“Thằng kia, đứng lại! Đứng lại cho tao!!!”
Đô Kiều lấy hết sức bình sinh quát bằng cái thứ giọng mà hắn cảm thấy cả đời mình khó khi nào quát lớn hơn thế nữa. Ấy vậy mà mặc cho hắn gào to đến phát khiếp, mặc cho hắn thét lên như giông, như bão, mục tiêu trước mắt hắn vẫn cứ một mực cắm đầu chạy như bay. À không, là cắm đầu giục ngựa phi như bay, báo hại Đô Kiều phải cắn răng gắng sức đuổi theo, mặc cho cặp mông đã sớm tê rần đến mất hết cả tri giác.
“Chó chết, mày đứng lại cho bố!”
Một tên lính kẹp chặt chân, giương cung bắn nhanh một phát, bay vèo hướng tới mông con ngựa. Tình cờ ngay lúc này tên lính kia cũng vì muốn né một chạc cây mà loạng choạng giật nhẹ cương ngựa khiến nó thoáng nhảy chồm qua một bên, do đó vô tình né được mũi tên ác ý đó.
“Mẹ nó, xui quá, để bố xem làm sao mày lại tiếp tục né…” BỐP!!!!
“Hự!” Rầm rầm “Aaaaaaa…”
“Khốn nạn!!! Hỗn xược! Ai cho mày bắn tên? Thật đáng chết!!!” Đô Kiều tiếp tục mắng chửi, tay trái thu về cây roi còn đang dính đầy máu tươi của tên thuộc hạ. Vừa rồi chính hắn là kẻ ra chiêu vung roi quất ngã tên kia, mặc nó bị đám người ngựa phía sau vô tình dẫm đạp lên, chết không toàn thây.
Thuộc hạ bị chết, vậy mà lòng Đô Kiều không chút mảy may thương xót.
Vì sao? Còn chả phải bởi vì tên khốn này dám cả gan đả thương con Ô Vân Đạp Tuyết của hắn? Đúng, là của hắn, của Đô Kiều, của Đô nhị tướng quân, mặc dù bây giờ nó đang bị kẻ khác cưỡi lên lưng.
Con mẹ nó, đấy quả thật là một thớt tuyệt thế thần câu, Đô Kiều nghĩ thầm như thế. Nội việc nhìn cách ngựa tung vó như đang ngự gió mà phi, nhìn lông bờm, lông đuôi bay lượn tuyệt tựa phất trần, lòng hắn đã cảm thấy mê luyến khó dứt, cũng nhất quyết chẳng thể nào bỏ qua đi được. Đúng, dù mông có tê rần rần, dù mắt có sớm sắp hoa, dù cho con ngựa dưới háng sắp mệt tới chết Đô Kiều cũng phải đuổi bắt cho bằng được thớt thần câu đó.
Mà coi như hắn vẫn gặp may. May ở chỗ cái tên khốn ăn vận khố rách áo ôm, giáp trụ xộc xệch không ra hình chẳng thành dáng kia chẳng hề thạo việc cưỡi ngựa chút nào. Chính vì vậy nên mặc dù đang cưỡi một thớt ngựa tuyệt thế như Ô Vân, hắn vẫn chẳng thể nào bức tốc thoát khỏi sự truy đuổi của Đô Kiều nổi. Đã thế khi di chuyển hắn còn liên tiếp vấp trái đụng phải, hành động lúng túng mười phần khiến con ngựa càng thêm phần vất vả khi né tránh…
Đô Kiều nhíu mày, nhìn con ngựa yêu quý bị quần thảo như thế thì lòng hắn đau xót không thôi. Thế rồi hắn sợ lại có kẻ khác ngu xuẩn lại cả gan bắn tên như thằng trước đây nên mới gằn giọng quát lớn:
“Bọn mày nghe rõ cho tao, tuyệt đối không được bắn tên, phải bắt sống!”
“Va… vâng ạ…”
“Biểu ca, bọn hắn…”
Quý Kháng nhìn thấy đám lính Việt cứ cắm đầu cắm cổ dí theo con ngựa kia mãi thì mặt mũi như bị vô vàn mây đen kéo đến che xám cả lại. Nếu không phải vì biểu huynh của hắn, Quý La, điên cuồng lắc đầu ra hiệu phải nhẫn nhịn thì chắc chắn Đô Kiều đã sớm bị Quý Kháng kéo lại để tẩn cho một trận ra trò rồi.
“Hà, không sao.”
