Lĩnh Nam Ký

Chương 30: Chương 30: Kế hoạch Nam tiến




Minh vừa nói xong, Âu Mạn liền đứng ra, học mọi người chắp tay mà nói.

“Quân sư ngươi yên tâm, dù biết Cấm Khê có bại thì ta vẫn sẽ cùng ngươi tử chiến đến cùng.” Lời hắn nói làm Minh đứng hình, suy nghĩ mãi một lúc hắn mới hiểu ý tên này, vội vàng xua tay lắc đầu giải thích ngay.

“Âu Mạn anh hiểu sai ý tôi rồi, sỡ dĩ chúng ta cần thủ ở Cấm Khê chính là vì lúc này muốn rút khỏi nơi đó cũng đã quá muộn rồi, thay vào đấy ta nên cướp lấy thời gian chuẩn bị tốt hơn, cố gắng giải quyết những khúc mắc đang có phía trước mà thôi.”

Âu Mạn nghe thế không hiểu gãi đầu lui xuống, nàng Quốc cũng chau mày hỏi: “Quân sư nói như vậy là muốn chúng ta giải quyết vấn đề nội gián?”

“Chính có ý đó, nhưng đó chưa phải là tất cả.” Minh đáp.

Lúc này, Sáng thể hiện ra sự nhạy bén của hắn khi nhìn về thế cục chiến tranh, nhìn kỹ tấm bản đồ rồi lên tiếng: “Ý quân sư là muốn chuẩn bị một chiến trường tốt hơn?” Minh nghe vậy vui vẻ kêu lên: “Anh Sáng có ý gì mời nói.”

Sáng không hề ngại ngùng đứng ra hành quân lễ đáp.

“Vương, đại tướng quân, quân sư. Vốn dĩ chúng ta có tiên cơ ở Cấm Khê lại bị nội gián hủy đi mất vì thế mà chúng ta cần tìm một chỗ kiên cố hơn để chống lại quân Hán. Nơi đó tất phải có địa thế thích hợp, lại không sợ bị Hán quân vây khốn, lại không lo có gian tế phá hoại, mà còn có thể tích góp lực lượng đánh lâu dài với quân Hán.”

Thục nương nghe vậy cũng gật gù góp lời: “Thế nhưng hiện nay quân Hán áp sát quá nhanh không cho chúng ta thời gian làm những việc đó. Quân sư, như vậy ý ngươi là chúng ta cần lấy Cấm Khê làm điểm tranh thủ thời gian?”

“Đúng vậy!”

Trưng Trinh lúc này cũng nói vào: “Theo như quân sư phân tích, bởi vì chúng ta lui xuống Cấm Khê đã vô tình nhường ra vùng đồng bằng phì nhiêu làm chỗ dựa cho Hán quân nghỉ sức. Như vậy chẳng phải nơi chúng ta tìm kiếm phải lui về sâu tận Cửu Chân hoặc Nhật Nam, để kéo dài chiến tuyến của quân Hán hay sao?”

Minh lúc này vui vẻ vạn phần, chưa bao giờ hắn nghĩ mình thật sự có thể thông minh vượt qua được những người Việt xưa, đặc biệt là sau đoạn thời gian này vừa sống vừa chiến đấu cùng họ, hắn càng sâu sắc nhận thức điều đó. Sự khác biệt duy nhất của hắn chỉ là hệ tư tưởng phóng khoáng cùng kinh nghiệm học được từ lịch sử mang lại mà thôi. Vì thế hắn luôn cố gắng đặt mình vào tình huống khách quan nhất nhằm cố gắng tìm kiếm những thiếu sót mà mọi người mắc phải.

Thấy Khải Minh không phản bác,Trưng Trinh buồn bã nhìn bên trên bản đồ, đầy tiếc nuối nói: “Quân sư, cách này tuy rất tốt, nhưng quá chậm trễ, Trinh sợ sẽ có rất nhiều người tộc ta sẽ bị quân xâm lược sát hại. Chúng ta không thể bỏ chạy để lại họ được.” Nghe nàng nói, Bát Nạn đại tướng quân cũng im lặng gật đầu.

