Lĩnh Nam Ký

Chương 118: Chương 118: Đại doanh không yên ổn




“Ưmmm…”

Leng Keng!

Trưng Châu nhăn nhó nhìn thanh gươm dưới đất, tay run rẩy muốn cúi xuống nhặt nó lên lại bị cơn đau nhói tim lần nữa chặt đứt. Nàng lấy tay lau đi mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu, sau đó mới từ từ nhặt lại thanh gươm. Hít sâu một hơi, Trưng Châu lần nữa vung tay muốn tiếp tục bài diễn luyện đang dang dở của mình. Thế rồi…

“A!”

Leng keng, keng!

Lần này Trưng Châu không sao kìm nén nỗi cơn đau nhức dữ dội nữa phải đổ sụp xuống đất. Tay nàng nắm chặt không đành lòng, khó ai có thể ngờ cô gái từng được mọi người công nhận là giỏi võ nhất, nhì Lĩnh Nam này lại phải có ngày nắm gươm làm một bài luyện công cũng không nổi…

“Chị? Chị không sao chứ?” Vừa lúc này Trưng Chinh cũng vội vã chạy tới nâng chị mình dậy. Diệu Tiên phu nhân cũng theo ngay phía sau nhanh chóng đưa tay lên xem mạch, lát sau mới thở nhẹ ra lắc đầu khuyên bảo:

“May mắn không sao, độc vẫn chưa bộc phát. Xong thưa, chất độc trong người ngài rất hiếm, cũng rất nguy hiểm. Tôi nghĩ có lẽ nó xuất phát từ Ba Thục đi.” vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng ấn huyệt đạo bên người Trưng Châu mà tiếp tục: “Lần trước ông Khanh cùng ông Cống hợp lực giúp ngài kiềm chế một phần độc lực để có thể tham chiến đã là khó khăn vô hạn, ngài nên hiểu lúc này mình không thể lại vận sức tùy tiện như trước nữa.”

Trưng Châu mỉm cười im lặng nghe Diệu Tiên căn dặn, đợi cho các huyệt đạo khắp người nàng thư giãn trở lại, cơn đau cũng tạm lắng, Trưng Châu mới cười nói:

“Phu nhân, Châu cảm ơn người đã quan tâm.”

“Ngài… ài, bỏ đi…” Diệu Tiên nhìn ánh mắt quật cường của Vua Bà, nàng biết bây giờ có nói gì cô cũng chẳng thể nghe được nên đành lắc đầu chịu thua quay sang cô học trò của mình căn dặn:

“Con nhớ sắc thuốc đều đặn theo như chỉ dẫn của ông Khanh, đừng quên giờ giấc đấy.”

“Vâng, con biết ạ.” Nàng Tía nghiêm túc gật gù.

“Báo, thưa Vua.” Đương lúc Diệu Tiên còn muốn nói gì thì Âu Lan từ một bên sân vội vã đi tới bẩm báo:

“Thưa, vừa nãy có người Kẻ Khí theo lời quân sư cùng Nội tới muốn đưa tin tức quan trọng ạ.”

“Nội và Khải Minh? Lĩnh Nam quân đang đi lại cho người quay về đưa? Mau bảo hắn ta tiến vào… À không, em để hắn ra đình chờ chị một chút..” Tim Trưng Châu không khỏi nhảy loạn một nhịp khi nghe Âu Lan, trong lòng có nỗi lo lắng không biết từ đâu bỗng dưng lan tràn mãnh liệt, nàng quay sang em mình nhanh chóng phân phó:

“Trinh, em nhanh cho gọi mọi người cùng ra đình có việc.”

Trưng Trinh đồng cảm nhìn chị mình chắp tay thưa:

“Vâng, em đi ngay đây ạ.”

….

