổi, thịt mỡ mặt Vương Phúc co thành một đoàn, nặn ra thành một cái mặt cười vô cùng khó coi.

- Hạ Ngôn thiếu gia! Đây... đây... đây là ta có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, ta thật sự không nghĩ tới ngài là Hạ Ngôn thiếu gia mà! Nếu không, nếu không... có cho ta thêm một lá gan nữa ta cũng không dám cản trở Hạ Ngôn thiếu gia! Ôi! Vừa rồi tiểu thư còn lệnh ta nghênh tiếp Hạ Ngôn thiếu gia mà, ta... ta...

Vương Phúc ra vẻ đáng thương, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

Lý Nguyên Xuân ở một bên vẫn nhìn mấy thiếu gia công tử này biểu diễn, trong lòng cảm thấy rất thú vị, bực bội vừa rồi cũng tan đi không ít. Hắn là người thẳng tính, tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì lớn lao.

- Lão ca! Bên ngoài trời nóng, chúng ta nên vào trong trước đi?

Hạ Ngôn không để ý đến Vương Phúc, xoay người lại nói với Lý Nguyên Xuân.

Lý Nguyên Xuân mặt ngăm đen cười hắc hắc nói:

- Được! Nghe theo lão đệ an bài!

Hạ Ngôn lại nói với Trương Vận cùng Lưu Đức:

- Tạ ơn hai vị! Nếu không phải đụng tới hai vị, ta còn phải tốn miệng lưỡi một phen nữa.

Trương Vận vội vã cười nói:

- Ngôn ca quá khách khí, chỉ cần huynh báo ra tên của mình, thành Ngọc Thủy này ai dám ngăn cản huynh chứ? Đừng nói là một cái Tụ Phúc lâu, coi như là Thánh đường thì Ngôn ca cũng vào được nữa.

- Được rồi! Ngôn ca, huynh cùng vị đại ca này cũng dùng cơm, không bằng hôm nay ta làm chủ, mời Ngôn ca cùng vị đại ca này uống một ly rượu của tiểu đệ thế nào?

Trương Vận nhanh chóng chuyển động tâm tư.

Hạ Ngôn do dự một chút, nói:

- Sợ rằng hôm nay không được, Vương Ngữ Yên mời ta đến đây, có thể còn có chút việc muốn nói với ta. Không bằng lần sau lại tâm sự cùng hai vị.

Trương Vận đảo mắt cười ha ha nói:

- Ha ha! Thì ra là Vương Ngữ Yên tiểu thư đích thân mời, vậy Ngôn ca mau mau vào đi.

- Ngôn ca, Vương Ngữ Yên tiểu thư kia là một trong tứ đại mỹ nữ thành Ngọc Thủy chúng ta đó!

Lưu Đức chậc chậc hai tiếng nói, trong mắt chợt lóe thần sắc kinh diễm.

Hạ Ngôn lắc đầu từ chối cho ý kiến, liếc nhìn Lưu Đức cùng Trương Vận, mấy tên hoàn khố này, tâm tư mỗi ngày đều hao trên người nữ nhân, cũng khó trách gia tộc bọn họ không thể tiến thêm một bước.

- Lão ca, chúng ta vào đi thôi!

Hạ Ngôn nói với Lý Nguyên Xuân.

Lý Nguyên Xuân bước về trước, liếc mấy tên hầu khách nói:

- Bây giờ còn muốn gỡ kiếm hay không?

Bốn tên hầu khách kia nào còn dám trả lời, đều cúi thấp đầu, Vương Phúc vội vã nịnh nọt:

- Không cần! Không cần! Hai vị là bằng hữu của tiểu thư, đương nhiên không cần gỡ kiếm. Để ta dẫn đường cho hai vị.

Vương Phúc khom người khom lưng, đẩy cửa lưu ly đi vào.

Bên ngoài xảy ra chuyện, trừ khi là lớn giọng như Lý Nguyên Xuân, nếu không thì bên trong quán rượu không thể nghe được. Không ít người thấy hai người vừa bị ngăn cản, bây giờ lại được Vương Phúc tự mình dẫn tiếp vào, không khỏi bắt đầu suy đoán nguyên nhân.

Gian phòng hàng chữ Thiên, chỉ có hai gian, nằm ở tầng thứ ba của quán rượu. Trong gian phòng này, chỉ có khách nhân tôn quý mới có tư cách sử dụng. Ví như mấy vị tộc trưởng đại gia tộc ở thành Ngọc Thủy, Chấp sự Thánh đường, hoặc là hội trưởng các phòng bán đấu giá, Hội trường Khiêu Chiến Cực Hạn, Hội trường dong binh mới có tư cách vào phòng hàng chữ Thiên.

Tụ Phúc lâu quả nhiên không hổ là đệ nhất lâu thành Ngọc Thủy. Hạ Ngôn đi vào trong quán rượu này, cũng không khỏi bị độ xa hoa bên trong chấn kinh một chút. Toàn bộ lầu quán, đều dùng Nam Sơn mộc quý giá chế tạo. Bốn góc xung quanh, đều bày biện rất nhiều kỳ trân dị thảo. Trên vách tường, toàn là danh họa tranh chữ giá trị rất cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.