Minh không vội phản bác nàng, hắn nhìn quanh một lượt xác định tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ, hắn mới ôm tồn giải thích.

“Các vị, đây không phải là chúng ta bỏ rơi họ, mà chính là đang cứu dân tộc. Còn rừng thì lo gì không còn củi đốt, chúng ta rút lui nhằm giữ lại lực lượng để đánh bại Hán quân. Nếu chúng ta thua, bọn chúng mới có thể không còn lo lắng thẳng tay đưa đồ đao tàn sát dân ta. Ngược lại nếu chúng ta còn tại, bọn chúng bắt buộc phải tập trung quân lực đối phó chúng ta, càng không dám tản quân ra đánh cướp xung quanh.”

“Quân sư lời ấy là thật?” Trưng Trinh vui vẻ hỏi

“Đương nhiên thật, hơn nữa chúng ta rút lui chỉ là quân chủ lực rút lui, nhằm mục tiêu dẫn dụ bọn chúng chú ý. Sau đó chúng ta có thể phân tán quân ra phía sau lưng địch, liên kết với các cánh nghĩa quân khác, bao vây tiêu diệt các đội quân địch phân tán, thiêu hủy quân lương, từ đó tìm kiếm chiến cơ tiêu diệt địch. Đây chính là đánh du kích.”

Trưng Trinh nghe xong ánh mắt đầy tia sáng quay sang Trinh Thục công chúa hỏi: “Chị Thục, kế sách của quân sư có thể hiệu quả?”

Bát Nạn tướng quân nhìn về phía Khải Minh mà thừa nhận: “Tuy ta chưa nghe qua du kích là gì, nhưng cách này quả thật có thể làm.”

Trong phòng mỗi người ánh mắt sáng quắc nhìn Bát Nạn đại tướng quân, cơn mưa to xối xả bên ngoài cùng những luồng gió lộng vào không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang cháy rực lên trong tim mỗi người. Vì dân tộc họ sẵn sàng chiến đấu tại Cấm Khê dù biết sẽ có đi không có về, nhưng nếu đã biết Lĩnh Nam còn có cách đánh thắng giặc, bọn họ sao có thể không động tâm, không kích động? Tên Hoẵng bước ra chắp tay hớn hở nói.

“Quân sư, như vậy chúng ta sẽ rút về đâu?”

“Ta không biết!” Minh rất nhanh chóng đáp lời

“Được….Khoan quân sư, người nói người không biết?” Đây vẫn là tên Hoẵng.

“Đúng, ta không biết!” Minh chắc chắn.

“Không thể nào!” Đây là tất cả mọi người, bất kể chức vụ, tuổi tác, tính tình, cùng đồng thanh hô to.

Minh xấu hổ gãi đầu rồi chắp tay nói: “Chư vị, bản thân ta vốn còn trẻ, lại thiếu thốn ra ngoài đi đây đi đó, ở vùng Mê Linh ta đã là cố hết sức, làm sao có thể biết được nơi xa xôi phía nam. Ta nghĩ chúng ta cần đưa người tới đó xem xét trước mới được.”

Mọi người nghe vậy vỡ lẽ, cũng đúng, không chỉ riêng Khải Minh mà đa số người ở đây đều rất ít khi đi xa. Bởi vì không có đường xá phương tiện, lại cũng không có nhu cầu, ai lại chịu rời xa nơi chôn rau cắt rốn mà bôn ba, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp bần khổ quanh năm đối mặt với mưu sinh như họ. Lúc này họ thật sự đang tiến thoái lưỡng nan, nàng Quốc quay sang Trưng Trinh đề nghị.

“Vương, bởi vì thời gian đang rất gấp, không bằng để tôi dẫn theo một ít người xuống phía Nam tìm hiểu?”