Quý La híp mắt cười khẩy, tay trái vừa vặn nhét tấm bản đồ da dê vào trong đai lưng. Vừa rồi hắn đã kiểm tra qua, mặc dù vì phải đuổi theo tên phản tặc kia khiến lộ trình của bọn hắn có chút vòng vèo. Xong về phương hướng thì lại không đổi, cuối cùng vẫn là hướng về mục đích sau cùng của nhánh quân này.
Mà cũng nhờ có hắn nên tên khốn lười nhác kia mới có được thái độ quyết tâm đến vậy.
Quý La còn hiểu rất rõ, tên khốn luôn vểnh mũi lên khi được gọi là tướng quân ấy, hắn rề rà chậm chạp, lại còn nhát chết đến cỡ nào. Cả đời tên Quân nghị hiệu úy có lẽ sẽ chẳng thể nào ngờ được có kẻ nhận được quân lệnh rồi mà còn õng ờ lề mề. Chỉ mỗi việc tập hợp quân đội: hắn cũng phải kéo cả buổi, hành quân: mỗi ngày chưa lết nổi mươi dặm. Thật sự cho đến ngày hôm qua, cái thái độ qua loa lấy lệ ấy còn khiến đầu Quý La đau không dứt, suy tính mãi vẫn không thể thúc giục được tên rùa bò này. Thậm chí có lúc Quý La còn sợ rằng mình sẽ bị lỡ quân lệnh nữa cơ… chẳng phải vì vậy mà hắn đã liên tục phái ra ba nhóm người đến xin chỉ thị của chủ quân, ấy vậy mà những gì hắn nhận được vẫn chỉ là những lệnh thúc giục như cũ. Chủ quân cần gấp, binh sĩ lại đi quá chậm, Quý La thật sự quá lo lắng.
Ấy vậy mà hiện giờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tên Đô Kiều này đã chạy được bao xa? Gần trăm dặm hơn, đây tuy không phải là một tốc độ quá nhanh, xong lại khiến Quý La hài lòng thật nhiều.
Càng đặc biệt hơn khi trên đường truy sát này, quân Hán đã phát hiện và nhổ bỏ được đến bốn vị trí đóng giữ của giặc. Đúng, không phải một, hai hay ba, mà đến tận bốn cứ điểm tạm thời lận.
Thử tưởng tượng mà xem, nếu như với tốc độ chậm hơn cả rùa bò ban đầu, phải đến ngày mai quân Hán mới có thể chạm trán cứ điểm đầu tiên. Lúc đó, nếu những cứ điểm này đã kịp tranh thủ thời gian để củng cố phòng cụ của mình thì Đô Kiều và Quý La cùng với năm ngàn quân sẽ phải gặp biết bao nhiêu trở ngại. Khi ấy đừng nói đến việc có thể tụ binh kịp thời điểm quân lệnh hay không, chỉ nói đến làm sao để có thể san bằng những cứ điểm này, bảo đảm cho khu vực quanh đây được an toàn thông suốt cũng đã là một vấn đề cực kỳ nan giải.
Những cứ điểm này có cái thì mới chỉ đào mống tường, có cái đã sớm dựng được cả tháp canh, xong may mắn là quân Hán kịp thời phát hiện và tìm tới quá nhanh nên phản quân, với số lượng cực kỳ thiếu thốn, lại chẳng thể nào ngăn trở nổi. Mà cho dù có cứ điểm đã có sẵn tường rào đi nữa thì bọn Quý La cũng hoàn toàn có thể lợi dụng đám phản quân bị dí đằng trước. Khi ấy, bọn hắn sẽ chủ động giảm chút tốc độ đợi quân Việt mở cửa trại đón đám kia vào, rồi bất thình lình tăng tốc, chớp nhoáng cướp lấy cửa trại, thật sự đơn giản cực kỳ.
Quý La ngước nhìn trời cao. Lúc này những ánh nắng cuối cùng trong ngày cũng đã dần dần chuyển từ rạng ngời sang một sắc màu vàng cam buồn bã, báo hiệu cho tất cả những kẻ đang ở bên dưới nó biết rằng một ngày dài cũng đã sắp kết thúc.
“Biểu ca, án theo tốc độ này thì hoàng hôn vừa buông, chúng ta đã có mặt ở điểm ước hẹn rồi, ngươi xem chúng ta có cần báo với chủ quân để phát động kế hoạch sớm hơn không?” Đối với lần hành động này, Quý Kháng tỏ ra cực kỳ sốt sắng. Bởi vì đây là lần đầu hắn ra quân, là lần đầu hắn sẽ để lại dấu ấn của mình giữa bảng vàng công danh của Đại Hán.
