Lĩnh Nam Ký

Chương 100: Chương 100: Lĩnh nam quân - Hán kỵ




“Được, bọn bây làm tốt lắm, lui ra! Ha ha!”

Trong tiếng vó ngựa nện vang trời đất, Chương Thần nâng thương cười to mở lời khen đối với đám Lý Man. Nhờ có bọn phản quân níu giữ, đoàn quân Lĩnh Nam rốt cuộc cũng đành bó tay chịu thua không tài nào ngăn được dòng Hán kỵ ùn ùn đâm nghiêng trong trận hình quân Việt, đương nhiên ngoại trừ năm trăm kỵ binh dưới trướng Chương Thần vốn nhắm thẳng quân Lĩnh Nam xông tới.

Năm trăm kỵ, tuy mới thoạt đầu so sánh với bốn ngàn quân Lĩnh Nam giáp xanh thì lộ ra chút nhỏ bé không đáng kể tới. Xong Chương Thần hiểu rõ, năm trăm kỵ đấu bốn ngàn bộ đã là quá sức dư dả. Kỵ binh đơn lẻ một chọi ba, kết trận rồi một chọi năm, sáu vẫn dư sức, đó là còn chưa tính đến kỵ binh tinh nhuệ linh hoạt hiểm ác, một chọi mười càng là không phải chuyện đùa, miễn sao kỵ binh vẫn có thể duy trì được tốc độ như gió giật của mình thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà năm trăm Đột kỵ dưới trướng hắn hiện giờ nào có phải chỉ dùng hai chữ tinh nhuệ đã có thể đủ sức miêu tả? Không những chưa tính đến số lượng đông đảo loạn quân Việt đâu? Mà còn chưa tính đến mấy ngàn bộ quân Đại Hán đang chẻ đôi chiến trường lao tới giáp công đâu? Đoàn quân giáp xanh tinh nhuệ, có, Chương Thần khẳng khái khẳng định, đoàn quân này hiểm ác, cũng có. Chương Thần nhìn khắp chiến trường đầy thịt nát do họ đập một trận loạn thương tạo thành, khiến y phải trầm mặt chấp nhận. Đã vậy, tướng lĩnh của chúng cũng không phải hạng người hời hợt gì, điều này… nhớ tới cái chết của anh trai mình, Chương Thần không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phiếm hồng vì giận dữ. Quân tử báo thù, tới cũng rất nhanh, Chương Kỵ Đô Úy nhìn hai vị giáo úy Lưu, Mã đang ùn ùn kéo tới đằng xa, trong lòng đã sớm nghĩ đến cảnh tượng bản thân liền có thể tận tay bắt lấy tên phế nhân kia, mặc cho hắn lạy lục gào thét cũng phải từng đao, từng đao thái xuống thịt trên người hắn để cúng tế cho anh trai mình. Xong…

Xong thân là một tên tướng lĩnh không tệ giữa bầu trời đầy tướng tinh của Đại Hán, Chương Thần đương nhiên hiểu rất rõ trận hình dày đặc của đám man di trước mặt cũng không phải yếu ớt không chịu nổi một kích như đám quân man rời rạc xung quanh, càng không thể nói tới đâm đầu lao thẳng vào quân trận sẽ khiến năm trăm tinh kỵ gặp được tổn thất không đáng, vì thế tuy lửa giận đã bốc lên đầy đầu, Chương Thần vẫn cố nghiến răng nghĩ cách đột phá. Chăm chước một chút, hắn giơ cao trường thương hô như sấm:

“Phất cờ, vòng sang bên trái, tìm điểm đột phá.”