“Không thể, Vương, sư muội vốn còn thương tích trên người, xin hãy để tôi đi.”tên Ruộng thấy nàng Quốc xung phong thì hốt hoảng lao ra chặn lại.

“Sư huynh, thân thể ta đã rất tốt rồi.” Quốc phản bác. Ruộng không tiếp tục cãi với nàng mà nhìn Minh hô nhẹ “Quân sư.” Điều này làm hắn bối rối không thôi vì thật ra hắn có kế hoạch riêng quan trọng cần nàng Quốc đi thực hiện, thế nhưng nhìn ánh mắt nàng khiến hắn sợ nếu hắn không để nàng đi thì tuyệt đối sẽ không yên thân.

Minh thở dài dò hỏi: “Anh Ruộng, nếu chỉ đi đến Cửu Chân cũng không phải quá nguy hiểm đâu?”

Trưng Trinh nghe vậy cười khổ lắc đầu giải thích.

“Quân sư không hiểu chị Trắc. Bởi vì Cửu Chân là địa bàn của Đô hầu. Khi chúng ta gặp khốn khó, chú Dương đã giúp đỡ chúng ta quá nhiều. Đường mòn ân nghĩa chẳng mòn, dù bao lâu nay chú ấy lấy lý do đã già, không thể coi sóc Cửu Chân nên đã mấy lần mời chúng ta nhập chủ nơi này và giao ra binh quyền, nhưng chị Trắc thề chết cũng không làm vậy. Nay ta lui về Cửu Chân chắc chắn sẽ làm chị ấy phật lòng.”

Đường mòn ân nghĩa chẳng mòn, Minh không ngờ lời miêu tả đầu tiên mà hắn biết về Trưng Vương lại là câu này. Cúi đầu suy nghĩ mãi hắn cũng đành chịu, vốn dĩ sông Cả ở Cửu Chân là vị trí hiểm địa mà hắn muốn dùng để chặn Hán quân, nay đã không thể với tới, hắn cũng không biết nên làm sao. Cũng may lúc này bà lão đứng ra nói bằng giọng khàn khàn “Không cần nữa rồi, cách đây vài năm khi chúng ta chưa khởi sự, Đại Vương có sai phái ta đi liên kết hào kiệt bốn phương, đã từng đi qua một vùng có địa thế mười phần phù hợp những gì chúng ta cần.”

“Bà nội mời nói ạ.” Minh mắt sáng như đuốc chắp tay nói, không hề để ý gương mặt Trưng Trinh, nàng Quốc cùng Thục nương bên cạnh hơi co quắp, khóe miệng có chút cố nín lại rất lạ. Bà lão sắc mặt cũng đặc sắc không kém, bà cố hít một hơi giữ bình tĩnh, liếc mắt nhìn về ba nàng kín đáo làm cái mặt quỷ rồi quay sang Minh mà nói.

“Về sau kêu ta Nội là đủ, không cần kêu bà.” rồi thấy Thục nương như sắp cười lớn, bà vội tiếp lời ngay.

“Khi ấy ta cần liên lạc với các tù trưởng ở vùng Nhật Nam, có đi qua một vùng hoang vu. Nơi ấy có con sông lớn như giao long đang vùng vẫy. Chân Giao đạp lên trùng trùng núi cao, miệng Giao hé mở lao về phía biển. Thân Giao mãnh liệt khó có thể đoán dò,vuốt Giao in sâu về phía Nam, tựa như từng cuộn rễ to của cây đại thụ, tầng tầng lớp lớp. Nơi ấy mặt Nam tuy thoải lại bị nhiều đồi to nhỏ che chắn, tuyệt đối là nơi hiểm địa dễ thủ khó công, vững chắc vô cùng.”

Minh khẽ A lên một tiếng rồi hỏi: “Nội có biết sông ấy tên gì? Nằm ở vùng nào huyện nào chăng? Ngoài ra còn có gì đặc biệt?”