“Không cần đâu” So ra, Quý La lại bình tĩnh và kinh nghiệm hơn nhiều. Hắn tinh tế chỉ ra sau lưng, nơi binh sĩ dưới trướng đang thở hồng hộc, đỏ mặt tía tai vì một ngày dài vừa hành quân, vừa chiến đấu liên tục:
“Binh sĩ đã quá đuối sức rồi, tối nay nếu chúng không được chấn chỉnh nghỉ ngơi thì e rằng chẳng cần phản quân đâu mà đám sói xung quanh cũng đủ cào chết chúng ta rồi.”
“Lũ sài lang ấy?” Quý Kháng cắn chặt răng. Hắn chẳng nhớ nổi từ bao giờ mà xung quanh bọn hắn đã mọc lên gần trăm đầu ác lang. Những con sói hung tợn này không chỉ to lớn mà con cực kỳ ma mãnh, chúng cứ một mực bám theo hai bên sườn, dọa cho không ít binh sĩ phải xanh mặt. Quý Kháng nghĩ lại: nếu quả thật binh sĩ vì quá mệt mỏi mà lộ ra sơ hở, có khi tối nay đám ác thú này vì đói mà bất chấp tất cả tấn công họ ấy chứ.
“Con mẹ nó, đàn sói lớn thế này chắc chắn phải có đứa đầu đàn. Lão tử mà biết được mày trốn ở đâu thì mày chết chắc con ạ.” Quý Kháng rủa lấy bằng giọng đầy cay nghiệt. Đoạn, hắn chợt nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi:
“Thế nhưng mà biểu ca, chúng ta cũng cần thông báo với chủ quân chứ? Để họ có thể kìm giữ chú ý của giặc, tránh cho…”
Tránh cho, cho cái gì thì Quý Kháng không nghĩ tới. Dù sao tình thế hiện giờ theo hắn thấy quân Việt đã là cá nằm trên thớt làm gì còn đường nào lui nữa.
Xong, nhất vạn không sợ thì cũng phải lo cái vạn nhất…
Điểm này, Quý La cũng rất đồng tình, hắn gật nhẹ đầu nói ngay:
“Đã như vậy ngươi lập tức phái lấy năm, không, mười tên tương đối còn chút sức lực, lệnh cho chúng theo hướng khác đến liên lạc cùng chủ quân. Đồng thời báo lại tình huống và vị trí hiện tại của chúng ta cho bọn hắn rõ.”
“Rõ ạ.”
…...
“Giám quân, mời thưởng trà.”
Cát Đàm nâng chung trà đặt lên mặt phản. Trà là do hắn vất vả lắm mới kiếm được từ tay mấy tên thích “sưu tầm” đồ vật xung quanh. Hơi nóng từ chung trà toát ra nghi ngút, khẽ quấn lấy cánh mũi khiến cho Ban Siêu cũng thoáng cảm thấy thư thái đôi chút. Hắn nhẹ gật đầu, hài lòng nâng chung trà lên nếm một hớp nhỏ, sau đó nhắm mắt lại, tận hưởng.
Vị nước đắng quét qua cuống họng, cũng mang đến một chút tỉnh táo. Đợi đến lúc Ban Siêu lại mở mắt ra, gợn trên mặt nước trà cũng đã sớm lặng đi hết. Đến lúc này, hắn lại tựa như một bức tượng gỗ, im lặng mà dùng ánh mắt của mình chăm chú quan sát vầng trăng tròn đang treo trong ánh nước.
Đêm, đã kéo lên rồi.
Ngày chiến đấu thứ hai, cũng đã có thể hạ màn, kết cục cho một ngày chiến đấu không có gì quá mức đặc sắc. Mà như thế đối với quân Hán nói chung, với Ban Siêu nó riêng, đều có thể coi là một kết quả hoàn hảo.
Ấy thế mà không hiểu sao cả ngày hôm nay nội tâm hắn vẫn cứ bồn chồn khó chịu đến lạ.
“Lính liên lạc của Quý La ngày hôm nay có tới hay không?” Ban Siêu cất tiếng.
Nhận tin tức tình báo vốn là một phần trong nhiệm vụ của ảnh vệ, vì thế Cát Đàm là người trực tiếp nắm rõ tin tức liên lạc nhất. Gặp Ban Siêu hỏi, hắn như có chuẩn bị từ trước, đáp ngay:
“Giám quân, có tới. Bọn hắn báo lại tình hình vẫn nằm trong kế hoạch, tầm sáng sớm mai họ sẽ đến vị trí đính ước sẵn.”
