“ Âu Dương Linh Linh, cô thật không biết xấu hổ “ Người con trai khoảng 18 tuổi, gương mặt tà mị nhưng không giấu nổi sự khó chịu chán ghét dưới đáy mắt . Aiz.. hắn phải công nhận cô rất xinh đẹp nhưng dâm đãng không chịu nổi. Âu Dương Linh Linh có khuôn mặt trái xoan, trắng hồng, khi cười còn xuất hiện hai núm đồng tiền thực sự rất đẹp, tuy nhiên sự dâm đãng của cô thật khiên anh dậy sóng không nổi.
Coi như không nghe thấy, cô tiếp tục áp sát bộ ngực đầy đặn của mình vào người Mạc Vũ Tuấn. Khóe môi khẽ cong lên, lập tức dán vào môi hắn, cái lưỡi mềm mại khẽ cạy hàm răng trắng, nhảy múa cùng cái lưỡi của hắn.
” Tôi còn muốn lên giường với anh cơ... A “ Chưa kịp nói xong cô đã bị Mạc Vũ Tuấn không thương tiếc đẩy xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa anh không quên tặng cho cô một cái nhìn khinh bỉ.
Sau khi cửa đã đóng, căn phòng trở lại sự yên tĩnh lạ. Âu Dương Linh Linh vẫn ngồi dưới đất, từ từ ngồi dậy đi ra phía ban công, gió mát nhẹ thoảng qua , khiến mái tóc đen dài của cô khẽ bay . Gương mặt cô ngẩng lên trời, ánh mắt dâm đãng không còn, ánh mắt tiếc nuối , đau khổ không có. Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, từ khóe mắt bỗng chảy xuống một dòng nước mắt. Âu Dương Linh Linh quả thực cảm thấy đã quá mệt mỏi. Từ khi đó đến giờ, cô làm những điều này để làm gì nhỉ? Ha, cô nhận được những gi ? Ánh mắt khinh bỉ, những lời chế nhạo sao ?
Cô khẽ cúi xuống dưới nhìn. Tầng này là tầng 3 , nếu cô nhảy xuống, có thể chấm dứt sự mệt mỏi này đúng không ?! Thôi cứ thử, có lẽ sẽ có được kết quả tốt.... Đôi chân nhẹ nhàng nâng lên, đứng lên những hoa văn trên thành. Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, bàn tay nắm nắm chặt từ từ thả lỏng , rồi buông hẳn ra. Thân thể không còn chỗ dựa nữa. RƠI XUỐNG...
” Cô bị điên sao, đầu óc cô có vấn đề à” Mạc vũ Tuấn cầm chặt tay Âu Dương Linh Linh, dùng sức kéo lên. Sau khi an toàn rồi, cô vẫn dùng khuôn mặt ngây ngốc nhìn anh.
” Cô nhìn cái gì, tại sao cô lại tự tử? Cô có biết tôi ... “ Lo cho cô thế nào không , 6 chữ này được anh kịp thời ngăn lại .
” Không phải anh chán ghét tôi sao, rất muốn tôi biến mất sao? Ha, tôi tự tử không phải vừa lòng anh rồi ? Tại sao lại cứu tôi ?” Âu Dương Linh Linh mỉa mai nói. Những lời nói ấy quả nhiên đã thành công chọc giận người nào đó.
” Bốp !” Một tiếng thanh thúy vang lên, một bàn tay bay thẳng vào mặt cô, in dấu tay đỏ rần trên một bên má.
” Tôi chán ghét cô không có nghĩa cha mẹ cô không cần cô. Nếu cô tự tử , họ sẽ như thế nào ?”Mạc Vũ Tuấn hét lên, ánh mắt đã bùng lửa từ bao giờ. Hắn biết cái tát vừa rồi quả thật đã dùng sức rất nhiều, nhất định cô rất đau. Ai bảo cô chọc tức hắn làm chi.
Cũng cái tát ấy đã làm cho tất cả ngụy trang của cô rơi xuống. Nước mắt ra càng lúc càng nhiều. Cô hét lên
” Anh thì biết cái gì về tôi, biết cái gì về gia đình tôi chứ. Anh bảo họ lo cho tôi ? Ha, ông ta không hề coi tôi như con gái. Có biết, mỗi khi tôi về nhà đều mắng chửi tôi , xua đuổi tôi. Anh biết sao ? Mỗi ngày tôi đều không muốn về cái nơi gọi là nhà đó, trong mắt họ chỉ có cô con gái Âu Dương Lan Chi . Mỗi ngày tôi khóc hàng ngàn lần, có ai thấu hả ? Các người đều như nhau cả thôi, tôi đều không cần các người. Cút đi cho tôi” Cô gầm lên, một tay đẩy Mạc Vũ Tuấn ra, một tay lau nước mắt cứ chảy ra như suối.
Từ trước đến giờ anh tưởng mình hiểu rõ cô hơn bất kì ai. Nhưng giờ thì anh biết mình chẳng hiểu một chút gì về cô cả. Một chút cũng không .