Sau khi Sở Hiên rời
khỏi khách sạn liền đi thẳng đến phủ thành chủ, khi hắn ngang nhiên đứng trước cửa lớn, thủ vệ canh cửa thậm chí còn không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là người mà sứ giả muốn tìm sao? Cư nhiên lại dám can đảm tự mình dâng tới cửa, còn là một bộ dáng khí vũ hiên ngang.
Vì thế, trong ánh mắt cảnh giác và kinh ngạc của hai tên thủ vệ, Sở Hiên hiên ngang ưỡn ngực đi vào phủ thành chủ, bọn thủ vệ nhất thời cũng
không dám tấn công.
Tối nay, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao.
Lúc này, Sở Hiên đang ở trong một gian phòng lịch sự tao nhã trong phủ
thành chủ, mặt hắn hướng vào bên trong, tay khoanh trước ngực, nhàn nhã
đứng. Từ khi bước vào phủ thành chủ hắn liền bỏ vũ khí xuống, nhưng
không có một thủ vệ nào dám bất kính đối với hắn. Vì vậy, thiếu niên
không rõ thân phận này chính là người mà sứ giả đến từ hoàng thành muốn
tìm.
Nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, Sở
Hiên quay đầu, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ thong dong đi tới.
Nhưng là ngay tại thời điểm khi hắn bước vào phòng bỗng nhiên cảm nhận
được một cỗ áp lực vô hình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang
phóng ra áp lực kia, trong mắt có chút không thể tin cũng có vài phần
thưởng thức.
“Lãnh Tiêu Nhiên đâu?” Sở Hiên mắt lạnh nhìn người vừa tới, sứ giả đến từ hoàng thành.
Câu hỏi của Sở Hiên làm cho hắn sửng sốt, ngay cả lời vốn dĩ muốn nói
cúng phải nuốt xuống. Từ lúc hắn biết tin Sở Hiên một mình đi vào phủ
thành chủ đã nghĩ rằng người này quả nhiên có chút gan dạ, sáng suốt.
Chủ nhân coi trong hắn như thế, đương nhiên hắn cũng có chỗ hơn người.
Bất quá, hắn vẫn phải thử xem, Sở Hiên có đáng để cho Lãnh gia nguyện ý trung thành hay khồng, vì thế, hắn cố khí khoan thai đến chậm. Nhưng là hắn không nghĩ đến, trên mặt Sở Hiên lại không nhìn ra một điểm gấp gáp nào, cũng không có một chút kích động. Ngược lại còn đảo khách thành
chủ, cho hắn một cái ra oai phủ đầu. Hắn cười kẽ một tiếng, che dấu sự
mất tự nhiên của mình, nói: “Tại hạ là Lãnh Nghị, thế tử quả nhiên trí
tuệ hơn người, ngài vì sao lại biết ta không phải người của Sở Vương?”
Sở Hiên hừ lạnh một tiễng: “Sở Vương gia hiện nay Sở Hàn chỉ biết đùa
giỡn chút âm mưu quỷ kế, mưu quyền đoạt lợi. Địa vị của Sở Vương phủ ở
Thiên Kỳ quốc đã không còn lớn mạnh như trước. Lấy dã tâm của Lãnh Tiêu
Nhiên, lại có thể để ta dễ dàng chịu chết sao?”
Lời này vừa nói ra, Lãnh Nghị không khỏi cẩn thận đánh giá lại vị thiếu niên trước
mặt. Không nghĩ tới, một thiếu niên còn trẻ như vậy lại có tâm tư như
vậy, quả nhiên người mà chủ tử lựa chọn. Trong giọng nói của hắn lập tức thiếu đi khinh thị vốn có: “Trước khi tại hạ đến Vân Quy thành chủ nhân từng nói hết thảy xem biểu hiện của thế tử.”
Sở Hiên
nhướng mày nói: “Vậy sao? Ý của ngươi là Lãnh Tiêu Nhiên không có đến
đây, ta vốn tưởng rằng với tính cách của hắn nhất định sẽ phải tự mình
thu hoạch thành quả.”
Ban đêm, Vân Quy thành một mảnh yên
tĩnh, bời vì hai ngày nay sự kiên thực tâm ma huyên náo cho nên khi màn
đêm vừa buông xuống dân chúng trong thành liền đóng chặt cửa nhà.
Dưới sự che giấu của bóng đêm, hai đạo bóng dáng cách nhau không xa yên lặng nhảy qua các nóc nhàn dân, nhẹ nhàng tiến đến phủ của thành chủ
Vân Quy thành- Tống Nhân.
Sở Lạc Lạc từng nghĩ cần phải tìm Sở Hiên trước nhưng là phủ thành chủ lướn như vậy, cũng không biết bắt
đầu tìm từ đâu. Cầm tặc trước cầm vương*, chỉ cần bắt được cái tên thành chủ kia thì còn sợ gì không cứu được Sở Hiên. Hạ quyết tâm, nàng và
Lãnh Nguyệt xông vào trung tâm phủ thành chủ. (Cầm tặc trước cầm vương:
Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu)
Nhưng mà, phủ thành chủ cư nhiên lại không có một bóng người.
“Đúng rồi! Tỷ tỷ, cái người xấu kia còn có một cái mặt thất, ở bên
kia…” Nhắc tới Tống Nhân, Lãnh Nguyệt dường như nhớ lại những ngày phải
chịu đói, trên gương mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ tràn đầy oán hận.