“Xác định chính xác? Kẻ đưa tin đến bao giờ? Là người nào?”
Mã Anh đứng ở bên cạnh nghe Ban Siêu hỏi, đầu hơi gật nhẹ nhẹ tỏ vẻ đồng tình. Ở sâu trong đất địch tuyệt đối không thể lơ là bất kỳ chi tiết gì; tuyệt đối không được quên binh tất yếm trá, đó là bài học vỡ lòng mà Mã Viện luôn giảng dạy đám công tử. Ban Siêu thân là học trò cưng của lão dù mới ra trận vẫn nhớ như in khoảng này, quả thật khiến hắn không thể nào hài lòng hơn. Về mặt này Mã gia thủ vệ vẫn rất là am tường nên hắn chắp tay đáp thay cho Cát Đàm:
“Hồi giám quân, đấy là người Hán đến từ vùng Ba, tuyệt đối không thể có liên hệ với man tộc.”
“A, là thế! Thế thì tốt rồi.”
Ban Siêu hài lòng thở ra một hơi. Nỏ đã lên dây, lao đã chuẩn bị ném, hiện giờ thứ tên giám quân mong muốn nhất không phải là những tin giật gân như quân Quý La đột nhiên đến sớm, hoặc quân Quý La bất ngờ phá tan hậu trận quân địch. Cái hắn muốn là những gì hắn thiết lập, bố trí đều vận hành trơn tru nhất quán một cách ổn định nhất, là mọi thứ hoàn toàn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tâm lý của Ban Siêu cũng nhờ có tin tức truyền tới mà cảm thấy thư thái hơn một chút. Hắn nâng chung trà, trong khi nước còn đang ấm, một lần nữa nhấp một ngụm sâu, thưởng thức. Thế rồi hắn chú ý tới ngoài lều, ánh trăng sáng vằng vặc, tròn trĩnh thành một khối hoàn mỹ đang treo trên đỉnh đầu. Trăng sáng khiến hắn tấm tắc than:
“Ài, hóa ra trăng đêm nay tròn…”
“Tính toán, ngày mai mới hãy là giữa tháng, trăng đêm nay chả qua là tròn sớm.” Cát Đàm đáp lời.
“Mai mới đến rằm à?” Ban Siêu đứng dậy, hai tay kéo chặt áo khoác để tránh gió lộng rồi nói:
“Mùa này khó có được đêm sáng trăng, chẳng bằng chúng ta ra ngoài dạo một vòng xem binh sĩ thế nào?”
Cát Đàm cùng Mã Anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, liền gật đầu bước theo sau.
Tòa doanh trại của quân Hán ngay từ lúc đầu đã được dựng lên hết sức nghiêm cẩn. Nó gồm ba lớp tường vòng, sáu đợt cửa, doanh trướng san sát, cờ xí quân giới đầy đủ. Đấy chính là vì Ban Siêu cảm thấy tòa quân doanh này không chỉ dùng để kháng cự với phản quân trong trận này thôi mà còn có thể trở thành chỗ đặt chân quan trọng, điểm yết hầu để bảo đảm cho lương đạo về sau. Duy chỉ có một điểm khác biệt so với ngày hôm qua, đó là đám thương binh đã được dời từ vòng ngoài vào vòng hai, chừa chỗ cho binh sĩ khỏe mạnh đóng bên ngoài. Ban Siêu làm như thế là để bảo đảm vài canh giờ nữa, binh sĩ có thể tập trung nhanh nhất. Bên ngoài cùng là một dãy tháp cao, lúc nào cũng có đủ binh sĩ canh gác bên trên cũng như dưới tháp, ánh mắt chăm chú dán chặt bất kỳ cử động nào của phản quân để tránh chúng lại bất ngờ giở trò dạ tập.
Chỗ này cũng là nơi mà Ban Siêu, Cát Đàm và Mã Anh ba tên tướng lĩnh cùng với vài chục lính thân vệ đang rột roạt từng bước đi đến.
