Lĩnh Nam Ký

Chương 139: Chương 139: Đêm khuya trăng thưa




“Đẩy lênnnnnn!!!!! Mau đẩy lên!!!!”

“Hô hô!!!!!” Rầm rần rầm...

Bảy, tám tên Hán quân hùa nhau hét vang. Trong số đó có một kẻ dường như là đô bá trong quân, giọng hắn to hơn cả. Bọn chúng kề vai ở bên dưới nền tường đất, kẻ giơ khiên che quá đầu, người cắn răng liều mạng đẩy cái thang mây vốn đã được khiêng lên đây từ trước nhấc lên cao, đánh vòng cung ầm phát nện vào bờ tường, hất lên một mảng bụi đất không nhỏ.

Nói thì lâu, thật ra tất cả những thứ này chỉ diễn ra trong tíc tắc mà thôi. Ngay khi thang mây vừa quặp vào bờ tường đất, tám tên này đã vội vàng nhào tới gốc thang. Không phải chúng muốn leo lên, không hề, nhiệm vụ của chúng là cố gắng giữ cái thang này ở đúng vị trí của nó.

Quả nhiên.

Cót…. Cót….

Từ trên quan ải nơi đỉnh thang đang tiếp xúc với bờ đất bỗng dưng từ đâu có bốn, năm cây sào dài lù lù xuất hiện. Dưới tiếng hô quát vang trời, mấy cây sào này bắt ngay vào đốt thang gần nhất, hợp lực đẩy nó ra xa bờ tường, ý đồ hất xuống.

“Cẩu thí, níu lại, đừng cho thang đổ!!!” Tên đô bá đương nhiên đâu thể chấp nhận điều này, hắn lại gầm lên.

Ngay tức thì, đám bộ hạ của hắn liền quăng mình lao tới chân thang, hai ba tên đeo người vào thang hòng tạo sức nặng ghì nó xuống, trong khi mấy tên khác thì cố sức níu lấy hai chân, cố gắng giữ nó ổn định.

“Mẹ kiếp, nâng thuẫn lên, muốn chết à? Đám đăng thang đâu rồi? Leo lên, leo lên mau!!!!!”

Mấy tên này vừa níu kéo, lại vừa gào thét. Chúng gào thét là hoàn toàn có lý do. Bởi vì tựa như mọi việc đã có sắp xếp từ trước. Ngay khi mấy tên tương đối ở ngoài cùng nhất vừa vặn nâng thuẫn đồng lên tạo thành một mái vòm nhỏ che chắn cho nhau thì mấy tiếng đùng đoàn kinh hồn táng đảm liền nối tiếp nhau giáng tới. Đấy là tên, là lao từ trên đầu ném xuống, mấy tên bọn hắn có thể cảm nhận rõ ràng tay nắm thuẫn bị trùng nặng vì áp lực cực lớn nện vào, cũng có thể nhìn rõ mồn một mấy mũi tên bắn sượt qua thuẫn cắm ngay vào nền đất, cách mũi chân của chúng chỉ có vài đốt ngón tay.

“Co cụm lại!!!! Che cho nhau, che cho nhau!!!!”

Mệnh lệnh được tên đô bá liên hồi ném ra ngoài. Quân Hán không dám có thời gian suy nghĩ hay thắc mắc, chỉ biết cắm đầu răm rắp làm theo. Dần dà, nhóm quân này cũng thành công tạo thành một cái đụn nhỏ, giữ chặt lấy góc thang. Chỉ đợi có thế, mấy mươi tên quân sĩ khác vốn đang che khiên đứng gần đó vội vàng hét to, ba chân bốn cẳng đi như chạy, chạy như bay lao tới thang mây, điên cuồng trèo lên.

Một tên, hai tên, ba tên… cùng với số lượng người leo lên thang càng nhiều, độ nặng của thang càng lớn, thang càng khó bị đẩy ngã, áp lực của mấy tên giữ gốc thang càng nhỏ. Không biết có phải vì vậy không nên một tên tương đối nhỏ tuổi trong số chúng khẽ thở phào, tay vịn thang hơi lệch qua một chút.

