Mấy ngày sau khi thành lập Lĩnh Nam quân là mấy ngày vất vả nhất của đời Minh, hoặc theo ý hắn lúc này là như vậy. Vì quyết tâm muốn hòa mình vào với tầng lớp chiến sĩ, cũng là vì hắn sâu sắc hiểu rõ sự yếu đuối của mình ở cái thời buổi loạn lạc này, nên Minh bất chấp Sáng và Ruộng khuyên ngăn, cũng học theo các quân sĩ khác, đi huấn luyện. Lịch huấn luyện cực kỳ nghiêm, đây là do Sáng đề ra, hắn bảo hắn từng được vinh dự đứng dưới trướng một vị tướng quân Lĩnh Nam cực thiện luyện binh, lại được ông ta vài đường chân truyền, vì thế mà hắn cũng có không ít tâm đắc. Lời hắn nói chưa bao giờ là lời khoe khoang, không cần đến mấy cái gật đầu xác định hắn nói đúng đi nữa, Minh cũng cực kỳ an tâm giao cho Sáng làm giáo đầu, kiêm quân súy đội quân này.
Từ sớm, khi tiếng kèn sừng trâu vang lên, toàn thể tám trăm hơn Lĩnh Nam quân đã phải nai nịt gọn gàng, hàng ngũ chỉnh tề trong vòng năm phút. Trên vai mỗi người là một cái gù to, chứa đầy đá tảng, chân và tay đều đeo đá phụ trọng, toàn thân cũng phải gia tăng ít nhất năm mươi kg trái phải, nặng nề kinh người. Đó là chưa tính bộ áo giáp vốn đã được chỉnh lượt vài phần, cùng tùy thân phân phối mỗi người một cây cung, một ống tiễn, một thanh đoản đao cùng hắn vũ khí chuyên dụng. Riêng phần phụ trợ binh lại phải nhiều thêm rât nhiều thứ lỉnh khỉnh khác. Nếu như đây là một cánh quân tự tổ chức, Minh tin chắc sẽ không có bất kỳ cừ súy hay Lạc tướng, Lạc hầu nào đủ sức trang bị họ như vậy. May thay, những trang bị này là hàng cướp được từ cánh quân Hàn Sính mà ra, dùng năm ngàn quân trang bị, vũ trang tận chân răng cho tám trăm quân, ngay cả Trưng Nhị Vương cũng phải than, bọn họ cũng quá xa xỉ đi.
Cùng với năm mươi người vũ dũng nhất được tách riêng thành thân vệ quân của Trưng Trinh, toàn thể Lĩnh Nam quân hiện tại vừa đúng tám trăm năm mươi bốn người. Thống lĩnh Trưng Nhị Vương, Đặng Khải Minh làm toàn quân quân sư, Sáng làm một quân chỉ huy, gọi là quân súy, bên dưới thiết một vệ phu trưởng, do ả Chân, một cô gái trong Trưng Trinh nguyên thân vệ đảm nhiệm, cùng với tám bách, mỗi bách vừa đủ trăm người, có bách phu trưởng chỉ huy, dưới nữa có thập phu trưởng chỉ huy một thập mười người, cùng ngũ phu trưởng chỉ huy một ngũ năm người. Mấy ngày qua, bọn họ đều bị Minh bắt buộc phải thuộc nằm lòng biên chế mới như thế, nên từ bắt đầu nhiều bỡ ngỡ, nay đã quen thuộc, nhiều tên có thể bô bô kêu lên Bóng thập trưởng, Gậy ngũ trưởng.... hết sức tự nhiên, làm Minh chột dạ mãi không thôi với mấy cái tên này...
