CHƯƠNG 82 PN2
Một ngày, sóc con cùng anh trai đi đi chơi.
Anh trai ôm em trai ngồi trên một lương đình (đình nghỉ mát) trên đỉnh núi không người, hai người cùng nhau xem mặt trời mọc, không khí cực kì hài hòa tốt đẹp, vì thế vuốt sói của anh trai bắt đầu không thành thật lộn xộn sờ mó.
Ôm thân thể nhỏ bé mềm mại, tâm tư lại đen tối, không nghĩ gì nhiều nâng cằm em trai hôn sâu một cái.
“A… anh…” sóc con thả lỏng thể xác và tinh thần, bất quá người nào đó vì quá mức vội vàng hôn liên tiếp, ngâm thanh vẫn không cẩn thậnlộ ra.
“Ngoan.” Anh trai tựa trán vào trán sóc con, mùi phun ra hơi thở nóng bỏng đều phun lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của sóc con, “Không có người,cũng không quỷ, đừng thẹn thùng…”
“A…”
Nơi này bởi vì phong thủy quả thật không có quỷ linh nào thường lui tới, mà baquỷ đitheo Khúc Y Nhiên từ trước lúc anh trai động dục cũng đã tựđộng tiêu thất.
Làm bóng đèn lâu lắm rồi, làm đến không còn cảm giác… Không lạ mà nhìn nhá! ( uy)
Lý Mật bay quanh núi vài vòng, “Ê, chúng ta có nên tìm thêm người làm một bàn mạt chược hay không?”
Đường Bá Hổ quạt quạt cười, “Cậu nhàn thật nhỉ, Y Nhiên không phải đã nói nơi đây linh khí sung túc, không thích hợp cho ‘người’chưa đầu thai lui tới hay sao.”
“Thế chẳng phải là thực nhàm chán sao?”
“Có lẽ …”
Đường Bá Hổ cứ máy mắt trái, không biết làm sao, từ tối qua đã bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên.
“Đông Phương?” Hắn ta nghiêng đầu nhìn người bên cạnh bỗng nhiên cảnh giới hẳn lên.
Đông Phương không nói gì, chỉ yên lặng thu hồi châm tuyến, đầu ngón tay chỉ về một phía, thanh âm thản nhiên, “Có lẽ, là tìm được ngươi rồi.”
Đường Bá Hổ nhìn theo hướng y chỉ, kết quả… Hắn ta thế nhưng thấy đượcai?”Ninh, ninh vương…”
“Bá Hổ, thật là ngươi! Bá hổ, ta…”
“Không được lại đây!” Đường Bá Hổ ánh mắt độc ác hẳn lên, giờ hắn ta đã là người chết, sớm đã không còn là thiếu niên lúc xưa cam chịu bị bài bố, không cam lòng chỉ có thể còn chút hơi tàn nữa.
Đường Bá Hổ theo bản năng ôm lấy cánh tay Đông Phương, mà Lý Mật kialúc này không biết lắc lư chạy đi đâu, thế nhưng không ở chung quanh!
Miệng không lúc nào ngừng, cũng chả chịu ngồi yên một chỗ.
Đường Bá Hổ chỉ có thể dựa Đông Phương, mà Đông Phương quả thậtkhông làm cho hắn ta thất vọng, tuy không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng nóinhư thế nào cũng ở trong ngọc với nhau thời gian dài như vậy, đối đụng chạm của ĐườngBá Hổ cũng không bài xích.
Thậm chí, giáo chủ còn ra tay nắm bờ vai của hắn ta, “Sao rồi.”
Đường Bá Hổ cố gắng giấu đi gì đó sắp hội tụ nơi đáy mắt, thấp giọng nói,”Không có gì, chỉ là nhìn thấy người không muốn gặp mà thôi.”
Nói xong, hắn ta lại ngẩng đầu dũng cảm nhìn thẳng người phía trước, “Thỉnhngươi đi đi.”
“Không, Bá hổ, ngươi biết không? Nhiều năm như vậy ta kỳ thật vẫn luôn luôn…”
“Cút! Ta không muốn nghe!” Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Bá Hổ nổi bão,hắn ta luôn luôn là người tính tình tốt nhất trong ba quỷ, giờ lại hung ác ra tay.
Quạt gió giương lên, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía.
Ninh vương hiểm hiểm (nguy hiểm cực kì) tránh đi, căn bản không có khả năng đánh trả.
Quan hệ của bọn họ vốn đã cứng ngắc, giờ mà ra tay ngăn cản chẳng khác nào hoạ vô đơn chí!
Hai người đánh nhau tung trời, Lý Mật lại không biết từ chỗ nào chui ra, “Trời ạ, hiện trường đánh nhau giang hồ! Ê ê? Người kia là ai thế!Móa nó, dám bắt nạt Hổ ca của chúng ta! Giáo chủ đại nhân, giết gã! A a…”
Lý Mật ngẩng đầu khó hiểu nhìn người nào đó, anh che miệng tôi làm gì?
Đông Phương chỉ không tiếng động lắc đầu, Y Nhiên từng nói qua, bọn họ trong quá khứ có ràng buộc chưa đứt.
Người trong lương đình đang thân thiết, quanh núi này chả có quỷ nào, ĐườngBá Hổ xuất ra một thân võ nghệ hung hăng sửa chữa Ninh vương, người nàođó cũng có năng lực, đáng tiếc quyết không đánh trả, cuối cùng mặtmũi bầm dập.
“Bá Hổ, khẩn cầu ngươi lại cho ta một cơ hội đi, ta lúc này đây tuyệt đối sẽkhông lại cặn bã nữa!” Ninh vương phiêu bạt nhiều năm hình như dùng từ hơi xì-tin thì phải?
“Thiên tài mới tin tưởng ngươi!”
“Ngươi hiện tại chính là quỷ mà… a!”
Đang nói, cằm bị đấmmột phát.
Đường Bá Hổ tức giận ngút trời, mắt bốc lửa, nhưng trong mắt Ninh vương lại thành ra dễ thương muốn chết!
“Nếu cho ngươi đánh một chút mà có thể nguôi giận, như vậy xin mời tùy ý… xuống tay…với ta… “
“… …”
Nghe gãnói ghê tởm như vậy, Đường Bá Hổ ngược lại không còn tâm tình đánhngười nữa.
Người nào đó từ ngày hôm nay trở đi, cuộc sống đã không còn bình tĩnh.
Lý Mật trong lòng yên lặng vì Đường Bá Hổ cầu nguyện, “Hổ ca, chúc anh may mắn.”
Hết