Lĩnh Nam Ký

Chương 147: Chương 147: Chiến trường lại kéo dài




“Cẩu thí đám gà đất chó kiểng, gan to bằng trời mới dám ngáng chân bản vệ. Được, tốt, vậy ta dọn sạch tụi bây luôn một lần cho gọn. Aaaaaaaaaaa!!!”

Mã Dũng vừa dứt lời liền dẫn đầu quân Hán xông ngược thẳng về phía nhánh quân đang cù kèo mình. Công bằng mà nói, lúc này hắn đã “nộ hỏa công tâm.” Xưa đến nay, Mã Dũng tuy kinh qua nhiều phen chém giết, cũng từng gặp bao nhiêu kẻ dùng chiến pháp nề hà khó chịu, xong hắn lại chưa bao giờ tự thân rơi vào hoàn cảnh này. u bởi lẽ đa số thời gian hắn đều ở bên cạnh Mã Viện, có khó khăn gì, sách lược lão chủ công đều giải quyết hết ráo, thân là mãnh tướng, hắn chỉ cần làm theo là ổn. Vì thế Mã Dũng nào đâu có nghĩ đến có ngày hắn lại bị kẻ khác leo lên đầu leo lên cổ đùa giỡn như thế này. Quả thật khiến hắn giận không thể át, giận khó có thể cho qua. Hắn lồng lộn lên, cơ bắp trên tay càng thêm đồ sộ, càng thêm lực lưỡng, đại đao trong tay múa may càng nhanh, càng thô bạo như một cơn bão chớp nhoáng liền muốn ập xuống quấy nát xương nát thịt kẻ thù.

Một màn này đập vào mắt Bố Tốc khiến hắn thích thú vô cùng. Trong mắt hắn, tên Mã Dũng chẳng khác gì một con thú hoang dã đang sồng sộc lên, tuy thoạt nhìn đầy vẻ nguy hiểm xong lại chả thể gây nên bao nhiêu sóng gió. Hắn nâng thương cổ vũ quân sĩ bằng một câu đùa cợt:

“A ha ha, Nhất Lang làm con bò kia điên tiết lên rồi. Anh em, chuẩn bị đón khách thôi.”

“Đúng, bò điên, bò điên.”

“Anh Tốc dùng từ là chỉ có chuẩn!”

“TỤI MÀY MUỐN CHẾTTTTTTT!!!!!!”

Theo tràng tiếng cười vang lên, Mã Dũng cũng nhìn rõ những tia cười cợt, khinh bỉ trong mắt quân Việt, lửa giận trong hắn càng thêm bùng nổ dữ dội. Đã đến thời đại nào rồi? Thời đại nào mà đám chuột nhắt lại dám vuốt râu hổ? Thời đại nào mà lũ kiến cỏ lại cả gan chắn vuốt hùm? Không thể tha thứ! Mã Dũng gầm lên đầy man dại:

“Graaaaaooooooooo!!!!!!!!!”

Ầm ầm ầmmmmm!!!!

Tiếng gầm như sấm nổ ấy bao trùm lên mấy tên lính Việt ở hàng đầu khiến họ giật cả mình, sau đó, họ còn chưa kịp phản ứng đã bị lưỡi đao cùng tiếng gió như bão tố ầm trời ập tới cuốn phăng mất dạng.

Chỉ một chiêu, Mã Dũng đã chém ngã mấy người đàn ông to lớn. Máu tươi cùng thịt nát, mảnh tay chân theo đó văng ra tứ tung.

Chỉ một chiêu, Mã Dũng đã đánh tan lớp tường chắn đầu tiên, toàn thân thể hắn tạo thành một mũi khoan bay thẳng tới chỗ Bố Tốc, tên vừa trêu đùa mình, đang án ngữ.

Ầm ầm ầm!!!! Lại thêm hai tên nữa bị hất tung lên trời, máu me lẫn lộn.

Roảng!!!! Rầm rầm!!!! Bốn tên khác ngay tức tốc nối đuôi bắn ra tứ tung.

“Aa?”

Bố Tốc trợn tròn mắt, cái mồm đang cười đùa chuyển thành há hốc đến kinh ngạc.