Không bao lâu sau giữa mái đình rộng rãi, Trưng Châu lần nữa nén cơn đau trong ngực, cúi đầu nhìn vào tấm bản đồ da dê như đang suy nghĩ, tay nàng siết chặt mép bản đồ, ánh mắt tuy chuyên chú nhưng tiềm ẩn từng tia lửa giận mãnh liệt. Xung quanh nàng lúc mày cũng tề tụ không ít vị lão thành cốt cán của Lĩnh Nam, và cũng như nàng, trong mắt họ là từng đợt thịnh nộ, cuồng bạo như bão nổi lại xen lẫn không biết bao nhiêu mà kể kinh hoàng cùng ngờ vực.

Tin tức của Khải Minh đưa về hết sức đơn giản, lại nặng nề vô cùng. Trên cuốn da dê thô sơ, quân sư Lĩnh Nam chỉ sơ sài viết lên năm chữ: gian tế, Tạ Hàn Vũ. Chỉ năm chữ, xong lại tựa như từng hồi trống nện vào lòng khiến đám cừ súy, thủ lĩnh tộc Việt loạn cào cào cả lên, người cho rằng quá sơ sài không đáng tin, kẻ lại bảo nên chú ý đề phòng, hoặc nên nhanh chóng giam giữ, chín người mười ý vô cùng phong phú đặc sắc.

Đối với nguồn tin của Nội cùng Khải Minh đưa lại Trưng Châu tuyệt đối tin tưởng. Dù sao qua bao nhiêu mưa gió, Nội vẫn chưa bao giờ sai lầm, vì thế nàng không hề chần chờ đã lập tức sai quân tróc nã tên Tạ Hầu kia. Mà lúc này, nhánh Nội Vệ theo lệnh đi bắt hắn đã trở về, tất nhiên là với đôi tay trống rỗng.

“Vua… các vị…” Quý Lan đầy tiếc hận chắp tay bẩm báo:

“Doanh trướng của nhà họ Tạ đều là trống rỗng, tên khốn Tạ Hàn Vũ cũng đã biến mất.”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Lan, em nói thật, toàn bộ doanh đều trống không?” Nàng Chủ bật dậy khó tin hỏi.

Quý Lan không chút dấu diếm gật đầu trả lời:

“Toàn bộ đều trống, cả ngàn quân đội, quân nhu đều không cánh mà bay. Lúc chúng em tới chỉ thấy rất nhiều hình nhân bằng gỗ hoặc rơm để lừa dối người xung quanh.”

“Khốn nạn, doanh trại mấy ngàn quân, hắn làm sao biến mất?” Mai An nghiến răng nghiến lợi gầm lên, nói chứ trong số những người ở đây không có ai mong chờ Tạ Hàn Vũ hơn chàng. Thù giết mẹ, Mai An cảm thấy nếu không băm vành được tên khốn kia thì suốt đời này tâm chàng quả khó yên.

Lời Mai An vừa ra cũng kéo theo rất nhiều tiếng ồn ào thảo luận của mọi người. Nào ai có thể ngờ ngay lúc căng thẳng thế này một tòa doanh trại cùng hơn ngàn quân đóng trong đó lại như bốc hơi. Chúng định làm gì, chúng đi đâu? Làm sao chúng làm được? Chẳng lẽ chúng có người giúp đỡ? Chúng còn tay chân ở đây không… Rất nhiều câu hỏi liên tục được lôi ra bàn bạc khiến bầu không khí vốn đã tĩnh lặng bỗng trở nên ồn ào, nhưng lại nặng nề vô cùng, bởi vì trong lòng mỗi người ở đây đều cảm thấy thủ đoạn của Tạ Hàn Vũ quá mức xuất quỷ nhập thần rồi.

“Mọi người, lúc này có lẽ chúng ta không thể nào bận tâm đến hắn nổi nữa.” Bất ngờ, nàng Thục bước ra lớn tiếng kêu gọi:

“Tạ Hàn Vũ biến mất thế nào, tôi cũng không biết. Xong lúc này tôi e rằng chúng ta sẽ sớm đối mặt với thử thách cam go hơn nhiều.” Nàng cắn răng lo lắng nói:

“...Lúc này chúng ta nên nhanh chóng chuẩn bị ứng phó với việc quân giặc bất ngờ tập kích thì đúng hơn.”