Minh cùng với Trưng Trinh và Sáng đứng đầu đội ngũ đang tập hợp, mặt đối mặt với tám hàng dài binh sĩ, sau lưng là năm mươi thân vệ quân. Chỉ thấy trong mỗi hàng dài, đều có phân phối số lượng cùng loại hình binh khí như nhau, gồm mỗi đội ba mươi tên cung nỗ thủ, ba mươi tên thụ chạc trường thương binh, hai mươi tên mộc giáp thuẫn thủ binh, cùng hai mươi tên phụ trợ thợ săn binh. Thụ chạc trường thương chính là loại thương có nhiều chạc cây phía trước, gắn thêm với mũi thương, có thể nói, loại vũ khí này ngoài lực sát thương rộng và mạnh, còn có khả năng khống chế cao mà ngay cả những người nghĩ ra nó như bọn Minh cũng không thể ngờ, khóa, móc, quét chân cùng gạt bỏ nó đều có khả năng thực tiễn không thể tưởng tượng được.
Buổi sáng tầm từ bốn đến sáu giờ sáng là tập trạm quân tư, bao gồm đứng im, nghỉ, trái, phải các loại. Minh không dám nói hắn biết nhiều, nhưng trạm quân tư hắn dám đảm bảo là có chất lượng cao trong khâu luyện tập kỹ luật quân sĩ, cùng với tăng cường khả năng lĩnh ngộ cự ly, giữ vững đội hình của họ. Không phải thế mà nhìn biết bao quốc gia ở tương lai đều dùng nó như huấn luyện quân sự cơ bản thì biết. Ở nơi rừng rú thế này, nó cũng có tác dụng lý tưởng, Minh mồ hôi nhễ nhại đứng yên đấy, trên lưng hơn năm mươi kg làm hắn thật không còn đủ sức di chuyển mảy may, cũng không rãnh rỗi quan sát vẻ mặt hồng hào, không chút mệt nhọc của Trưng Trinh cùng Sáng. Với hai người võ công cao cường, trạm quân tư đơn giản là rèn nghị lực cùng ý chí, nhưng với hơn tám trăm tên Lĩnh Nam quân khác thì đây chính là tượng đài cho họ noi theo. Cũng không thể để bản thân giống quân sư đi, đứng mới nửa tiếng hơn mà mồ hôi đã nhiều như tắm, hai chân run rẩy không ngừng. Có điều lạ là khi thấy Minh chật vật mất hình ảnh như thế, trong lòng bọn họ chỉ có ấm áp chứ không có khinh bỉ, vì họ cho rằng, quân sư tuy thân ở vị trí cao, vẫn chịu đựng vì họ mà hi sinh, vẫn cố dung nhập họ.
Phải đến tầm sáu giờ hoặc hơn, khi mặt trời đã sáng hẳn, Sáng mới nâng chiếc kèn sừng trâu lên thổi, ra lệnh toàn quân nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng chạy đến quầy đồ ăn đã nấu xong từ lâu, hì hục ăn lấy ăn để bữa sáng của mình, trước khi bắt đầu những nội dung tập luyện khác. Thân mang phụ trọng, di chuyển trong rừng, giữ đội hình thành những con thoi đan xen qua tầng tầng cây thô to, né tránh chạc cây hay rễ cây xuất hiện, lại cố gắng kiềm chế khoảng cách giữa từng người với nhau, là những gì mấy ngày nay họ phải tập quen. Lâu lâu, Sáng sẽ dùng kèn lá để hiệu lệnh cho các thợ săn, để họ dùng ám ngữ truyền lại cho đội trưởng mình, qua đó xác định hướng đi chung của toàn quân, họ nỗ lực để không tự làm loạn, xong thân thể nặng nề cùng địa hình rắc rối họ liên tiếp va đụng vào nhau, hoặc đâm cả đầu vào cây, hoặc bất ngờ khựng lại khi gặp một con suối nhỏ, hỗn loạn cực kỳ. Tối đến, tên nào tên nấy đều mắt thâm mũi đau, tay chân đầy vết thương mà nằm, có cô gái còn quần áo ướt sũng, tóc tai lầy lội, mặt hồng chỉ chực khóc, gây ra đủ thứ tiếng cười hắc hắc không thôi từ đám dân quân, khiến chúng thật hận không có một bụi cỏ nào đột nhiên xuất hiện mà chui vào.