“Khôngggggg!!!!! Thằng ngu!!!!!!” Tên chỉ huy vốn lúc nào cũng căng thẳng thần kinh quan sát thấy vậy liền gầm lên. Xong đã muộn.

“Aaaaaaa!!!!!”

Một tên quân sĩ vốn đang cúi đầu né mưa tên để leo lên thang, mắt mũi không đủ sức quan sát dưới chân liền đạp nghiến thẳng vào ngón tay tên vừa lơ là. Lập tức tên kia đau quá hét toáng lên, thuẫn để trên đầu cũng giật mình kéo xuống ôm ngón tay nức nở.

Véo véo véo!!!!

Rầm!!!!! “Hự!!!!!!”

Ngay sát na ấy, bốn năm mũi tên từ trên cao liền không chút khách khí len lỏi xuống đóng thẳng từ đỉnh đầu hắn kéo đến tận cằm tựa như một cây cọc lớn đục thủng quả dưa hấu vậy.

Tên chỉ huy hoảng quá muốn cúi đầu lụm cái khiên lên che điền vào khoảng trống. Ấy vậy mà có mấy tên có tâm vốn đã đợi giây phút này từ sớm lập tức quăng ba hòn đá nặng nề véo véo về phía hắn.

Bục!!!!! Hòn đá đầu tiên nện trúng vai hắn khiến nó lệch hẳn về trước bằng một góc độ khó tin. Tên đô bá lập tức mất đi cảm giác ở vai.

Bợp!!!!! Hòn đá thứ hai nện vào lưng hắn, khiến hắn ói ra một búng máu thịt lầy lội.

Bốp!!!!!! Hòn đá cuối cùng táng thẳng vào đầu hắn, thô bạo bóp cái nón giáp nhỏ móp hẳn qua một bên, cũng tựa như vắt cam ép cái đầu lâu tên đô bá bẹp còn non nửa trông chẳng khác một thứ hỗn hợp lầy lội bằng đất nung chưa tới nhiệt độ vậy. Cái xác của tên vừa mới chỉ huy quân lính rất thành công, cứ như thế ngã oành xuống đất. Cái xác giãy dụa phành phạch tựa như con cá bị ném lên bờ vài phát rồi nằm im hẳn.

Mất đi hắn chỉ huy, đám quân lính vừa rồi còn phối hợp rất tốt lập tức lúng túng. Chúng hành động chậm chạp đi nhiều, tinh thần cũng nát bét, chỉ qua mấy hơi thở, toàn bộ gần mười tên giữ gốc thang mây này đều cắm đầu xuống đất. Kèm theo đó là hơn chục tên lính Hán đang trèo lên thang mây cũng theo thang mây bị đẩy ra nghiêng về sau, ú óa la ỏm tỏi rơi tự do từ độ cao hơn bốn mét vù vù rớt xuống dàn cọc nhọn chi chít dưới chân ải.

Số phận của đám lính Hán này chính là hình mẫu thu nhỏ cho những gì đang diễn ra ở Ải Săn Giao, nơi mà số mạng mỗi người đều trở nên hết sức bé nhỏ. Quân Hán cũng vậy, quân Việt cũng chẳng khác là bao, hai bên đều không chút thương tiếc đổ xương máu vào để xây nên uy danh cho tòa hùng quan này. Mãi đến khi tiếng minh kim ở đại doanh của Mã Viện vang lên inh ỏi, quân Hán mới lục đục bỏ lại hàng đống xác chết, mệt mỏi quay về.

Quân Hán rút lui, quân Việt cũng không hề hò reo ăn mừng. Bọn họ thở hổn hển, người chống thương, kẻ im lặng dựa lưng vào bờ tường sớm đã bị bong tróc mất một mảng to bằng nắm đấm nhìn quân thù nương theo những chiếc thang mây còn đang xót lại trên tường thành để rút lui. Mấy ngày qua tình cảnh này đã được lập đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bọn họ đều hiểu giặc hoàn toàn không bị đánh bại mà chỉ tạm thời rút lui thôi. Qua ngày mai, chúng sẽ lại lũ lượt kéo tới, cứ như việc để lại hơn hai ngàn bộ thi thể dưới chân quan ải đối với chúng chả đáng là bao.

“Tươi tỉnh lên, ẻo lả gì thế?”

