Kim Phi Hùng quay người bước ra, đang muốn phi thân lên bờ, đột nhiên thấy phía trên bờ người đứng đông nghẹt như một đàn kiến, mười mấy tên tráng hán mặc đồ quan nha, hai tay xô vẹt đám người đang đứng trên bờ ra làm hai bên.
Chàng biết ngay có kẻ thấy xác chết, nên báo với nha môn quan phủ, bởi vậy công sai nơi quan phủ mới đến đông đảo như vậy.
Đôi mày kiếm của Kim Phi Hùng chợt cau lại, không biết có nên nhảy lên bờ lúc này không, chẳng rõ cái đám công sai có để yên cho chàng trở về miếu Phu Tử hay không?
Nếu như chàng cứ xông đại vào giữa công sai để đi về nơi mình trú ngụ, thì cái đám đông công sai đó cho rằng chàng làm đạo tặc giang hồ. Tuy chàng không hề sát hại chúng, nhưng chàng không muốn gây ra chuyện phiền hà rắc rối nữa.
Giả sử chàng đa sự gây phiền phức, cho rằng quan phủ sẽ họa hình mà dán khắp thiên hạ để tầm nã, qui tội chàng là sát nhân, xử trị, đến lúc đó thì đi đâu cũng gây không ít điều phiền nhiễu khó chịu.
Chàng còn đang do dự chưa quyết định, chợt nghe Bạch Lãnh Thu nói :
- Kim công tử, tại sao công tử không lưu lại trên thuyền một lát, đợi cho bọn họ đi qua rồi hãy trở về.
Nàng thấy Kim Phi Hùng lặng im không đáp, bèn tiếp tục lên tiếng :
- Công tử tuy không sợ công sai của quan phủ, nhưng để bọn họ gặp mặt sẽ gặp vô số phiền phức, mong công tử lưu lại đây một khắc thì hơn.
Kim Phi Hùng thở ra một tiếng rồi đáp :
- Thôi được, ta phải làm phiền cô nương một chút vậy.
Bạch Lãnh Thu liền nói :
- Công tử thiệt quá khách khí, tiện thiếp hoan nghênh công tử lưu lại đây vô cùng.
Kim Phi Hùng đưa mắt liếc nhìn lên trên bờ :
- Nhưng mà bọn công sai đó thấy có người chết trên thuyền, chỉ sợ làm cho cô nương.
Bạch Lãnh Thu vội ngắt lời :
- Không sao cả, tiện thiếp tự có cách ứng phó.
Kim Phi Hùng không nói thêm nữa, lẳng lặng theo sau Bạch Lãnh Thu đi vào trong khoang thuyền.
Tử Quyên đứng ở góc thuyền dường như đang nghe họ nói chuyện, vội vàng chạy ra cúi mình thi lễ với chàng rồi nói :
- Xin mời Kim công tử theo sau tiểu nữ xuống dưới thuyền.
Bạch Lãnh Thu vội ngăn lại :
- Không cần đâu, ngươi mau dẫn công tử vào trong thư phòng của ta, lát nữa nếu có công sai ở nha môn quan phủ đến, ngươi bảo Bạch Phúc bắc ván cho họ lên là được rồi.
Tử Quyên ứng tiếng đáp :
- Dạ, thưa tiểu thư. Tỳ nữ pha cho công tử một bình trà thơm nhé?
Bạch Lãnh Thu gắt :
- Chẳng lẽ còn phải đợi ta sai bảo nữa sao?
Nàng quay đầu về phía chàng điềm nhiên mỉm cười :
- Mời công tử vào thư phòng.
Kim Phi Hùng khẽ gật đầu :
- Mời cô nương.
Tử Quyên đứng bên cạnh nghe vậy liền bật cười hì hì. Bạch Lãnh Thu thấy vậy chợt hỏi :
- Tử Quyên, ngươi cười gì đó?
Tử Quyên cười đáp :
- Tiểu nữ cười là vì hai người đều khách sáo quá, một bên là công tử mời, rồi tiểu thư cũng mời.
Bạch Lãnh Thu nghiêm mặt quát :
- Tử Quyên, không được vô lễ.
Tử Quyên sợ hãi không dám cười nữa, cúi người bước ra.
Kim Phi Hùng đi theo Bạch Lãnh Thu vào trong thư phòng. Hai bên phân ngôi chủ khách rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi hai người ngồi yên chỗ, không ai biết mở miệng bắt đầu ra sao.
Kim Phi Hùng ngồi trên ghế mặt lộ vẻ âm trầm tựa như được khắc bằng đá, khiến cho Bạch Lãnh Thu cũng bối rối không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào nữa.
Lát sau Tử Quyên bưng trà bước vào.
Nàng thấy Kim Phi Hùng ngồi lặng im, nét mặt lạnh lùng như một vị Bồ Tát, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng không dám cười ra thành tiếng, nên mím chặt môi lại rót trà cho lẹ rồi đi mau ra khỏi phòng để cười cho thoải mái.
Bạch Lãnh Thu thấy Tử Quyên đi rồi bèn nói :
- Mời công tử dùng trà.
Kim Phi Hùng vội đáp :
- Đa tạ cô nương.
Chàng bưng tách trà thơm lên hớp một ngụm rồi đặt xuống bàn khoan khoái thở ra một hơi.
Bạch Lãnh Thu cất tiếng :
- Mấy năm nay dường như công tử gặp không ít chuyện khổ tâm phải không?
Kim Phi Hùng trả lời :
- Khổ như vậy có đáng gì? Cho dù có rơi vào bể trầm luân cực khổ gấp vạn lần đi nữa, song chỉ cần tìm được kẻ cừu thù đã sát hại gia phụ, tại hạ cũng không sợ.
Bạch Lãnh Thu buông tiếng thở dài :
- Tiện thiếp lúc nãy có nói công tử xuất thủ cực kỳ tàn độc, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình có hơi quá lời. Kỳ thực công tử bôn ba trên giang hồ gặp bao điều khổ tâm, lúc nào cũng tâm nguyện nghĩ đến việc báo thù, đương nhiên khó tránh.
Kim Phi Hùng lạnh lùng mỉm cười đáp :
- Tại hạ chẳng phải vì nguyên nhân đó mới bị người ta cho là hạ thủ tàn độc, mà là tại hạ nghĩ rằng thiên hạ sở dĩ có quá nhiều chuyện bi thảm là do những kẻ chuyên gây việc ác chưa bị trừng phạt mà thôi. Nếu như ác nhân trên thiên hạ bị giết chết tuyệt, thì thế nhân sẽ không hề có chuyện bi thảm xảy ra nữa.
Điều chàng suy luận tưởng đúng, nhưng xét lại hoàn toàn sai lầm. Bạch Lãnh Thu nghĩ rằng chàng sai, trong bụng muốn cãi lại. Song nàng chợt nghĩ đến cá tính ương ngạnh của chàng, cho dù có nói ra chỉ làm cho khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, cho nên nàng gắng nhịn không hề phản bác ý kiến của chàng.