“Cẩn thận đấy Tốc!!!!”

Đô Kiên trông thấy một màn này, ánh mắt co rút hẳn lại. Không phải hắn chưa bao giờ chạm trán với loại giặc ưa dùng vũ lực bản thân đi mở đường, song đối với kẻ này hắn có thể cảm nhận rõ rệt một luồng khí tức tàn bạo khủng khiếp. Loại cảm giác này hắn chỉ xuất hiện ở những tên tướng lĩnh kiêu ngạo nhất, tự tin nhất về võ dũng của mình, tựa như Thục, lại tựa như Mai An, hoặc như… Vương Quảng, Đào Kỳ…

Không thể ngờ nơi đây lại có một tên giống như vậy lại bất ngờ từ dưới đất chui lên.

Véo!!!!

Ngay lúc đó, hai bóng người ở kế bên hắn cũng lập tức dậm mạnh chân như một mũi tên lấy hết tốc lực phóng thẳng về phía Bố Tốc.

“Chuột bọ, mạng của mày xong rồi….”

Mã Dũng gầm nhẹ, lưỡi đao trong tay lần nữa được đưa lên cao quá đầu, kéo ngược ra sau một cách thuần thục đến kỳ lạ. Từ bên khóe miệng và mũi có một làn khói mỏng chợt lan tỏa. Ánh mắt của hắn từ trên cao nhìn xuống Bố Tốc trong chẳng khác gì một đầu mãnh hổ đang cười cợt liếc nhìn con mồi, vận đủ lực, hắn thầm hô.

“Đi!”

Rítttttttttttt…...

Một vầng trăng khuyết bất ngờ xuất hiện trong mắt quân lính của hai bên, cũng quấy động không gian xung quanh. Trên đường lưỡi đao di chuyển, không khí bị vặn vẹo dữ dội, méo mó chả khác gì gương mặt kinh hoảng của tên Bố Tốc. Tên tướng Việt đổ đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, gian nan muốn nhấc vũ khí lên chống đỡ lại phát hiện tay chân đã sớm run rẩy đến độ không còn cách nào điều khiển.

“Chết ta…”

Trong giây phút đối mặt với cái chết ấy, trước mắt Bố Tốc bỗng hiện lên hai bóng đen, hai tay họ cầm khiên cùng nâng lên cao chống đỡ.

Theo lưỡi đao chạm vào bề mặt thuẫn đồng, toàn bộ chiến trường như khựng lại.

KEEEENNNNNGGGGGG!!!!!!

Đợi cho lưỡi đao chạm phải thuẫn đồng chừng hai hơi thở, tiếng va chạm như sấm dội mới bộc phát ra. Nó kéo theo một tầng chấn động tròn, bùng bùng lướt tới binh sĩ xung quanh khiến nhiều người trong số đó hộc cả nước dãi, rầm rầm quỵ hẳn chân xuống đất thở dốc.

Véooooo!!!!! Véooo véoooo….

Rầm!!!! Hụychhhhh!!!! Huỵch!!!!!

So với quân lính, Bố Tốc càng chật vật hơn nhiều. Hắn bị hất lên cao, thân thể không cách nào tự chủ được xoay mòng mòng trước khi tiếp đất một cách đau đớn. Ấy thế mà may mắn thay, mặc dù toàn thân hắn chỗ nào cũng nhức nhối, xong tính mạng lại vẫn ổn, trên người cũng không thấy vết thương nào nghiêm trọng. Đương nhiên, Bố Tốc biết rất rõ nhờ đâu mà mình có thể an toàn.

“Hộc… hộc…”

Hắn lắc đầu vài cái cho bớt choáng, mặc cho hai lỗ tai còn đang bị chấn động trong vô vàn tiếng ù, hắn giương ánh mắt hãy còn đang loạng choạng nhìn về phía vị trí mình vừa bị đánh bay. Nơi đó có hai bóng người vẫn còn đứng: Ngô Cái cùng Lê.

“... Họ… không sao…?”

