Người ta thường nói đầu xuôi đuôi lọt, ở trường hợp này quả đúng không sai. Chỉ qua độ nửa buổi sáng, cuộc gặp mặt của Khải Minh và ông Sùng đã hoàn tất trong mỹ mãn.
Khải Minh nhìn theo bóng lưng ông trưởng lão bộ tộc của mình, hắn có thể tưởng tượng cái miệng ha hả không thể ngậm lại được của ông lão lúc này. Thậm chí tiếng cười sảng khoái vui vẻ của ông vẫn còn bay vang tứ tung giữa trời, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng rối rắm của hắn:
“Chị Thục, vì sao lúc nãy chị hứa bừa như thế?” Khải Minh vẫn có chút không vui hỏi cô nữ soái bên cạnh mình.
Thục chống nạnh, mỉm cười hỏi lại hắn:
“Thế nào? Em không vừa ý Nội?”
“Không phải, em không có nói như vậy.” Khải Minh lập tức lắc đầu nguầy nguậy; xong xuôi, hắn lại bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Thục, nhận ra lời của mình có chút không đúng. Vì thế đối với ánh mắt cười tươi như trăng của Thục, tên quân sư trẻ ngay lập tức giải thích:
“Chị không hiểu ý em rồi. Nội rất tốt, cũng rất xinh đẹp. Thế nhưng dù sao nàng ấy vẫn còn rất trẻ, tương lai còn rất dài. Chị hứa hẹn như thế lỡ sau này nàng gặp được người mình thật lòng yêu thương thì sao?” Khải Minh vừa nói vừa tự nhủ, dù sao bản thân vẫn còn giữ nguyên vẹn quan niệm, đạo đức của kiếp trước, đối với một loli… e hèm, một cô bé còn chưa được đủ mười bốn, nói hắn ưa thích, rung động, yêu đương? Ha ha… thật là quá khó khăn.
“Em không thích Nội?” Thục bất ngờ cắt ngang.
“Cái này…” Khải Minh có chút đớ người, thật lòng đối với Nội, hắn cũng không phải không có chút cảm giác ưa thích.
Thục thấy hắn bần thần thì hài lòng gật đầu nói:
“Như thế chẳng phải là xong sao? Dù gì bây giờ em xem ngoài em ra, còn có ai đủ sức che chở cho hai người họ? Hơn nữa trải qua nhiều việc như vậy, em nghĩ cả hai sẽ chấp nhận người nào khác sao?”
“Sao lại cả hai rồi…” Đầu của Khải Minh quả thực chịu không nổi rồi. Hắn thở dài, có chút thua cuộc than thở:
“Thôi dù gì đây cũng là vấn đề sau này, không chừng vài năm nữa các nàng sẽ có suy nghĩ khác cũng nên.”
Thục phì cười, nàng nhận rõ lòng tên nhóc này cũng không trung thực như lời của hắn, vì thế không hề tiếp tục chủ đề này nữa. Nàng nhìn lên trời, ước lượng thời gian rồi nói:
“Tính ra… cũng sắp tới thời gian rồi.”
“Đúng vậy, bên bờ sông cũng sớm phải có động tĩnh.” Khải Minh gật đầu đáp, đoạn hắn cảm thấy có chút lo lắng hỏi:
“Thế nhưng thưa chị, hiện giờ cả ba vị thủ lĩnh thủy quân của ta đều không có mặt, một mình Đào Nhị Lang ổn không?...”
Cheng cheng cheng cheng!!!!!!!
Tùuuuuuuuu!!!!!!!
“Có biến??!!!!” Khải Minh bật người dậy. Hắn thật không thể tin nổi mình chỉ vừa nghĩ tới là tiếng tù và báo động đã vang lên. Theo phản xạ tự nhiên, Khải Minh không chút chần chờ toan bước chân ra ngoài phía cửa.
“Em định đi đâu đấy?”
Tiếng gọi của Thục làm hắn khựng lại. Khải Minh khó hiểu quay đầu nhìn về, chỉ để thấy cô Bát Nạn đại tướng quân không biết đã moi từ đâu ra một bàn cờ, từ tốn bày lên phản gỗ. Nàng ngồi một đầu, tay chỉ vào đầu kia như mời gọi, xong giọng thì lại chắc nịch không có một chút khách khí nào:
“Ngồi xuống đây, chúng ta đánh một ván cờ. Lâu rồi chị em mình chưa có thời gian. Vừa vặn, ta cũng muốn kiểm tra xem trình độ của em đã tiến bộ được bao nhiêu.”