Nàng nghĩ ngợi một lát, rồi nói với chàng :
- Tiện thiếp hơi có điều mạo muội, dường như tình hình của công tử hiện nay rất quẫn bách?
Kim Phi Hùng mỉm cười, giọng lạnh lùng :
- Cô nương cho là trong tay tại hạ không có tiền hay sao? Tại hạ quên rằng kẻ nào bước lên hoa thuyền Kỷ La Xuân, trong mình ít nhất cũng phải có trên ngàn lượng bạc, xem ra kẻ nghèo hèn như tại hạ phải đi rồi đây.
Bạch Lãnh Thu giậm chân tức tối :
- Ngươi tính đi đâu hả? Ý của ta đâu có nói.
Nàng thốt ra đến đây, bỗng thấy khóe môi của Kim Phi Hùng thoáng hiện nụ cười ngụy dị, mặt nàng bất giác đỏ bừng rồi lên tiếng nói tiếp :
- Ngươi rõ ràng là biết ta không có ý đó sao cứ chọc ta không vậy?
Kim Phi Hùng thấy nét mặt nàng như vậy, vẻ lạnh lùng trong mắt chàng dần dần tan mất hết.
Trong ký ức của chàng mấy năm trước đây, chàng cũng đã nghĩ ra nhiều cách để chọc phá tiểu muội của mình cho đến khi nàng bừng bừng giận dữ, thậm chí có lúc phải òa lên khóc chàng mới buông tha.
Nhưng niềm vui thuở ấu thơ cũng mất mau chóng khi gia đình chàng bị tan nát.
Từ lúc đó, chàng khổ luyện võ công, quyết chí phục thù, tự bắt mình phải luyện tập cực kỳ nghiêm khắc, áp chế tất cả tình cảm, biến bản thân thành một người lạnh lùng, tàn khốc, không hề có cảm tình.
Trong suốt khoảng thời gian này, lòng chàng được tôi luyện đến mức ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình sắp biến thành một khối sắt vô tri.
Nhưng ngay lúc này, chàng chợt khôi phục lại tính trẻ con thích đùa nghịch của mình, chàng cao hứng nghĩ ra ý muốn đùa nghịch Bạch Lãnh Thu, nên mới thốt ra lời nói như vậy.
Khi vẻ lạnh giá trong ánh mắt chàng dần dần biến mất, Bạch Lãnh Thu cũng nhận ra điều đó, nên tia nhìn trong mắt nàng lấp lánh chăm chú nhìn Kim Phi Hùng, đột nhiên hiện ra một tình cảm nồng nàn khó tả.
Trong lòng Kim Phi Hùng cũng cảm nhận được ánh mắt lạ lùng đang chiếu vào mình, bất chợt lòng cảm thấy bồi hồi xúc động, nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục tính cứng rắn đối với nữ nhân như trước.
Trên khuôn mặt tuấn tú của chàng, hình như có một lớp sương lạnh bao phủ, ánh mắt phóng ra những tia nhìn sắc lạnh như dao đập vào mắt Bạch Lãnh Thu, khiến cho nhân tình trong lòng nàng vừa bốc lên đã đột ngột tắt ngấm.
Không khí trong thư phòng trở nên trầm mặc khác thường.
Bạch Lãnh Thu nhấp một ngụm trà, rồi bảo chàng :
- Dựa vào tài hoa và tuyệt nghệ của công tử, công tử không nên.
Kim Phi Hùng lạnh lùng ngắt lời :
- Hừ, không nên phóng túng tự do như vậy chứ gì? Tại hạ không muốn cướp lấy tài lực của người ta, lại cũng chẳng thích trở thành kẻ móc túi người ta giữa đường, thế thì tiền tài ở đâu mà đến nhiều vậy?
Bạch Lãnh Thu nói :
- Công tử lại hiểu lầm ý của tiện thiếp rồi, thiếp nói rằng cần có người hiểu được công tử, giúp đỡ công tử để công tử không bị cảnh bần cùng theo đuổi nữa.
Kim Phi Hùng nghiêm mặt đáp :
- Bần cùng đối với tại hạ cũng là một việc mài luyện lòng tại hạ. Tại hạ không muốn ai giúp đỡ mình, càng không cần ai hiểu.
Ánh mắt chàng bỗng nhiên sáng rực :
- Bạch cô nương, hy vọng rằng cô nương từ nay về sau không nên nhắc đến chuyện đó nữa, để tránh cho tại hạ khỏi hiểu lầm.
Bạch Lãnh Thu thấy sắc mặt chàng trở nên nghiêm nghị, trong lòng thầm khâm phục. Nàng cũng không dám nói những điều khiến cho chàng bất mãn nữa, thế là nàng vội nói lảng sang chuyện khác :
- Kim công tử, công tử đã từng bảo lệnh muội rất giống tiện thiếp, nhưng không rõ ai đã bảo công tử như vậy?
- Tại hạ có một bức họa của xá muội.
Kim Phi Hùng chậm rãi nói tiếp :
- Lúc đó xá muội được mười bốn tuổi, gia mẫu đã đích thân họa tượng.
Chàng như bị đắm chìm trong dòng hồi ức xa xôi, trước mắt chàng như có một màn sương mênh mông che phủ, miệng chàng lẩm bẩm :
- Lúc đó tại hạ mới mười sáu tuổi. Ngân Thi thì mười bốn tuổi tròn, một bữa nọ mẫu thân tại hạ hứng khởi vô cùng, kêu huynh muội tại hạ lại để họa tượng. Mẫu thân tại hạ họa tượng rất tài ba, nhưng người chỉ vẽ tranh sơn thủy mà thôi, không hiểu sao hôm đó lại họa tượng cho huynh muội tại hạ. Lúc đó huynh muội tại hạ đều cao hứng, đi mài mực và màu để cho người họa tượng. Ai có ngờ rằng.
Kim Phi Hùng ngừng lời, mặt hiện ra nét đau đớn khôn cùng, lát sau mới tiếp tục kể :
- Khi đó thân mẫu tại hạ đã mất trọn hai ngày để họa cho huynh muội tại hạ mỗi người một bức họa, đoạn bảo mỗi người giữ một bức để ngày sau dù có cách xa chăng nữa, cũng không quên được tình huyết nhục. Thật ra lúc đó tại hạ đâu biết được trong lòng gia mẫu có cảm giác gì, đến bây giờ tại hạ mới rõ đây là linh cảm của người về sự biến.
Nói đến đây, bàn tay cầm chén trà của chàng bỗng run lên bần bật, nét mặt chàng cực kỳ bi thương, những ngón tay cứng như sắt dường như không còn sức để đỡ nổi chén trà.