Bà lão lắc đầu nói: “Ta không rõ sông ấy có hay không có tên, xung quanh nơi ấy hoang vu không có bộ lạc nào sinh sống gần đấy. Chỉ biết sông ấy vốn nên nằm ở huyện Ty Ảnh mà thôi.” đoạn bà chau mày cố nhớ lại điều gì rồi nói.

“Ngoài ra phía Bắc sông còn có một dòng khác hung hiểm không kém, hình dáng như con thuồng luồng hướng mình ra biển, vặn eo chắn đất, chuyên nhấn chìm vô số tàu bè. Duy chỉ có phần bụng có vài hòn đảo nhỏ được Lạc dân nơi đó xem như nơi chuyển tiếp giữa hai bờ, không qua nơi đó không thể qua sông.”

Nghe lời bà lão kể trong đầu Minh bỗng bừng tỉnh, hắn không hiểu biết nhiều. Song vị trí Nhật Nam chắc cũng nằm trong Quảng Bình, Phú Yên ngày nay, thế thì hai con sông kia không dám tám chín cũng tới năm sáu phần là ranh giới Đàng Trong Đàng Ngoài nổi tiếng lịch sử, sông Gianh cùng sông Nhật Lệ rồi. Hai dòng sông này không chỉ có thể cắt ngang Hán quân, còn có thể làm bờ lũy cho quân Việt an tâm mở rộng về nam, đây quả thực chính là địa thế trời trao cho Lĩnh Nam lúc này. Minh nghĩ vậy bèn quay sang Trưng Trinh chắp tay nói.

“Vương, nếu quả thực như Nội nói thì đó chính là nơi quân ta có thể xây dựng căn cứ, mưu đồ về sau.”

Trưng Trinh nhìn thấy Thục Nương cũng mạnh mẽ gật đầu thì mừng rỡ nói: “Được, như vậy chúng ta sẽ lui dần về Ty Ảnh, cụ thể chi tiết liền nên bàn bạc ngay, sau đó sẽ mau chóng báo tin cho chị Trắc để chuẩn bị.”

“Vâng!” mọi người nghe vậy chắp tay dõng dạc hô to. Lúc này Ruộng nhìn Quốc rồi giành nói.

“Vương, đại tướng quân, quân sư, nếu đã xác định chúng ta sẽ lui về Ty Ảnh, vậy xin cho phép ta đi trước nơi đó, xây dựng căn cứ phòng ngự.”

Nàng Quốc nghe hắn nói biết hắn vì lo mình xin đi mà cướp lời thì trong lòng không khỏi ấm áp, tuy nhiên nàng vẫn đứng ra chắp tay nói.

“Vương, ta nghĩ vẫn là do ta đi thích hợp hơn, ta vốn tinh thông thủy chiến, tất nhiên hiểu rõ làm sao bày binh bố trận phù hợp với địa thế nơi ấy.”

Trưng Trinh nghe vậy nhìn Thục nương dò hỏi, lại thấy Bát Nạn tướng quân không trả lời mà đánh mắt về hướng Khải Minh. Nhị Vương thấy vậy liền hiểu Thục nương đã nhận ra quân sư đã có tính toán nên nhìn hắn nói. “Quân sư có thể đã có sắp xếp?”

Minh thấy Thục nương và Trưng Trinh nhìn mình cũng không tiện im lặng, hắn chắp tay nói.

“Quả thật mà có chút ý tưởng. Chị Quốc mời xem, chúng ta tuy hiện tại rút về Cấm Khê, nhưng sau này chắc chắn sẽ lui về Ty Ảnh, như vậy một vùng rộng lớn ở sau lưng sẽ bị buộc nhường lại cho Hán quân. Theo như ý nghĩ của ta, đất đai chúng ta không thể níu lấy được, nhường thì cũng nhường, duy có người thì không. Ty Ảnh là nơi hoang vu, trăm việc không có ai làm, lại thiếu thốn nhân khẩu. Vì thế chúng ta cần khuyên bảo người dân tiến về nơi đây canh tác, mở rộng cùng phát triển, như thế khi ta lui về sau cũng có được căn cơ vững chắc, hậu phương to lớn không hề sợ hãi quân địch.”