TÙUUUUUUUUUU….

TÙUUUUUUUUU……

Đúng lúc này, tiếng tù và cảnh giới từ ngoài bờ sông bỗng chốc vang vọng không ngớt, hồi tù vừa ngân dài, lại vừa gấp rút vô cùng, rõ ràng cho thấy quân giặc đang huy động quân đội với số lượng đông đảo quá mức bình thường.

“Chúng quả thực đến!” Mọi người không khỏi kinh hoàng nhìn nhau. Ai ngờ đâu Thục vừa phân tích, giặc đã hành động nhanh như vậy. Những tưởng sau trận hôm qua, quân Hán dù muốn dù không vẫn phải tổ chức ổn định, nghỉ ngơi hồi phục sĩ khí vài ngày, nào ngờ chân chưa ráo nước chúng lại cả gan mò sang. Có điều tràng tù và vẫn còn ngân vang bên ngoài kia cho họ biết giặc không phải chuẩn bị tập kích, mà là toàn lực tổng tấn công...

“Chúng đến quá khéo, quá hợp.” Bát Nạn tướng quân nghe tin này không khỏi thở dài. Đối diện nàng, Thánh Thiên cũng trầm trọng gật đầu giải thích:

“Quá khéo, Lạng Sơn quân bị vây phía nam, Lĩnh Nam quân thì bị điều đi giải vây. Trong doanh lại chưa hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này đại doanh quân ta mỏng manh nhất.” Phân tích xong nàng nâng tay khuyên:

“Bẩm Vua, tình huống này em nghĩ chúng ta nên chuẩn bị trước cho kết quả xấu nhất thì hơn.”

“Xấu nhất?” Trưng Châu nắm chặt hai tay, lòng nàng rõ ràng tình huống xấu nhất nghĩa là gì, vì thế không hề chần chờ nàng lập tức quyết định ngay:

“Thánh Thiên làm chủ, ông Cai làm phó, nhanh chóng tập trung quân đội ra bờ sông ứng chiến. Tranh thủ thời gian cho quân ta chỉnh đốn”

“Rõ.” Thánh Thiên cùng Ông Cai đồng thanh bước ra đón lệnh.

Vua nhìn hai người rời đi xong mới quay sang Trưng Trinh cùng Khâu Ni đưa lệnh:

“Lần này quân giặc thực thi độc kế chia cách quân ta, ắt phải có chuẩn bị từ trước, Trinh, Khâu Ni, các người nhanh chóng ổn định dân chúng, phòng thủ chặt chẽ… đồng thời cũng nên kêu họ chuẩn bị thu dọn đồ vật đi thôi.”

“Thu dọn, lúc này chúng ta đi?” Khâu Ni giật mình hỏi. Dù sao phía Nam đã bị chặn, bà thật không hiểu dân chúng có còn đường nào để đi?

Trưng Châu thoáng trầm tư rồi lắc đầu nói:

“Chúng ta không còn cách nào khác, quân Hán tấn công bất ngờ ắt phải có chuẩn bị phía sau… Lần này chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào quân sư cùng anh Kỳ thôi. Nhớ, đồ nào mang được thì mang, không mang được… chồng lại, đốt đi.”

“Kể cả lương thực?” Nàng Nước giật mình.

“Kể cả lương thực.” Trưng Châu khẳng định:

“Còn lại mọi người nhanh chóng tập trung quân đội, nửa canh giờ sau cùng ta ra trận kháng địch.” Nói đến đây nàng đưa tay chặn lại mấy ánh mắt lo lắng của Trinh, Diệu Tiên cùng mọi người mà nói:

“Trận chiến này chúng ta tuyệt đối không thể không có Vua ra trận. Trận này, ta không thể lui tránh.”

“Đúng. Trận này chúng ta tránh không được.” Bát Nạn đại tướng quân đĩnh đạc bước lên chắp tay:

“Mọi người đừng lo, có Thục ở đây đảm bảo không có tên nào tiến lại gần Vua được.”