Tình huống này vẫn giữ mãi đến tận ngày thứ ba vẫn không có mấy tiến bộ, làm nhiều lúc mọi người đã nghĩ, liệu có phải mình phương án là sai lầm? Mãi đến hôm nay, tình huống mới tốt hơn nhiều, tuy vẫn sẽ bị khập khiễn nếu va phải con suối hay bụi cây nào đó bất ngờ xuất hiện, nhưng bọn họ đã biết cách dựa vào hoàn cảnh cùng tiếng động để thực hiện cơ bản né tránh như nhảy vội hoặc cúi người, thậm chí có tên té nhoài ra đất, tuy vẫn giữ tốt vị trí, vẫn vội vội vàng vàng đứng lên chạy tiếp, vừa gõ đầu tự trách vừa ảo não nhìn quanh, đón lấy những nụ cười bí hiểm hả hê.
Sỡ dĩ tình huống có khác biệt, là nhờ một tên bách phu trưởng, khi ấy tên Đào Nhất này vì nhảy né một cành cây mà đâm vào một tên nữ cung nỗ binh, làm nàng té nhoài ra đất, bầm tím cả một bên mắt. Chiều đến, hắn ăn năn đến gặp cô gái trẻ, tay chân lúng túng hỏi thăm,
“Cho ta xin lỗi nha, ngươi có đau hay không nha? Ta thật không cố ý.” Hắn đành chịu, nàng cùng hắn là cùng thôn mà lớn, lại là hắn trong mộng phu thê, hắn rất sợ nàng hờn dỗi, mà nay lai làm nàng đau xưng mắt, hắn đau lòng nha.
“Hứ” cô gái trẻ giận dỗi xoay người, bất kể hắn. Gặp nàng như thế, Đào Nhất hoảng lên, vội đưa ra hai ba quả trứng gà rừng, còn hôi hổi nóng mà nói.
“Đây ngươi lấy cái này mà lăn lên mắt, sẽ hết thâm, lại đẹp da. Thật đó, đây là ta nghe quân sư nói, tuyệt đối không sai a.” hắn lắp bắp. Chưa đợi hắn tiếp tục thề thốt, cô gái đã vội lấy mấy trái trứng, lăn lăn trên mắt, lên mũi, lên cả miệng, dường như là cái câu đẹp da còn quan trọng hơn hẳn vết bầm quanh mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn co quắp, nàng chống nạnh hỏi “ Ngươi đi đứng thế nào mà va cả vào ta?”
“Là ta né tránh nhánh cây sắp tới a.” Hắn vội la lên thanh minh, xong thấy vẻ mặt ta tin ngươi mới là quỷ của nàng, hắn sỉ diện nói “Thật nha, ta biết có nhánh cây sắp tới nha, lão đầu thường bảo, đi rừng chú ý nắng chiếu, nếu góc mắt nhiều râm mát, chắc chắn có chạc cây nha.”
Nàng kia nghe vậy ngạc nhiên “Có thể như vậy đoán a? Ngươi giỏi như vậy?”
Thấy nàng ngưỡng mộ mình, tên Đào Nhất hếch cái mũi lên mà nói.
“Đấy là đương nhiên, không gạt ngươi nha, ta đã né qua rất nhiều cây, tránh đau đớn không phải chỉ một lần.” Thấy mắt nàng tỏa sáng, hắn hưởng thụ tiếp.
“Ngoài ra còn có con sông con suối, nếu chú ý đất đá xung quanh cũng có thể đoán nha.”
“Thật như thế chứ, ta nói, thảo nào mấy tên kia né suối hay vậy?” Một giọng khác chen vào. Thì ra là những gì hắn nói nãy giờ đã đánh sâu vào tim đen mấy tên lính ngồi đây, chúng nhao nhao tụ lại bàn tán.
“Thì đã sao? Ta nói ngươi nghe ngươi không hiểu, nhìn bụi cỏ mọc cũng biết có rễ cây hay không, nhìn hướng cỏ là biết bờ suối nữa kia.” lại một giọng khác chen vào....