Dưới ánh trăng soi rọi, bọn chúng có thể nhìn rõ từng bóng người hoặc đang cố sức đứng vững, hoặc đang vặn vẹo dựa hẳn vào cột gỗ, gồng mình chống lại cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo tới. Vốn Cát Đàm thấy vậy thì giận lắm toan vung đao lại quát, xong Ban Siêu lại cầm tay giữ lấy. Trăng sáng không chỉ soi rõ bóng dáng lười nhác của thủ binh cũng như bóng cờ chữ Hán đang tung bay vần vũ trên không, nó còn soi sáng cả một vùng đất rộng lớn, sớm đã được quân Hán san phẳng hết chướng ngại nằm giữa hai tòa doanh trại đối địch. Nếu như quân Nam có tính toán gì, Ban Siêu tin chắc thám báo cùng các trạm gác ngầm được bố trí bên ngoài sẽ có động tĩnh trước nhất. Còn những tháp cao này? Chúng chỉ là con mồi thu hút sức chú ý của địch mà thôi.
Đêm dài, thật ra cũng như bọn hắn dự tính, chẳng thể tìm ra chút biến động. Đoàn người Ban Siêu cứ lầm lũi mà bước, gặp toán binh lính nào đang tuần đêm hắn cũng gọi lại hỏi han vài câu, không chỉ làm đám bọn chúng tỉnh cả ngủ mà còn khiến chúng cảm động quá đỗi.
Hỏi càng nhiều toán quân, bọn hắn càng cảm thấy mọi sự việc đều thuận lợi lắm. Ấy thế mà chẳng hiểu sao Ban Siêu vẫn cảm thấy nỗi bồn chồn bất an kia vẫn chẳng hề giảm đi, ngược lại theo thời gian kéo càng dài càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đến cuối cùng, bọn hắn cũng rảo bước chân đến một đoạn tường trại giáp với bìa rừng. Nơi đây có đông đảo binh sĩ hơn hẳn, ánh đuốc cũng nhiều hơn, không chỉ vì nơi đây vốn là điểm hôm qua man binh tập kích, mà còn vì muốn dọa đuổi đi thú dữ đang rình mò bên trong rừng nữa.
Tuy nhiên, cũng như những chỗ khác, nơi này vẫn chẳng có gì khiến binh sĩ Đại Hán cảm thấy bất thường. Hoặc là sau khi tuần tra một vòng, hỏi han một loạt, Ban Siêu cũng không thể thấy gì không ổn.
“Giám quân, trời đã khuya lắm rồi, ngài nên về nghỉ ngơi chút để còn dành chút sức cho sáng mai.” Cát Đàm đợi cho Ban Siêu thỏa mãn hết việc hỏi han mới tinh tế nhắc nhở.
Ban Siêu lấy tay áo che miệng để ngáp dài, hơi chút gật đầu đồng tình. Hỏi han hết một vòng tuy không làm hắn mất đi cảm giác bất an, xong cũng khiến hắn thêm vào vài phần yên tâm, vì vậy não bộ cũng thư thái hơn một chút, tác dụng an thần của chung trà lúc nãy cũng dần phát huy. Đúng là lúc này Ban Siêu nên tranh thủ chợp mắt, dành sức cho sáng mai quyết một trận sống chết với địch.
“Ối chà! Lũ sói này thật dai dẳng.!”
Ngay khi hắn vừa mới cất bước thì từ bên cạnh, một tên lính gác lại cất lên lời nói. Vốn dĩ hắn cũng không chú ý gì đâu, vì chó sói vốn chả phải là đặc sản ở vùng nào hết. Đối với thứ ở đâu cũng có thì, hắn cần gì quan tâm. Nhưng sau đó lại có một tên khác nói vào, lời tuy nhỏ, xong vừa vặn hút lấy tâm thần của Ban Siêu:
“Ừ, mẹ nó đêm nào cũng thấy. Bám dai như quỷ ấy.”
“Là chuyện gì?” Mã Anh nhận thấy Ban Siêu dường như bị chủ đề này thu hút nên mới quay sang đánh tiếng hỏi, cốt là để Ban Siêu nghe thấy:
“Bẩm, hồi tướng quân…” Hai tên lính gác cũng có chút giật mình vì không ngờ mấy lời bâng quơ lại khiến tướng lĩnh chú ý. Bọn hắn nhìn nhau, rồi cùng giải thích:
“Tướng quân, vùng quanh đây có một đàn sói lớn, trong số chúng có con to bằng con bò con lận. Chúng cứ ve vãng quanh doanh mấy ngày nay, quả thực khiến chúng binh sĩ chán ghét.”
“Thưa, đúng vậy. Đã thế chùng còn như u linh khi ẩn khi hiện, rất khó biết chúng ở đâu mà tới, lại bám theo rất lỳ.” Một tên khác cũng chen vào:
“Đấy là chưa kể đám này như bị câm ấy, chẳng hề sủa lấy một tiếng, đã thế còn hung, ngay cả ác giao chúng cũng dám thịt.”