“Trận đánh này, chúng tuyệt không thể tránh được thất bại. Ha ha ha.”

Trên chiếc lâu thuyền dẫn đầu có ba tên vừa đứng vừa vui vẻ trò chuyện, tựa như trận chiến sắp tới đối với chúng chẳng hề có chút nào cam go thử thách vậy. Lời vừa rồi là do Lưu Long, Lưu Hầu gia bàn luận. Đứng song song sau lưng hắn là hai người một già một trẻ với quân phục cùng tư thế hoàn toàn trái ngược. Một bên trái, Ban Siêu trong bộ giáp trụ tựa như một ngọn lửa đỏ rực đầy sức sống chắp tay đồng lòng:

“Hầu gia nhận xét chẳng sai, đây cũng là nhờ có Tạ lão hỗ trợ.”

“Ban giám quân quá lời, đây chả qua là bổn phận mà lão nên làm.” Tạ Hàn Vũ đứng bên phải Lưu Long cúi đầu thật khẽ đáp lễ. Tạ Hàn Vũ có thể đong đưa giữa hàng ngũ Lĩnh Nam, năm lần bảy lượt vượt qua thòng lọng vây giết nội gián của Trưng Châu thì tất nhiên đâu phải hạng người bình thường. Vì thế y hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình tuyệt đối không thể nào ngông nghênh với tên nhóc trước mặt. Đặc biệt là sau khi Tạ Hàn Vũ chính thức hiểu rõ Ban Siêu là kẻ đứng đằng sau đóng góp mưu kế cho Mã Viện, y càng phải đối đãi với tên giám quân này cẩn thận hơn nhiều phần.

Người ngoài chỉ nhìn thấy quân Hán chạy đông chạy tây lo củng cố quan ải, lo bao vây, lo cường công chính diện… khắp nơi gấu rách vá vai mà vẫn năm lần bảy lượt nếm trái đắng, thua quá thảm, thậm chí tổn hao không biết bao nhiêu quân cờ, chiến tướng. Thế nhưng riêng Tạ Hàn Vũ hiểu rất rõ những thất bại ấy dù sao cũng còn khó có thể động tới thương cốt quân Hán nổi. Đặc biệt là chỉ cần hai tên cáo già Lưu Long, Mã Viện còn có mặt ở cái đại doanh phía sau kia, quân Hán còn chưa thể thực sự bại trận được. Đã thế, bây giờ còn có một tên yêu nghiệt thế này ngang trời xuất thế…

Y nghĩ tới những gì mình vừa nghe được trước khi theo chân quân Hán xuất quân mà mồ hôi không khỏi ướt áo… Nào là mạn thiên quá hải, nào là dụ hổ ly sơn, nào là thử lòng hàng binh… từng cài từng cái liên hoàn kế mà Mã Viện nhuần nhuyễn ra lệnh, vậy mà đều không hề thoát khỏi có liên quan đến tên giám quân này. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Mười lăm mười sáu, thế mà mưu kế đã có thể khiến một kẻ “Cửu khúc Hoàng hà” như Tạ Hàn Vũ phải chóng mặt. Có hắn ở đây, cái gì mà Lĩnh Nam, Lạng Sơn? Tinh binh tộc Việt không cần đánh cũng bị loại khỏi vòng chiến, cái gì mà Nam tiến, trường kỳ chiến tranh chưa kịp thi triển đã bị bóp chặt. Thậm chí nguồn tiếp tế dồi dào nhất ở phía Nam của hai ả Trưng Châu, Trưng Trinh cũng sớm bị Mã Viện, Ban Siêu để mắt tới. Tạ Hàn Vũ cho rằng chỉ cần Ban Siêu còn xuất hiện ở Lĩnh Nam này bao nhiêu năm thì dân Nam còn phải cụp đuôi ngoan ngoãn từng ấy năm mới đúng.

Dương Đông Kích Tây, Ban Siêu chơi trò này nhẹ nhàng hời hợt tựa như một vị nhạc trưởng nhẹ nhàng điều khiển dàn hoà tấu của mình.