“Hay! Đất có thể nhượng, dân không thể mất. Ngươi rất táo bạo, không sợ tổ tiên trách phạt sao?” nghe đến đây, ông Âu Khanh không thể không lớn tiếng chất vấn.

“Sẽ không, dân chúng mới là nguồn gốc của nước nhà, dân mạnh nước mạnh, nơi nào có dân, nơi đó có quốc gia.” Minh hồi đáp.

“Dân mạnh nước mạnh?” Trưng Trinh đứng một bên lắng tai vừa nghe vừa suy nghĩ, rồi nàng hỏi “ Quân sư, như vậy chúng ta sẽ từ Cấm Khê đưa người dân theo về Ty Ảnh?”

“Không, nếu đợi chúng ta rút lui mới theo thì sẽ có rất nhiều bất tiện. Đội hình to lớn khiến hành quân sẽ chậm, đường xá lại khó đi sẽ dễ bị Hán Quân truy kích chia nhỏ ra mà tiêu diệt, lại rất phiền lụy người dân.” Ông Âu Khanh lại hỏi: “Thế làm sao đi?”

Minh liếc nhìn nàng Quốc mà nói: “Có thể đóng thuyền theo sông ra biển, men theo ven biển mà đi, vừa thuận tiện lại nhanh. Chỉ cần không đi quá xa bờ cũng sẽ không lo lắng cuồng phong mưa bão, lại có thể tránh đi tai mắt quân thù. Đồng thời ta cũng có thể nhân tiện xây dựng sẵn cầu nối đồn trại các nơi ven sông để phụ giúp quân ta về sau rút lui dễ dàng hơn.”

Thục nương nghe vậy giật mình hỏi: “Như vậy ngươi định để nàng Quốc làm nhiệm vụ này?” Minh gật đầu, Trưng Trinh thấy vậy mới hỏi.

“Chị Quốc, nhiệm vụ nặng nề như vậy chị có thể nhận?”

Nàng Quốc lập tức chỉnh chu lại trang phục, bên dưới tấm mạn che mặt lộ ra đầy vẻ cương nghị cùng quyết đoán chắp tay cúi đầu thưa “Vương, Trần Quốc nguyện đi.” Nghe thấy vậy, Ruộng cũng biết mình lại không thể ngăn cản nàng, đành thở dài lui ra. Thục nương thấy hắn như thế lắc đầu nhắc nhở.

“Ruộng, tuy ta biết ngươi che chở Quốc, không đành lòng lại cực khổ. Tuy nhiên ngươi nên hiểu nàng cũng có một tấm lòng son vì nước vì dân. Ngươi cản nàng lại một lần, lại có thể cản được thêm mấy lần? Đây không phải là lúc ngươi nên ngăn cản, mà nên là lúc ngươi chung tay ủng hộ giúp đỡ nàng, như vậy mới có thể tiếp thêm sức mạnh cùng bảo vệ nàng tốt hơn.”

Ruộng nghe vậy hơi khựng người suy nghĩ, rồi như tỉnh ngộ ra hắn chắp tay thưa: “Cám ơn đại tướng quân nhắc nhở” đoạn xoay sang nàng Quốc “Huynh đã quá cổ hủ, mong sư muội đừng trách.” Thục nương thấy vậy hài lòng gật đầu, rồi như có như không miệng mang ý cười mà kết “Về sau chăm sóc lẫn nhau, đừng nên quá cố chấp, cũng đừng để người ta lo buồn.” khiến cả hai đỏ mặt lúng túng không thôi, còn tên Minh thấy vậy bỗng dưng khai khiếu A lên rõ to làm cả hai người càng thêm lúng túng. Trưng Trinh cười mỉm nói.

“Nếu chị Quốc đã xung phong nhận trách nhiệm này. Vậy phiền chị điểm lấy ba trăm quân dân, gấp rút chuẩn bị thuyền bè, sớm ngày xuất phát.”

