Không mất bao lâu thời gian, quân Hán đã có hành động.
Đối mặt với việc quân Việt chia đôi trận hình ra làm hai, thoạt nhìn, Ban Siêu đối phó rất đơn giản. Hắn chẳng hề nhất bên trọng, nhất bên khinh tý nào: mỗi bên hắn đều phái ra một đội năm trăm quân rầm rập áp sát.
Mỗi đầu năm trăm quân, tổng cộng một ngàn. Đây tuy là con số không lớn so với kẻ địch xong hiển nhiên cho dù là người ngu xuẩn nhất cũng thấy đây chỉ là chiêu thức thăm dò của quân Hán. Hai nhánh quân này chính là hai phép thử mà tên giám quân trẻ tuổi tung ra nhằm xác định những nghi vấn của mình.
Tất nhiên đấy là những gì trong lòng bọn Hán tướng đang suy luận, còn thực tế Ban Siêu định đánh nước cờ đầu của mình như thế nào e rằng ngoài hắn cũng chỉ còn đám Mã gia thập kiệt là có khả năng hiểu được chút chút.
“Giám quân, đã cử người truyền tin theo như lệnh của ngài rồi.” Mã Anh điều khiển giọng nói của mình thật nhỏ, chỉ vừa đủ cho Ban Siêu có thể nghe lọt:
“Một về hướng doanh trại liên lạc với Khúc tư mã, một về hướng Đông…”
Lời của hắn khiến Ban Siêu nhẹ nhàng gật đầu. Mã Anh tuy hay tỏ vẻ quậy phá trẻ con, rất thích chọc điên kẻ khác, xong thực tế hắn lại tinh tế tỉ mỉ hơn khối kẻ nhiều. Từ lúc tên ngũ kiệt này theo lệnh của sư phụ đi theo giúp đỡ cho Ban Siêu, hắn đã không ít lần thay tên giám quân trẻ tuổi giải quyết những vấn đề linh tinh nhỏ nhặt khó người nào chú ý nổi.
Lần này cũng vậy. Đợi cho Ban Siêu có chút thời gian, Mã Anh lại cất giọng nói:
“Giám quân, ngài cho rằng tên Hách Trọng Tiên kia có thể được việc ư?”
Ban Siêu lại thoáng cười nhạt không chút che giấu đáp lại:
“Nhị gia quả nhiên tinh ý. Đúng vậy.”
“A…” Cát Đàm ở bên thầm rên lên một chút, quả nhiên Ban Siêu đã bắt đầu muốn gầy dựng thân tính cho mình. Đương nhiên đây không phải nói hiện tại Ban Siêu không có người phụ trợ; dù sao Mã Dũng, Cát Đàm cùng Mã Anh đều không phải thuộc hạ chính của tên giám quân, thế nên hắn muốn kiếm thêm tay chân cũng là việc dễ chấp nhận.
Đối với một tên chủ tướng, một vị sứ quân mà nói thì năng lực của cấp dưới cùng binh sĩ là hết sức quan trọng. Chả phải trước lúc Mã Viện cho phép tên học trò cưng xuất quân, y đã có lời dạy dò hắn chú ý xây dựng thế lực, tìm kiếm nhân tài trong số tướng lĩnh bên dưới để tạo nên vây cánh phụ trợ cho mình hay sao?