Ban Siêu vốn cũng chỉ muốn thử xem thái độ của Tạ Hàn Vũ thế nào, gặp hắn đã không gióng trống giương cờ tranh công, Ban Siêu cũng không bận tâm nữa nên ý vị cười nhẹ quay sang Lưu Long hỏi:

“Lưu hầu, ta có nên phân tán bớt sự tập trung của chúng không?”

Lưu Long đứng nhìn quân Nam hối hả điều động binh lính đằng xa lắc đầu nói khẽ:

“Tĩnh tựa sơn, động như đại hỏa. Không cần thiết phải dài dòng như thế, thực hiện đi.”

“Lưu hầu dạy phải, Siêu đã biết.” Ban Siêu vừa dứt lời liền cầm lệnh kỳ quơ mạnh một vòng, lập tức, từng tràng trống trận dồn dập liền ầm ầm vang lên trên boong thuyền.

Tùng tùng tùng tùng tùng.

Không dừng lại ở đó hồi trống nhanh chóng khuếch trương, chẳng mấy chốc cả đoàn chiến thuyền gần trăm chiếc đều tràn ngập trong tiếng trống hùng hồn. Để rồi ngay sau đó, đoàn thuyền bỗng dưng có biến đổi.

Ào àoooo.

Tùng tùng tùng tùng…

“Chèo nhanh nữa lên!!! Chớ có lười biếng, nhanh lên!!!!” vút! Chát!!!!.

Trên chiếc chiến thuyền đi đầu, lúc này bỗng dưng tiếng trống dồn dập hơn hẳn, nhịp trống từ hòa cùng với quân trận chuyển sang càng lúc càng vội, càng lúc càng mãnh liệt. Tương ứng, đám đốc binh dưới khoang chèo của thuyền dường như cũng trở nên gắt gỏng hẳn lên. Roi da trong tay chúng không ngừng gào thét quất thẳng vào lưng đám nô lệ đang gồng người chèo thuyền làm cho chiếc lâu thuyền vốn to lớn ù ì đột ngột gia tăng tốc độ, ùn ùn tựa như một đầu giao long khổng lồ lao thẳng tới bờ sông của quân Nam.

“Bọn chúng làm gì thế kia?”

Lão Cai phất tấm áo choàng qua một bên rồi dựa cả thân thể nghiêng về phía trước như thể làm vậy sẽ giúp ông quan sát rõ hành động kỳ quái này của giặc. Quái lạ, Lão Cai nghĩ mãi mà chả ra bèn nhìn về phía Thánh Thiên, cũng chỉ để thấy cái lắc đầu ngao ngán khó hiểu từ cô phó soái.

Chiếc chiến thuyền đang lao hết tốc lực kia là loại lâu thuyền hai tầng vừa thô vừa to lại có mức ăn nước khá sâu. Tuy đánh nhau giữa dòng sông rộng loại thuyền này hoàn toàn có thể coi như một tòa tháp canh hết sức đáng sợ với vô số cung tiễn thủ lúc nào cũng sẵn sàng trút mưa tên xuống đầu kẻ thù, xong khi lao lại gần bờ thì hoàn toàn khác hẳn. Thân thuyền thô ráp khó xoay sở khi đi lại ở nơi có mực nước cạn, đã vậy hai bên thân thuyền lại quá tốn diện tích khi cần rất nhiều khoảng không cho các tay chèo ra sức khuấy động, vì thế mà thông thường loại thuyền này chỉ có thể cẩn trọng từ tốn áp sát bờ tường đóng vai trò như điểm bắn tên hỗ trợ cho các loại thuyền nhỏ hơn xông xáo mới đúng, chứ ai lại đi lao thẳng tới như vầy? Tuy nhiên cũng không thể loại trừ khả năng chúng đang phô trương thanh thế, Lão Cai nhíu mày nghĩ thầm, đoạn lão tiếp tục dán mắt vào chiếc thuyền trong khi tay nâng lên bị lệnh:

“Cung tiễn chuẩn bị cho kỹ, lát nữa chỉ cần có lệnh tao thì…”

Nói đến đây, miệng lão đã há hốc ra không thể nào ngậm lại nổi, đôi mắt vốn hơi híp lấy cũng không khỏi trợn trừng lên. Bởi vì cho đến lúc này, khi chiếc thuyền kia tiến tới đủ gần, Lão Cai mới có thể nhìn rõ mồn một những hành động rất khác thường của đám lính Hán.