Đào Đô Thống đi đến sau lưng một tên lính, bàn tay thô to không chút khách khí đập bùm bụp vào vai khiến tên kia mém chút tuột khỏi chỗ dựa trên tường.

“Cẩn thận!” Bàn tay Nhất Lang từ vỗ hóa thành chụp, kịp thời kéo hắn lại cười mắng:

“Đứng cho vững vàng! Mẹ nó đừng để cho kẻ khác không biết lại tưởng Đào gia quân chúng ta không có dạy võ. Mới có mấy ngày, bọn bây đã hết xí quách cả rồi sao?”

“Hộc, dạ không…” Tên mém lộn đầu xuống tường thành như người hết hơi trả lời.

“Lí nhí gì thế?” Đào Nhất Lang gằn giọng.

“Dạ không, tôi vẫn còn khỏe lắm!!!” Tên kia lấy lại tinh thần hét vang.

“Tốt, phải như thế chứ.”

Đào Nhất Lang hài lòng vỗ vai hắn, rồi lại tiếp tục rảo bước đi đến đoạn tường tiếp theo. Quân lính sau trận đánh cần được động viên, cũng cần được quan tâm an ủi. Vì thế trong trận chiến Đào Đô Thống chẳng thể nào để thân thể đầy vết thương của mình nghỉ ngơi được. Trên quan ải, Đào Nhị lang luôn là người hoạt động tích cực nhất, thường xuyên xuất hiện ở những chỗ hung hiểm nhất. Cũng vì lẽ đó mà đối với những binh lính còn đang bám trụ trên tường thành, Đào Đô Thống chính là tấm gương sáng để họ dựa vào, là điểm chốt chặn tâm lý cuối cùng của họ.

Binh lính còn chỗ dựa tâm lý, tức là còn chiến ý. Binh lính còn chiến ý, thì kế hoạch của quân sư mới có thể được tiếp tục triển khai.

“Tốt, mọi người cứ thế này thì quân giặc còn phải bỏ mạng dài dài ở đây đấy!!!!” Đào Đô Thống giơ tay đối với binh sĩ xung quanh hò hét cổ vũ.

“Anh Thống yên tâm, chúng cứ lên đây em chém sạch!”

“Phải phơi thêm cả ngàn cái thây ấy chứ.”

“Bậy nào, phải cả vạn. Ha ha ha!”

“Ha ha, chí phải, chí phải.”

Lời của anh lập tức khiến quân sĩ đồng tình hồ hởi lên hẳn, bầu không khí nặng nề do áp lực từ trận chiến dai dẳng đem lại cũng thoáng vơi đi không ít. Thấy khí thế anh em như vậy, thân là chủ tướng, Đào Đô Thống cũng an tâm hơn nhiều. Xem ra trong hai, ba ngày nữa, tòa quan ải này vẫn còn không đáng lo.

Hai, ba ngày, đây là quãng thời gian anh có thể đảm bảo quan ải không mất. Thật ra nếu toàn bộ quân Việt đều liều sống liều chết giữ ải thì thời gian phòng thủ sẽ không chỉ là hai, ba ngày đơn giản như vậy. Xong lúc này Ải Săn Giao đã sớm không còn toàn bộ quân Việt. Nơi đây, quân lính đã sớm điều động đi, số lượng còn lại cũng chỉ có bốn ngàn Đào gia quân, cùng với một đội Lĩnh Nam quân lưu lại phòng giữ.

“Anh Thống!”

“Anh Thống!”

Đào Đô Thống vừa bước chân vào phòng chỉ huy của thành lâu liền bắt gặp hai bóng người đã đứng đợi sẵn, một nam, một nữ. Bọn họ mặc quân phục đặc thù của Lĩnh Nam quân, giáp trụ trên thân cũng đã sớm có chi chít vết cắt.

“Đào Nhất, Nhài Hương.” Đô Thống cũng gật đầu chào lại. Đối với hai tên bách phu trưởng Lĩnh Nam quân được cắt cử ở lại phòng thủ cùng với mình, Nhất Lang vẫn rất tán thưởng. Bọn họ không chỉ có võ công không tệ mà kinh nghiệm thủ thành cũng khá phong phú. Hơn nữa, tính kỷ luật cùng khả năng chiến đấu ở mọi cấp độ từ vài chục người cho đến vài người đều rất cao, quả thực họ chính là loại đồng đội khiến Đào Nhất Lang cực kỳ an tâm đưa lưng nhờ bảo vệ.