Tên thân vệ bên cạnh ngoan ngoãn vâng dạ, từ trên lưng ngựa tên đó gồng người thu đao, ưỡn ngực mò tay bung lấy cây quân kỳ, không ngừng múa may truyền đạt tín hiệu cho kỵ binh theo sau thấy rõ. Thế rồi năm trăm tinh kỵ Đại Hán dùng khả năng cưỡi ngựa cao siêu của mình, bất ngờ chuyển hướng tựa như một bầy ong ruồi hết sức xinh đẹp rầm rập nện vó bẻ rặt sang bên trái, theo sát Chương Thần né đi mặt chính diện của trận hình quân Lĩnh Nam, vô tình hữu ý cùng đoàn quân bộ Nhà Hán và đám loạn quân của Lý Man tạo thành thế ba mặt vây công hết sức sắc bén, tựa như ba gọng kiềm lớn muốn một lần nghiền nát đoàn quân giáp xanh dưới tay Nguyễn Sáng.

“Hắn chưa hoàn toàn bị điên, vẫn còn có chút tỉnh táo.”

Giữa trận hình quân Lĩnh Nam, Nàng Quỳnh nhìn lấy cử động của Hán kỵ thì bật cười khinh thường thốt lên. Dù quân Việt đang rơi vào tình thế xấu, Quỳnh vẫn rất bình tĩnh, đừng nhìn Lĩnh Nam quân bị đám loạn tặc cầm chân không cách nào xông xáo chặn đứng toàn hộ quân kỵ Đại Hán thì cho rằng bọn họ chậm chạp, cũng không nên cho rằng thế công ba mặt của giặc hung hiểm mà cho rằng quân Lĩnh Nam là quả hồng mềm tiện tay là có thể dễ dàng bị bóp nát, quả thực là lầm.

Bản thân Quỳnh hiểu rõ đoàn quân nhà mình có bao nhiêu ngón nghề, cũng biết sỡ dĩ quân kỵ giặc lọt qua được ắt hẳn là do Sáng có ý làm như vậy, chắc chắn việc này phải có lý do, tám chín phần mười cử động của Sáng cũng là do người nào đó ảnh hưởng truyền đạt, xong từ trước đến giờ tên quân súy lúc nào cũng im thin thít, vô cùng kiệm lời. Cho nên hắn không nói gì, nàng cũng rất biết phối hợp sẽ không đi hỏi. Lại nói dù sao nhìn thái độ của cả Đào Kỳ, Phương Dung đằng xa Quỳnh có thể nhận ra ngay chính bản thân những người đó cũng không hoàn toàn làm chủ được tình thế hiện giờ, cũng không tài nào đoán trước được gì cả, thế thì dù Quỳnh có lo lắng cũng có giúp ích được gì đâu? Rất nhiều người từ đầu trận chiến đến giờ đều không hề mảy may hiện diện, ắt phải có mục tiêu riêng, như vậy hiện giờ nàng chỉ cần phối hợp tốt với Sáng là đủ. Quỳnh xem ra… Lĩnh Nam quân có lẽ sẽ tạm thời dừng ở đây, làm lá chắn cho toàn tộc Việt. Quả nhiên sự việc không ngoài dự đoán của nàng khi ả thân vệ bên cạnh vội vàng tiến sát hô nhỏ:

“Quân phu trưởng, Quân súy có hiệu lệnh mới.”

Quỳnh nghe thấy như vậy liền quay đầu nhìn về phía trung tâm đoàn quân, lập tức nàng thấy được con chim Lạc vốn đang cất cánh bay cao đã sớm đứng im từ lâu, đồng thời ở bên cạnh bức phù điêu kia, bốn ngọn cờ nhỏ chia rõ bốn màu:trắng, đen, đỏ, vàng đang phấp phới trong gió cũng đã sớm thu mình lại tĩnh lặng đứng ở bốn góc xung quanh thân chim. Vừa nhìn hình ảnh này, môi Quỳnh liền nhếch lên với một biên độ mạnh mẽ thấy rõ, không chút chần chờ nàng vận lực hô to:

“Thu trận, biến trận bộ vuông.”

Cùng lúc này, cách đó không quá xa cũng có hai tiếng quát vang dậy:

“Trận bộ vuông, mau lập trận.” Đây là từ Thiều Hoa.

“Biến trận vuông… ừ, cái trận rỗng ruột ấy.” Đây là lệnh của tên Mạn.