Nói là mật thất, thực ra cũng chỉ là con đường nhỏ đơn sơ ẩn sau một
bức họa bên trong thư phòng mà thôi, thật sự là không sáng tạo.
Thoải mái né tránh quan binh tuần tra, Sở Lạc Lạc và Lãnh Nguyệt che
dấu hơi thở của mình nhẹ nhàng tiến vào thư phòng, phía sau bức họa kia, thanh âm đứt quãng truyền đến.
Đại khái là thành chủ Tống
Nhân không nghĩ tới có người lại dám to gan đến phủ của mình tra xét cho nên ngay cả ma pháp cách âm cũng chưa bố trí.
Sở Lạc Lạc
tiến sát lại gần bức họa kia, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở nhìn xem,
trong mật thất có hai người, một người ngồi, một người đứng.
Người ngồi hiển nhiên chính là thành chủ Tống Nhân, bộ dạng của hắn
cũng khá là đoan chính, ngũ quan nhã nhặn thanh tú, sắc mặt hơi tái
nhợt, ánh mắt tuy không lớn nhưng cũng rất có thần, làm cho người ta có
cảm giác hắn chính là một thư sinh văn nhược, chỉ là lúc này, hai tròng
mắt của hắn lại lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Một người khác đứng ở một bên, vẻ mặt rất cung kính, thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng nịnh nọt.
Sở Lạc Lạc nheo mắt thấy người này rõ người này chính tà tên râu xồm ban ngày đã dẫn người kiểm tra khách sạn.
Thành chủ Tống Nhân tùy ý ngồi trên ghế, cả người thả lỏng, móng tay gõ gõ tay vị theo một tiết tấu. Móng tay thật dài gõ xong, gương mặt tú
nhã* của hắn liền lộ ra một tia cười tàn nhẫn: “Ha ha… Ngày hôm qua
không có xảy ra án mạng cái này chứng tỏ rằng Linh Hào cũng không tím
được đồ ăn, ngươi chút nữa đi vào đại lao đem hai tên phạm nhân ra.” (Tú nhã = thanh tú + nhã nhặn)
“Đại nhân, nhưng mà tử tù đều đã dùng hết, còn lại… Hơn nữa sứ giả hoàng thành còn ở đây, chỉ sợ…”
“Cái tên ngu ngốc này! Điều này cũng phải để ta dạy sao? Đến lúc đó tùy tiên bịa đặt một cái tội danh không phải là xong sao! Mục đích của sứ
giả đến từ hoàng thành là cái thiếu niên kia, sẽ khong quản nhiều như
vậy!”
“Dạ dạ da, đại nhân anh minh!”
“Sau khi
tìm được Linh Hào thì hảo hảo dỗ hắn trở về, sau đó, hừ! Ta nhất định
phải giáo huấn hắn thật tốt, cho hắn biết hậu quả của việc không nghe
lời!”
Hai cái tên đạo mạo xưng là quan phụ mẫu này, quả
thực không bằng cầm thú. Sở Lạc Lạc yêu thương sờ đầu Lãnh Nguyệt, Lãnh
Nguyệt vốn tràn đầy tức giận, hai mắt đỏ sẫm liền bình tĩnh lại. Một đứa trẻ đơn thuần như vậy lại bị biến thành một ác ma xem tim người là đồ
ăn, nếu như để cho bọn họ dễ dàng chết đi chính là quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Bên trong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, lời nói lần này lại khiến cho Sở Lạc Lạc có hứng thú rất lớn.
“Đại nhân, Linh Hào này ngày càng khó khống chế, cái ma pháp trận kia còn có thể xuất hiện thứ mới hay không?”
“Aizz, cũng không biết là làm sai chỗ nào, rõ ràng là làm theo như cuốn da dê kia… Ngoại trừ Linh Hào có chút tác dụng ra, còn lại đều là một
ít ma vật cấp thấp. Hoàn toàn không có tác dụng gì.”
Thần
sắc của Tống Nhân có chút tiếc nuối, tuy rằng hắn luôn âm thầm tu luyện
hắc ma pháp nhưng tóm lại vẫn là một tên gà mờ. Một năm trước, hắn theo
cuốn da dê thần bí kia làm ra được một cái ma pháp trận, sau khi niệm
chú ngữ xong trong trận liền xuất hiện một đứa bé mắt đỏ, trong vòng nửa năm, đứa trẻ này lại lấy tốc độ chóng mặt trưởng thành thành một cái
thiếu niên. Trên người thiếu niên tản ra hơi thở hắc ám, còn có ma lực
kinh người. Hắn nghĩ ra một biện pháp chính là dạy cho thiếu niên này ăn tim người, như vậy khi thiếu niên đói khát, hắn sẽ đem thiếu niên thả ở nơi có người hắn muốn giết. Mượn tay thiếu niên này hắn đã loại trừ
được không ít kẻ không phục tùng hắn, mấy tháng qua dều rất thuận lợi,
không nghĩ tới lần này thiếu niên kia lại dám không trở lại.
Hừ! Chỉ cần bắt được Linh Hào về, hắn sẽ có biện pháp tra tấn, bởi vì
lúc ma vật kia còn chưa lướn lên hắn đã dùng ma thuật thi hạ một loại
khế ước, cho nên Linh Hào căn bản không thể nào gây thương tổn cho hắn.
Sứ giả đến từ hoàng thành? Ma pháp trận? Cuốn da dê?
Nghe được tin tức mấu chốt, tâm niệm Sở Lạc Lạc vừa chuyển, lôi kéo Lãnh Nguyệt rời khỏi mật thất.