Bạch Lãnh Thu im lặng ngước nhìn chàng, không khí tĩnh mịch trầm lắng, nàng cũng bất động như sợ rằng sẽ cắt ngang dòng hồi ức của chàng khi mình cử động.
Kim Phi Hùng không hề chú ý tới ngón tay của mình đã thọc vào trong chén trà từ lúc nào, vẫn cứ trầm tư nhớ lại hồi ức, đoạn nói tiếp :
- Ba ngày sau khi thân mẫu họa tượng xong, sư phụ tại hạ từ đại danh phủ tới, người là bằng hữu của gia phụ năm xưa, từ lúc ấu thơ tại hạ đã làm môn hạ của người.
Mấy năm gần đây, nhân vì gia đình tại hạ sắp rời Hà Bắc, nên người lưu lại nhà tại hạ vài hôm. Có ngờ đâu, tối hôm đó lũ gian tặc kéo đến.
Chàng vừa nói đến đây, hơi thở bỗng nhiên nghẹn lại, nét mặt xám xanh, không nén được đau thương, hai dòng lệ trong khóe mắt tuôn ra như suối.
Chàng đột nhiên ôm mặt rồi bật lên tiếng khóc thảm thiết, đoạn nói trong hai hàng nước mắt :
- Mấy tên gian tặc đó võ nghệ cao cường, gia đình tại hạ đều bị chúng sát hại ngay cả sư phụ tại hạ cũng bị chết thảm. Kiếm pháp của bọn gian tặc vừa nhanh vừa hiểm độc. Kim Long kiếm của gia phụ tại hạ bị hắn chém đứt làm ba mảnh, còn gia mẫu thì.
Chàng hầu như chìm đắm trong dòng hồi tưởng càng lúc càng sâu thêm, nhất thời không tài nào thoát ra khỏi chuyện bi thảm đã xảy ra trong quá khứ.
Bất ngờ có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai chàng.
Bàn tay trắng muốt, mềm mại, làn da mịn màng song không hề để lộ một chút gân xanh nào cả, may mà bàn tay đặt lên vai chàng tỏ vẻ trìu mến thương yêu không hề có ý thù hận, nếu không thì chàng đã mất mạng rồi.
Bạch Lãnh Thu đưa hai tay vuốt nhẹ lên vai chàng, tỏ ý vỗ về an ủi rồi nhẹ nhàng ôm lấy chàng vào lòng mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng nhòa lệ, ánh mắt cảm thông, thương mến nhìn chàng chăm chú, giọng nàng dịu dàng cất lên :
- Kim Phi Hùng, không nên đau thương phiền não như vậy.
Kim Phi Hùng mắt đang nhòa lệ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch Lãnh Thu đang xúc động mặt mày đẫm lệ, nên nhất thời cho rằng nàng là muội muội của mình.
Chàng liền vươn tay ra ôm lấy nàng kêu lên mừng rỡ :
- Ngân Thi, Ngân Thi. Ta tìm kiếm muội suốt mấy năm nay.
Bạch Lãnh Thu thấy trong lúc hoảng hốt, chàng đã nhận lầm người, dù vậy nàng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Bạch Lãnh Thu chợt nghĩ đến lai lịch của nàng cũng thê lương không kém, bất giác cũng không nén được tự thương cảm cho mình, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
Vừa lúc đó, Tử Quyên chợt đi tới, lên tiếng gọi :
- Tiểu thư, Trương lão đầu trong nha môn.
Tử Quyên thấy Kim Phi Hùng và Bạch Lãnh Thu đang ôm nhau khóc nức nở, nên vừa mới thốt ra nửa câu đã vội im bặt, nàng cứ đứng trân trân ngay trước cửa thư phòng, ngạc nhiên đứng nhìn hai người, không biết làm sao cho phải.
Bạch Lãnh Thu qua phút kinh ngạc, nàng cố trấn tĩnh, ngẩng đầu lên thấy Tử Quyên đang đứng tựa cửa, lập tức mặt nàng đỏ bừng xấu hổ, nhích người qua một bên, nhẹ nhàng dùng tay đẩy Kim Phi Hùng ra, khẽ chùi những giọt nước mắt trên mặt mình, đoạn lên tiếng hỏi :
- Tử Quyên, có chuyện gì vậy?
Tử Quyên hổn hển đáp :
- Trương lão đầu trong nha môn quan phủ nói là muốn gặp tiểu thư.
Bạch Lãnh Thu liền đáp :
- Ngươi mời lão lên thuyền đợi ta một lát, ta sẽ ra ngay đây.
Tử Quyên quay người bước đi, không dám lưu lại đây lâu hơn, trong lòng nôn nao khó tả.
Bạch Lãnh Thu thấy Tử Quyên đã đi ra, liền quay mặt về phía Kim Phi Hùng, thấy những giọt lệ trên khóe mắt chàng đã khô từ lúc nào, nét mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Nếu như nơi đuôi mắt chàng không có vết hồng lưu lại, thì Bạch Lãnh Thu có thể cho rằng chân tình chàng lộ ra với nàng lúc nãy chỉ là mộng ảo, chứ hoàn toàn không phải là sự thật.
Ánh mắt nàng hàm chứa ân tình, khẽ ngước nhìn chàng, giọng tha thiết :
- Kim Phi Hùng, ta phải ra gặp Trương lão đầu ở nha môn quan phủ một chút rồi sẽ quay lại ngay.
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :
- Mong cô nương không nên nhắc đến tên ta làm gì. Vừa rồi ta thật là thất lễ với cô nương.
Bạch Lãnh Thu vội ngắt lời chàng :
- Mối chân tình từ đáy lòng mỗi người thố lộ ra, cớ sao công tử lại cho là thất lễ.
Chuyện này chỉ chứng tỏ rằng công tử đúng là một trang nam nhi hảo hán có bầu nhiệt huyết đáng khâm phục, tuyệt nhiên chẳng phải một kẻ lạnh lùng tàn khốc vô nhân tính như lời giang hồ đồn đại.
Kim Phi Hùng vẫn giọng lạnh như băng đáp :
- Nhiệt huyết của tại hạ đã đóng thành băng giá từ lâu rồi, tính tình tại hạ cũng trở thành buốt giá từ khi nào tại hạ còn không nhớ nữa. Cô nương nói như vậy thật là sai lầm.
Bạch Lãnh Thu có phần kích động :
- Tại sao công tử lại cố ý tỏ ra lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ công tử nghĩ rằng cái danh hiệu Thanh Y Tu La có thể mang lại niềm vui sướng cho công tử sao?
Kim Phi Hùng càng trở nên lạnh lùng nói :
- Ta chỉ cần biết rằng bản thân không sai lầm, cho dù kẻ khác đồn đại về ta ra sao, cũng mặc xác hắn.