Cộng thêm toán quân dưới quyền của Hoẵng ngay tại trung quân vốn đã sớm rầm rập di chuyển, bốn ngàn lính Lĩnh Nam quân theo sau bốn tên quân phu trưởng, chia ra bốn đội đều đặn mỗi đội ngàn người nhanh chóng điều chỉnh vị trí, lắc mình lần nữa tạo thành bốn trận hình mới. Trận hình hình vuông, bề ngoài là bốn dãy khiên to ầm ầm dựng thẳng tắp che kín tầm nhìn, tiếp đó là rừng rừng thương dài roạt roạt đâm ra tua tủa từ sau lưng tựa như bốn cái lô cốt với đầy dây rào kẽm gai bao bọc chắc chắn, bên trong lại có một hàng quân cung cùng rìu tay đứng xen kẽ như một tấm đệm hơi che lấy một khoảng đất trống nhỏ vừa đủ cho mấy người chỉ huy cùng lính cầm cờ đứng đó điều chỉnh.

“Cái quỷ gì nữa đây?”

Lưu An bất mãn nhìn đám lính giáp xanh kia ba lần bốn lượt cứ liên tục thay đổi trận hình nhiều đến hoa mắt thì không khỏi hừ lạnh:

“Đa thì bất tinh, mẹ chứ để bản tướng xem thứ này có tác dụng gì hay ho. Hừ!”

Hắn nói cũng không phải không có lý, dù sao mỗi một quân trận đều không phải chỉ có thay đổi vị trí đứng là có thể xong việc, phối hợp giữa các cánh quân, địa hình, tướng lệnh, biến báo, chuyển trận, thu quan… đều là những thứ quan trọng mà mỗi trận hình đều phải có. Mà muốn một nhánh quân đội chịu đứng yên nghe tướng lãnh sai bảo, bắt phải thế này thế kia theo tuần tự là việc không hề dễ dàng, thật sự tốn không ít thời gian cùng tâm huyết của người tướng soái để đi luyện quân, bởi dù sao mỗi người đều mỗi khác, không phải ai cũng là người sáng dạ thông minh để có thể nhớ hết điều lệnh, hiểu kỹ mình phải làm gì, phải không làm gì. Cho nên một nhánh quân biết được một, hai quân trận để biến đổi chiến đấu là điều rất khó có được, chứ đừng nói là ba, bốn, hay là… mà Lưu An cũng đã chẳng nhớ được đám lính giáp xanh vốn phải là một đám người man rợ này đã biến qua bao nhiêu cái quân trận khác biệt rồi nữa. Biết nhiều như vậy, liệu có xài được tốt hay không?

“Vẫn không thể xem thường chúng được… Quân trận này…”

So với tên đồng bạn vốn ưa dùng vũ dũng, Mã Hiển Sư lộ ra cẩn trọng hơn rất nhiều, dù sao những quân trận khác đám kia đều diễn ra không tệ, cho nên lần này cẩn tắc vô áy náy cũng là chuyện nên làm. Vạn vô nhất thất, Mã Phòng thân là con trai trưởng của Mã Viện, bản thân từng nghiên cứu qua không ít quân trận, tuy nói hắn hoàn toàn không nhớ những thứ trận hình này mình có thấy qua trong thư tịch của phụ thân hay không, thế nhưng quân trận nào cũng có điểm tương đồng, nhìn chúng sắp xếp như thế, có lẽ là để đối phó kỵ quân đi. Vì thế Mã Phòng nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Duyên Bình, bản thân tôi cho rằng đám người này dám giữa chiến trường bày trận chắc chắn phải có chút bản sự để dựa dẫm vào, không thể coi khinh. Tình hình này ta cứ xem Chương Kỵ Đô Úy làm gì đi đã.”

“...” Lưu An tuy có hơi bộc trực nhưng cũng không phải là hạng ngu ngốc gì, nghe Mã Phòng cũng nói vậy, y gật đầu đồng ý.

“Mẹ kiếp, mờ mờ ảo ảo cái quái gì!”