Người ta thường nói: như hổ thêm cánh. Một vị tướng tài, soái giỏi mà có thuộc hạ như rồng như hổ thì còn gì bằng? Tựa như Lữ Bố vậy: hắn uy dũng, hắn vô địch, đây là chuyện mà ai cũng biết. Xong người ta còn biết rằng sở dĩ khả năng của hắn có thể khuếch đại mạnh mẽ như thế là nhờ phía sau hắn còn có hai vị chiến tướng đầy tài giỏi: Trương Liêu, Cao Thuận. Hai người này không chỉ cùng hắn xông pha vào sinh ra tử mà còn có khả năng luyện binh khiển tướng, giúp cho Lữ Bố giảm bớt việc phải hao tốn nhiều thời gian sức lực cho những mặt này. Hoặc cũng giống như Hạ Hầu Đôn, cánh tay đắc lực nổi tiếng của Tào Tháo vậy, thời gian đầu làm siêu cấp hộ vệ cho chủ công, về tới sau còn có thể đảm đương một phía, leo lên làm Thái thú cả một vùng, đảm bảo cho phía sau lưng của Tào Ngụy vững chắc không đổ…
Ngược lại cũng có câu: chim khôn chọn cành mà đậu. Một vị tướng lĩnh có tài năng đến đâu đi nữa nếu như không rơi vào tay chủ soái biết nhìn hàng, biết dùng hàng thì cũng sớm bị tàn phai theo năm tháng mà thôi. Hàn Tín bỏ Sở theo Hán, Bách Lý Hề đi khắp nơi tìm cơ hội thậm chí bị Tấn rồi sau đó Sở cầm tù phải tới hơn bảy mươi tuổi được Tần Mục công chuộc lại mời làm Thượng Khanh mới nổi danh, Triệu Vân thời trẻ không chút danh tiếng…, tất cả đều có thể coi là những ví dụ chân thực nhất cho việc này. Vì thế chọn lựa chủ công của mình cũng là một vấn đề nhức nhối nóng bỏng biết bao.
Nói nhiều như vậy, cốt lõi để nhìn rõ đây tuy không phải là việc kéo bè kéo phái tranh giành lợi ích trên chính trường mà người ta thường hay nghĩ tới nhưng đối với đám chiến tướng, hay đúng hơn là đám Hán tướng mà nói nó có ý nghĩa trọng đại chả khác việc kia là bao.
Hiển nhiên với tầng ý nghĩa như vậy, việc tìm kiếm nhân tài thế nào, tranh giành nhân tài ra sao cũng có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Kẻ sĩ trọng danh, thu phục nhân tài không phải là đi chợ mua cá mua rau. Kẻ càng có tài thường là kẻ càng có tâm tư tỉ mỉ độc đáo, lại có khả năng phán xét nổi trội. Vì thế làm không khéo rất có thể khiến người ta cảm giác hời hợt, khó có thể quy phục. Mà hơn thế nữa việc nhằm vào kẻ đang là bộ hạ của người khác lại càng là một việc không chút dễ dàng, không mấy quang minh chính đại.
Tôi trung không thờ hai chủ. Đào góc tường mà dễ dàng thì Triệu Vân đã sớm bị Lưu Bị cuỗm đi từ lâu, và Lữ Bố cũng không vì vậy mà bị người muôn đời sau coi là hình tượng của lòng lang dạ sói…
“Đúng vậy, Hách Trọng Tiên nói năng rõ ràng đàng hoàng, tư thế cũng phi phàm. Siêu cho rằng kẻ này không phải là hạng tầm thường, mai sau chắc chắn sẽ có thể cất cánh bay cao…” Ban Siêu đương nhiên sẽ không nói huỵch toẹt ra rằng hắn muốn Hách Du theo về dưới trướng của mình. Thế nhưng xung quanh hắn cũng là hạng người tinh minh cả làm sao có thể không hiểu ý hắn. Mã Anh cười góp lời:
“Khúc Gia là kẻ ti tiện, ích kỷ hẹp hòi vô cùng. Lần này nếu như hắn biết bộ hạ lại có chiến công cao hơn mình nhiều thì tâm tư của hắn chắc chắn… ha ha, sẽ rất là thúi.”
Cát Đàm cùng Mã Dũng không hẹn mà đồng ý với cách suy nghĩ này. Hiển nhiên sau đó sẽ còn có những bước tiếp theo nữa, xong đối với đám họn hắn mà nói đấy chưa phải là việc cần phải quan tâm lúc này.
“Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải đánh bại man binh!” Ban Siêu kết luận, cũng dùng lời nói của mình hướng sự tập trung của chư tướng về lại phía chiến trường.
Hôm nay trời không tệ, trong và xanh vời vợi. Khí trời cũng rất hiếm hoi mang theo một chút mát mẻ tươi mới làm đẹp lòng người khá nhiều. Chỉ tiếc là trong một buổi sáng đẹp trời như vậy lại chỉ có huyết thanh cùng tiếng chém giết dồn vang khắp nơi.
