Sóng mắt Sở Lạc Lạc
lưu chuyển, lộ ra nụ cười sáng lạn, nói: "Muốn nhìn thấy bí mật thực sự
của Tường Phượng? Các vị! Mời theo ta ra ngoài!"
Nói xong,
nàng đi thẳng ra ngoài điện, không biết có phải do khí thế khiếp người
của mà nàng phát ra hay không mà hai binh binh cầm đao ở cửa điện lại
không hề chặn nàng lại.
Bước đi của nàng, chậm rãi, thong dong, không có một chút vội vàng, cũng không hề kích động.
Khi nàng đi đến quảng trường rộng lớn, xoay người, nhìn về phía mọi
người còn đang đứng trên bậc thang. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt tò mò,
đều quên những gì nàng vừa nói ra chính là cực kì vô lễ với hoàng tộc.
"Mọi người cứ đứng ở đó nhìn cũng được, tới gần quá, ta lo sẽ khiến cho mọi người hoảng sợ." Sở Lạc Lạc thản nhiên nói, đèn đuốc xung quanh
được thắp lên, sáng như ban ngày, mà cô gái đứng chính giữa quảng trường hiển nhiên là trở thành tiêu điểm mà mọi người chú ý tới.
"Hoàng Thượng, nàng rõ ràng là nói hươu nói vượn để mê hoặc mọi người!"
Sở Hàn nói, ông ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng Tường Phượng nhân chủ,
đúng là một màn đã xuất hiện khi Sở Hiên đeo nhẫn.
Tường
Phượng lựa chọn Sở Hiên làm cho ông ta vô cùng tức giận nhưng mà trong
lòng ông ta cũng biết sự thật là Tường Phượng đã nhân Sở Hiên là chủ
nhân.
"Vừa rồi nàng cũng nói là nàng biết pháp thuật, lúc này, chỉ sợ là lại muốn dùng ảo thuật để mê hoặc chúng ta."
"Ha ha ha... Sở Hàn!" Sở Lạc Lạc cười to, lớn tiếng gọi tên Sở Hàn, mọi tiếng bàn tán xôn xao đều dừng lại.
Bỗng nhiên, nàng hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn kĩ bên trong nụ cười còn có vài phần gian xảo.
Chỉ là lúc nàng những người trên bậc thang kia không thể nhìn thấy ý
cười gian xảo kia, chỉ thất cô gái quang minh lỗi lạc đứng trong gió.
"Xem ra lá gan của ngươi thực không nhỏ, như vậy, ta mời ngươi đến gần
quan sát." Sở Lạc Lạc nói: "Nếu có nửa phần giả dối, tùy ngươi xử trí!"
"Hoàng thượng, vì an toàn của người, xin cử một đội nhân mã theo thần
tiến lại gần." Sở Hàn cúi gập lưng, trong ánh mắt thâm trầm là vẻ lo
lắng, khóe miệng nhếch lên ý cười khi thực hiện được kế hoạch.
"Chuẩn tấu." Mộ Dung Dị nói.
Mộ Dung Liên lo lắng Sở Hàn sẽ làm hại Sở Lạc Lạc, vốn muốn ngăn cản
nhưng mà Mộ Dung Dị lại nhìn hắn nói: "Nếu như vẫn không xuất hiện dấu
hiệu gì thì nàng chính là phạm tội khi quân."
Mà Sở Hiên, đã
được Sở Lạc Lạc nói trước đang đứng ở vị trí bậc thang dưới cùng. Lúc
này, một đội binh mã lạnh băng đứng ở giữa hai người.
"Nhìn cho kĩ đây!"
Sở Lạc Lạc đeo Tường Phượng vào tay nhưng cũng không xuất hiện hình
chiếu như vừa rồi, nagy cả Sở Hiên cũng cảm thấy khó hiểu, muội muội rốt cục muốn làm gì.
Bỗng nhiên từ trên chiếc nhẫn xuất hiện một quả cầu màu lửa đó sáng rực, mà trung tâm quả cầu có một con chim nhỏ màu đỏ.
Quả cầu chậm rãi bay lên giữa không trung, bống nhiên, quả cầu vỡ tan,
con chim nhỏ bị nhốt bên trong quả cầu bỗng nhiên biến thành một quái
vật to lớn, chỉ hơi vỗ cánh một chút cũng làm cuồng phong nổi lên, thổi
lọan những lớp trang điểm mà các mỹ nhân trên bậc thang đã tỷ mỉ trang
điểm, cũng thổi tắt ngọn đuốc mãi mãi không tắt ở giữa quảng trường.
Trong lòng mọi người ở đây đều bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Sở Lạc Lạc vui vẻ, con vật đang bay
lượn giữa không trung kia tất nhiên là U Phượng, đêm nay vốn dĩ U Phượng không thể theo nàng tới đây, nàng đành phải dấu nó trong ống ta áo rộng thùng thình, không nghĩ tới lại gặp một pháp sư âm thầm giở trò, trong
lúc cấp bách nàng đã nghĩ ra ý tưởng này.
Sở dĩ nàng đi rất
chậm thực ra là vì thương lượng với U Phương xem nên để cho nó xuất hiện như thế nào. Vì thế, nàng dùng một pháp thuật đơn giản, đem U Phượng ở
trong ống tay áo phóng lên không trung, hóa thành nguyên hình trước mặt
bao nhiêu người.
"Chủ nhân, người gọi ta ra có chuyện gì sai
bảo?" U Phượng mở miệng nói, thanh âm của nó từ trên không truyền đến,
trầm thấp, hùng hậu những vẫn chứa đựng sự mê hoặc.