Bên kia việc Mã Phòng cùng Lưu An bất ngờ giảm mạnh tốc độ tiến công đều không hề qua khỏi ánh mắt của tên Chương Thần. Thú thật hiện giờ trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi vấn trước quân trận của bọn quân Nam, đặc biệt thân là một tên kỵ tướng, hắn càng cảm giác từ bốn hình vuông đó ẩn ẩn có thứ nguy cơ khi có khi không đang vờn vũ quanh mình, bản năng chinh chiến nhắc nhở hắn tuyệt đối phải dè chừng. Thế nhưng dù sao thiên chức của kỵ binh vẫn là để đối phó với bộ trận của quân thù, mà bốn cái hình vuông kia tuy nhìn ghê gớm, xong cũng làm cho mật độ dày đặc của phương trận ban đầu biến mất, chia để trị, triết lý này không phải chỉ có mặt ở đời sau mà ngay cả lúc này cũng đã sớm quán triệt ăn sâu vào tư duy của đám tướng lĩnh Đại Hán, vì thế nói sao cũng được, muốn hay không cũng vậy, năm trăm kỵ của Chương Thần vẫn cần phải làm lực lượng tiên phong xung trận để hai cánh bộ binh kia có đủ sĩ khí lao vào.

“Như vậy… liền chọn đám bên kia đi.”

Quyết định xong, Chương Thần liền mạnh mẽ điều chỉnh cương ngựa, dẫn đầu đám kỵ như gió lốc quét lá khô ầm ầm đổ về hướng trận hình vuông bên trái, nơi vốn được Âu Mạn trấn giữ, bởi theo vừa rồi hắn quan sát được đám này là đám ra lệnh trễ nhất, cũng biến trận chậm chạp nhất, ắt phải là đám yếu ớt nhất trong bốn cái quân trận này.

“Hí í í í!!!”

Cà rầm cà rầm cà rầm…

Thiều Hoa nhìn năm trăm Hán kỵ nghiêng hướng trận của Âu Mạn mà tới, nhẹ nhàng lắc đầu tiếc nuối.

“Đồ ngu.” Đây là nhận xét của Quỳnh Nương công chúa.

“Tên khôn lỏi.” Hoẵng bĩu môi.

“Ha ha, bọn chúng nó tới, bọn chúng nó tới!!! Anh Mạn quả nhiên liệu việc cái gì ấy, hay tuyệt!”

Gấu Đen nhón chân cố ngoài người qua lớp lăng thuẫn cao dày, sung sướng cười nói.

“Là liệu việc như thần, không biết thì dựa mẹ cột mà nghe, bày đặt bày vẽ.”

Đô Cán khinh khỉnh đốp lời, lúc này hai tay cậu đã nắm thật chặt thanh xà mâu, hai chân bồn chồn tựa một con ngựa nóng lòng muốn tung vó bung người lao đi, muốn dùng thanh xà mâu trong tay đâm xuyên ngực tên Hán tướng của đám kỵ quân đằng trước hòng thay anh mình rửa lấy sự nhục nhã vừa xảy ra.

“Nhóc con, Gấu, giữ bình tĩnh đấy, chúng ta thủ chứ không phải công đâu, bọn mày mà lộn xộn làm quá, nếu hư hết thế trận thì chớ trách quân pháp của quân súy.”

Âu Mạn cười to nhìn hai tên kiêu binh đang nôn nóng bảo lấy. Hắn đứng bên cạnh con Vua Sói, ánh mắt hờ hững quét lấy kỵ binh đang tới gần. Vừa rồi hắn cố tình giả vờ vụng về, lại cố ý cho đám quân lính giảm nhẹ tiết tấu biến trận, không có gì khác ngoài việc dẫn dụ quân giặc xông tới. Bây giờ hắn thấy chút tiểu xảo của mình thế mà được việc thì không khỏi cười mỉm, quả nhiên quân sư luôn đúng, có chút việc chỉ cần tí ti thay đổi, hiệu quả đạt được sẽ hoàn toàn bất ngờ.

Rốt cục, năm trăm Hán kỵ trong chớp mắt đã kéo tới.