Đối với việc quân Hán chủ động cử ra hai nhánh quân đồng đều tấn công, quân Việt lại chỉ có thể bị động phòng ngự
Không, đúng hơn phải nói là vô cùng bị động, một sự bị động được tạo thành bởi sự thiếu vắng tính đoàn kết giữa hai bên.
Ban Siêu cùng chư tướng có thể thấy rõ ràng đã không ít lần cánh quân bên trái, nơi có đội ngũ đàng hoàng hơn của man quân, năm lần bảy lượt dùng trống, dùng cờ liên tiến đưa ra mệnh lệnh yêu cầu cánh quân bên phải phối hợp. Xong đáp lại những mệnh lệnh hối thúc vồn vã đó chỉ có sự im lặng cùng ương ngạnh, bướng bỉnh đến từ bên kia. Trận hình to lớn hơn, từ chối hợp tác. Hơn nữa so với trận bên trái xiết chặt đội ngũ, có chút xu thế tiến lên nghênh chiến, chúng lại lỏng lẻo tựa như một nắm cát rời chỉ cần đụng mạnh là tan rã ngay.
Sự đối lập, sự tương phản, so với trước đây càng thêm đậm đà.
“Xem xem! Rõ ràng bên trái chính là nơi chủ tướng man tặc đang trốn rồi.” Chung Duẫn cười nhẹ dùng roi chỉ về trận hình bên trái mà phân tích:
“Có lẽ chúng muốn dùng trận hình bên phải để chia cắt sức chú ý của chúng ta, qua đó kéo dãn trận hình ta để tìm điểm đột phá đây mà. Đây cũng có thể coi là một bước đi không tồi.”
“Đáng tiếc, ha ha, đáng tiếc bọn chúng tự lủng củng nội bộ, tự chống đối lẫn nhau. Quả nhiên là quân hỗn tạp.” Cao Hải chen vào. Hắn bước lên nâng tay hướng đám Hán tướng góp lời:
“Chư quân, mạt tướng trộm nghĩ nên lợi dụng tình huống này để thu lấy lợi ích nhiều nhất.”
Chung Duẫn đang chăm chú nhìn chiến trường nghe thế tỏ ra hứng thú vô cùng. Hắn quay đầu giục:
“Sao, không biết Cao quân có ý gì hay ho? Mau mau nói ra xem?”
Ban Siêu cũng khẽ gật đầu ra hiệu cho Cao Hải cất tiếng:
“Đúng.” Cao Hải được phép liền phấn chấn xoay người chỉ về phía trận chiến bên phải nói:
“Chư quân nhìn xem, man tặc ở phía bên kia mười phần là hạng hỗn tạp không chịu nổi một kích, mà lại giữa hai đám bọn chúng cũng không có bao nhiêu ý tứ muốn phối hợp với nhau. Như thế vừa vặn rất tốt. Đối với đám này Cao mỗ nghĩ chúng ta không nên mất quá nhiều thời gian cùng công sức mà chỉ việc tách hai nhóm quân này ra làm hai, bỏ mặc đám hỗn tạp mà tập trung quân lực vây chết chủ lực. Lúc đó chắc chắn toán ô hợp kia sẽ không đánh mà tự tan, chúng ta chỉ việc từ tốn diệt hết đám kia là ổn.”
“Không tệ, đây cũng là thượng sách.” Một tên Nha môn tướng khác tên là Bàng Hác vỗ tay đôn đốp khen nức nở.
“Ừ, không tệ, quả nhiên không tệ.” Chung Duẫn cũng gật gù góp lời:
“Như thế chúng ta không chỉ có thể phá tan man tặc, lại còn có thể giảm thiểu tổn thất đến mức tối đa. Đây quả nhiên là nhất tiễn hạ song điêu. Tốt, tốt cực kỳ.”
“Không sai, kế sách này quả thật có thể áp dụng được.”
Đám tướng lĩnh gật gù khen nức nở khiến Cao Hải càng thêm cao hứng. Hắn chắp tay cúi người tỏ ra hết sức trịnh trọng nói với Ban Siêu:
“Giám quân, mạt tướng nguyện góp sức một, hai.”