“Sao cơ ạ? Lúc này? Nhưng mà??...” Khải Minh thốt lên.
“Ừm?” Thục tiếp tục tằng hắng.
Đứng trước thái độ của nàng, Khải Minh đành chấp nhận chịu thua. Hắn lẽo đẽo bước lại gần tấm phản, phủi phủi bàn chân trước khi ngồi xuống đối diện với Thục. Ngồi ổn định, Khải Minh mới thoáng liếc qua Thục, gặp nàng đã sớm khí định thần nhàn, tựa như một kỳ thủ chuyên nghiệp đã điều chỉnh xong tư thế đợi đối thủ ra chiêu vậy. Nàng như vậy, Khải Minh đành lắc đầu ngao ngán, ánh mắt tiếp tục dời về phía bàn cờ.
Bàn cờ, là cờ vây, bao gồm 19 đường dọc cùng 19 đường ngang đan xen lại với nhau thành một mạng lưới chi chít, quả thực có đủ khả năng khiến bất kỳ một tay mơ nào phải lóa mắt. Tương truyền, cờ vây là do Vua Nghiêu học được từ thần tiên truyền lại tới nay. Khải Minh không biết sự thật thần tiên thế nào, xong hắn không thể không thán phục khả năng sáng tạo cùng tư duy của Vua Nghiêu được.
Khải Minh từng tiếp xúc với không ít loại cờ: cờ vua, cờ tướng, cờ thú, cờ gánh… xong nếu nói loại cờ nào khiến hắn cảm thấy ấn tượng nhất chắc chắn chính là bàn cờ đen trắng này. Cờ vây, bản thân nó không chỉ mang tính chất sát phạt tranh đấu mà kỳ lạ thay còn có tính chất xây dựng cực mạnh nữa. Hắn nhớ mình từng đọc ở đâu đó câu nói: cờ vây, mỗi điểm cờ là một thế giới, mỗi quân cờ là một vì sao, trên bàn cờ, mỗi kỳ thủ như một vị thần đang xây dựng nên vũ trụ của mình vậy…
Cờ vây, cũng như nhiều thứ khác, theo nhiều con đường truyền đến đất phương Nam, cũng nhanh chóng chiếm lấy cảm tình của nhiều người, nhất là các bậc soái lĩnh, cừ súy.
Thế nhưng… lúc này ngoài kia đang chiến đấu om sòm, thân là một tên quân sư, hắn ngồi đây đánh cờ liệu có hợp lý không? Khải Minh vừa suy nghĩ vừa mân mê quân cờ màu trắng trong tay, lòng thì sớm đã bị từng tràng hò reo chém giết ầm trời bên ngoài kéo đi đâu mất.
“Cờ vây dễ học mà khó tinh.” Bất ngờ, Thục cất tiếng. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát như len lỏi thẳng vào trong trí não của Khải Minh, hút lấy sự chú ý của hắn:
“Cờ vây tuy luật lệ không khó, xong lại thiên biến vạn hóa khôn lường. Mỗi một nước cờ là một lần bố trí, mỗi một cục cờ là một lần chiến dịch. Người chơi cờ, cũng như tướng soái trên chiến trường vậy, cần phải có sự tập trung, cái nhìn toàn cục…” Khi nàng nói đến đây, sự tập trung của Khải Minh cũng đã bị hút trở về. Thục nhìn Khải Minh tiếp tục:
“Đánh cờ, chính là một loại rèn luyện. Không chỉ rèn tầm nhìn người chơi càng thêm bao quát, càng là rèn cho ý chí thêm kiên cường, phản xạ cùng khả năng đọc, nắm tình thế thêm sắc bén.”
“Vâng, em đã hiểu…” Khải Minh nói khẽ.