Bố Tốc cố sức chấn tỉnh, nói thẳng ra hắn quả thật không ngờ trên đời này lại có kẻ có thể đứng vững sau khi hứng chịu đòn đánh vừa rồi. Không chỉ có hắn, ngay cả binh sĩ xung quanh cũng bất ngờ vô cùng, thậm chí Mã Dũng, kẻ vừa ra chiêu cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Bởi vì, quả thật so với Bố Tốc, Lê và Ngô Cái vẫn còn đứng vững. Chỉ có những đường đất bị cày nát dưới đất phía trước họ cho thấy sức chấn động của chiêu thức vừa rồi kinh khủng cỡ nào.

“Mẹ nó, tên này mạnh quá....”

Ngô Cái hơi động, hắn muốn khẽ nhúc nhích cái vai, xong chỉ có thể cảm nhận được những luồng cảm giác tê rần từ hai tay truyền tới.

“Ừ…” Lê cũng trả lời thật khẽ. Đúng là chỉ có đứng mũi chịu sào mới có thể hiểu được sức công phá dữ dội ấy. Hắn gồng người nói:

“Tuy vẫn chưa sánh bằng Tam Lang, xong…”

Lời nói của hắn dang dở, mà cũng không cần hắn nói hết, Ngô Cái cũng có thể hiểu được. Cũng đã rất gần tới trình độ này.

Uy lực của nhát chém vừa rồi đã không còn chỉ chất chứa mỗi sức mạnh cơ bắp đơn thuần nữa. Đó là thế, là kỹ, là lực…

Tóm lại, uy lực của đòn đánh này đã không phải thứ mà hạng thập phu trưởng như hai tên bọn hắn có thể chống cự được nữa.

“Lê, nhắm còn có thể chống cự được bao lâu?” Ngô Cái cắn răng hỏi thật nhỏ.

“Quá lắm tầm ba chiêu nữa…” Lê không cần suy đoán liền nói ngay: “Như thế…”

Quá không ổn. Cả hai cùng không hẹn mà nghĩ.

Tình trạng của chúng không thể lọt qua khỏi ánh mắt tinh tường của Mã Dũng. Hắn bật cười sang sảng, đại đạo trong tay múa một vòng từ trước ra sau, rồi lại nhấc lên khoác trên vai nói:

“Không tệ, không tệ. Đã như vậy để tao xem bọn mày còn chống được bao lâu. Xem chiêu!!!!”

Lời còn chưa dứt, thân thể của hắn lại lập tức vồ tới, lưỡi đao lấy tốc độ cực lẹ từ tĩnh thành động phạt ngang hông Lê.

Véooooooo!!!!!!

Kenggggg!!!!!!!!

Lê cũng tức tốc hành động, hắn quỵ hẳn người xuống đưa tay lên đỡ trước khi bị mãnh lực này hất thẳng về phía tên đồng bọn ở cạnh.

“Đừng lơ là!” Kengggg!!!!

Ngô Cái hét to, tay cầm gươm lập tức vung mạnh vừa vặn đánh chặn lên mũi nhọn ở chuôi đao đang đâm tới. Chiêu thức thứ hai cũa Mã Dũng cũng theo đó mà dừng.

“Tốt, lại tới!” Hai phát liền không đạt được mục đích, Mã Dũng cũng không phiền lòng, hắn tiếp tục múa tròn đại đao xông lại.

Keng keng kengg!!!!!!

Dưới sức ép của Mã Dũng, Lê cùng Ngô Cái chỉ còn biết cúi đầu hứng chịu. Cùng lúc đó quân Hán cũng ào ào trào lên, chớp mắt đã xông hẳn vào trận của quân Việt mà đánh chém tứ tung.

“Mẹ kiếp, giữ vững thế trận.” Đô Kiên thấy thế không khỏi hét lớn để xốc lại đội hình. Đoạn hắn nói với tới tên Bố Tốc khi thấy hắn đang định lao lên phối hợp với hai tên thập phu trưởng:

“Tốc, mau chỉnh quân cản bọn chó này lại, đừng để chúng vây kín quân ta.”

“Nhưng… nhưng bọn họ…?” Bố Tốc lắp bắp.

“Mày có lao vào chung cũng không thể giúp được gì đâu!”