“Đám mọi, trả mạng anh tao đây!!!”

Vù!!!! Boooong!!!!

Tuy bản thân hắn không phải hạng “nhất lưu võ tướng” như người anh quá cố của mình, xong do thân là Kỵ Đô Úy, Chương Thần không thể không bộc lộ ra vũ dũng của mình, hắn bức lên dẫn đầu đoàn quân kỵ, thương sắt trong tay múa tít tạo lực nhắm thẳng vào khe hở giữa hai tấm lăng thuẫn của quân Việt. Thế nhưng nào ngờ đầu thương mới đi chưa được nửa đường đã bị vô số mũi nhọn trên đầu thương trận quân Lĩnh Nam xoắn lại, cản lấy. Tên Hán tướng thấy vậy giận dữ gầm lên, gân xanh uốn lượn muốn mượn việc hai thanh vũ khí xoắn vào nhau để bật tung thế thủ của giặc, xong quân Nam lại sớm có chuẩn bị, mỗi hai, ba người một tổ gồng mình giữ lấy trường thương, liều mạng đấu sức cùng tên Hán tướng khiến hắn trong nhất thời không tài nào làm gì được.

“Rầm rập!!!” Cùng lúc đó, lũ lũ kỵ quân cũng theo sát hắn lao tới giao tiếp với Lĩnh Nam quân.

Phốc phốc!! “Hự!”

Lập tức đón lấy bọn chúng là trùng trùng mũi tên ngọn lao từ sau thuẫn trận ập tới, hóa ra trong lúc kỵ quân Đại Hán xông lại thì hàng lăng thuẫn cùng trường thương trong trận đã đồng loạt một chân quỳ xuống chừa chỗ cho quân sĩ phía sau thuận tiện thực hiện bắn ném ở cự ly gần. Tiếng ngựa hí người rên ngay lập tức bùng phát. Nhiều tên Hán kỵ không kịp điều chỉnh liền bị mũi lao ọt đâm thủng bụng, xuyên thấu ngực kéo văng ra sau, nhiều tên khác cơ linh hơn thì vội vàng cúi thấp người, núp sau cổ ngựa để con chiến mã dưới háng cùng đám đồng loại bị mất chủ húc vào tường khiên quân Nam, muốn nhờ lực húc đánh bay thủ quân tạo một con đường đột phá. Thế nhưng.

VÙ vù!!! Phập phập!!!!

Hí hí hí…..

Ngựa còn chưa hoàn toàn tới gần đã bất thình lình hí lên đau đớn, ngã roạp xuống đất, kèm theo là mấy tên quân kỵ bị bất ngờ hất tung bay lên không, bọn chúng tuyệt vọng nhìn vô số ngọn thương đầy gai như cây chùy lớn từ bên dưới nhắm thẳng quảng đường bay của mình mà chậm rãi quơ lên, tựa như một bàn tay phẫy đuổi ruồi hời hợt quét tới, phốc phát bắn chúng ngược ra sau. Từ nãy khi biến trận, quân Lĩnh Nam đã rải xuống vô số đinh nhọn cùng gai sắc nhầm đối phó với chiến mã quân thù, đã thế trường thương thủ của Lĩnh Nam quân chỉ toàn nhắm vào ngực và chân ngựa để đâm loạn nên chớp mắt quân Hán đã phải chịu thiệt thòi không ít.

Kỵ binh đột phá không thành công liền bị chặn lại, hi hữu có mấy lần chiến mã quân Hán thành công dùng chính thân thể mình gánh chịu thương mâu đâm thủng lao vào đánh ngã mấy tên lăng thuẫn thì cũng không đủ uy hiếp quân trận Lĩnh Nam quân, bởi trường thương thủ đã lập tức làm thành lớp thứ hai đẩy mạnh đám kỵ quân muốn nhân cơ hội xông vào tạo thời gian cho lăng thuẫn một lần nữa điều chỉnh trận hình. Tuy cũng có mấy người chịu không nổi sức đập bị thương không nhẹ, xong bên trong trận vốn có không ít binh sĩ đang chờ sẵn thấy bạn mình không thể tiếp tục giữ lăng thuẫn liền không hề đợi ai đốc thúc, quăng đi cung nỏ lao lên dựng lại tường khiên.