Chàng chợt im lặng một lát rồi nói tiếp :
- Còn như cái danh hiệu Thanh Y Tu La đối với ta chỉ là một cái biệt hiệu không hơn không kém, nói chi tới việc ta có cao hứng hay không cao hứng với nó.
Bạch Lãnh Thu lắc đầu đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt, rồi nói :
- Thiếp sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, công tử ở đây đợi thiếp, thiếp sẽ quay lại ngay.
Kim Phi Hùng vội đáp :
- Cô nương đi đi!
Bạch Lãnh Thu vừa đi được hai bước, bỗng ngoái đầu lại dặn :
- Công tử nhất định phải đợi ta đó nhé.
Kim Phi Hùng lạnh lùng lên tiếng :
- Tại hạ chẳng có lý do để rời thuyền vào lúc này.
Bạch Lãnh Thu say đắm nhìn chàng một lát rồi mới cất bước đi ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng dáng tha thướt của nàng dần dần mất hút trước mắt, Kim Phi Hùng hơi thoáng kinh ngạc đoạn khẽ buông tiếng thở dài trong lòng thầm nghĩ :
- “Xem ra nếu như mình không quyết tâm chia tay với nàng lúc này, chỉ sợ suốt đời phải buộc chặt vào cái bóng hình này mà không cách nào thoát ra được.”
Chàng tự biết tình cảm cứng rắn của mình, suốt mấy năm phiêu bạt giang hồ, chàng đã gặp không ít thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, song chàng không hề động tâm thốt ra câu chuyện thương đau đã chôn chặt tận đáy lòng.
Nhưng hôm nay, trước mặt Bạch Lãnh Thu vẻ mặt lạnh lùng của chàng như bị tan chảy, để lộ ra tâm hồn thật của chàng mà bấy lâu chàng cố sức giấu kín. Việc này cũng chứng tỏ chàng dần dần rơi vào tấm lưới vô hình của nàng, tự cổ chí kim biết bao anh hùng hào kiệt đã không cách nào thoát khỏi tấm lưới vô hình của nữ nhân cả.
Chàng là một nam nhân trẻ tuổi lại đã gặp qua không ít thiếu nữ xinh đẹp, cho nên chàng rất hiểu tâm lý của nữ nhân.
Chính vì vậy mà chàng hết sức sợ tình cảm của nữ nhân bó buộc chàng, nên lúc đầu gặp Bạch Lãnh Thu, chàng không dám thốt ra một lời mà chỉ muốn rời xa nàng càng xa càng tốt.
Bởi vì mối thâm thù còn luôn canh cánh bên lòng, chàng không muốn bị vướng bận liên lụy đến bất cứ ai, e rằng sẽ khiến cho mình trở nên nhu nhược mà quên đi mối gia thù nặng trĩu trong lòng.
Nghĩ vậy, chàng đột nhiên đứng phắt dậy, định lợi dụng lúc Bạch Lãnh Thu chưa trở về mà rời khỏi thuyền.
Nhưng khi chàng đi đến bên cửa sổ nhìn dòng nước sông Tần Hoài dập dờn xao động, bất giác trong lòng do dự, không nỡ nhẫn tâm rời khỏi thuyền lúc này. Hơn nữa, chàng không muốn Bạch Lãnh Thu phải đau khổ thêm vì mình.
Chàng chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ ngó ra bên ngoài, ánh mắt mông lung bất định, lòng nghĩ ngợi hồi lâu mà không biết làm sao cho phải.
Chàng cũng không rõ tại sao sau năm năm khắc khổ luyện tập định tâm, mà còn bị nữ nhân làm cho xao động khiến tâm thần bất định không tài nào khắc chế được tình cảm của bản thân.
Kỳ thực chàng không hề hiểu được rằng, khi con người cho dù làm cách nào đi nữa, cũng chẳng thể khắc chế hoàn toàn tình cảm của mình được, chàng là người cứng rắn song chàng không thể luyện tim mình biến thành sắt đá, bởi vì thế giới chàng đang sống là thế giới hữu tình, người là vật linh tính nhất làm sao có thể vô tình được?
Kim Phi Hùng đang chìm đắm trong dòng tâm tư bỗng cảm thấy như có bàn tay ai đặt lên vai, vội quay đầu nhìn lại, thì ra Bạch Lãnh Thu sau khi chào hỏi Trương lão đầu xong, đã quay trở vào thư phòng của mình.
Chàng không dám lưu lại lâu, vừa định lên tiếng cáo từ trở về miếu Phu Tử, đã bị Bạch Lãnh Thu cướp lời :
- Thiếp biết công tử có ý rời khỏi nơi này, thiếp cũng không muốn miễn cưỡng giữ công tử ở lại, thiếp định tặng công tử một vật để tỏ lòng cảm tạ.
Nói đoạn nàng rút chiếc ngân thoa có chạm hình đầu phượng đang giắt trên tóc xuống.
- Cô nương.
Bạch Lãnh Thu đã đặt chiếc ngân thoa vào tay Kim Phi Hùng rồi nhỏ nhẹ cất tiếng :
- Đây là di vật của mẫu thân tiện thiếp để lại, nó đã theo tiện thiếp từ nhỏ. Công tử hãy nhận nó làm. làm vật kỷ niệm.
Kim Phi Hùng thấy nàng nói xong liền xoay người bước đi.
Chàng kinh ngạc đứng bất động một chút, rồi như chợt tỉnh, chàng giậm chân cất tiếng than dài :
- Ôi, cô nương hà tất phải làm như vậy. Chẳng lẽ nàng.
Bạch Lãnh Thu thấp giọng bảo :
- Chỉ cần công tử vĩnh viễn ghi nhớ lấy thiếp thì lòng thiếp cũng mãn nguyện lắm rồi.
Kim Phi Hùng ngắm nhìn ngân thoa trong tay hồi lâu, rồi lẳng lặng cất vào trong người. Do dự một hồi, đoạn rút bức họa cuộn tròn mà chàng đã trân trọng giữ gìn suốt mấy năm, lên tiếng bảo nàng :
- Cô nương giữ lấy bức họa này, nếu nội trong một năm mà tại hạ không trở lại thì cô nương hãy thiêu hủy nó đi thay tại hạ nhé.
Bạch Lãnh Thu bất ngờ quay người lại hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Phi Hùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh chứa chan tình cảm của nàng, đầu chàng hơi cúi xuống đáp :
- Trong vòng một năm, giả sử tại hạ không quay lại thì nhất định là đã chết rồi, cô nương.
Bạch Lãnh Thu bật khóc như mưa, giọng nghẹn ngào :
- Thiếp đợi công tử trở lại, nhất định công tử sẽ trở lại.
Kim Phi Hùng bước tới trước mặt nàng, khẽ đặt bức họa vào tay nàng, sau đó lấy tay nhẹ lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu rồi chàng mới xoay người bước đi.