Dần dần, bọn hắn chủ đề làm xung quanh binh lính cũng cảm nhiễm lấy, bọn hắn lê la lại tham gia, rôm rả cả lên. Minh thấy vậy vỗ đầu một cái thật kêu, bảo sao mình lại không nhớ cái thủ pháp này đây? Đoạn từ đó về sau, sau khi tập xong cả quân sẽ ngồi lại với nhau, cùng chia sẻ kinh nghiệm ngày hôm nay, cùng chỉ ra sai lầm, tình cảnh cũng không khác lúc trước bọn họ tướng lãnh họp bàn phương hướng là mấy, thậm chí mấy tên bách phu trưởng, thập, ngũ phu trưởng còn góp ý rầm rộ hơn cả đám binh. Như thế hiệu quả, đương nhiên là tình huống rõ ràng cải thiện, mà ai làm sai cũng thập phần xấu hổ, dù sao kinh nghiệm cũng đã san sẻ cho nhau, ngươi còn làm sai thì mặt mũi đương nhiên đẹp mắt, nhất là trong quân đâu chỉ có thân nam nhi, còn có một đám chị em phụ nữ đang hí hửng cười cười đấy thôi. Có cạnh tranh, có cổ vũ, có học hỏi lẫn nhau, thật bọn họ không muốn tiến bộ, cũng là rất khó.
Song song với luyện tập di chuyển và trận hình, thì việc ở tốc độ cao lại luyện dùng vũ khí đối với những người dân quanh năm quen tay săn bắn, là hết sức dễ dàng, ngoại trừ một và chỉ một trường hợp cá biệt, Đặng Khải Minh, còn lại mọi người cũng chỉ tốn một ngày thôi là đã quen thuộc vũ khí cùng áo giáp. Nhưng không ai chê cười hắn, dù sao hắn thân là quân sư nha, quân sư vốn không cần ra trận chém giết. Minh đương nhiên không hài lòng, hắn cho rằng mình vốn có võ công hiện đại, được đúc kết từ mấy ngàn năm kinh nghiệm của cha ông, làm sao có thể tệ, cũng không tệ được đi đến đâu. Mang theo lòng khó chịu, hắn lại lân la đi dùng chiêu cũ:muốn biết, phải hỏi.
Thế nhưng hắn hỏi rất nhiều binh sĩ, cũng múa máy thương cho họ xem nhiều, cũng chỉ được mấy câu khen đẹp mắt, chứ không ai có thể chỉ ra giúp hắn. Đêm nay, hắn đề thương đứng giữa ánh trăng, trong lòng sầu não, rồi như mọi ngày, hắn múa may bài Độc Lư Thương quá quen thuộc, thương ảnh trùng điệp cùng tiếng gió phần phật bên tai lại làm Minh không chút vui mừng, hắn biết hắn vẫn không hề tiến bộ. Nàng Quốc cùng Ruộng nhìn hắn, khẽ lắc đầu, đợi hắn múa xong, cả hai chậm rãi đi tới, Quốc nói.
“Ngươi thương pháp quá mức hoa quả, lòe loẹt mà không có căn cơ, trụ cột, thiếu mất sát khí. Bộ pháp lại phù phiếm thiếu ổn trọng, thật sự, tuy đẹp mà rất xấu.” Rồi như không chú ý vẻ mặt hắn đắng chát, nàng tiếp
“Ngươi quá quan trọng hình thức, lại quên ý nghĩa căn bản của xuất chiêu, đó là phải nhanh, chuẩn, hiểm.” Nàng dừng lại, rồi tiếp lời.
“Binh khí là dụng cụ chém giết, không giết được kẻ thù, hoa lệ thì có ích gì? Giết được kẻ thù, xuất chiêu xấu thì đã ra sao, chỉ cần kẻ thù chết mau, là đẹp, mà giết được nhiều kẻ mau và nhanh, đó là hoa lệ vậy.”