Tình cảnh này làm tên Chương Thần xám hẳn mặt đi, trong lòng thầm hô hỏng bét, hắn kiên quyết vận lực muốn rút lại thương sắt.

“Đi chết!”

Vụt!!!

Chỉ đợi có thế, Đô Cán liền lập tức dậm chân, từ sau thuẫn trận lách người phóng ra, xà mâu trong tay như thiểm điện tạo thành một vệt bóng đen bay thẳng tới cổ tên Chương Thần, dù sao tấn công thế này không hề đi xa quân trận, vẫn chưa phải là “làm quá” theo như lời Mạn.

“Hừ!!”

Trước tình thế bất ngờ khi mà cảnh tượng kỵ binh đạp bằng lăng thuẫn man quân, tàn sát binh lính trong trận không thể xảy ra, bản thân lại lâm vào quỷ môn quan này, Chương Thần liền bất đắc dĩ thả tay bỏ thương, cúi người né đi nhát đâm của Đô Cán, rồi rút bội kiếm chém mạnh trả đũa. Hai thanh vũ khí vì thế keng chạm vào nhau chát chúa. Thuận thế ngồi từ trên cao, Chương Thần chưa kịp đợi xà mâu thu về đã chém nhanh xuống đầu Đô Cán, tên Tam Lang cũng chẳng thua kém chẳng thèm suy nghĩ liền tiếp tục lấn mâu đâm tới, vì thế hai thanh vũ khí lại một phát nữa va nhau đến nẩy lửa.

Thoáng giao đấu hai chiêu, trong đầu Chương Thần liền nảy sinh chủ ý, hắn kín đáo đưa tay ra ám hiệu rồi vờ vung kiếm quá đà làm lộ một chút sơ hở bên sườn dụ dỗ Đô Cán xông tới. Có lẽ là do bị chiến trường say máu ảnh hưởng khiến bản thân không nhận thấy ý đồ của tên Hán tướng, hoặc có lẽ là do Đô Tam Lang ỷ vào võ nghệ của mình vốn phải không tệ, vì thế hai mắt hắn tỏa sáng, xà mâu trong tay dùng tốc độ cực nhanh hướng tới sườn kẻ địch táp tới. Thấy tên man binh mắc lừa, Chương Thần ha hả cười to, hai chân thúc bụng ngựa, tay nắm cương ngựa mạnh mẽ giựt lấy điều khiển con tọa kỵ làm một động tác hết sức xuất thần: nhảy ngược về sau, trong tích tắc tránh thoát đường quét mâu của Đô Cán.

“Mẹ nó chứ, lẩn như trạch.”

Đô Tam Lang thấy tên giặc cứ như thế vuột đi, tựa như con mồi dâng lên miệng lại chạy mất thì sao có thể nhịn được? Miệng buông lời rủa, chân liền không hề chậm chạp sấn tới toan tiếp tục đánh giết kẻ địch. Thế nhưng ngay khi xà mâu trong tay hắn vừa mới tạo lực vung lên, hai bên sườn trái phải liền có tiếng kình phong đánh úp lại, cùng lúc đó con ngựa dưới háng Chương Thần cũng lồng lên, nhảy chồm tới tạo thế cho tên Hán tướng chém mạnh. Hóa ra, do Đô Cán tuy ở trong quân trận chỉnh tề lại dùng vũ khí khá đặc biệt, xà mâu, lại có thể tự tung tự tác lao lên chém giết nên làm Chương Thần cho rằng hắn vốn phải có vị trí không nhẹ trong đoàn quân. Do đó, y liền tìm cách dẫn dụ, kéo Đô Cán ra xa khỏi tầm với của thương trận, sau đó cắt đứt đường lui của Tam Lang, nhanh chóng giảo sát hắn. Nếu kế hoạch này thành công, không chỉ quân Hán sẽ đả kích nghiêm trọng sĩ khí kẻ thù, nếu như may mắn tên nhóc này là chỉ huy của quân trận, Chương Thần liền tự tin có thể dùng xác hắn phá tan thứ này nữa.