Bạch Lãnh Thu nhìn theo bóng chàng mấy lần, định cất tiếng gọi, nhưng nàng biết rằng nếu như mình làm như vậy thì có thể sẽ mất chàng suốt đời.
Bạch Lãnh Thu đem tình cảm của mình ra mạo hiểm một phen, nàng liều mạng thi triển tuyệt chiêu, quả nhiên sự dự liệu của nàng không sai, Kim Phi Hùng thực sự dành một cảm tình đặc biệt với nàng.
Bạch Lãnh Thu nắm chặt bức họa trong tay nhìn Kim Phi Hùng bước ra khỏi phòng, hai dòng lệ từ trong khóe mắt tuôn ra như suối.
Niềm vui vừa bừng lên trong lòng, bây giờ chợt tắt lịm, nhìn thấy chàng bước ra khoang thuyền lòng nàng đau khổ không sao tả xiết.
Nhưng trong cõi nhân gian, bể khổ mênh mông vô bờ, còn vui sướng mấy khi được trọn vẹn.
Kim Phi Hùng bước ra ngoài khoang thuyền, chàng cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng, tựa như đã bỏ quên lại một vật gì ở phía sau khiến chàng có cảm giác như đang vướng sợi dây vô hình mà mình không cách nào dứt bỏ được.
Chàng nghe thấy tiếng Bạch Lãnh Thu nghẹn ngào rơi lệ trong thư phòng, đã nhiều lần chàng nhịn không được tính quay đầu lại, nhưng chợt nghĩ lại mình không thể làm như vậy được.
Chàng đã để lại một phần con tim mình ở trên thuyền, nếu như chàng còn quay đầu lại, thì e rằng từ đây chàng sẽ không muốn rời xa nàng nữa.
Đến lúc này, chàng đành phải cương quyết đè nén nỗi xúc động, dẹp bỏ tình cảm lưu luyến vừa bị Bạch Lãnh Thu gợi lại, tạm thời không nghĩ đến nữ nhân bởi vì mối huyết hải thâm thù trĩu nặng trong lòng, e rằng nếu để cho tình cảm lưu dấu thì khó có thể báo thù.
Bước chân chàng chậm chạp, nặng nề như có tảng đá đè xuống, song rốt cuộc chàng cũng rời được khỏi thuyền từ từ bước lên ván bắc nối thuyền với bờ.
Bóng trăng nhợt nhạt chiếu lên thân hình chàng soi bóng xuống nước, trước mặt chàng hiện ra một vầng xám ảm đạm thê lương vô cùng.
Bờ sông Tần Hoài lúc nãy náo nhiệt như vậy, bây giờ sự việc xảy ra đã khiến cho mọi người sợ rước họa vào thân, nên tản đi hết sạch, bờ sông bỗng trở nên vắng lặng lạ lùng.
Kim Phi Hùng yên lặng đứng trên mảnh ván nhìn xuống dòng nước xám xịt thỉnh thoảng có điểm một vài chấm sáng lấp lánh, tâm hồn đang bị kích động dần dà đã trở nên bình tĩnh thư thái như cũ.
Tiếng khóc thầm thì của Bạch Lãnh Thu vẫn vang lên bên tai chàng, nhưng cũng không làm cho chàng xúc động nữa.
Kim Phi Hùng chỉ cảm thấy kỳ quái về cảm giác đau khổ của mình lúc nãy, tựa như có một lò lửa dữ dội ẩn tàng trong lòng, đột nhiên bùng lên thiêu đốt tim chàng.
Nghĩ ngợi một lát, chàng chợt buông tiếng thở dài cất bước cúi đầu buồn bã đi lên trên bờ.
Bỗng nhiên trên mũi thuyền phía sau lưng chàng có tiếng người vang lên kinh ngạc :
- Ngươi là ai?
Kim Phi Hùng không khỏi ngạc nhiên, chưa kịp quay đầu nhìn lại không biết Bạch Lãnh Thu gặp chuyện gì, chợt có tiếng la ngắn ngủi thất kinh :
- Kim Phi Hùng.
Tiếng la đột nhiên tắt lịm giữa chừng như ai dùng lưỡi kiếm cắt ngang vậy.
Kim Phi Hùng biết rằng đã có tai kiếp xảy đến, chàng không chần chừ nghĩ ngợi, thân hình nhích động lẹ hơn gió cuốn, lao vút vào trong thư phòng của Bạch Lãnh Thu.
Trong thư phòng tĩnh lặng đến ghê người, chẳng khác gì lúc chàng rời khỏi phòng, song điều khác lạ là bóng dáng Bạch Lãnh Thu biến mất tự lúc nào.
Ánh mắt chàng lướt nhìn quanh bốn phía một cái, lập tức dừng lại nơi cửa sổ duy nhất trong thư phòng.
Nơi chiếc cửa sổ đang mở, tấm rèm đang rũ xuống lúc nãy, giờ hơi thoáng lay động, chứng tỏ có người vừa mới rời khỏi nơi đó.
Kim Phi Hùng chiếu ra tia nhìn sáng và thân ảnh nhanh như luồng điện, bay vọt đến bên cửa sổ, tay trái chàng ấn nhẹ vào mé cửa, lộn người lên trên mui thuyền.
Chàng sợ rằng có kẻ sau khi bắt cóc Bạch Lãnh Thu rồi sẽ còn mai phục trên mui thuyền để ám toán, cho nên đã phòng bị từ trước. Nào ngờ khi lên đến mui thuyền, chung quanh im ắng không một bóng người, chỉ có làn gió nhẹ không ngừng thổi trên mặt sông mát rượi.
Kim Phi Hùng ngẩn người đứng lặng, trong lòng hơi thất kinh. Chàng không thể tưởng được trên giang hồ có kẻ lanh lẹ đến mức chỉ trong nháy mắt bắt cóc Bạch Lãnh Thu mà còn trốn thoát ngay trước mặt mình.
Bốn bề sông nước mênh mông, chiếc hoa thuyền gần nhất cũng cách chàng khoảng nửa trượng, nếu như người đó có bắt cóc Bạch Lãnh Thu rồi phi thân trên mặt nước ẩn mình trong một hoa thuyền cũng khó mà thoát khỏi đôi tai cực kỳ thính nhạy của chàng.
Kim Phi Hùng kinh hãi, sắc mặt xám xanh lại, chàng không tin rằng có thuật khinh công nào lại có thể nhanh hơn tuyệt kỹ khinh công “Quỷ Ảnh Thiên Biến” của mình. Chàng nghĩ một chút, chợt đoán ra nguyên nhân làm sao mà đối phương thoát khỏi tầm nhìn của mắt chàng một cách dễ dàng như thế.
Chàng lạnh lùng “hừ” lên một tiếng, đang tính quay người trở vào trong thuyền đã nghe trong khoang có tiếng thét lanh lảnh vọng tới.
Tiếng thét lảnh lót chẳng cần phí công nghĩ ngợi đã nhận ra thanh âm này chính là Tử Quyên chớ không phải ai khác.
