Sinh tử quan đầu, bấy giờ Đào Chiêu Hiển không còn kịp tính toán chi nữa. Mồ hôi to mồ hôi nhỏ thi nhau ứa ra trên mặt anh, cơ bắp gấp rút căng cứng. Bởi vì chiến đao đang bị Mã Anh khóa chặt không thể nào thu đao lại phòng thủ được, tốc độ chém của tên đánh lén lại quá nhanh nên cho dù Đào Chiêu Hiển có muốn lách người ra chỗ khác cũng không thể. Bí thế, chàng đành cắn răng làm liều, cánh tay trái vốn đang chuẩn bị đấm ra liền móc ngược che lên phần cổ, chân thì đạp mạnh nghiêng người qua bên… kẻ đang chém mình.
“Cái gì? Mày muốn tự sát?” Cát Đàm sáng cả mắt, hàm răng nhe ra trêu chọc:
“Biết điều thế là tốt đấy. Khà khà!!!”
Mã Anh cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ hắn đoán Đào Chiêu Hiển vận lực muốn lao ra chỗ khác nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần Đào Nhị Lang nghiêng người hắn nhất định sẽ uốn mạnh thân đao để kéo tên kia trở về. Còn bây giờ? Trong vô thức, Mã Anh khẽ buông lỏng nắm tay...
Phập!!!
“Hử?”
Máu nóng tóe ra, bắn hết cả lên mặt Cát Đàm. Thế nhưng khung cảnh đầu lâu văng lên cao như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện. Trái lại, một lưỡi đao lạnh như băng đột nhiên nương theo tia máu tiến vào trong tầm mắt của hắn.
“Hừ!” Roẹt!!!!
Cát Đàm đưa tay lên rờ mang tai đang chảy máu xối xả, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Mã Anh gằn lớn:
“Mã Vũ Tư, mày làm cái quỷ gì thế?”
Mã Anh lúng túng hẳn. Ai mà nghĩ ra được trong tình huống vừa rồi, động tác như muốn đâm đầu vào chỗ chết ấy của Đào Nhị Lang lại có hiệu quả cải tử hồi sinh như thế. Thì ra trong lúc Mã Anh thoáng lỏng tay né ra khỏi đường trảm của Cát Đàm, Đào Nhị Lang cũng biến chiêu. Cẳng tay vốn đang che cổ vùng dậy vung lên, đi sau mà tới trước cản lấy lưỡi đao, tay kia nhân lúc đối thủ thả lỏng liền linh hoạt tập kích Cát Đàm, nếu không phải tên Hán tướng còn giữ nổi tính cảnh giác, trong tích tắc nhảy lùi ra sau thì có lẽ bây giờ lưỡi đao đó đã đâm thấu từ mắt hắn vào tận não.
Hiển nhiên, Đào Nhị Lang cũng không được dễ chịu. Tráng sĩ chặt tay, mất mát chắc chắn là phải có. Anh hơi nhăn mặt nhìn cánh tay trái đang bê bết máu tươi với vết thương sâu tới tận xương, trong khi vẫn một mực giữ cảnh giác đối với kẻ thù. Cánh tay này nếu không được cứu chữa kịp thời rất có thể sẽ bị phế, xong, so với việc phải mất mạng thì đây có lẽ cũng là một cái giá khá hời.
“Tráng sĩ đoạn tay, tên này quả nhiên đủ cuồng, đủ đảm.”
Mã Anh cắn răng cắn lợi. Một chiêu vừa rồi kẻ bình thường đều thấy Đào Nhị Lang đã gặp may mắn khi lưỡi đao của Cát Đàm chưa kịp chém cả cánh tay lẫn đầu hắn ra làm hai, xong thân là người trong nghề, chỉ cần thoáng chiêm nghiệm lại, Mã Anh có thể hiểu khá rõ: Đào Chiêu Hiển đã cố tình lao lên trước để đón đường trảm, vị trí cánh tay tiếp xúc cũng khá gần với chuôi đao, vốn là nơi có lực chém nhỏ hơn nhiều so với các phần còn lại, vì thế đến lúc này cánh tay kia mới chỉ bị toác đến xương chứ chưa hoàn toàn đứt lìa hẳn.
Nói như thế, lỗi lầm ban đầu cũng là từ Mã Anh mà ra, nếu như lúc nãy hắn không buông lỏng tay…
… Nhưng ai mà ngờ tên kia lại chọn lựa lao đầu vào chỗ chết như thế chứ?
“Trước tử sau sinh? Hừ, chó má cái gì sau sinh!!!”