Đô Kiên hét lên, thật sự lúc này hắn cũng đang gấp đến phát điên. Theo lý, đúng ra lúc này thế trận phải khá ổn mới đúng chứ, ấy vậy mà chẳng biết đâu lại mọc ra một tên sát thần thế này. Tên khốn này, rõ ràng đâu có ở cùng cấp bậc với mấy tên võ tướng phe mình? Lúc này có lao vào, khoan nói ba đánh một, cho dù thêm cả hắn, cho dù thêm cả tên Đoạn Vĩ đang vất vả đánh chém ở phía sau, Đô Kiên cũng cho rằng bọn chúng khó có thể chống lại. Đã vậy đám lính đi theo tên kia… Tuy chỉ có hơn trăm tên nhưng rõ ràng độ tinh nhuệ lại mạnh mẽ hơn lính Hán bình thường nhiều. Nếu không có Bố Tốc giữ trận thì Đô Kiên chắc phải sớm đi tìm chỗ thoát thân thôi.

“Vậy… Được.”

Bố Tốc không nghĩ nhiều nữa, hắn hô to lập tức lao vào dẫn dắt quân lính quần ẩu với giặc. Nhờ đó mới dần giữ được thế cục của quân Việt không bị sụp đổ.

Rõ ràng, đây cũng không phải là ý nghĩ của mỗi mình hắn.

“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha.”

Tiếng cười của Mã Dũng càng lúc càng thêm điên loạn, lưỡi đao trong tay hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Hắn vừa gào to vừa chém tới tấp. Hắn đã có thể nhận thấy rõ ràng hai tên sâu kiến trước mắt mình đã sắp kiệt sức rồi, chỉ cần độ một, hai chiêu nữa, hắn tin mình chắc chắn sẽ lột bỏ được đầu lâu của chúng. Sau đó? tất nhiên sau đó sẽ tới lượt đám dòi bọ chung quanh.

“Một nhát!!!” Mã Dũng hét to.

Chooaaangggg!!!!!

Lê cùng Ngô Cái đã không còn cách nào chịu đựng nổi nữa, họ hộc cả máu mồm, ầm ầm bại lui.

“Nhát nữa!!!!!” Mã Dũng gầm vang.

ROANNNNGGGG!!!!!

Hai tấm thuẫn dày bị hất văng lên trời, ầm ầm cắm sâu vào nền đất. Thuẫn mất, để lộ ra hai tên chủ nhân đang chật vật quá đỗi, thở hồng hộc với từng giọt mồ hôi to mồ hôi nhỏ đầy mặt mũi.

“Mạng chúng mày đến đây là hết.”

Mã Dũng thở ra một hơi, khóe miệng hơi nhếch, đại đao trong tay nâng lên cao đầy đắc ý. Ấy vậy mà hắn còn chưa kịp làm gì, bên tai đã văng vẳng mấy luồng khí lạnh ập đến.

Véoooooooooooo!!!!!!!!

Mã Dũng hừ lạnh, lại có kẻ dám cả gan đánh lén? Hắn nghiêng người hơi liếc về phía tiếng gió, vừa vặn trông thấy một mũi tên đen kịt đang phóng tới. Mã Dũng không chút nao núng, tay cầm đại đao khẽ rung liền đưa mũi đao lách về phía đầu mũi tên, bang một phát đánh bật nó đi. Thế là gọn gàng, hắn nghĩ.

“Hử?”

Ấy thế mà khi mũi tên ấy vừa rời đi, một cái hình tam giác nhọn hoắt lại bất ngờ theo sát sau lưng ập ngay tới vị trí cổ họng của hắn khiến Mã Dũng không thể không bỏ đi ý định tiếp tục chém giết hai tên Nam tướng, búng chân lùi nhanh sang một bên.

Vù!!!! Bộp!!!!!!

Mã Dũng cũng không thèm để ý đến mũi tên đang cắm dưới đất nữa, bởi vì ngay lúc này trong mắt hắn, một tên Việt tướng đang lấy tốc độ cực cao vù vù xông tới phía này. Càng quan trọng hơn là Dũng hiểu rất rõ muốn bắn ra hai mũi liên tiễn vừa nãy, trình độ của tiễn thủ không thể nào xoàng xĩnh được.