“Anh Thống, tôi vừa nhận được tin của Lạc quân. Đêm nay bắt đầu.” Đào Nhất nói. Hắn không thể ngờ có ngày mình lại được cùng một trong ba vị Đào gia tướng quân hành động cùng nhau. Điều này đối với một kẻ họ Đào mà nói, là một loại vinh dự cao đến khó tả. Vì thế tuy biết được nhiệm vụ lần này hung hiểm dị thường hắn cũng không chút chối từ.

“Đêm nay sao?” Đào Đô Thống bật hỏi, tựa như anh vốn đang mong đợi ngày này từ lâu rồi.

“Thưa, đúng vậy. Vì thế…” Nhài Hương gật đầu đáp, lời chưa hết câu đã gặp Đào Nhất Lang đưa tay chặn lại cắt đứt.

Đào Đô Thống nhoẻn miệng cười nói:

“Tôi hiểu hai người muốn nói gì, xong không được. Cũng như Lĩnh Nam quân là dấu hiệu cho tinh nhuệ quân ta cần phải có mặt ở đây vậy. Thân là chủ tướng chỉ huy, lúc dầu sôi lửa bỏng, nơi khẩn cấp quan đầu thế này làm sao thiếu bóng dáng tôi được?” Nói đoạn, anh ngồi xuống phản, tự tay rót một ly nước ực vội rồi tiếp tục:

“Lĩnh Nam quân sẵn sàng, chẳng lẽ Đào Gia quân không dám bỏ mạng hay sao? Với cả hai người đừng quên những gì Bát Nạn gửi gắm.”

“Như vậy…” Hai người Đào Nhất, Nhài Hương nhìn nhau một chốc rồi cùng mỉm cười chắp tay hô to:

“Như vậy, chúng tôi xin nguyện nghe theo sắp xếp của Nhất Lang.”

“Tốt, ha ha.” Đào Đô Thống nghe thế đứng bật dậy, tay phủi giáp vai của Đào Nhất cười nói:

“Như thế vừa vặn hợp với ý của tôi. Tốt. nhiều khi ai là diễn viên chính, ai là diễn viên phụ còn chưa thể biết chừng….” Nói đến đây, anh bước ra bên ngoài, chống tay lên tường ải, ngẩng đầu nhìn bóng trăng không biết từ bao giờ đã khi ẩn khi hiện giữa làn mây đêm dày đặc:

“Tuyệt hảo… quả nhiên là đêm khuya trăng thưa…”

Đêm khuya trăng thưa, trời đêm tối tăm, chính là thời điểm cực kỳ thích hợp cho kẻ có tâm làm loạn.

“Không thể nào!!!”

Đặng Hồng bàng hoàng nhìn về phía bờ sông cuồn cuộn. Ở phía đối diện, vị trí được quân Hán chọn làm điểm lập thủy trại, nơi vốn phải chìm sâu trong màn đêm yên ắng, lúc này lại sớm sáng tỏ chẳng kém gì ban ngày. Nơi đó, sớm đã chìm trong biển lửa bao la.

“Là quân giặc? Chúng làm cách nào lại xuất hiện ở phía đối diện? Ngay trước mũi chúng ta?”

Lưu An cũng không thể tin vào mắt mình nổi nữa. Đừng cho rằng tuy thủy trại quân Hán được lập ở bờ đối diện, rời xa vòng tay ôm ấp bảo vệ của bộ quân thì hệ thống phòng ngự của nó mỏng manh. Trái lại, nhờ có vùng đầm lầy rộng lớn với vô số giao long sinh sống, khu vực phía trước thủy trại được cho là hết sức an toàn. Hơn nữa đừng quên mỗi ngày khi bộ quân công thành, thủy quân dưới trướng Giả Tông cùng Đậu Huân đều thay phiên nhau áp sát cửa sông của quan ải, liên tục giao tranh với đội thuyền còn sót lại của man tặc.

