Châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, dã tràng se cát biển Đông.... Hàng loạt câu từ có thể diễn đạt tình cảnh này. Chỉ thấy khi thôn binh chém vũ khí xuống, Vũ Lâm quân nhẹ nhàng nhún người, vặn eo nâng khiêng, động tác nhuần nhuyễn nhanh nhẹn làm vang lên liên tiếp những tiếng keng keng dồn dập. Thôn binh bị lực quán tính cùng phản lực cực mạnh quăng họ bật ra, hoặc bị Hán binh hất văng về phía sau trận, ngay sau đó là hàng loạt trường (Phát hiện vật phẩm) thương đâm xuyên bọn họ thân thể. Nếu có thôn binh may mắn thoát khỏi rừng thương thì hai hàng Hán binh sau cùng cũng đã nhanh chóng cất nỗ, rút đao chém xuống kết liễu bọn họ tính mạng. Chỉ va chạm một đợt, hơn hai mươi thôn binh đã ngã xuống. Lũ chó sói cũng vô phép nhảy ngươi bật qua tường khiên, chúng chỉ có thể vô vọng cắn xé mặt khiên rắn chắc trước khi bị những lưỡi kiếm đâm xuyên bụng, rồi kéo ngược về va vào mặt khiên trước khi rũ xuống. Máu tươi tung tóe theo hàng Vũ Lâm Quân từ từ tiến lên, vài thôn binh cố gắng ném vũ khí của bọn họ trong vô vọng, để rồi bị hàng loạt trường thương xuyên thấu cơ thể, đổi lấy là những mảnh lóe sáng khi vũ khí vô dụng chạm vào khải giáp của Hán binh.
Âu Mạn vừa lao lên đã bị hàng lăng khiên đẩy lùi, tuy nhiên hắn cũng mạnh mẽ dùng phủ quạt bay hai tên Vũ Lâm Quân, xong chưa kịp vui mừng thì hai tên từ hai hàng sau vội vã chạy lên lấp đầy chỗ trống. Hắn căm hận nhìn đồng đội liên tiếp bị thương đâm, kiếm chém trong khi Hán quân vẫn không có lấy một thương vong, gầm rú hắn lần nữa lao đến. Con sói vương từ sau lưng hắn bay vọt lên, nó đạp lên vai hắn mượn lực rồi nhảy chồm vào hàng thuẫn, linh hoạt né tránh hai nhánh thương đâm, miệng sắc bén cắn đứt yết hầu tên quân Hán đang núp sau tấm thuẫn dày. Âu Mạn cũng thừa cơ mà vào, đại phủ xủa hắn quả thực là vũ khí trời sinh để phá trận, nơi phủ đi qua, lăng khiên bị phá nát, nhiều tên Hán binh bị lực lượng kinh người chấn bay ra sau, va vào đồng bọn bên cạnh rồi cả đám cùng ngã vật ra không dậy nổi. Thế nhưng đội hình tán loạn của Vũ Lâm quân nhanh chóng được đồng đội lấp đầy trước khi thôn binh kịp lao vào khuếch trương, làm cho Âu Mạn và con sói ngược lại bị tầng tầng Hán binh vây lại. Đặng Hồng lúc này cũng thúc ngựa lao nhanh đến, trường thương bay ra như du long quấn lấy Âu Mạn khiến hắn phải chống trái đỡ chật vật không thôi, nơi khác con sói vương cũng nhảy trái né phải liên tục trước từng cây trường thương liên tục đâm đến.
Thấy tình huống nguy hiểm, nàng Quốc đành bỏ qua quân Hán đang bị vây mà chỉ huy binh lính lao vào Vũ Lâm Quân, phải rất vất vả họ mới tạo được cơ hội cho Âu Mạn và con sói thoát khốn. Tuy nhiên cả hai đều đã bị thương quá nặng nên đã không thể tiếp tục tham chiến. Con chó sói trước khi đi còn không ngừng nhân tính hóa nhìn về phía chiên trường rên rỉ không dứt, bên cạnh nó lúc này chỉ còn không tới ba mươi con sói, còn toàn bộ ba trăm thôn binh đã anh dũng tuất thân, chỉ đổi lấy được Vũ Lâm quân tổn thất chưa tới năm mươi tên.