Từng chữ vang vọng trong đầu, làm Minh chau mày không thôi, trong lòng một tia buôn chặt không bỏ dần rơi mất. Dần dà, hắn vô thức bước ra một bước, trường thương trong tay bắt đầu run rẩy, một bài Độc Lư thương quen thuộc lại lạ lẫm xuất hiện. Thương ảnh vẫn là thương ảnh cũ, bộ pháp đã khác, thương ra lúc nhanh lúc chậm, biến ảo khôn lường, bỏ đi nhiều phần hoa lệ, tăng thêm vài phần hung tàn, chỉ thấy xung quanh hắn, đám binh lính há hốc mồm mà nhìn, chúng lúc thì thấy hắn thương chậm rãi vờn quanh như con rắn đang tìm mồi, khi lại chỉ có tàn ảnh cùng tiếng gió, như chim ưng đang xà xuống. Mãi một lúc sau, Minh mệt mỏi thả trường thương ra, thở hồng hộc. Bài Độc Lư thương hắn luyện nhiều lần, lúc trước hắn luyện bao nhiêu hồi cũng được, nay chỉ ba bốn lần đã kiệt lực đành phải dừng luyện.
Hắn vừa rồi vô thức nắm được yếu quyết, lại vô cùng bi ai phát hiện mình vô phép sử sách lực lượng, dường như hắn thiếu một chút gì đó rất quan trọng, giúp hắn tiếp tục ra thương. Thế nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, vì là hắn biết mình vừa có đột phá, và vì niềm tin của hắn là đúng. Võ công cha ông tích lũy thật rất mạnh mẽ, yếu chỉ là hắn, là hắn xa rời thực tế, chỉ nhìn những bộ phim võ hiệp hào nhoáng, hình ảnh cõ tướng rực rỡ mà quên đi bản chất vấn đề, quên mất qua bao nhiêu năm hòa bình, hắn thương đã ẩn chứa đi nhiều tính thực dụng, mà gia tăng nhiều tính trưng bày diễn luyện. Nghĩ như vậy, Minh tin nếu mình có nhiều cơ hội thực chiến, hắn có thể lột xác mình vũ kỹ.
Trưng Trinh từ nãy giờ luôn chú ý hắn, nàng không thể tin có người có ngộ tính nhanh như vậy, chỉ qua Ruộng cùng Quốc chỉ điểm một hai là đã thấy vấn đề. Minh không biết hắn thiếu thứ gì, nhưng nàng hiểu rõ, hắn là thiếu cách thức vận công, cách dẫn khí. Có nó phương pháp cùng không có nó là hai thứ khác biệt, một mãi mãi làm tinh binh, một lên thành nhất lưu chiến tướng, Trưng Trinh vận công pháp quyết chỉ hợp nữ giới, nên nàng thật không thể dạy cho hắn, những người khác đều bị môn quy ràng buộc, ai dạy người ngoài, trời tru đất diệt, nên tuy nhiều người muốn giúp hắn lại lực bất tòng tâm.
Nhìn thấy nàng đau lòng, nàng Quốc bước đến cười nói “Đừng lo lắng, nếu như ta sư phụ nói người đó chính là hắn, thì sớm muộn hắn cũng sẽ có luyện pháp. Nếu thật vậy, thì dù ta có chỉ hắn những pháp khác cũng là hạng tầm thường....” dừng lại một chút, thấy Trưng Trinh đã hơi bình ổn, nàng tiếp “Nếu hắn không phải, ta bị trời đất tru diệt cũng sẽ truyền thụ cho hắn.”
Thấy Trưng Nhị Vương đôi mắt đẹp kinh nghi nhìn mình, môi hấp háy dường như muốn nói, nàng phì cười cắt ngang. “Đừng lo lắng, ta sẽ không cướp người mà, ngươi nên biết ta sẽ không gả cho ai cả nha.” Đoạn thấy Trưng Trinh bối rối quay chỗ khác, mắt nàng liền vui vẻ như trăng rằm. Nơi xa xa, lão bà ngồi trên một thân cây to nhìn Minh mà bĩu môi “Tên biến thái!” Không ai chú ý, tư thái này, thật không sao giống một bà lão nên có.