“Em chưa hiểu!” Thục lắc đầu, hai tay vươn ra đổi lấy hai khay cờ đen trắng, ánh mắt từ bên mặt của Khải Minh dời về phía khay cờ trắng ở cạnh mình. Nâng một viên cờ lên nàng nói:
“Kỳ thủ, chính là soái tướng, cần phải hiểu rõ mỗi lần đặt một viên cờ xuống chính là một lần bài bố thế cục. Cờ đã hạ, cục đã bày, có muốn hối hận lo âu cũng không thể làm gì được.”
Cạch!
Khải Minh mở tròn mắt nhìn viên cờ trắng được cô nguyên soái quân Việt đặt gọn gàng ngay giữa bàn cờ, điểm thiên nguyên.
Góc vàng, biên bạc, giữa rơm rạ. Câu này tuy là một kẻ tay mơ như Khải Minh cũng biết. Bắt đầu ván cờ, thường người ta sẽ đi từ các góc hoặc bốn biên tiến vào, vừa dễ bố cục lại ít sai lầm, duy chỉ có những người tài giỏi lắm mới khởi đầu bàn cờ ngay trung tâm. Đây không phải là nói đặt cờ ở trung tâm là dở, là không có giá trị. Ngược lại, cờ ở trung tâm cực kỳ hiểm hóc, nó cũng giống như kế độc mà một vị mưu sĩ đề ra vậy, hiểm đến khôn lường, hại đến cả hai bên đều bị ảnh hưởng. Sử dụng tốt, người đánh cờ có thể dễ dàng thao túng bố cục, làm sai, cả bàn cờ chốc lát hóa thành không, tựa như rơm rạ gặp lửa vậy, không đường cứu chữa.
Ực! Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt, cờ trắng đang cầm khẽ trả về khay của Thục, sau đó lại nắm lên một viên cờ đen, cẩn thận đặt vào góc bên trên. Không thể không nói, cử động vừa rồi của nàng Thục đã hoàn toàn khiến hắn khó lòng phân tâm được.
Thục đợi hắn đặt xong cờ mới tiếp tục cạch phát lên một viên khác, cờ vừa đặt xong, giọng nàng cũng ngân lên:
“Cờ đặt xuống, cục đã bày, trước sau đều là việc đã làm, khó có thể sửa đổi nữa. Tinh lực người thì lại có hạn, nếu chỉ khư khư chú tâm vào một vị trí nho nhỏ thì sẽ đánh mất cái nhìn đại cục. Thân làm soái, có lúc phải học cách làm lơ.”
“Cách làm lơ?” Khải Minh thầm nghĩ.
“Đến phiên em đấy.” Thục cười nhắc.
“A?” Khải Minh giật mình. Đấu cờ kiên kỵ hối thúc nhau, điều này ai ai cũng hiểu, vậy vì sao? Hắn thoáng chần chờ, một viên cờ đen lại hạ xuống.
Thục nhìn hắn hạ cờ, đầu lắc hai cái, cờ trắng trong tay nhẹ nhàng hạ xuống nói:
“Quân cờ hạ xuống cũng giống như tướng soái ra quân lệnh. Quân lệnh như núi, há có thể vì bị kẻ khác tác động mà đưa ra một cách hời hợt? Tâm lý không vững vàng, làm sao có thể đủ bình tĩnh quan sát thế cục?”
“...” Đến nước này Khải Minh có ngốc đến thế nào đi nữa cũng đã hiểu đây chả qua là Thục muốn mượn việc đánh cờ để chỉ dạy mình mà thôi. Hắn chắp tay trịnh trọng vái lễ, rồi lần nữa ngồi thẳng người, mắt nhìn xuống bàn cờ suy nghĩ.
Lần này Thục không giục hắn nữa mà chỉ im lặng cười…
Đánh cờ, kỳ thủ cũng có thể coi là soái thủ. Khi hạ cờ phải luôn nhìn bao quát. Cờ hạ, cục hạ, mưu bày ra, khí thế lan tràn khắp chốn. Vào trận, tranh giết, chẳng phải chỉ gói gọn ở một góc một nơi, mà là giao tranh đẫm máu, cướp sống cướp chết ở khắp chốn. Nhiều lúc những quân cờ tưởng như vô tình để ở trước đó, lại thật ra là một mắt xích cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến cả cục diện bàn cờ.
Cạch! Lưu An cẩn thận hạ viên cờ xuống.