Nàng Quốc lúc này cũng không tốt hơn là bao, mặc dù hai trăm Đa Cương nghĩa binh đã mau chóng đổ vào giúp đỡ, họ vẫn không ngừng bị Vũ Lâm quân đẩy mạnh về sau. May mắn là nỗ tiễn của Hán binh không thể lại mau chóng phát xạ, mà hai đạo Việt binh này đều có được trang bị áo giáp khá tốt, nên thương vong không quá nặng nề như thôn binh. Xong những gì Vũ Lâm quân thể hiện nãy giờ đã đủ để kích thích sĩ khí bọn Hán quân.
Hơn ba trăm tên Hán binh còn đang bị vây thấy Vũ Lâm quân oai phong thì lên tinh thần nhanh như chong chóng quay. Chúng nhanh chóng ùa vào hàng vây của quân Lĩnh Nam dưới sự chỉ huy của Lưu An và Mã Phòng. Chúng thậm chí không còn quan tâm đến Việt binh sau lưng mà chỉ chằm chằm đẩy mạnh để hội quân, hoặc vì Việt quân sau lưng cũng đã bị Đại Hán Vũ Lâm quân khí thế đè nát mất nên cũng không thể gây cho chúng được bao nhiêu tổn thất.
Thiếu Âu Mạn phối hợp, nàng Quốc lại đang bận cản bước Vũ Lâm quân, Ruộng hoàn toàn bị Lưu An và Mã Phòng kiềm chân. Hắn múa đại đao vù vù nghênh đón hai tên Hán tướng, xong vì sĩ khí quân Việt đã đê mê, bọn họ không thể phối hợp với Ruộng bao vây Hán quân được nữa. Đồng thời vì nhận ra hai cánh Hán quân đang mạnh mẽ tạo thành thế gọng kiềm không ngừng xiết chặt Việt binh, nàng Thục đành cắn răng ra lệnh Việt binh tản ra, để cho hai cánh Hán quân hợp làm một sau khi cả hai quân để lại tới mấy trăm bộ thi thể trên con đường nhỏ.
Trong cơn la hét vui mừng hân hoan sau khi từ cõi chết trở về của đám tàn binh Hán binh, cùng những ánh mắt đằng đằng sát khí và tự kiêu sau hàng khiên nặng nề to lớn của Vũ Lâm quân, tình thế hai bên lại biến đổi. Đêm nay là một đêm dài, lại có quá nhiều biến động. Từ Hán binh dạ tập Việt binh, cho đến Việt binh thực hiện một chuỗi mai phục - phản mai phục Hán binh, sau đó Hán binh lại dùng trận hình đè nát phục binh Việt binh; bây giờ, cả hai trở thành một trận dã chiến trong rừng giữa đêm khuya.
Trong trận Vũ Lâm quân sắc bén, Đặng Hồng chắp tay với hai tướng mà chân thành xin lỗi.
“Nhị vị tướng quân, tất cả là do Hồng thiếu kinh nghiệm, lại tự kiêu thái quá mà dẫn đến hai vị hao binh thiệt tướng, thân lại lâm vào nguy hiểm. Hồng sâu sắc thấy có lỗi với hai vị. Sau khi trở về, Hồng xin báo lại với nguyên soái và tự mình nhận quân kỷ.”
Hai tên Lưu An, Mã Phòng im lặng nhìn Đặng Hồng, bọn chúng đương nhiên không hề ngây thơ cho rằng Đặng Hồng đang hối lỗi với chúng, mà qua ánh mắt cảm kích cùng tán đồng của bọn binh sĩ, rõ ràng bọn hắn đã bị Đặng Hồng đoạt quân quyền. Tuy chúng trăm lần không tình nguyện, xong cả hai đều hiểu vì Lưu An tự ý xuất binh mới dẫn đến kết quả này. Nên dù cho vì làm trái quân kỷ, hay dù hơn tám trăm Hán binh bị hy sinh trong tối nay, bọn hắn cũng không thể đứng ra vạch trần Đặng Hồng, ngược lại còn cần hắn giúp thoát khỏi tội trạng vô cùng lớn này. Mã Phòng không hề quan tâm bản thân đầu tóc bê bết máu, cũng không quan tâm hắn đang đi bộ, còn Đặng Hồng thì cưỡi ngựa, đứng ra chắp tay đáp lễ rồi than.