Trong chớp mắt đã thấy thân hình Tử Quyên hơi lảo đảo tựa như gã say rượu loạng choạng sắp té, bóng người lay động bước vào trong thư phòng.
Chàng không kịp nhìn Tử Quyên, vội vàng vọt thẳng qua người nàng men theo đường đi ra đằng sau con thuyền.
Phía đuôi thuyền có mấy người đang ngồi ăn cơm, họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện ồn ào một góc thuyền nên không ai nhìn thấy Kim Phi Hùng từ trong khoang bước ra.
Chàng liếc mắt ngó quanh bốn phía, trong lòng như có tảng đá trĩu nặng cột chặt.
Chàng bị kẻ lạ mặt trêu chọc một chút, hóa ra là kẻ đó sau khi bắt cóc Bạch Lãnh Thu đã thi hành kế điệu hổ ly sơn làm cho bức rèm lay động lừa cho chàng nhảy lên mui thuyền, kỳ thực lúc đó y đã thừa cơ lên phía sau đuôi thuyền.
Đợi đến lúc tiếng la kinh ngạc từ đuôi thuyền của Tử Quyên vang lên, thì kẻ lạ mặt đã lủi nhanh ra phía sau mất rồi.
Chàng phóng tầm mắt nhìn lên những chiếc hoa thuyền gần đó, chàng mới nhận thấy cho dù lúc này có ra sức tiếp tục tìm kiếm chăng nữa cũng không cách nào tìm được Bạch Lãnh Thu, còn như đi hỏi những tên ngồi ở đằng đuôi thuyền đang dùng cơm là có ai đi qua không, thì càng là chuyện tốn công vô ích.
Kim Phi Hùng xem xét bốn phía một lát, rồi lại đi trở vào trong khoang. Chiếc hoa thuyền này rất lớn mà người ở trên thuyền cũng không nhiều, lúc bình thường đều ở dưới khoang thuyền, cho nên không ai phát hiện ra chuyện Bạch Lãnh Thu mất tích và Tử Quyên bị điểm huyệt nằm mê man bất tỉnh trên thuyền.
Kim Phi Hùng quay trở về thư phòng, gặp Tử Quyên nằm bất động trước cửa phòng, chàng cúi mình xuống nhìn kỹ, lập tức phát hiện nàng bị ai đó bất ngờ điểm trúng các huyệt đạo.
Chàng bế nàng lên đi vào trong thư phòng, đặt nàng nằm trên chiếc bàn dài trong phòng, đoạn giải khai huyệt đạo cho nàng, chợt thấy nơi huyệt đạo bị điểm trúng có dính một hạt đậu xanh.
Hạt đậu đó bị chủ nhân dùng một lực kình búng ra lún sâu vào da thịt của nàng, trong nhất thời chàng không thể phát hiện ra được.
Công phu “Đậu Lạp Đả Huyệt” này chứng tỏ kẻ sử dụng nó đã có một trình độ nội công đạt tới mức cao thâm tuyệt đỉnh, nếu không thì khó có thể búng ra hạt đậu nhỏ, nhẹ và chuẩn xác vào ngay huyệt đạo của đối phương, làm cho đối phương mê man bất tỉnh như thế.
Kim Phi Hùng tự hỏi không biết dựa vào công lực của bản thân mình, có thể búng ra một hạt đậu nhẹ một cách chính xác vào huyệt đạo của người đang di động hay chăng?
Chàng nhìn chăm chú vào hạt đậu đang cầm trên tay, nét mặt thoáng vẻ trầm tư, chàng không rõ Bạch Lãnh Thu rơi vào tay con người lạ mặt có bản lĩnh cao cường như vậy từ lúc nào?
Kim Phi Hùng thầm nghĩ :
- “Chẳng lẽ cừu nhân của nàng đã phát giác ra hành tung của nàng hay sao, nên mới tìm đến đây, hoặc là Cố Tử Kỳ sau khi bị chém đứt một cánh tay đã tìm được trợ thủ có bản lĩnh cao cường, song không dám gây sự với mình nên mới bắt cóc Bạch Lãnh Thu?”
Chàng đang suy tư nghĩ ngợi, chợt thấy bên cạnh án thư có một mảnh giấy nhỏ rớt xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ. Chàng vội cúi xuống nhặt mảnh giấy lên, chỉ thấy phía trên có ghi mấy chữ.
“Muốn tìm Bạch Lãnh Thu hãy đến Trường Xuân đảo.”
Kim Phi Hùng đọc thầm hai lần, mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, chàng hừ một tiếng thầm nhủ :
- “Ngươi thiệt là khinh thường ta quá sức, giở trò chọc tức ta, nếu như ta không san bằng Trường Xuân đảo ra thành bình địa, thật không xứng đáng với danh hiệu Thanh Y Tu La nữa.”
Nét bút gầy sắc nét trên mảnh giấy lưu lại, nét mực chưa kịp khô, hiển nhiên là vừa mới viết cách đây không lâu.
Chàng thấy vết mực trên giấy chưa khô, thì đoán rằng mấy chữ này được viết vội vàng, trong lúc chàng còn đang ở trên mui thuyền kia, và kẻ lạ mặt xâm nhập vào thuyền.
Đây quả là kẻ lạ mặt đã khinh thường chàng tột độ, sau khi đã dùng kế điệu hổ ly sơn đánh lừa chàng, lại cả gan trở vào trong thư phòng viết giấy để lại cho chàng nữa, Kim Phi Hùng càng nghĩ càng tức giận, mắt chàng chiếu ra những tia sát khí kinh hồn, khiến cho Tử Quyên vừa mới tỉnh dậy sợ hãi mất vía, kêu lên một tiếng.
Tiếng la thất thanh đã làm cho Kim Phi Hùng chợt tỉnh, vội cất tiếng :
- Tử Quyên, cô nương tỉnh rồi à?
Sắc mặt Tử Quyên đầy vẻ hoảng sợ :
- Kim công tử, công tử...
Kim Phi Hùng ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện gì vậy? Cô nương đừng sợ, có tại hạ ở đây.
Tử Quyên liền nói :
- Mặt của công tử lạnh lùng đáng sợ.
Chàng chợt hiểu ra nàng nhìn mặt mình nên sợ hãi như vậy, chàng vội thu ngay cái nhìn đầy sát khí, miệng khẽ điểm nụ cười :
- Đừng sợ Tử Quyên, cô nương cứ từ từ mà nói.
Tử Quyên bây giờ mới định thần lại, giọng run run :
- Công tử ơi, không xong rồi, tiểu thư của chúng tôi.
Nàng ngồi phịch xuống khoang thuyền, nhìn quanh tứ phía rồi kêu thất thanh :
- Tiểu thư ơi, tiểu thư.
Nàng nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, hai mắt lại đỏ hoe, cơ hồ như sắp bật khóc.