“Nước vừa rồi của ngươi, công không ra công, thủ chẳng thể thủ, quả thật quá tệ!” Lưu Long nhíu mày nhìn bàn cờ nhận xét.
“Thưa phụ thân, chúng ta ngồi đây đánh cờ, không phải không được hợp lý lắm sao?” Lưu An không chút quan tâm đến lời nhận xét của cha, giọng khá e dè hỏi:
“Hiện giờ thủy quân đã bắt đầu công kích quan ải từ phía bờ sông. Không chừng đã sớm đục thủng cửa ải rồi, chúng ta không cần chuẩn bị tham chiến sao?”
“Ngươi vội vàng cái gì? Chả lẽ ngươi chưa nhìn rõ thế cục sao?”
“Ý phụ thân là?” Lưu An vội hỏi.
“Đánh cờ!” Lưu Long tiếp tục hạ lệnh.
“Vâng…” Lưu An thấy cha mình có dấu hiệu nổi giận thì không dám hỏi nữa, đành tiếp tục nhìn vào bàn cờ suy nghĩ. Một chốc, hắn mới cầm lên viên cờ hạ xuống.
“Ừm, đánh cờ không thể vội vàng.” Lưu Long gật đầu dạy:
“Cũng như lúc ra trận vậy, không thể hấp tấp nóng vội, nếu không sẽ bị kẻ khác lợi dụng, mất đi sự tỉnh táo vốn có.”
Cạch.
Lưu An nhìn vị trí cờ cha mình vừa đặt, trong đầu có chút loạn, tay nắm lấy một quân cờ khác, ngập ngừng mãi không dám hạ xuống. Đây không phải là vì nước cờ này hiểm hóc hay khó khăn gì mà do đầu óc hắn cho đến giờ vẫn không sao thoát được khỏi tiếng trống trận đang dồn dã bên ngoài kia. Chần chờ một lúc, Lưu An nhìn thấy vẻ mặt không chút kiên nhẫn của cha đành vội vàng hạ cờ.
Lưu Long nhìn hắn ra quân, trong lòng có cỗ lửa giận hừng hực chực chờ bộc phát. Bàn tay y nắm chặt lại, gân guốc hiển lộ, thế rồi y thở hắt ra một hơi, cố gắng bình ổn lửa giận. Tính ra Lưu An không tệ, võ công giỏi, ngộ tính cũng khá cao, điểm duy nhất khiến Phù Nhạc Hương Hầu không hài lòng lắm với con mình cũng chỉ có tính tình bộc trực vội vàng cùng với tầm nhìn còn quá ngây ngô. Xong, Lưu Long hiểu đấy chẳng qua là do con mình vẫn còn trẻ, còn mang nặng khát vọng kiến công lập nghiệp, chứng tỏ bản thân mà thôi. Bình thường mà nói Lưu An suy nghĩ như vậy cũng tốt, cũng không có gì không ổn, qua một thời gian nữa, Lưu Long tin chắc con trai mình sẽ chững chạc hơn.
Vấn đề ở đây là: hắn có đủ thời gian sao? Hay chính xác hơn là với những gì sắp sửa diễn ra, một tên nhóc con như Lưu An liệu có thể gánh vác nổi ư?
Lưu Long không khỏi nhớ tới những tin tức mà mình vừa thu được, trong lòng liền có quyết định. Hắn vốn muốn để con trai mình thoải mái, theo thời gian mài dũa từ tốn phát triển, thế nhưng người tính không bằng trời tính, nếu cứ chậm trễ mãi sẽ bị người khác đoạt đi mất tiên cơ. Lưu Long sẵn giọng:
“Trận chiến này kéo dài đã hơn một năm trời, công huân, chiến tích cũng đã chất cao hơn núi, chả lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến kết cục sau cùng sao?”
“Kết cục sau cùng?” Lưu An do dự: “Phụ thân, kết cục sau cùng chẳng phải là chúng ta dẹp yên phản tặc hay sao?”
“Ngây ngô.” Lưu Long lắc đầu, y cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa mà đối với con trai nói ra:
“Dẹp yên phản tặc hay bình định man binh, thậm chí là giết sạch Nam man… tất cả đều chỉ là lời hoa trên gấm, há có phải là lý do chính để chúng ta dốc tiền tài, tư nguyên của gia tộc đi ủng hộ?”