“Hoẵng??””

“Anh Hoẵng!!!!”

Hoẵng lao đến, tay cầm cung ngọc không chút lưu tình nhanh nhẹn bắn liền ba phát liên tục. Mũi tên cực nhanh, cực chuẩn từ ba góc độ cực kỳ quỷ dị phóng tới khiến Mã Dũng lại lần nữa phải thay đổi vị trí đang đứng. Có điều, tên Hán tướng không né chạy mà lại dậm mạnh chân, hùng hổ xông tới tiếp chiến.

“Man tướng, xem đaoooo!!!”

Ríttttttt!!!!!!!!

Hoẵng nhìn lưỡi đao với khí thế chẻ nghiêng núi chém tới, khóe miệng hơi cười, cung quẳng qua một bên liền lật tay nắm lấy hai thanh búa con bên hông.

“Thử xem!” Véoooo.

Hoẵng hô to, tay trái phóng một lưỡi búa bay thẳng tới đón đánh lưỡi đao đang chém.

“Trò vặt vãnh, muốn chết ư?”

Mã Dũng ngạc nhiên thốt lên. Hắn rung tay, lưỡi đao liền bang một phát đánh lưỡi búa lệch sang một bên, vừa vặn lướt qua sát người hắn. Chỉ thế là xong, trên đời này không ngờ có kẻ chưa đánh đấm gì đã đem vũ khí ném đi mất? Bây giờ trên tay tên kia chỉ còn một lưỡi búa nhỏ nữa, hắn muốn xem lát nữa tên này làm sao có thể cản nổi đao chiêu của hắn. Mà…

Bất ngờ, tên Hán tướng bất chợt nhìn thấy một đầu dây xích dài, một đầu đang nối thanh búa trong tay đối thủ của mình, đầu kia lại đang trượt sang bên hông Mã Dũng. Vốn từng trải, khỏi cần nói nhiều trong đầu tên Nhị Kiệt cũng đã hiểu điều gì đang diễn ra.

“Hây.” Pănggggg.

Ngay lúc này, Hoẵng nhanh chóng giật mạnh dây xích, cùng lúc, Mã Dũng cũng dậm mạnh chân nhảy chồm sang một bên.

Véooooo!!!! Bụp.

Hoẵng vươn tay liền chụp lấy lưỡi búa bay ngược về, ánh mắt sắc như dao cạo vẫn dán chặt lên kẻ thù. Một chiêu của Hoẵng tưởng chừng như rườm rà, xong đã phá bỏ thế công của tên Hán tướng theo một cách hết mực đơn giản thuần thục.

“Lê, Ngô Cái, chỉ huy quân sĩ kháng giặc. Tên này để cho ta.”

Hoẵng mở miệng liền nói ngay. Lưỡi búa trên tay lại múa tít chẳng chút sợ hãi lao lên giáp đấu với Mã Dũng.

“Giám quân… Nhị ca hắn…”

Mã Anh bần thần buột miệng. Từ nơi này tuy không thể nhìn rõ tình thế Mã Dũng ra sao, xong rõ ràng, tên Nhị Kiệt vẫn còn đang lẩn quẩn mãi ở đằng kia, không thể tiến lên thêm bước nào nữa.

“Tình thế thật sự không ổn.” Ban Siêu đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nếu Mã Dũng bị kẹt, vậy thì phía Đậu Huân nhất định gặp nguy cơ cực lớn.

“Giám quân, chúng ta còn có thể làm gì được không?” Giả Tông lo lắng hỏi.

Ban Siêu chau mày. Việc đến mức này hắn đã nhận ra bản thân mình quả thật đã có những quyết định sai lầm. Đúng ra ngay từ đầu khi đoán được mục đích của man quân để thiết kế mai phục, hắn nên tính toán đến sự quyết liệt của chúng mới phải. Đúng ra hắn nên cho Đậu Huân đi nước cờ an toàn, lùi xa khỏi vùng giao tranh mới tốt.