Đám Hán tướng chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng cho rằng Ban Siêu sẽ rất nhanh gật đầu đồng ý cho Cao Hải ra trận. Thậm chí tên Bàng Hác còn bạo dạn đứng ra chắp tay đảm bảo:
“Giám quân, mạt tướng chỉ cần năm trăm quân, nhất định có thể thành công chen vào phá vỡ mối liên kết giữa man tặc!”
“Bàng huynh, ngươi thật là… giám quân, mạt tướng nguyện đem ba trăm quân bản bộ ra phá giặc.”
Tiếng hai tướng tranh nhau khiến không khí xung quanh vốn đã rầm rộ lại càng phấn chấn hơn hẳn. Ấy vậy mà trước bầu không khí rôm rả ấy, Ban Siêu lại không hề tỏ ý đồng tình tẹo nào. Mặc dù tai đang chăm chú lắng nghe, mắt hắn lại vẫn một mực thả hồn vào chiến trường, chuyên chú đến độ chẳng buồn chớp. Thái độ hờ hững thế này khiến cho nhiệt huyết của hai tên Nha môn tướng như bị rơi vào hồ nước, thoáng chốc cảm thấy chưng hửng bối rối không biết làm sao.
“Giám…” Bàng Hác toan gọi nữa thì đã thấy Ban Siêu bất chợt hô vang:
“Cao Hải, Bàng Hác!”
“Hay!!!”
Ban Siêu cất tiếng làm cho hai tên Nha môn tướng vui vẻ mở cờ trong bụng vội vàng cùng bước lên chắp tay hô:
“Mạt tướng Cao Hải ( Bàng Hác) có mặt!”
“Cao Hải, Bàng Hác” Ban Siêu gật đầu, bàn tay nâng lên điểm về một phía bên chiến trường nói:
“Hai ngươi dẫn lấy bản bộ binh mã cùng với hai trăm người nữa, tổng cộng tám trăm quân. Lập tức tiến về hướng đó.”
“Hướng đó?”
Chư tướng nhìn theo ngón tay của Ban Siêu mà giật mình khó hiểu. Đó là nơi Hách Du đang chiến đấu, nằm ở ngoài cùng bên phải chiến trường cơ mà? Nếu muốn tách quân Nam ra thì phải đánh vào giữa mới đúng chứ.
Mặc cho mọi người tỏ vẻ khó hiểu, Ban Siêu lại tiếp tục dùng giọng nói chắc nịch ra lệnh:
“Đúng. Hách Du làm chủ, Cao Hải cánh trái, Bàng Hác cánh phải. Ba người các ngươi tuyệt đối phải bao bọc toàn bộ man binh lại, chớ để chúng lọt mất bất kỳ kẻ nào!”
“Sao!!!!???”
“Bao vây man tặc???”
“Vì sao lại như thế???”
Ban Siêu nở một nụ cười lạnh lùng bảo:
“Nhớ lấy, bất kỳ một tên man nào cũng không được phép sống sót mà rời đi, kẻ nào làm không được sẽ bị chịu quân quy, các ngươi rõ chưa?”
Bàng Hác cùng Cao Hải ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt nhau vẻ mù mờ khó hiểu đến tột độ.
“Hừ! Giám quân ra lệnh, các ngươi dám chần chừ ư?” Mã Dũng ở đâu chen vào một câu. Sát ý lạnh lùng dữ dội cũng lập tức theo sau bao trùm hai tên Nha môn tướng lại khiến chúng choàng tỉnh vội chắp tay răm rắp hô lênh:
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Hai tên chiến tướng không thể làm gì hơn đành lầm lũi cúi đầu nhận lệnh rời đi. Tuy trong mắt chúng không hề thể hiện bất kỳ ý tứ khó chịu nào, xong Ban Siêu vẫn có thể tinh ý đọc được một chút nuối tiếc xen lẫn thất vọng từ trong thái độ của chúng. Đối với những biểu hiện này, Ban Siêu cười nhẹ thầm ghi nhớ, lại chẳng hề cảm thấy mình nên có trách nhiệm đi gọi chúng lại để phân bày bất kỳ thứ gì. Dù sao sư phụ hắn đã giảng không ít lần: giữa chiến trường thiên biến vạn hóa bất kỳ lúc nào cũng phải đặt toàn bộ tinh lực vào việc quan sát cùng điều phối binh lực. Hắn làm sao có dư thừa thời gian cùng tinh thần đi quản lý những thứ nhỏ nhặt như vậy được… về điểm này, Ban Siêu hoàn toàn tán đồng với y.