Lưu An thoáng giật mình. Tiền tài, tư nguyên? Đúng, mặc dù trên danh nghĩa đây là lần Nam chinh do đích thân Thánh Thượng hạ lệnh, các cấp quân bộ điều động tiền bạc quân đội nam hạ… Xong việc các gia tộc khác nhau tự nguyện đứng ra ủng hộ tư nguyên, tiến cử nhân tài, tư binh tham gia cũng không phải là điều bí mật gì. Lúc đầu Lưu An còn không chú ý lắm đến ý nghĩa phía sau những sự việc này. Thế nhưng hiện giờ nghe phụ thân giảng như vậy…
Lưu Long thấy hắn như thế liền nhẹ nhàng gật đầu tiếp tục:
“Duyên Bình, ngươi nên nhớ, bất kỳ cuộc chiến nào cũng có nhiều tầng giá trị. Đối với một số người, nó chính là chiến tranh sống còn, tồn vong dân tộc, nhưng với một số người khác, đó chả qua là một cuộc tranh giành lợi ích mà thôi.”
Cạch.
Lưu An nhìn quân cờ mà cha mình vừa hạ xuống, chấn động trong lòng càng thêm mãnh liệt. Lợi ích? Bản thân Lưu An không ngốc, làm sao không hiểu ý phụ thân? Trong đầu hắn lúc này đã sớm nảy sinh vô vàn ý nghĩ. Hắn cảm thấy mình nên đối đãi việc này trịnh trọng thêm mới phải.
Lưu Long thấy con mình rốt cuộc cũng đã vỡ lẽ liền hừ lạnh, mặc cho hắn tiếp tục cúi đầu trầm tư cũng không thúc giục nữa. Ngược lại, y còn tự tay cầm lên một viên cờ trắng, tự đặt cờ xuống tiếp tục màn đấu.
Cạch…. Cạch… Cạch...
Cờ qua ba nước, Lưu An cũng nghĩ ngợi xong, ngẩng đầu hỏi:
“Thưa phụ thân, vậy ý ngài thế nào?”
Lưu Long nâng viên cờ lên quan sát nói:
“Quân cờ, nó không chỉ thể hiện mưu trí của kỳ thủ mà còn đại diện cho quyền lực, cho của cải mà mỗi người nắm giữ. Thế cờ hiện nay, chúng ta không thể chỉ ngồi bên ngoài nhìn ngắm nữa, mà cũng cần phải tự bố trí lấy quân cờ cho mình.”
“Thế nhưng mà… thưa phụ thân, chúng ta bài bố thế nào, bây giờ có phải là quá muộn rồi không?”
Lưu Long thoáng lắc đầu mỉm cười, cùng lúc có cơn gió mạnh từ phía bờ sông cuốn vào thổi bạt đi cửa lều. Nhờ có vậy, Lưu Long mới có thể thấy được bóng dáng một tên thám báo vội vã chạy tới ngoài lều, quỳ xuống hô:
“Báo!!!!!! Man tặc dùng bè gỗ, xuồng nhỏ dựng nên rất nhiều chướng ngại dưới sông. Giả giáo úy nhiều lần muốn đưa thuyền lên phá, xong do dòng sông qua ải quá nhỏ hẹp nên liên tục bị man tặc đẩy bật ra, đành phải vô công thối lui rồi.”
Viên cờ trên tay Lưu Long, cũng theo lời bẩm báo mạnh mẽ hạ xuống.
Cạch!!!!
“Được! Rất tốt!!!!”
Khải Minh hét to, vùng người đứng bật dậy, bàn cờ còn đang đánh giết dữ dội cũng bị động tác này đổ tan nát.
“Chị Thục, anh Hiển quả nhiên lợi hại, như vậy chúng ta có thể bắt đầu bước tiếp rồi.”
“Chà…” Thục lắc đầu nói:
“Ván này em thua, vậy thứ này…” Thục vươn tay sờ vào một chiếc túi da trang trí cầu kỳ, đặt gọn ghẽ bên bàn. Ngón chạm tay vừa vào, hai mắt nàng đã chứa đầy ý yêu thích nói: “Đương nhiên là thuộc về chị!”
“A… nào có thể chèn ép em như vậy?” Có người khóc không ra nước mắt.