Mã Anh thẹn quá hóa giận, hắn hét to múa đao lao tới. Lần này Đào Nhị Lang đã bị thương nặng, tay chân sức lực đang dần trôi đi hết theo lượng máu mất càng lúc càng nhiều, mắt cũng đã hoa đi chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Keeeeenggggggg!!!!!!
Bất ngờ trước mắt Đào Nhị Lang, một thân hình to lớn lù lù xuất hiện. Hắn đưa lưng về phía anh, lưỡi búa vừa to vừa thô trong tay đã bạt lui thanh đao vừa nãy.
“Mau đỡ Nhị Lang lui lại.”
Gấu Đen cất tiếng nói. Đào Nhị Lang thấy có viện quân, lòng thở phào an ủi. Bọn người này xuất hiện có nghĩa là Khải Minh đã có sắp xếp, vì vậy anh an tâm cúi đầu, nương theo hai người đỡ sau lưng
“Cẩn thận.” Anh nhắc trước khi ngất đi.
“Yên tâm.”
Gấu Đen vừa nói, vừa dùng ánh mắt đầy dã tính khóa chặt lấy tên Hán tướng, giọng hắn trầm đục:
“Ở trên đời này tao ghét nhất là lũ đánh lén, ám toán hèn hạ. Hừ, thật đáng khinh bỉ.”
Miếng ngon trong miệng chưa kịp cắn đã mất khiến Mã Anh giận tái đi, hắn mở miệng cự cãi:
“Mày khinh? Mày là cái thá gì mà khinh?”
“Là kẻ đến thiến mày!”
Vừa dứt lời, Gấu Đen đã chạy chồm tới, lưỡi búa trong tay quay ù ù trên không như u linh đòi mạng.
“Kẻ mạnh miệng thường là phường bất tài. Thằng man kia, mày quên mất tao sao?”
Cát Đàm nhún chân một phát liền lao tới bên sườn Gấu Đen, lưỡi đao xé gió phạt ngang hông hắn.
“Hèn hạ,quả nhiên hèn hạ.”
Gấu Đen nở nụ cười đầy vẻ khinh bỉ. Vừa vặn lúc đó, một lưỡi xà mâu hiểm đến tận óc như cưỡi trên gió vù vù cuốn tới khiến Cát Đàm hoảng sợ quá đỗi phải thu lại tay, đưa chuôi đao ra đỡ lấy.
“Choang!!!!”
“....” Lần thứ hai tập kích không thành bị người đánh bật ra, tên Hán tướng không thể không thu lại lòng khinh thị, im lặng nhìn kẻ vừa tới. Trong mắt hắn, đó là một tên oắt con hãy còn khá nhỏ tuổi, xong lực đạo vừa truyền lại cùng chiêu thức hắn vừa lĩnh giáo lại cho thấy tên này không tầm thường tẹo nào.
Banggggg!!!!!
Bịch, bịch….
Ở bên kia, Mã Anh cũng bị Gấu Đen một búa đẩy lùi tới tận hai bước. Điều này khiến Cát Đàm có chút bất ngờ. Dù sao nếu bàn về mặt sức lực, trong Mã Gia thập vệ Mã Anh chỉ thua mỗi hai người mà thôi.
“Hai đứa này không phải man tướng tầm thường. Cẩn thận đấy.” Cát Đàm nhíu mày nhắc nhở.
Hưu…
Mã Anh thu lại khí tức, hấp hơi thở ra một ngụm trọc khí. Ban nãy hắn cho rằng Cát Đàm có thể tập kích tên kia thành công nên có chút chủ quan, may mắn là hắn vẫn đủ linh mẫn, không thì vừa rồi đã phải gặp rắc rối to. Hắn nghiến răng tỏ vẻ không phục nói:
“Vừa rồi chả qua là đám cẩu này gặp may. Hừ hừ…”
Cát Đàm nheo mày nhìn Mã Anh đang lần nữa đề khí vận thân pháp, cũng không trách móc tên đồng bọn nữa. Bởi vì hắn biết tên này ngoài mặt nói ương nói ngạnh như vậy thôi, chứ lúc này đã không còn ý tức khinh khi kẻ địch nữa.
Đoạn, hắn đưa ánh mắt liếc nhanh xung quanh, giọng đầy vẻ thận trọng:
“Man tặc phái viện quân, tuy chỉ có hai mươi tên nhưng lại có thể xuất quỷ nhập thần tiến lại đây…”
“…” Mã Anh cũng không thể mạnh miệng được nữa, bởi hắn nhìn thấy rõ ràng trang bị của chúng.
“Là quân giáp xanh…” Cát Đàm kết luận.