Gọi là đội thuyền, xong thực tế đó chỉ là vài chiếc xuồng nhỏ cùng những mảng bè ghép bằng tre, mỗi chiếc đều chứa không tới mười người. Nhìn ánh lửa chiếu sáng khắp nơi cùng với tiếng hò giết vang dậy, nói quân Nam có ít nhất năm, sáu ngàn quân Lưu An cũng tin. Như vậy chúng đào đâu ra quân lính, chúng xuất hiện thế nào? Chẳng lẽ đúng như đám bại binh lần trước báo lại, man quân có thể gọi người từ trời rơi xuống sao?

Đặng Hồng cảm giác đầu óc của mình có chút phát ngốc, hắn mở miệng khô khốc hỏi:

“Bây giờ, chúng ta làm gì đây? Qua sông cứu thủy trại?”

Lưu An lắc đầu:

“Hầu hết thuyền chiến đều ở bên kia, dù chúng ta muốn cứu thì làm sao qua? Bơi qua sao?”

Đúng, hiện giờ coi như quân Hán muốn cứu thủy trại cũng đành phải lực bất tòng tâm. Không có thuyền bè, muốn vượt qua mặt sông rộng lớn vào ban đêm là điều không thể. Có lẽ đến lúc này nhiều tên Hán tướng mới chợt ý thức được việc chia thủy trại cùng bộ doanh ra hai bên sông dường như là một quyết định hết sức sai lầm. Nhiều tên khác lại giật mình nghĩ tới một việc: quân Hán vốn đã bị mất kỵ binh linh hoạt tinh nhuệ, nay còn bị tước mất thủy quân thiện chiến, như vậy so với quân giặc, chúng còn có được bao nhiêu ưu thế sao?

Đúng vậy, mục tiêu của quân Việt, hay đúng hơn là của Khải Minh trong suốt mấy ngày nay, chính là tìm cách đánh úp thủy trại, làm tê liệt đi móng vuốt cuối cùng của giặc: thủy quân.

“Lửa đã cháy rồi!”

Đào Chiêu Hiển đạp chân lên xác một tên trinh thám quân Hán, vui vẻ nhìn ngọn lửa bốc lên cao đang thiêu rụi một chiếc lâu thuyền của giặc. Tay anh thoáng trở lập tức nâng thanh gươm lên chỉ về phía trước hô:

“Anh em, chúng ta chịu cực khổ lâu như vậy chính là vì đêm nay.”

Đúng, bọn họ phải núp dưới đáy bè sang sông. Mấy ngày liền phải nằm trong vũng lầy, mượn ống tre để thở, mượn sìn đen để che đi thân phận, chịu đựng côn trùng hành hạ, còn phải giao chiến với cá sấu hung tợn… Những hành động này đã không phải chỉ hai từ khổ cực là đủ để hình dung. Đây là sự hy sinh, sự nhẫn nhịn, chịu đựng. Tất cả là để có thể giáng cho địch một đòn trí mạng như hôm nay.

Hôm nay, bọn họ thiêu đốt hết tất cả sự nhẫn nhịn của mình, chuyển hóa chúng thành lửa giận để thiêu rụi quân thù. Đêm nay, bọn họ giương cao vũ khí, hò hét rầm trời chấn nhiếp khí thế của đối thủ:

“Hô hô!”

“Hô hô!”

“Giết!!! Giết!!!!”

“Anh em! Nhập trận!”

Cảm thấy sĩ khí của quân sĩ vượt lên đến đỉnh điểm, Đào Nhị Lang lập tức đạp chân bắn lên trước. Thân thủ chàng tựa như đầu ngọn tên dũng mãnh dẫn dắt binh sĩ theo sát phía sau tiến vào trong thủy trại đang tràn ngập ánh lửa.

Đào Nhị Lang phấn khởi, thần uy đại phát, quân Việt cũng nương theo thế lửa như xông vào chỗ không người, thế đánh chẻ tre chẳng mấy chốc đã đánh tan quân giặc cản đường như xé nát những lớp giấy mỏng.

Thế trận lúc này thoạt nhìn cực kỳ tươi sáng. Quân Hán chống cự cực kỳ yếu ớt. Quân Việt tựa như sắp giành được một thắng lợi quan trọng, giòn giã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.