Bên trong xe ngựa tương đối yên tĩnh, bên ngoài, thành viên của dong binh đoàn và nhóm sát thủ tập kích đã lao vào chiến đấu.
Ma pháp sư đều lấy ra pháp trượng, thấp giọng ngâm xướng, các chiến sĩ đều vung vũ khí xông lên phía trước chém giết.
Nhưng bởi vì đám sát thủ đột nhiên tập kích, hơn nữa ma pháp sư bên đối phương cũng phóng xuất ma pháp trước làm cho dong binh đoàn có chút bối rối. May mắn, dong binh đoàn có một pháp sư cũng rất thông minh phóng
ra một cái phòng nhự ma pháp có thời gian ngâm xướng ngắn mới có thể
khiến cho thương vong giảm bớt.
Đứa bé nhỏ gầy trong mắt
thành viên dong binh đoàn lúc nãy đã biến hóa nhanh chóng, giống như trở thành sát thần, ở giữa đám người linh hoạt xuyên qua, trên thân kiếm
sắc bén hiện lên đấu khí màu lục nồng đậm, mỗi lần phóng ra đều lấy đi
một sinh mệnh.
Đội trưởng Nghiêm Thạc mắt thấy đồng đội của mình ngã xuống trong vũng máu, bi phẫn gào thét nhưng không có cách nào thoát khỏi vòng vây. Chỉ thấy hai mắt hắn trừng lớn, giăng đầy tơ máu
giống như muốn nổ tung, hắn ra sức vung cự kiếm, ý đồ giết chết tên sát
thủ dáng người trẻ con kia nhưng là mỗi lần mở ra được một lỗ hổng thì
lập tức lại bị vây quanh. Bởi vì lấy một dịch bốn, thể lực của Nghiêm
Thạc dần không thể chống đỡ nổi, trên người cũng xuất hiện vài đạo vết
thương.
Đám sát thủ đột kích nhìn qua đã biết là có mưu
tính trước, so với dong binh đoàn tán loạn thì sát thủ hiển nhiên là
phối hợp ăn ý hơn, hơn nữa còn lấy giết người làm mục đích cuối cùng.
“Chủ nhân!” Nam nhân lãnh khốc thoát khỏi dây dưa của sát thủ, trước tiên chạy về phía xe ngựa.
Lúc này, Sở Lạc Lạc từ trong lòng vị bệnh công tử nhảy ra ngoài, linh
hoạt hiện lên bên cạnh nam nhân lãnh khốc, gia nhập cuộc chiến bên
ngoài.
Thấy thế, bệnh công tử khẽ cau mày nói: “Ngươi ra bên ngoài hỗ trợ.”
Nam nhân lãnh khốc nói: “Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ chủ nhân an toàn.”
Bệnh công tử đang muốn quát lớn, không ngờ trên mặt bỗng toát ra những
giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, tay hắn đè chặt vị trí trái tim, sắc mặt
dị thường khó coi, thiếu chút nữa cứ như vậy mà ngất xỉu.
“Lạc Lạc, trở về xe ngựa đi!”
Sở Hiên vừa giải quyết xong một tên sát thủ lại thấy muội muội gia nhập chiến trường không khỏi hô lớn.
Sở Lạc Lạc hai đầu gối khẽ động, linh hoạt tránh thoát một kiếm, thuận
thế vòng đến phía sau người nọ, ở sau lưng đâm một kiếm. Xem ra, kiếm
pháp mà Thanh Diệp truyền thụ phi thường thích hợp với nàng. Nàng nở nụ
cười tươi nói với Sở Hiên: “Không! Ca ca, ta muốn cùng ngươi kề vai
chiến đấu!”
Sở Hiên biết mình không thể thuyết phục muội
muội, khi đối mặt với sát thủ, sát khí trong mắt càng nồng đậm, ra tay
cũng lưu loát hơn.
Lúc này, ma pháp băng nhận và quang đạn
lại một lần nữa làm thành một đường cong trong không khí bay đến, Sở
Hiên tùy ý vung kiếm chắn lại, trên thân kiếm hiện lên hào quang màu
vàng nồng đậm. Dưới chân hắn phảng phất sinh ra gió, khởi động đấu khí,
phá tan kết giới phòng hộ của pháp sư băng ra ngoài, thân thủ nhanh như
thiểm điện*, nhanh chóng vẽ trên cổ ba tên pháp sư một đạo vết máu, nhất thời, tình thế nhanh chóng nghịch chuyển. (Thiểm điện: sấm sét)
Nghiêm Thạc thấy thế, lập tức hô lên với tên ma pháp sư đang ở xa sử
dụng ma pháp công kích: “Tập trung thi triển ma pháp phòng hộ và phản ma pháp đối với Lâm Hiên!”
Không ai có thể nghĩ tới, một cái
thiếu nhiên mười bảy, mười tám tuổi lại có thể là một Sơ Cấp Kiếm Sư. Sở Hiên rất nhanh chóng tiến sát vòng vây của quân địch, ma pháp sư của
dong binh đoàn không ngừng thi triển ma pháp phòng hộ và phản ma pháp ở
trên người hắn. Trong nhất thời, đội hình quân địch đại loạn, không đến
một khắc, Sở Hiên đã liên tiếp đâm chết vài tên sát thủ, đối phương liên tiếp thất bại.