“Tên kia chớ mong làm hại Tam Lang!!!”

Vù! Vù!!!!

Ngay lúc nguy cấp đó, từ trong quân trận tên Gấu Đen liền nhanh chóng ra tay, hai mũi lao nhọn phá không bay tới trực tiếp đục thẳng vào hai tên thân vệ đang đánh lén Đô Cán, lực bay tiếp tục kéo phăng hai cái xác ra xa, toàn bộ quá trình lăng liệt gọn gàng tựa như hai nét bút cực kỳ tinh chuẩn đến từ tay một vị danh họa vậy. Nhân cơ hội đó, Đô Cán liền hoành mâu lên cao đỡ lấy nhát chém trời giáng của Chương Thần, tuy nhiên hắn dù sao cũng là đi bộ, không thể hoàn toàn so sánh được với kỵ tướng mượn sức ngựa cùng thế chém trên cao nên phải oằn cả người xuống, lảo đảo lui bành bạch về sau.

“Được rồi, Đô Cán, đã đủ rồi, rút vào.”

Trong trận Âu Mạn thở phào đối với Đô Cán ra lệnh, tên Đô Tam Lang nghe thế bực bội liếc Chương Thần một chút đành chán nản lui vào sau hàng lính thuẫn.

Nghiêm túc mà nói, tuy Đô Cán không thành công đâm chết Chương Thần, xong về mặt ý nghĩa hắn đã hoàn thành xuất sắc tác dụng của mình. Trong sát na Chương Thần bị Đô Cán quấn lấy không thể điều khiển đoàn đội, Hán kỵ tựa như thiêu thân không ngừng bị bức tường khiên - thương - bẫy của quân Lĩnh Nam gọt bỏ, trong mấy mươi hơi thở đã có gần ba mươi tên vong mạng bỏ mình, tỷ lệ thương vong cao đến độ Chương Thần cũng phải giật mình. Hắn không biết, quân trận này chính là quân trận được bộ binh thế kỷ mười tám ở một thế giới khác ưa thích sử dụng để đối phó với tốc độ cùng sức càn lướt vô song của quân kỵ binh: trận hình bộ vuông, hay còn được biết với cái tên cực kỳ nổi danh: “hollow square”.

Trận hình chuyên đối kỵ, đã vậy bởi trong quân trận của Lĩnh Nam còn có kẻ có võ nghệ lợi hại như Đô Cán khiến tên kỵ Đô Úy càng không dám làm liều xung phong nơi tuyến đầu nữa, vì thế sức công phá của quân Hán kỵ hoàn toàn bị gột bỏ. Chương Thần đỏ mắt nhìn quân Hán dốc toàn lực muốn phá trận nhưng không thành, thậm chí có kẻ bị đâm nặng vẫn liều mạng giục ngựa lao lên muốn dùng cả xác mình lẫn xác ngựa đè bẹp man tặc lại vô dụng, bởi kỵ binh đã gần như mất cả tốc độ, quân Lĩnh Nam chỉ cần thoáng nghiêng lăng thuẫn để giảm lực đè, hai ba tên hò nhau vừa nâng khiên hất xác ra sau, vừa không quên đâm túi bụi vào mấy tên giặc đang chực chờ cơ hội liền lập tức giải quyết nguy cơ. Sau đó đương nhiên là vô số mũi tên từ trong trận bay ra nhắm thẳng vào đám kỵ binh đang tụ tập phía trước, tất nhiên là lại có mấy tên Hán kỵ xui xẻo ôm mặt rên lên rớt xuống ngựa.

“Đô úy, giờ phải làm sao?”

Hiển nhiên quân Hán đã sớm nhận thấy tiếp tục thế này nữa đã không phải là biện pháp hay, ngay tại lúc quân Hán bị trảm tới người thứ năm mươi, Chương Thần không thể không ủ rũ vung tay lệnh:

“Chia quân, tràn vào trong tìm điểm đột phá. Mặc khác xuy hào kêu gọi bộ quân hỗ trợ.”