Đoạn, Ban Siêu Vừa chăm chú nhìn hàng dài Hán quân hô vang xông trận, vừa vô thức nâng tay sờ vào đám lông non lún phún dưới cằm. Tay vừa xoa vài vòng, Ban Siêu đã nhếch một bên mép, tỏ rõ một chút bất đắc dĩ. Trước đây hắn vẫn hay tò mò không hiểu vì sao đám tướng lĩnh lại luôn để râu tóc mọc lượm thượm khắp mặt trông bết bát chả lịch lãm tẹo nào. Hiện giờ bản thân tự trải nghiệm qua, hắn lại cảm thấy điều này quả thật rất bình thường. Một đám đàn ông ngày qua ngày tối tăm mặt mũi giữa sống và chết thì làm gì có thời gian chăm chút dung nhan của mình? Vì thế mặc dù bản thân hắn muốn chải chuốt cho gọn, hiện giờ dưới cằm râu cũng đã sớm nghiêng bên nọ vẹo bên kia, hỗn loạn đến độ tưng bừng.
Nếu lúc này mà gặp phải phụ thân có khi lại bị người quở trách cho a. Ai đời một vị đại thần, nho gia chí sĩ như ngài lại có một đứa con người ngợm dơ bẩn, tóc tai lu bù như vậy? Ha ha ha, quá thực là trái ngược đến mức khiến người ta nghĩ chẳng ra à nha.
Ư? Trái ngược?
“Ừm…” Ban Siêu thu lại bàn tay đang vân vê râu. Vừa rồi trong đầu hắn có chút tia sáng lóe lên, thoáng cái lại lẩn đi đâu mất dạng chỉ còn để lại cho hắn một chút ngờ ngợ như người mơ mới ngủ dậy. Mày hắn hơi nhíu lại, nghĩ một chút lại nghiêng đầu sang bên cạnh hô:
“Chung Duẫn ở đâu?”
“Có mạt tướng!” Chung Duẫn vốn đang đứng ở một bên nghe gọi liền nhanh chóng chắp tay đón.
“Chung quân, ngươi dẫn theo bản bộ binh mã cùng với hai trăm quân tiến lên phía trước bốn mươi bước, lập thuẫn trận chờ đợi.”
“Bốn mươi bước? Phía trước?”
Chung Duẫn khó hiểu quay đầu nhìn về phía chiến trường, cặp mày đậm chau lại rất rõ. Ở phía trước mặc dù đang chiến đấu hết sức kịch liệt xong Chung Duẫn có thể nhận thấy rõ ưu thế đã sớm nằm trong tay nhà Hán, quân Nam dù có liều lĩnh thế nào cũng chỉ là cá nằm trên thớt, quằn quại vùng vẫy lắm cũng làm nên trò trống gì đâu? Như thế thì hiện giờ giám quân lại ra lệnh mình tiến lên lập thuẫn trận để làm gì?
Cũng y như hai tên trước đó, Chung Duẫn mải miết suy nghĩ đến độ quên cả việc bản thân chưa hề lên tiếng nhận mệnh, đến độ Mã Dũng phải hừ lạnh một tiếng mới khiến hắn hốt hoảng nhận ra mình thất thố. Chung Duẫn vội cung tay cúi đầu nói:
“Giám quân, mạt tướng nhận lệnh... Nhưng là…” Chung Duẫn cũng không phải người ngu ngơ, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Ý của giám quân là thế trận sắp có biến ảo?”
Ban Siêu nặng nề lắc đầu, hắn cũng không cảm thấy rõ ràng lắm làm sao mà giải thích được? Một tay nắm lấy roi nhẹ nhàng vỗ lên yên ngựa, thủy chung không nói một lời.