Nàng Quốc nghe vậy chắp tay, anh thư lên tiếng: “Trần Quốc tiếp lệnh.”

Trưng Trinh vui vẻ nhìn nàng, rồi quay sang Ruộng nói. “Ruộng, lại cho ngươi hai trăm quân sĩ, sớm ngày tiến vào Ty Ảnh, phối hợp dân chúng do Gia Hưng công chúa dời đến để xây dựng phòng ốc, thành lũy chuẩn bị tiếp đón quân ta lui quân.” tên Ruộng vốn đã lui về trong đám người nghe vậy tiến lên hét thật vang “Lĩnh mệnh” làm xung quanh cười rang không thôi.

Bát Nạn tướng quân đợi mọi người cười xong mới đưa tay chỉ bản đồ nói: “Nay quân ta thật đang quá thiếu nhân thủ, vì vậy Quốc chị sẽ viết cho em một phần thư, em đến Tiên La gặp Phật Nguyệt công chúa. Vốn bọn chị đang ém quân nơi đây để dễ dàng liên kết với Hoàng quân sư chặn phía sau quân giặc, nay tất cả đều cùng em chiêu dụ dân chúng, tiến về phương Nam. Phật Nguyệt cũng tinh thông thủy quân, tất nhiên sẽ dễ dàng phối hợp với em hơn.”

Nàng Quốc nghe vậy đôi mắt liền biến thành nửa vầng trăng sáng, nụ cười ẩn hiện qua lớp mạn che nói: “Có chị Phật Nguyệt giúp đỡ thật không còn gì bằng, chị ấy vẫn còn hứa hẹn sẽ dạy em thủy trận đây.”

Đúng lúc này, Âu Bách lại trở về cùng một hàng dài thôn dân sau lưng, mọi người cùng nhau bưng lấy mấy cái mâm to, mấy vại rượu lớn đi vào, hắn cho bày mâm và rượu xuống rồi chắp tay thưa trong ánh mắt hài lòng của ông Âu Khanh.

“Vương, cha, con thấy mọi người bàn tán sôi nổi lại không chú ý sắc trời đã tối, có thực mới vực được đạo, con đã tự tác chủ trương sai người làm chút đồ ân, dâng chút rượu cần, để mọi người có thể tận hứng bàn bạc qua đêm.” Nói rồi hắn phất tay bảo bọn thôn dân thắp đèn cầy ở các góc phòng, làm căn phòng vốn có chút âm u bỗng rực rỡ hẳn lên.

Mọi người nghe vậy mới giựt mình nhớ ra từ trưa đến giờ nhiều người còn chưa có cơm vào bụng, nãy giờ lo âu, căng thẳng rồi chuyển sang vui mừng, kích động đủ loại cảm xúc thăng trầm nên không ai để ý, nay thấy rượu thịt lên thì không thể tránh khỏi có chút đói bụng. Tên Đào Nhất cùng u Mạn càng là bụng kêu ào ào hẳn lên, sung sướng hoan hô không thôi, cùng chắp tay cảm tạ hắn.

Trưng Trinh liếc nhìn Thục Nương rồi cả hai cùng nói.

“Được, nếu như vậy mọi người hãy cùng ở đây dùng bữa, rồi chúng ta cùng bàn bạc chi tiết làm sao rút quân, làm sao đối phó gian tặc.” Mọi người nghe vậy vui cười đồng ý. Buổi họp vừa bàn vừa ăn uống này kéo dài đến khi trăng lên cao mà không ai lại cảm thấy mệt mỏi. Không ai rõ ràng cụ thể buổi họp nói những gì, chỉ biết về sau nó ảnh hưởng cả một cuộc chiến tranh dài đằng đẵng của dân tộc, được sử sách ghi chép thành giai thoại truyền tụng muôn đời.

Đó chính là tích:

Đêm khuya có rượu cùng vui,

Quân thần chung sức nước nhà không lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.