“Vâng!”

Ù ù ù ù…..

“Hiển Sư, chúng ta phải lên.”

Lưu An nhìn Hán kỵ không thể thành công phá trận mà đành phải như dòng nước gặp đá tảng rào rào tách ra hai bên liền nhăn mặt nói. Chương Thần suy hào hỗ trợ, kẻ địch vậy mà giống lời Mã Phòng nói, không hề sơ sài. Mã Phòng cũng nặng nề gật đầu, không còn cách nào khác liền cùng Lưu An chia hai hướng ào ạt dẫn quân, cũng học theo Chương Thần như dòng lũ từ bên cạnh các trận hình vuông tràn vào trong.

“Tộc trưởng Lý, bây giờ thế nào? Vào sao?”

“Không, đương nhiên không…” Lý Man cau ngươi nhìn khung cành tráng lệ trước mặt. Quân Lĩnh Nam bưu hãn hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, đưa gươm chỉ chỉ nói:

“Bây giờ nơi đó đã quá đông người, đối thủ có khả năng như vậy, chúng ta có lên cũng chỉ làm vướng bận. Không bằng ta và các ông luân chuyển bên ngoài, chặt đứt tiếp viện từ phản quân, không cho chúng phối hợp với đám khác, để hai vị giáo úy Lưu, Mã tiện tay giải quyết đám đó.”

“Được, cứ như vậy đi.”

“Ta theo ý ông!” đám tù trưởng đồng loạt hô to.

Thế là, vô tình hay cố ý, quân Lĩnh Nam đã thu hút lấy toàn bộ sự chú ý chăm sóc từ phía quân thù, bọn họ như bôn cây cột nhà vững chắc giữa từng dòng lũ cuồn cuộn không ngừng vờn vũ xung quanh, từ đó tranh thủ cho binh lính Việt một chút thời gian quý báu để ổn định lại trận hình.

….

“Phá!!!!”

Rầm!!!!!!!

Cùng với việc Lĩnh Nam quân lập trận thủ khá thuận lợi, thì Lữ Húc cùng Vương Quảng đột tập càng nước chảy mây trôi gấp mấy lần. Ngay khi quân lính của Lý Man hoàn thành vây tròn xung quanh bốn ngàn quân giáp xanh, Lữ Húc đang nhoài người quét bay một kẻ cản đường, sau đó, trước mặt hắn đã không còn bất kỳ bóng dáng một tên man quân nào.

“Ha ha, xuyên qua rồi, xuyên qua rồi.”

“Hoan hô, hoan hô.”

Hán kỵ theo gót Lữ Húc thấy được trước mặt là khoảng không quáng đãng liền hò reo vang trời, cuối cùng bọn chúng cũng thành công đục xuyên chiến trường dày đặc với tư thế chẻ tre, duệ không thể đỡ. Tên Lữ Húc khẽ giảm nhẹ tốc độ, lần nữa quay đầu đảo mắt qua chiến trường. Từ góc nhìn này của hắn, khắp nơi tuy còn vang vọng tiếng chém giết nhưng quân nhà Hán cùng phản quân Lý Man tựa như đã thành công dìm chết toàn bộ quân Việt.

“Trung Lang.” Vương Quảng thúc ngựa lên song song với hắn, ngọn thương chỉ về phía con đường nhỏ len lỏi giữa mấy căn nhà gỗ cùng đám tường rào thấp bé nói:

“Theo như mấy tên hàng binh báo lại, chỉ cần chúng ta men theo lối này, xuyên qua mấy khu nhà là sẽ đến được đài chỉ huy của tặc tử.”

“Được, như vậy chúng ta liền tiếp tục. Huynh đệ theo ta. Lấy đầu tặc tử thủ lĩnh. Đại Hán uy vũ!”

“Đại Hán uy vũ!”

“Đại Hán uy vũ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.