“Ác giao không khiến chúng sợ? Còn tấn công giao?” Cát Đàm ngạc nhiên hỏi. Đừng quên giống sài lang vốn rất khôn ngoan, chúng sẽ không dễ gì đi gây hấn với kẻ nào có lực lượng cao hơn hoặc ngang bằng mình, trừ khi là quá đói hay do hoàn cảnh ép buộc…
“Vâng, đúng vậy ạ. Chính vì thế chúng tôi mới phải dựng thêm vài mươi đầu đuốc, là để dọa tránh không cho chúng phát rồ mà lao vào đây.”
Nghe đến đây, bất chợt một chuỗi ký ức của Ban Siêu theo thời gian ùa về, dần dần len lỏi vào trong tâm khảm khiến hắn rùng mình. Lưng hắn lạnh toát, quay qua chất vấn:
“Các ngươi vừa nói: lũ sói này, chúng không có sủa, cũng không có tru? Chúng ở quanh chúng ta đã lâu lại không mấy kẻ thấy?”
“Vâng… vâng ạ?” Tên lính giật mình đáp bằng giọng lắp bắp:
“Là… chúng không tru ạ, thấy thì chắc cũng nhiều… nhiều người thấy xong… không ai để bụng ạ, dù gì nơi đây thú dữ cũng nhiều…”
“Đúng a, rừng rậm có sói thì có gì lạ?” Mã Anh cũng thốt lên, xong hắn quay lại nhìn thấy vẻ mặt xám ngoắt, tái mét của Ban Siêu thì giật mình hỏi:
“Giám quân? Có việc gì không đúng ư?”
“Đêm nay trăng tròn, mặc dù mai mới là rằm… vậy mà sói không tru?” Ban Siêu mặc kệ, lại vặn hỏi.
“Khô… không ạ, từ nãy giờ chúng tôi không nghe thấy tiếng tru nào.”
“Chết! Nguy rồi!” Ban Siêu như hóa thành kẻ chết đứng khi nghe thấy câu đáp này. Hắn đứng im mấy hơi, rồi bất thình lình quay sang Mã Anh, Cát Đàm hét lớn:
“Mã Anh, đi tìm mấy tên lính liên lạc hồi chiều của Quý La lại đây.”
“Cát Đàm, mau mau đánh trống tụ binh. Gặp biến cố rồi!”
“A? Có việc gì?” Mã Anh, Cát Đàm bị lời của Ban Siêu dọa cho bất ngờ, không tự chủ được mà hỏi lại.
“Mau! Chúng ta bị lừa! Mau đi không kịp mất!” Ban Siêu lại giục. Lần này hai tên Hán tướng không dám chần chờ nữa, quay đầu thi hành ngay.
Bọn chúng không biết rằng cách đây không lâu. Ban Siêu đã từng có ký ức không hề vui vẻ với một đàn sói khác, tuy có chút trái ngược, nhưng là trái ngược đến mức phù hợp. Có lẽ, nếu đám Lưu An, Mã Phòng, Đặng Hồng mà có ở đây, chúng cũng sẽ có cùng suy nghĩ với hắn.
Bất thình lình…
“Ủuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!”
“Ẩu ẩu uuuuuuuuuuuuui!!!!!!!!!!!!”
Từng tiếng sói tru bất ngờ theo gió mà bay tới, chúng bắt nguồn từ tận phía sau doanh trại quân Việt, dần dần lan tới tận nơi đây. Khắp nơi khắp chốn tiếng sói tru như thần như quỷ chiếm hết không gian, dọa khiến không ít chim chóc hoảng sợ thức giấc bay lên tứ tung, binh sĩ cũng giật mình tỉnh dậy theo.
“Cái gì? Cái gì thế này? Đàn sói này muốn ăn liều? Chúng nổi điên?!!!”
Mấy tên thân vệ lập tức cảnh giác rút gươm, chĩa giáo về bìa rừng gần nhất nơi những con sói đang ngẩng cổ mà tru tréo. Trong khi đó, Ban Siêu lại hững thờ nhìn về nơi ngọn nguồn của tràng tiếng tru.
Nơi đó, từ cách đây vài mươi hơi thở đã được ánh lửa đốt sáng rực, bầu không khí thì mang đầy tính hỗn loạn, tranh đấu tưng bừng.
Đã chậm… đã muộn...