Mã Anh khẽ bỉu môi:
“Chỉ hai mươi tên? Hừ, lát nữa Chung Duẫn phá nát đám mọi kia, dẫn theo quân hắn lại đây kéo khí, đám này sẽ chết chắc.”
“Aaaaa!!!!”
Ngay lúc đó, một tiếng thét thê lương liền vang vọng sau lưng của Mã Anh cùng Cát Đàm. Hai tên Hán tướng cùng nở nụ cười, lòng thầm nghĩ không ngờ Chung Duẫn lại hành động nhanh đến vậy. Bọn chúng hơi lùi một bước, phóng tầm mắt nhìn về nơi tiếng la. Vừa nhìn, mồ hôi trên trán đã tuôn ra như tắm.
Chỉ thấy cách đó không xa, Đại Hán Nha môn tướng Chung Duẫn đang bị một tên tướng nước Nam dùng câu liêm thương khóa ngoặt tay ra sau lưng, chân quỵ hẳn xuống đất. Cánh tay bị khóa máu chảy đầm đìa, quặt hẳn sang một tư thế kì quái, vừa nhìn đã biết cánh tay này hoàn toàn bị phế. Chung Duẫn không khỏi rên xiết, nước mắt nước mũi hắn trào ra theo cơn đau thấu tim gan từ cánh tay truyền tới, đầu hắn ngửa ra sau bởi lực kéo đến từ kẻ địch, hắn không vùng vẫy, hoặc dĩ hắn vùng vẫy không nổi nữa chỉ còn có thể trơ mắt ra, vểnh tay nghe thấy tiếng tên kia rút gươm đeo bên hông, kề lên cổ mình lau mạnh.
Roẹtttttt!!!!!!
“Hán tướng đã bị giết, Lạc Vệ số hai, lên!”
Lạc An hất tung cái đầu lâu vừa trảm lên cao, miệng quát lớn ra lệnh. Lập tức từ sau lưng hắn hơn mười người Lạc Vệ như gió lốc kéo qua, vung câu liêm thương như người đang vung lưỡi hái, vù vù cắt bỏ vô số quân Hán. Tốc độ cùng sự tàn nhẫn, thuần thục của họ khiến quân Hán sợ đến xanh mặt, không còn dám tiến lên nữa vội vã lùi về sau đề phòng.
“Lạc Vệ? Lính giáp xanh tên Lạc Vệ?” Mã Anh há hốc mồm hỏi.
“Tất nhiên không phải. Bọn ta chưa thể gọi là Lạc Vệ được.” Gấu Đen mở miệng trả lời, trong giọng nói của hắn có một chút kiêu ngạo, cũng có chút tiếc nuối.
“Vậy bọn mày là ai?”
Mã Anh đề đao, cẩn thận hỏi, xong trong lòng lại có chút thở phào, ít ra đám này còn chưa bằng lũ kia, mình còn chưa chắc lọt vào hiểm cảnh. Hắn vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng ra dấu chuẩn bị thối lui cho Cát Đàm, gì chứ giờ sau lưng sắp bị đoạn, không lùi chả lẽ chờ chết?
“Bọn mày đánh lén người khác mà còn chưa hô danh tính, cớ gì hỏi tụi tao?” Gấu Đen bốp chát lại.
“Đen, không cần nhiều lời với lũ này.” Đô Cán nhíu mày can.
“Đúng, là bọn tao thất lễ.” Cát Đàm bất ngờ lên tiếng. Bây giờ hắn cần chút thời gian chỉnh đốn kế sách. Nghĩ sao làm vậy, hắn vung tay nói:
“Mã gia thập kiệt, ngũ kiệt Cát Đàm.”
Mã Anh cũng trịnh trọng nói:
“Mã gia thập kiệt, tứ kiệt Mã Anh.”
“Trời trời trời, nghe thật là kiêu…” Gấu Đen hô lên. Đoạn, y gãi gãi đầu nói với Đô Cán:
“Đô tam, mày xem tao với mày nên xưng hô thế nào mới ngầu bằng người ta?”
“...” Đô Cán có chút tối tăm mặt mũi, thời nào khắc nào rồi mà?
“Đúng ha!” Gấu Đen như sực nhớ ra điều gì, hắn trịnh trọng chắp tay ngang ngực làm quân lễ nói:
“Lĩnh Nam quân, bách phu trưởng thiên phu thứ hai, Gấu Đen.”
“Mày???” Đô Cán á khẩu.
“Lạc quân từng bảo, mỗi người phải có niềm kiêu hãnh của Lĩnh Nam quân.” Gấu Đen hiếm thấy phun ra một câu đầy sách vở.