“Duyên Bình hà cớ như thế. Phản binh mưu sâu kế hiểm, lại âm độc vô cùng cả hai chúng ta đều đã kinh nghiệm, thật không phải do kế hoạch quân ta không chu toàn. Lại nói, ta thường nghe chuyện thắng thua vốn là chuyện bình thường của binh gia, nay quân ta còn chưa hẳn nói thắng thua phân định, sao có thể là tội của Duyên Bình một người?”
Nghe Mã Phòng nói vậy, Đặng Hồng nheo mắt nhìn hắn, thấy hắn lúng túng cúi đầu thì cũng không tiếp tục truy cứu, hắn liếc nhìn Việt binh rồi hỏi.
“Theo hai vị xem, hiện nay sĩ khí quân ta đang chính thịnh, mà phản binh lại đê mê. Có nên làm một tiếng trống hăng hái tinh thần mà phá địch?”
Thấy hắn không tiếp tục cò keo mà đưa ra điều kiện, Lưu An cắn răng nhìn Mã Phòng, rồi cả hai mặc mệ bản thân mỏi mệt, đứng ra chắp tay hô “An (Phòng) nguyên chiến!“.
Đặng Hồng nghe vậy vui vẻ. Tuy nói bao nhiêu thứ xảy ra khiến những gì hắn mong muốn có chệt ra khỏi quỹ tích. Xong cuối xùng hắn cũng thấy được cơ hội để bản thân mình kiếm được thiên đại công lao này. Hắn không vội hạ lệnh mà híp mắt đánh giá đạo quân đối diện, nơi đó, hắn có một đối thủ cũ hết sức đáng lườm.
Bên này Việt binh, Thục nương cùng Trưng Trinh đi đến bên cạnh những quân lính đang thở hổn hển vì mệt mỏi, vừa hỏi han bọn họ, vừa lo lắng nhìn về phía Hán binh đang vẫn giữ đội hình, không muốn rút quân. Trưng Trinh đau lòng nhìn quân sĩ đang đau đớn rên rỉ, kêu gọi quân y mau chóng cứu giúp thương binh, rồi mệt mỏi quyét tay lau mồ hôi trên trán, nàng quay qua Thục nương hỏi.
“Chị Thục, tình hình dường như không ổn.”
Bát Nạn tướng quân nhíu mày ngài nhìn quân Hán, trên gương mặt thanh tú cũng có vài tia không nỡ trả lời.
“Đúng vậy, xem ra chúng ta không thể an toàn rút lui được. Quân sĩ ta đã quá mệt, mà bọn chúng lại quá mạnh. Tránh trâu chẳng xấu mặt nào, chỉ là....”
Trưng Trinh nặng nề suy nghĩ, quả thật tình huống thay đổi bất ngờ làm nàng cũng vô kế khả thi. Với binh sĩ đang có hiện tại, rõ ràng Lĩnh Nam quân chỉ có thể lựa chọn lui quân. Nhưng làm như vậy chính là dâng ra Khí thôn cho bọn chúng, đã vậy còn cần phải có một nhánh quân ở lại đoạn hậu cho họ rút lui. Quân đoạn hậu, mười đi không còn một, trách nhiệm nặng nề vô cùng.
“Vương, chủ công, để chúng ta ở lại đoạn hậu thôi.” Hai tên cừ súy của nghĩa quân Đa Cương thấy Thục nương khó xử thì đứng ra chắp tay, mặt khảng khái nói. Thục nương nghe vậy do dự không quyết thì có một giọng nói dõng dạc vang lên.
“Vương, Bát Nạn đại tướng quân, Lĩnh Nam quân xin được xuất chiến, thề tất phá địch quân.” Giọng nói rõ ràng làm nhiều tên cừ súy mở mắt quay lại nhìn.