Kỳ lạ thay chúng không hề nâng khiên cử thuẫn giương cung bạt nỏ như vẫn hay làm mà lại cắn răng nắm chặt từng sợi dây thừng thô ráp. Có sợi hai, ba tên cùng nắm, có sợi đến tận sáu, bảy tên thi nhau giữ, trọng tâm chúng nó trùng xuống, đầu cúi thấp, cơ thể như đang tìm đủ mọi cách để dán thật chặt lên nền thuyền.

“Bọn điên này định tổng thẳng lên bờ sao? Phía trước là bãi cọc rồi?”

Một tên lính Việt ở cách không xa hoảng hốt la lên. Tiếng la này ngay tức thì như một luồng điện chạy dọc sống lưng Lão Cai, không kịp chần chờ ông nhoài hẳn người ra ngoài, vội vã nhìn xuống dưới phần thân thuyền phía trước. Ai dè không nhìn thì thôi, vừa nhìn thiếu điều Lão Cai bị dọa đến chết đứng. Mực nước gần bờ hạ thấp để lộ ra hàng cọc nhọn hoắc, cũng không chút kiêng dè gạt đi lớp nước che giấu thuyền giặc, để lộ ra những thanh gỗ dài nhọn chả kém cọc của quân Nam đang chĩa ra trước cùng với từng mảnh sắt lá dày cộm đang che chắn thân thuyền.

“Núp xuống, kiếm chỗ vịn chặt vào, mauuuuuuuu.” Tiếng Lão Cai tím gan tím mật gào lên.

RẦMMMM ẦMMM ẦMMMM ĐÙUUUNNNGGG!!!!!!!!!

“Ôi trời ơi…”

“Chu choa, nguy hiểm!!!!!!!”

Tiếc rằng đã chậm, sau một loạt tiếng va chạm kinh hồn táng đảm tựa như tiếng một hàm răng khổng lồ đang không ngừng nghiền nát xương thịt, con thuyền đã cày qua lớp cọc gỗ mà húc thẳng vào bờ tường tạo nên một cú va chạm dữ dội hất tung không biết bao nhiêu người, vũ khí, quân dụng. Tiếng la hét, tiếng rên rỉ như dịch bệnh bất ngờ bộc phát khắp nơi.

“Ổn định, ổn định, cẩn thận tụi chó leo lên tường.” Ông Cai vừa lấy tay vịn một khối cổn thạch vừa mở miệng hô lớn trong khi não vẫn còn quay òng òng như chong chóng. “Mẹ nó, đám quân Hán hôm nay bị động kinh hay sao mà giở trò húc bừa như trâu, như bò thế này?” Ông nghĩ bụng, tay thì đã sớm nhặt lấy thanh đao vừa bị chính mình quăng ra không lâu do va chạm.

Ông Cai vốn tưởng ngay sau đó sẽ có vô vàn cung tên bay tới càn quét bờ tường, hoặc sẽ là vô số tiếng rống giận của lũ quỷ ngoại bang ầm ầm vang vọng trước khi chúng nhảy bổ vào chém giết cùng mình. Xong, rốt cuộc vậy mà chẳng có gì cả. Quân Hán không giáng mưa tên xuống, cũng chẳng hò hét lao lên tường. Điều này khiến Ông Cai thắc mắc hạ tấm khiên che xuống quan sát bờ tường gỗ vừa bị húc đến đổ nát, ngổn ngang chẳng thể kiềm chân ai nổi kia, để rồi lần nữa mắt ông trợn trừng trong kinh ngạc tột độ.