Đám sát thủ đã xông vào bên trong dong binh đoàn cảm thấy không ổn, lập tức tập trung đánh về phía xe ngựa. Thủ hộ ở bên cạnh xe ngựa là nam tử lãnh khốc, đôi chân thon dài đạp xuống mặt
đất, cả thân hình lập tức theo đà bay lên không, đồng thời đưa tay rút
ra trường kiếm. Đó là một thanh trường kiếm màu đen, tỏa ra hàn khí,
nhìn qua đã biết là đã trải qua cải tạo bằng ma lực. Vung tay một cái,
vô số đầu người đã bị hắn chặt xuống.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Sở Hiên và tên nam nhân lãnh khốc, ai cũng
không để ý tới thiếu niên sắc mặt vàng như nến trên chiến trường.
Đối mặt với sát thủ, trên mặt Sở Lạc Lạc thế nhưng lại không nhìn ra
một tia biểu tình nào, trong đôi mắt màu hổ phách là tự ca tự đại hư vô, tựa như mạng người đối với nàng chỉ như một con kiến khiến cho khi ánh
mắt ác độc của sát thủ tiếp xúc với ánh mắt của Sở Lạc Lạc trong lòng
cũng không tự chủ được mà ngẩn ra.
Ha ha…
Nếu như không có ai chú ý đến nàng như vậy, nàng liền quang minh chính đại sử dụng di động ma pháp.
Chỉ chốc lát sau, đám sát thủ ở xung quanh Sở Lạc Lạc đều bị một kích
mà ngã xuống, bọn họ đều là chết không nhắm mắt, trong mắt đều tràn ngập kinh ngạc, không thể tin.
Trừ bỏ một hai người nhân lúc
hỗn loạn chạy trốn ra, đám sát thủ còn lại đều bị tiêu diệt, nhưng là
thành viên của dong binh đoàn cũng chết quá nửa, ngay cả đội trưởng
Nghiêm Thạc cũng bị trọng thương. Nếu không phải bên trong đội ngũ xuất
hiện một cái Sơ Cấp Kiếm Sư trẻ tuổi hơn nữa cố chủ kia còn có một hộ vệ võ công cao cường hỗ trợ thì chỉ sợ trận chiến này thương vong càng
thảm thiết hơn.
Trận chiến thảm khốc cuối cùng đã xong, lúc này, thiếu niên tóc vàng đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, trên người
hắn dính dầy vết máu, từ tên người của hắn tản mát ra một loại khí chất
khác với thường ngày, ở trong mắt của mọi người, hắn tựa như một chiến
thần (Sở ca ca hảo soái a >_
Hắn dỡ bỏ sát khí trên người, ánh mắt hướng tới bên trong đám người tìm kiếm, sau đó gương mặt đằng đằng sát khí bỗng nhiên toát ra một cái nụ
cười thật tươi, ánh mắt của hắn tràn ngập nhu tình. Mọi người tò mò nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt vàng như nến.
dáng người trác tuyệt đứng đó.
Bởi vì thương vong tương đối lớn, đội trưởng Nghiêm Thạc còn bị trọng thương cho nên hắn đem quyền
chỉ huy dong binh đoàn giao cho cái vị Sơ Cấp Kiếm Sư trẻ tuổi kia.
Mà Sở Hiên giống như trời sinh đã có khả năng lãnh đạo, sau khi hắn
tiếp nhận quyền chỉ huy xong, an bài trị liệu và một lần nữa phân công
lại mọi người đâu vào đấy. Mà bên phía cố chủ lại đều là phụ nhân kia
ra chỉ thị, vị quý công tử kia luôn luôn ở trên xe ngựa, vẫn chưa lộ
diện. Dong binh đoàn tim một địa phương mai táng thi thể của đồng đội,
trước khi màn đêm buông xuống tìm được một chỗ hạ trại nghỉ ngơi.
Trên xe ngựa hoa lệ.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta đi theo giờ giấc, lộ tuyến
ngươi chỉ thị vì sao vẫn gặp phải sát thủ?” Ánh mắt sắc bén của nam tử
lãnh khốc nhìn về phía phụ nhân, thấp giọng quát.
Nếu như không phải chủ nhân miễn cưỡng chính mình sử dụng đao pháp kia thì chú cũng sẽ không phát tác sớm.
“Hừ! Ngươi là đang nghi ngờ năng lực bói toán của ta sao?” Phụ nhân không chút khách khí trả lời.
“Đêm hôm qua ta đã nói rất nhiều lần, chủ nhân nhà ngươi nhất định phải trải qua kiếp nạn này. Bằng không hắn sẽ bỏ lỡ vị quý nhân kia. Nếu
không phải sư phụ của ngươi ra mặt mời ta xuống núi thì ta cần gì phải
tới nơi này chứ!”
Nói xong, phụ nhân không để ý đến vị nam
tử lãnh khốc kia, nàng lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ hoa lệ,
bên trên có khắc đồ án hình ngôi sao sáu cánh, bên trong hòm là một viên đá thủy tinh màu đen. Nàng cẩn thận đem viên đá thủy tinh đen đặt lên
trên ngực quý công tử, viên đá lập tức dán vào trên ngực bệnh công tử.
Hô hấp dồn dập của hắn từ từ bình ổn lại, những giọt mồ hôi lớn cũng
chậm rãi biến mất.
Lãnh khốc nam tử không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác, hắn gắt gao nắm chặt hai đấm.
Viên thủy tinh đen kia rõ ràng là tà vật mang điềm xấu thế nhưng chủ
nhân của hắn lại chỉ có thể dùng nó để ức chế Ác Ma Chú trên người. Mấy
tháng nay, bọn họ đã trải qua vài phen bị đuổi giết, đến tột cùng phải
đợi tới khi nào mới có thể gặp được vị quý nhân có thể giải được Ác Ma
Chú kia.