Chỉ thấy Sáng đưa tay lên ngực mà thưa, (vì hắn bị mất một tay, chắp tay chào là không thể, do đó Minh dạy hắn hành quân lễ bằng cách đưa tay lên ngực) sau lưng hắn đứng đầy đủ tám tên bách phu trưởng, cùng tám trăm tên Lĩnh Nam quân. Tất cả mọi người trên mặt không có chút sợ hãi, đầy chiến ý nhìn về phía Trưng Trinh cùng Thục nương. Cả hai liếc mắt nhìn nhau một thoáng, đón lấy Trưng Trinh gật đầu, Thục nương thoáng chau mày hỏi.
“Các ngươi xác định là phá địch, không phải đoạn hậu?” Sáng tươi cười đáp “Sao phải nói đoạn hậu?” Nghe vậy Thục nương ánh mắt sáng lên hỏi ngay “Làm sao?”
Sáng hành quân lễ tự tin bày.
“Nếu là sáng sớm, lại ở chỗ đồng bằng, Lĩnh Nam quân xác thực chỉ có thể cản mà không thể phá địch.” Thấy mấy tên cừ súy ngạc nhiên, hắn lắc đầu tiếp.
“Nhưng bây giờ là ban đêm, lại trong rừng rậm bụi cây um tùm, chúng ta thật không hề sợ hãi bọn chúng. Đây là thiên sai địa sai.”
“Quân địch chiến đấu nãy giờ đã quá mệt mỏi, nhìn như cương mãnh một hồi trống, lại thật ra là cương đến tận cùng, đã là phải vỡ, chỉ cần lại kéo, chúng ắt phải tan nát. Đây là nhân sai.”
“Trận hình Hán binh tuy lợi hại nhưng dày đặc, khải giáp nặng nề, chính là mười phần không hợp hoàn cảnh. Trong khi Lĩnh Nam quân chính là thích hợp đánh trong rừng, vừa mới được nghỉ ngơi, lại thiện đánh đêm, đây chính là quân ta đúng.”
“Ta nghe Hoàng quân sư dạy, giáp binh nặng nề, tránh truy vào rừng, quân sĩ mỏi mệt, không nên ham chiến. Nay chủ tướng của Hán quân vì ham công mà phạm này sai. “
“Đã là thiên sai, địa sai, nhân sai, ta đúng địch sai. Cớ sao lại không thể phá địch?”
Mọi người nghe Sáng nói thì đồng loạt sáng mắt không thôi. Một cỗ khí thế vô hình chung từ tám trăm Lĩnh Nam quân đang đứng lan ra làm bọn họ quên hết cả mệt mỏi, quên cả lo lắng, chỉ còn một cỗ tự tin tràn ngập.
Minh vui mừng không thôi nhìn Sáng và Lĩnh Nam quân. Là người xuyên việt hắn sâu sắc hiểu rõ chân lý một cây làm chẳng nên non, vì thế hắn rât vui khi thấy những nhân tài của Lĩnh Nam bên cạnh mình dần đứng dậy trên vũ trường lịch sử này. Đứng trước hắn, Trưng Trinh vui mừng khi thấy đất Lĩnh Nam xuất hiện một cánh quân như vậy, trong khi Thục nương không hề rời mắt khỏi Sáng. Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, nàng thật sự chắc chắn nếu Lĩnh Nam quân không có Sáng thì sẽ không có được sự tự tin này. Nhìn thoáng qua những ánh mắt đầy chiến ý đang lan tỏa sau lưng hắn, Thục nương trịnh trọng gật đầu lệnh.
“Lệnh! Lĩnh Nam quân lập tức ra trận, dương ta quân oai, phá tan... Hán cẩu Vũ Lâm quân!”
“Lĩnh Nam quân! Tiếp lệnh!” Tám trăm con người bất kể trai gái đều đồng thanh đáp lời. Tiếng hô vang xa vạn dặm, làm cho ngay cả đang kiêu ngạo Hán quân cũng không khỏi giựt mình.