“Thả neo, cột dây chằng.” Một tên quân hầu Đại Hán vừa chạy vội vừa hô to. Lập tức cả đám linh vội vàng quăng xuống hai bên thân thuyền từng vòng từng vòng dây thừng, dây mây, dây neo đủ cả. Chúng nhanh chóng vướng vào những hàng cọc gỗ vốn dùng để cản phá thuyền giặc áp sát, nay tuy đã đâm sâu vào thân thuyền nhưng cũng vô tình thành những điểm tựa khiến con thuyền vốn có chút chồng chềnh liền lập tức vững vàng hẳn lại, tựa như một tòa tháp lâu sừng sững bên bờ sông vậy.

“Thanh lý tạp vật, chuẩn bị kết cầu.” Một tên khác lại gọi trong khi chỉ huy một nhóm khác vội vã nâng lên hàng lăng thuẫn dày cộm che chắn đầu thuyền như sợ quân Nam lợi dụng mò sang. Một bên khác, boong thuyền rõ ràng đã được bọn chúng “quét dọn” qua một lượt, sạch sẽ chẳng còn chút chướng ngại nào.

“Đánh cờ lệnh, báo lại phía sau chúng ta đã làm xong.”

Sau đó? Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và cái miệng mở rộng đến khó tin của Lão Cai, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền to lớn của giặc nhanh chóng nối đuôi nhau tạo thành một hàng dọc dài từ bờ sông quân Nam sang đến tận đại doanh của chúng. Thế rồi rầm rầm từng tiếng, đám thuyền tuần tự nhịp nhàng thả những tấm gỗ thô to tạo thành những đoạn nối ngắn với nhau, vô hình chung, một cây cầu nổi bằng lâu thuyền tựa như có phép màu được chúng dựng thẳng lên giữa dòng sông.

“Hoan hô, hoan hô!!!!!”

“Hay tuyệt, quá ngoạn mục.”

Bên kia bờ sông, quân Hán hò reo dữ dội khi nhìn thấy tấm ván gỗ cuối cùng thành công ầm ầm hạ xuống thông báo cho cây cầu thuyền đã hoàn tất. Bọn chúng nóng lòng hiểu rõ lần này công lao chắc chắn tới tay.

“Nguyên soái, đã xong, đã thành công rồi. Mưu của Ban giám quân quả nhiên tuyệt luân.” Đám Hán tướng cũng kích động mở tròn mắt chờ đợi trong khi nguyên soái của bọn chúng, Mã Viện, vẫn hết sức trầm ổn ngồi chễm chệ trên chiếc soái kỷ đặt giữa đại doanh. Đợi đến khi cầu thuyền ổn định hoàn chỉnh, độ lắc lư chao đảo cũng đã giảm, lão mới mạnh mẽ chống tay đứng lên, keeeng rút kiếm lệnh chỉ thẳng đối diện mà hét:

“Nổi trống! Tấn công! Hôm nay chúng tướng hãy cùng bản soái san bằng Cấm Khê!”

“Tuân lệnh!!!!!”

“Giết!!!!!!!”

Tùng tùng tùng tùng tùng!!!!!!!!

Tùng tùng tùng tùng tùng!!!!!!!!

“Không ổn.”

Bên này sông, Thánh Thiên đương nhiên ý thức được việc gì sắp xảy ra. Nàng mạnh mẽ rút gươm, chân nhảy vội lên cầu tàu trước mặt mà hò hét vang trời:

“Theo tôi, tiến lên! Chiếm lấy cầu thuyền!!!!!!”

“Giết!!!!!!”

“Đã muộn, đám man chúng mày, tận mạng rồi. Ha ha ha.”

Trên tầng hai chiếc lâu thuyền đầu tiên, Đặng Hồng, Lưu An, Mã Phòng lầm lũi hiện thân, theo sau chúng là gần ngàn cung tiễn thủ đã chuẩn bị sẵn. Phía sau, từng đội quân đen nghịt trên những chiếc lâu thuyền cũng rầm rầm nện gót lao tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.