“Mày… mày… hừ.” Đô Cán xạm mặt, không thể không kéo lại thanh xà mâu, tay đưa ngang ngực nói:
“Lĩnh nam quân, bách phu trưởng của thiên phu thứ hai, Đô Cán.”
“Lĩnh Nam quân bách phu trưởng, thiên phu?” Hai mắt Cát Đàm lóe lên.
“Giặc Hán, chịu chết đi!!!!” Đô Cán, Gấu Đen cùng múa vũ khí xông tới.
Chiến trận, không vì phút giây “nho nhã” ấy mà khựng lại. Trái ngược, giây phút đó cứ như một nét mực điểm lên khiến cho chiến trường càng khốc liệt hơn. Cục diện của trận chiến, cũng từ giây phút ấy dần dà thay đổi.
Nói vậy cũng không có nghĩa là chiến trường nghiêng hẳn về phía quân Hán hay Việt, mà là nó từ hình dạng của hai con mãng xà đang cắn xé loạn xạ bỗng dưng lắc mình thành một thứ gì khác tuần tự hơn, quy tắc hơn trước nhiều. Một thứ quy tắc… hỗn loạn.
“Báo, Chung Duẫn tử trận, Mi Sơ tướng quân cầu cứu.”
“Báo, Cát Đàm, Mã Anh hai vị tướng quân đang phải lùi lại.”
Ban Siêu nhíu mày, không phải vừa rồi còn rất thuận lợi sao? Khí cũng đã kéo, mắt cũng gần điểm, vì sao lại…?
Chả lẽ…
“Truyền lệnh, Nha môn tướng Hứa Đô tiến về cánh trái hỗ trợ Mi Sơ. Nha môn tướng Đổng Ly tiến về trung quân hỗ trợ nhị vị tướng quân Cát Đàm, Mã Anh. Chu Hân, Lôi Đổng tiến vào đóng giữ góc phải.” Ban Siêu liên tiếp phát lệnh.
“Giám quân, phải chăng trận hình man tặc có biến hóa?” Giả Tông vội vàng hỏi.
Ban Siêu lắc đầu:
“Siêu còn chưa dám khẳng định… chỉ mong là không phải…”
“Bách phu trưởng Lai dẫn ba thập phu trưởng tiến về phía cánh phải. Điều hai thập phu trưởng tiến về hướng bên trái, chiếm vị trí túp lều kia cho tôi. Lại cho anh An lùi về vị trí cũ của Nhị Lang.” Ở phía đối diện, mệnh lệnh cũng thi nhau theo miệng Khải Minh mà ra.
Lệnh xong, hắn lại quay sang một bên hỏi:
“Loan, thương thế của anh Hiển thế nào rồi?”
Loan là một trong những y sư đi theo quân, cô nghe thế liền đáp:
“Dạ Lạc quân, anh ấy mất quá nhiều máu nên vừa ngất đi, thương thế không quá đáng ngại. Chỉ có điều…” khẽ chọn lựa từ ngữ, cô tiếp:
“Cánh tay bị thương quá nặng, chúng em đã ráng hết sức, xong có thể còn dùng được hay không thì chưa biết được…”
Hít…. Khải Minh hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ tự trách nói:
“Chỉ tại tôi, nếu tôi có thể nhìn thấu trận thế của chúng sớm hơn…”
“Quân sư, ngài nói ngài nhìn thấu trận giặc rồi?” Bố Tốc kinh ngạc thốt lên. Mới giao chiến bao lâu mà đã tự tin nói như vậy chứ?
“Đúng.” Khải Minh không hề che giấu.
“Báo, quân hầu Trương Lợi tử chiến…”
“Báo, Cao Hải tướng quân bị thương, đang phải lui lại.”
“Cái gì???” Cao Sủng nghe em họ bị thương liền hốt hoảng đứng bật dậy. Hắn nhìn về phía Ban Siêu đầy thắc mắc:
“Giám quân…”
“Ài, xem ra tôi đã đoán đúng. Bên phía quân Nam có kẻ đã đọc được chiến thuật của ta rồi.” Ban Siêu cay đắng nói.
“Không thể nào!” Một tên tướng quân thân cao gấp rưỡi người thường bước ra bác bỏ:
“Giám quân, ngài đừng quên đây là tinh hoa của chủ công, tuy ngài học nghệ chưa thông, chưa hề nhuần nhuyễn, thế nhưng trong nhất thời muốn phát hiện ra là điều không thể nào.”
Ban Siêu ngước đầu nhìn, người vừa nói hắn đương nhiên biết, đấy là Mã Dũng, phó thân vệ của Mã Viện, đồng thời cũng là kẻ đứng hàng thứ hai của Mã Gia Thập kiệt, Nhị Kiệt Mã Dũng a.