Trưa nay là một ngày hiếm hoi được nghỉ ngơi, vì Trưng Trinh và nàng Quốc phải đi đón một ai đó, nên Minh nhân cơ hội cho mọi người xả một hơi. Mấy trăm tên binh lính chia tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện rôm rả, đương nhiên bọn chúng đã quen, dù nghỉ ngơi vẫn không quên chia sẻ nhau những kinh nghiệm quý báu. Một góc khác, mấy tên bách phu trưởng, trong đó có cả Hoẵng, Sáng cùng Minh, đang ngồi bàn tán một chủ đề.
“Quân sư, ngài nói là thật, thật trong quân ta ở Lãng Bạc có nội gián?” Tên Sáng hỏi Minh, giọng nói đầy lạnh lùng
Minh im lặng nhìn hắn, sau đó nặng nề gật đầu.
“Là có xác định. Hán quân đường xa tới, vốn mỏi mệt, quân ta lại đông hơn, đã chuẩn bị sẵn trận địa cùng nghỉ ngơi khỏe khoắn. Đấy là dĩ tật đãi lao, vốn rất có lợi thế, lại lâu ngày không phá nổi địch. Đã vậy quân ta lại ra sai lầm, để Mã Viện nhẹ nhàng thoát khỏi ta tai mắt mà vòng ra sau tạo thế gọng kìm, ắt phải có người gian trợ giúp. Đấy là chưa kể, Hai Vương lập trại đón địch, vốn đã phong tỏa đường đi, Mã Viện từ xa mà tới, làm sao hiểu được đường mòn lói nhỏ mà vòng qua ta doanh được? Bao nhiêu như thế nghi vấn, làm sao không thể không nói, trong ta quân ở Lãng Bạc tất có nội gian?” Minh kết luận
Nghe Minh nói, Sáng như suy nghĩ điều gì, hai tay hắn nắm chặt, miệng khẽ cắn, còn tên Hoẵng nghe vậy liền la toáng lên.
“Ra là thế, mẹ con chó nào làm gian, lão tử hỏi sao bên ta thống soái cứ thế ngu ngốc, hóa ra là do kẻ gian bán nước!“.
“Thống soái ngu ngốc?” Bỗng dưng, một tiếng nữ trầm vang lên, trong giọng nói nghe đầy mùi thuốc súng. Một thân ảnh linh hoạt đáp xuống cạnh bọn Minh, thân cao hơn mét bảy, tóc xỏa ngang vai, thân thể khỏe khoắn xinh xắn, gương mặt không phải quá mĩ lệ, lại có mấy phần đoan trang nghiêm nghị. Mày phượng kéo dài, đôi mắt sáng quắt, nhìn dáng vẻ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi trái phải, trên thân mang bộ y giáp bằng da ốp mảnh sắt ghép màu vàng nghệ, với đồ hình muôn thú kỳ dị đang vây quanh một con chim to, sau lưng là tấm áo choàng bay phấp phới cũng nhuộm thành màu đất nung. Hai tay nàng chống eo, nơi giắt hai thanh nguyệt đao sáng ngời nhìn vô cùng sắc bén. Nàng liếc mắt khinh thường tên Hoẵng, đạo quay sang Minh nói.
“Nhóc con, rất có tầm nhìn cùng kiến thức a. Nói đi, ngươi có muốn hay không đi theo ta?“.
“Ngươi? Ta? Ngươi là ai? Sao có thể vào đây?” Đây là Minh cùng Sáng đồng thanh trong kinh ngạc.
Không đợi bọn hắn hiểu rõ, cô gái kia nở một nụ (Phát hiện vật phẩm) cười tươi rói, ánh mắt toát lên vẻ nghịch ngợm nhỏ, sau lưng nàng, Trưng Trinh vội chạy lên nắm tay nói.
“Chị Thục a, chị Thục, đừng chọc quân sư rồi.”