“Là mình quá cầu toàn sao?” Ban Siêu không thể không tự hỏi bản thân. Tay hắn nắm chặt. Đến mức này, mọi sự tính toán, mưu kế đều đã không thể vượt qua khỏi tình thế biến hóa. Hắn nghiêm mặt nói:

“Hiện giờ, cách tốt nhất là phải nhanh chóng phá vỡ thế dây dưa của địch thôi. Mã Anh, Cát Đàm, đẩy lên đi.”

“Rõ! Rõ!!!” Mã Anh cùng Cát Đàm trịnh trọng gật đầu, Ban giám quân quả thực đã dùng hết quân bài rồi.

“Bọn chúng lại ra trận. Lạc quân…”

Khải Minh trầm tư, cuối cùng, kết quả của lần giao chiến này cũng sắp được bày ra rồi. Quân giặc đã muốn đi nước cờ “thu quan” rồi. Nghĩ kỹ, Khải Minh mở miệng hạ lệnh:

“Lần này chiến đấu, thắng bại ở mỗi chiến trường đều có ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ cuộc chiến. Giặc đã chơi tất tay, chúng ta cũng không thể lơ là nổi nữa. An, Hào, hai anh lên đi!”

“Chơi hết a…” Lạc An cùng Lạc Hào thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên bọn họ vẫn muốn có một người ở lại bảo vệ Khải Minh.

“Lạc quân, như vậy an nguy của ngài không ổn đâu. Hay là…” Cả hai chắp mác khuyên, còn chưa hết lời thì bờ sông đã vang lên hai tiếng nổ lớn.

Ầm ầm ầm!!!!!

Cùng lúc đó, hai chiếc trong số mấy đầu lâu thuyền to lớn đang neo đậu gần bờ sông bất ngờ bốc cháy dữ dội, đánh dấu cho việc Đào Kỳ đã thành công trong việc tập kích đội thuyền Đậu Huân. Ánh lửa chói lòa ngay lập tức hút hết ánh mắt của mọi người, sáng đến độ cả khu vực ấy chẳng khác gì ban ngày. Từ xa, ai ai cũng có thể nhìn thấy trên boong những chiếc thuyền gần bờ sông nhất: từng đội từng đội bóng đen với số lượng chi chít đang không ngừng lao vào nhau, cùng lúc đó là vô vàn mưa tên như lưới cá ầm ầm đổ sập xuống cả hai bên.

“Hay, Tam Lang thành công!”

“Thuyền tặc cháy rồi, thuyền tặc cháy rồi!”

“An, Hào! Lúc này quân Hán ắt phải rất vội phá vỡ thế kìm kẹp của ta. Nếu chúng thành công, thế trận mà chúng ta dốc lòng xây dựng sẽ nát mất. Hai người đừng lo cho ta, tiến lên đi!” Khải Minh lại giục.

“Rõ!!!!” Lạc An, Lạc Hào hô to.

“Ha ha ha, chó Hán, thuyền mày nát rồi! Mày chậm!!!”

Bang!!!!!!

“Hừ!” Mã Dũng nghiến răng nghiến lợi nhìn sợi dây xích sắt tuy nhỏ bé lại kiên cố lạ thường, vậy mà có thể đỡ mấy nhát chém liền chưa nát. Hắn nhấc đao lên quát:

“Chả sao, tao lột đầu mày xuống xong thì qua đó ngay, chả muộn!”

Véo!!!! Bụp!!!!!

Hoẵng cười ha hả lách người né qua đường đao, tay thuận tiện vung búa đánh trả:

“Nói láo sướng miệng. Hây!!!!”

……

Chiến trường bên bờ này sông diễn biến cực kỳ phức tạp, xong suy cho cùng, vẫn có những luồng ánh mắt chăm chú quan khán lấy nó. Từ trước khi hai ngọn lửa vừa mới nhá nhem bùng cháy trên lâu thuyền, trên quan ải, Mã Viện đã có quyết định.

“Hồi đại soái, chúng tướng đã chuẩn bị xong.”

Tên Phục Ba Công khẽ vuốt chòm râu, một chút thưởng thức nhàn nhã vừa nãy đã sớm tan biến, chỉ còn vẻ lãnh tĩnh lạnh lùng vốn có. Y ra lệnh:

“Lưu An, Mã Phòng. Ra trận.”

“Vâng!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.