“Không thể tin, cũng phải tin vậy.”
“Thú vị, thú vị. Quả nhiên không tin không được, quả thật có người có thể đoán ra đấu pháp của Ban Siêu.” Ở trên tường thủy trại, Lưu Long nhìn chiến trường mà kêu lên.
Mã Viện cũng có chút bất ngờ, xong như nhớ tới điều gì đó, y lại cảm thấy bình thản hơn nhiều:
“Nếu kẻ đó có ở đấy thì việc này cũng không phải là lạ.”
“Kẻ đó?” Lưu Long ngạc nhiên: “Ý đại soái nói là Thục?”
“Thục không non nớt đến vậy. Tên kia tuy hiểu được, nhìn được phần nào chiến pháp, xong chỉ mới dừng lại ở bước phòng thủ phản công mà thôi, còn chưa được như Thục. Chỉ cần Phụ Quốc kịp điều chỉnh là được.”
Quả nhiên lời y vừa dứt, thế cục trận chiến lại có thay đổi, quân Hán vốn hơi bị ép dần dần kéo lại thế cân bằng, cân bằng còn hơn xa lúc đầu.
“Trận đánh bên kia xem ra có thể kéo cả đêm.” Lưu Long tấm tắc, lòng cũng không kiềm nỗi ghen tị lẫn tò mò. Ghen tị bởi vì sao con trai lão không đứa nào được như thế. Tò mò vì không biết đối thủ của Ban Siêu là ai.
Mà thôi, ít ra con trai tên Mã Phục Ba cũng không có đứa nào giỏi như hai kẻ kia. Ha ha, đỡ phần ghen tị.
Tên kia… không phải Thục sao?
“Đây là chị Thục giảng cho tôi.” Khải Minh nói.
“Điểm mắt, kéo khí…?”
“Cướp, kẹp, đè…?”
Nhìn đám cừ súy hỗn loạn không hiểu, Khải Minh âm thầm thở dài. Hóa ra đây là lý do vì sao chị Thục luôn muốn ép mình đấu cờ vây. Có ai ngờ được đây lại là bản môn chiến pháp ưa dùng của Mã Viện chứ? Cha ông ta nói quả không sai, Đại Việt từ xưa luôn đề phòng giặc phương Bắc, cũng tùy thời nương theo chiến pháp của giặc để tìm ra cách hóa giải, phòng ngừa hiệu quả nhất. Mã Viện có thế quân như vậy, Thục cũng có cách đối kháng cũng là hết sức dễ hiểu.
“Kẻ này thật đáng sợ.” Ở trong đám cừ súy, Đô Kiên đổ mồ hôi nghĩ thầm:
“Vừa rồi hắn không chút che giấu tài nghệ, sẵn sàng phân tích cho đám cừ súy, như vậy tuy trái lẽ thường khá nhiều, xong lại được nhiều hơn mất.”
“Quân sư, cám ơn ngài đã truyền dạy kiến thức.” Bố Tốc quỳ chân xuống vái.
“Quân sư, cám ơn.” Càng lúc càng có nhiều người vái theo.
“Mọi người đừng như thế. Đây là tôi nghĩ nếu chẳng may sau này mọi người gặp giặc dùng trận thế này thì còn biết cách ứng phó mà thôi, chứ không phải truyền dạy gì cả đâu, xin hãy đứng lên đi. Hử?”
Khải Minh nhíu mày, vừa rồi hắn vừa cảm nhận được một chút sát khí dành cho mình. Hắn lầm?
“Lạc quân an tâm, tên kia đã thu lại sát khí, sẽ không dám làm càn nữa đâu.” Lạc Hào thoáng đứng kề bên. Nói như vậy tức là vừa rồi Khải Minh đã cảm nhận đúng? Hắn nương theo mắt Lạc Hào nhìn về một hướng.
“Nếu như không thể giết hắn, vậy chỉ còn cách không nên kết thù cùng hắn.” Đô Kiên kết luận. Vị trí của Khải Minh quan trọng thế nào hắn đã hiểu quá rõ, bản thân hắn lại càng hiểu rõ mình hơn, vì thế…
“Quân sư, không biết trận pháp này của tướng giặc có tên gọi hay không?”
Khải Minh thoáng nở nụ cười, mặt mũi thân thiện chắp tay đáp lại:
“Đô nhất lang, trận này Bát Nạn đại tướng quân có nói qua. Lấy chiến trường như bàn cờ, dùng tướng như sao, dùng quân như nước... tên nó là: Dịch Kỳ chiến pháp.”