Kim Phi Hùng trầm giọng :
- Cô nương không nên hoảng hốt, hãy thuật lại cho tại hạ nghe.
Tử Quyên nghẹn ngào lên tiếng :
- Tiểu thư chúng tôi bị người ta bắt đi, công tử hãy mau tìm cách cứu tiểu thư.
Kim Phi Hùng gật đầu :
- Cô nương đừng hoảng hốt, hãy kể rõ cho tại hạ nghe, nhất định tại hạ sẽ có cách cứu tiểu thư các ngươi.
Tử Quyên gật đầu lia lịa :
- Vừa rồi tiểu tỳ nghe thấy tiểu thư khóc, cho nên chạy đến xem. Lúc vừa đặt chân đến cửa phòng, thấy có người bế xốc tiểu thư đi ra, tiểu tỳ kinh sợ la lên, chợt thấy người đó vung tay hạ thủ thế là tiểu tỳ.
Kim Phi Hùng chặn ngang :
- Cô nương không thấy mặt mũi kẻ đó ra sao ư?
Tử Quyên lắc đầu nói :
- Mặt người này bị miếng lụa đen che kín chỉ còn ló ra đôi mắt, cho nên tiểu tỳ chỉ thấy được y phục người đó mặc mà thôi.
Kim Phi Hùng vội hỏi :
- Cô nương thử nghĩ lại xem ngoài y phục của người đó mặc còn có điểm gì đặc biệt nữa không?
Tử Quyên không hiểu hỏi lại :
- Đặc biệt là cái gì?
Kim Phi Hùng vội nói :
- Giả như mặt người đó có sẹo không? Râu dài hay ngắn?
Tử Quyên đột nhiên cười hì hì.
Kim Phi Hùng trố mắt hỏi :
- Cô nương cười cái gì hả?
Tử Quyên vội lên tiếng :
- Đó là một nữ nhân làm sao mà có râu được?
Kim Phi Hùng kinh ngạc hỏi :
- Thì ra đó là một nữ nhân.
Chàng cứ hiểu lầm rằng kẻ bắt cóc Bạch Lãnh Thu mang đi là một nam nhân, lòng chàng không nhịn được thầm bật cười.
Nghĩ một lát, chàng lại hỏi :
- Cô nương có còn nhớ hình dáng của nữ nhân đó không?
Tử Quyên trả lời :
- Nữ nhân đó vận bộ y phục màu vàng nhợt, trên vai chụp một miếng gấm màu hồng, đầu cuốn một dải lụa vàng, mặt dường như cực kỳ xinh đẹp.
Kim Phi Hùng chợt bảo :
- Cô nương không nói rằng nữ nhân đó bịt mặt bằng một miếng lụa đen hay sao?
Tại sao lại nói thấy người đó đẹp hay không đẹp nữa?
Tử Quyên vội thanh minh :
- Mắt của nữ nhân đó đen huyền, sáng long lanh, làn da mịn màng, không cần nhìn rõ mặt cũng biết đó là một giai nhân tuyệt thế.
Nàng vừa nói xong, như chợt nhớ điều gì, vội nói tiếp thêm :
- Nhưng mà tiện tỳ nghĩ rằng nữ nhân đó tuyệt đối không thể nào xinh đẹp bằng tiểu thư của chúng tôi.
Kim Phi Hùng cười lạt, không hỏi nàng thêm câu nào nữa, chàng âm thầm nghĩ ngợi :
- “Nữ nhân lạ mặt nọ cớ sao lại bắt cóc Bạch Lãnh Thu? Lẽ nào người đó muốn ta phải đến Trường Xuân đảo? Người này dường như rất quen với Bạch Lãnh Thu, song ngược lại Bạch Lãnh Thu có vẻ không quen biết người này. Thật lạ lùng!”
Kim Phi Hùng suy đoán một hồi, chợt nghĩ đến lúc xảy ra sự tình, hoàn toàn là do người nữ nhân lợi dụng lúc Bạch Lãnh Thu đang khóc mới từ ngoài cửa sổ lướt vào.
Bởi vì xuất hiện quá đột ngột, lại xuất hiện ngay lập tức nên khiến cho Bạch Lãnh Thu dù có võ công cao cường cũng không thể nào phản ứng kịp đành phải thúc thủ mà thôi.
Lúc đó, lúc chàng còn đang lưu luyến chậm chạp bước ra thư phòng, thì nữ nhân đó đã có mặt bên ngoài rồi.
Chàng tự trách mình lúc đó đã để cho tinh thần xao động, không phát hiện ra có kẻ lạ mặt trên thuyền, khiến cho Bạch Lãnh Thu mất tích.
Chàng lẩm bẩm một mình :
- Trường Xuân đảo? Trường Xuân đảo là nơi nào vậy, tại sao trong suốt mấy năm bôn tẩu trên giang hồ, chàng chưa hề nghe ai nhắc đến cái tên đảo này?
Tử Quyên thấy chàng lẩm bẩm trong miệng, liền nói :
- Kim công tử, công tử nhất định phải tìm cách cứu tiểu thư của chúng tôi, giả như tiểu thư lọt vào tay kẻ bại hoại thì.
Kim Phi Hùng vội trấn an :
- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ sẽ cố gắng trong một thời gian ngắn nhất giải thoát cho Bạch cô nương.
Chàng vừa nói đến đây đột nhiên nghe thấy dưới sàn thuyền có thanh âm rất nhẹ vọng đến, ánh mắt chàng lộ vẻ nghi hoặc lắng tai nghe kỹ.
Tử Quyên thấy điệu bộ của Kim Phi Hùng, nàng vội lên tiếng hỏi :
- Kim công tử có chuyện gì vậy?
Kim Phi Hùng liền bảo nàng :
- Cô nương đừng nói nữa, có kẻ lên thuyền.
Tử Quyên tròn xoe đôi mắt giọng kinh hãi :
- Kẻ bại hoại. đó. lại đến rồi sao?
Kim Phi Hùng bảo nàng :
- Cô nương đừng sợ, đã có tại hạ ở đây.
Khóe môi chàng khẽ điểm nụ cười :
- Cô nương ngồi đây, đừng lên tiếng để tại hạ ra ngoài xem thử.
Tử Quyên không khỏi run sợ, gật đầu đồng ý.
Kim Phi Hùng đi ra khỏi thư phòng, bước ra đầu thuyền, mặt chàng u ám tựa như có một áng mây đen bao phủ, mắt chiếu ra hai luồng nhãn quang sắc lạnh kinh hồn.
Chàng nhẹ nhàng bước tới đầu thuyền thì nghe có âm thanh khàn đặc từ dưới truyền đến :
- Chính là con thuyền này không hề sai.
Tiếp đó lại có tiếng Cố Tử Kỳ vang lên :
- Đại sư phụ, tiểu nhân đâu dám lừa gạt người.
Thanh âm của một kẻ lạ mặt vọng đến :
- Được lắm. Ngươi ở đây đợi tái gia lên đó xem!
Kim Phi Hùng vén rèm nhìn ra thấy phía mũi thuyền có ba người đang đứng ngay đó.
Người đứng phía bên tả là một đầu đà, trên đỉnh đầu quấn một chiếc khăn màu hoàng kim, tóc phủ dài xuống vai, mặt lấm tấm rỗ, thân hình cao lớn đẫy đà.
Người ở chính giữa đúng là Cố Tử Kỳ, kẻ mà lúc nãy đã bị chàng dùng kiếm chém đứt một cánh tay rồi chìm nghỉm xuống dòng nước.
Lúc này y đã thay một bộ y phục khác, chỗ cánh tay bị chém đứt đã được băng bó cẩn thận, song do máu ra quá nhiều, khiến cho khuôn mặt y đã trắng trẻo giờ đây lại thành trắng bệch như tờ giấy không còn chút huyết sắc.
Cánh tay trái còn lại của hắn lúc này đang bị một nam nhân trung niên mặc áo xám bóp chặt, vì nam nhân áo xám này dùng lực quá mạnh, nên mặt y nhăn lại, thần sắc tỏ vẻ cực kỳ đau đớn.
Kẻ mặc y phục xám đứng bên cạnh Cố Tử Kỳ, khuôn mặt dài như ngựa, đôi mắt có vẻ gian giảo hiểm độc, đôi mày rậm, khóe môi mỏng dính, sau lưng lộ ra một thứ binh khí hình dáng tựa như một cái chày dài, từ xa nhìn lại trông giống hệt như con quỷ Táng Môn Thần.
Kim Phi Hùng thấy cách phục sức và bộ dạng của hai người này, chàng chợt nhớ tới hai hung thần trong giới hắc đạo mà giang hồ truyền ngôn là Táng Môn Thần Đặng Thông và Kim Đầu Đà Lưu Hành.
Táng Môn Thần Đặng Thông lúc đầu vốn xuất thân từ Ưng Trảo môn, nguyên đạo hạnh không tốt, nên bị đuổi khỏi môn phái. Sau đó đến làm môn hạ của Âm Sơn Thần Ma, một trong Tứ đại ma tôn ở Trung Nguyên, nên võ công của hắn đã tăng tiến bội phần, hành sự càng tàn độc hơn. Nếu như hắn không dựa vào danh tiếng của Âm Sơn Thần Ma, thì có lẽ hắn đã bị giang hồ võ lâm liên thủ tiêu diệt từ lâu rồi.
Còn Kim Đầu Đà do luyện được công phu Kim Cương Trạo, nghe nói y đã đạt tới chín thành hỏa hầu công phu, nên đao kiếm bình thường không thể nào đả thương xâm phạm đến da thịt của y được.
Công phu ném ám khi phi tiền của y vô cùng nổi danh, khét tiếng trong giới hắc đạo giang hồ, phi tiền một lúc bay ra mười hai mặt khiến cho đối phương không biết đường tránh. Vì vậy uy danh của y càng vang vọng khắp chốn.
Kim Phi Hùng hành tẩu trên giang hồ hơn hai năm, song không có cơ hội gặp những hung thần gian ác này, nhưng đã nghe nhiều người nói đến thủ đoạn tàn độc của bọn họ. Trong lòng chàng cảm thấy kỳ quái, hai kẻ hung ác hoành hành nơi hai vùng Cam Túc, Thiểm Tây xa xôi, tại sao lại đến Kim Lăng, lại còn bắt giữ thiếu bảo tiêu chủ của Kim Sư tiêu cục.
Chàng thầm nghĩ :
- “Cửu Đầu Kim Sư Cố Dương Võ tuy rằng không xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng bình thường lão luôn giao thiệp với những nhân vật tự cho mình là chính phái võ lâm, lão tuyệt nhiên không giao hảo với các loại bại hoại hung ác như hai kẻ này. Có lẽ là Cố Tử Kỳ vừa về đến khách điếm trong Kim Lăng thành, gặp hai kẻ ác này dẫn đến đây.”
Chàng cũng không hiểu tại sao Cố Tử Kỳ lại dẫn cái lũ bại hoại này đến bên thuyền Kỷ La Xuân này.
Chàng còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe tiếng của Kim Đầu Đà vang lên :
- Lão Đặng ngươi đứng đây canh chừng tiểu tử này, nếu như hắn nói láo chúng ta sẽ móc tim, moi gan, lột da hắn cho hả dạ.
Táng Môn Thần Đặng Thông ứng tiếng đáp :
- Lão Lưu, ngươi cứ đi đi, tiểu tử này dù có mọc cánh cũng không cách nào thoát khỏi tay ta được đâu.
Đặng Thông xuất thân từ Ưng Trảo môn, đè lực đạo dồn vào cánh tay không có là nhẹ vào lưng, Cố Tử Kỳ vừa thọ thương, nên cảm thấy đau buốt không sao tả xiết.
Cố Tử Kỳ mặt nhăn nhó mếu máo bảo :
- Xin lão tiền bối nhẹ tay một chút, quả thật tiểu nhân đau quá chịu không xiết.
Táng Môn Thần hừ lạnh một tiếng :
- Nếu như ngươi còn lôi thôi nhiều lời thì lão phu đây sẽ phế bỏ luôn cánh tay còn lại của ngươi đó.
Cố Tử Kỳ thấy bộ dạng của y hung hăng quá độ, nên sợ hãi không dám rên rỉ nữa, chỉ cúi đầu cắn răng chịu đau mà thôi.
Kim Phi Hùng thấy thế, bất giác cau mày, rồi chầm chậm bước tới.
Kim Đầu Đà sắp bước tới cửa khoang thuyền, thấy Kim Phi Hùng lặng lẽ bước ra không một tiếng động, khiến cho y hơi thoáng kinh ngạc, quay đầu ra sau nói :
- Cố Tử Kỳ, ngươi nói chính là tiểu tử này phải không?
Cố Tử Kỳ thấy Kim Phi Hùng đi tới, mặt y biến sắc, sợ hãi gật đầu đáp :
- Đúng chính là y đó.
Kim Đầu Đà cười nham hiểm :
- Tiểu tử giỏi thiệt, ta cứ tưởng ai dám to gan lớn mật như vậy, hóa ra là ngươi.
Kim Phi Hùng lạnh lùng lên tiếng :
- Ngươi cho rằng ta là ai?
Kim Đầu Đà bực tức mắng chửi :
- Ngươi không biết ta là ai hả? Tổ bà mi, hãy giao Mật Đà thần châu lại cho ta.
Hắn chửi chưa dứt lời, bỗng thấy trước mắt mình hoa lên, trên mặt hắn in dấu nắm ngón tay đỏ chót, thân hình lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được.