Mọi người đều nhận ra nó chính là U Phượng bên trong hình chiếu vừa xuất hiện ở đại điện.
Nhưng mà, lúc này, không ai dám nói nó là ảo ảnh.
Khi nó nói xong mọi người mới phản ứng lại, vội vàng hô: "Hộ giá!"
Vẻ mặt Sở Hiên lúc này rất kinh ngạc, nếu hắn không phải là chủ nhân
của Tường Phượng thì hắn cũng sẽ tin tưởng muội muội mới thực sự là
người được Tường Phượng chọn lựa. Nhưng mà những thứ này làm sao có thể
xuất hiện, hắn bỗng nhớ tới con chim nhỏ thường xuyên đậu ở đầu vai của
muội muội.
Thì ra là vây!
Mà Sở Hàn, trong một khoảnh khắc khi U Phượng xuất hiện thì khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
"U Phượng..." Sở Lạc Lạc chỉ vào Sở Hàn nói: "Người này dám mạo danh là chủ nhân của Tường Phượng, giết hại đệ đệ giành vương vị, tội ác tày
trời!"
Khi cánh tay mảnh khảnh chỉ về phía Sở Hàn thì đám binh lính đứng giữa bọn họ lập tức tản ra hai bên.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Sở Hàn lẩm bẩm nói, chẳng lẽ
đây mới thực sự là bí mật của Tường Phượng, Sở Huyền lại dám lừa ông!
"Sở Huyền chết tiệt, dám lừa ta! Vương vị này vốn nên thuộc về ta! Ta mới
là con trưởng! Ta mới là người thừa kế của Tường Phượng!"
Thanh âm của U Phượng lại truyền đến, giận dữ nói: "Kẻ thấp kém thế kia cũng dám giả mạo làm chủ nhân của ta sao!"
Tất cả những điều này vô cùng rung động, đã vượt ra ngoài kế hoạch của Sở Hàn.
Sóng âm giận dữ của U Phượng thổi bay ngọc quan trên đầu ông ta, tóc
dài bay tán loạn, đám binh lính đã lui ra, Sở Hàn giống như đã bị dọa
đến ngốc đi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tình hình này mọi người ở đây đều thấy rõ được ai nói thật ai nói dối.
"Ác tặc, đề mạng cho phụ mẫu của ta!" Sở Hiên giận dữ hô to, vọt tới
trước mặt Sở Hàn,một tay nắm lấy cổ áo của ông ta, một tay liên tục đấm
vào trên mặt Sở Hàn.
Dường như mọi sự giận dữ dồn nén trong
bao nhiêu năm qua đều phát tiết ra, hắn đã sớm quên mình phải giữ bình
tĩnh, cũng đã quên hoàn cảnh xung quanh, trong mắt chỉ còn có kẻ thù
trước mặt, một đấm so với một đấm càng dùng sức hơn.
Trên quảng trường yên tĩnh quanh quẩn tiếng xương cốt va chạm.
Gương mặt Sở Hàn lúc này đã biến đổi, nhìn bộ dáng giận dữ thị huyết
không khống chế được của Sở Hiên, Sở Lạc Lạc lắp bắp kinh hãi!
Lại một đấm nữa, cánh tay vung lên giữa không trung thì một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay mạnh mẽ kia.
"Ca ca... Dừng lại đi, ông ta đã chết rồi."
Một khắc khi cánh tay nhỏ bé kia ôm lấy tay mình, Sở Hiên mới tỉnh táo
lại, hắn nhìn Sở Hàn lúc này đã biến dạng mới phát hiện ra người đã bị
mình đánh chết.
Tay, buông cổ áo của Sở Hàn ra, thi thể của Sở Hàn giống như con rối bị đứt dây, rơi xuống đất.
"Phụ thân, mẫu thân... Con rốt cục cũng báo thù được cho hai người!"
Sở Hiên bỗng lớn tiếng khóc rống lên, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu ngẩng lên bầu trời đêm, la to!
Sở Lạc Lạc cũng quỳ gối ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, mọi chuyện kết thúc rồi..."
"Đứng lại!"
Khi mọi người ở đây đều bị biến hóa liên tiếp này làm cho kinh ngạc không thôi thì một thanh âm trong trẻo hô lên.
Người vừa nói là Tam hoàng tử Mộ Dung Liên, mà người hắn bảo đứng lại
chính là tên pháp sư che mặt thừa dịp mọi người không chú ý muốn trốn
đi.
Tuy rằng Mộ Dung Liên chú ý tình hình bên dưới nhưng mà khóe mắt của hắn vẫn luôn để ý tên pháp sư kia.
"Liên nhi. đại pháp sư là người của bản cung." Hoàng hậu Trương Thị nói: "Hắn chỉ là muốn trở về đứng phía sau ta."
Đôi mắt sắc lạnh của Mộ Dung Liên lẳng lặng nhìn bà ta, nói: "Hắn ta
vừa rồi sử dụng ảo thuật ở đại điện, giúp đỡ Sở Hàn, hắn rõ ràng là
người của ác tặc kia."
Pháp sư che mặt kia thấy mình đã trở
thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nhất thời không dám có động tĩnh
gì, cố trấn tĩnh nói: "Tam hoàng tử, kia chỉ là hiểu lầm mà thôi, tại hạ không có sử dụng ảo thuật, chỉ sợ là vị cô nương kia đã nhìn nhầm rồi."
Mộ Dung Liên biết rõ tên pháp sư che mặt này chính là người đã hạ Thiêu Hồn Chú lên người mẫu thân của hắn, sao có thể để tên kia dễ dàng rời
đi nhưng mà người này xảo ngôn bao biện, Mộ Dung Liên lại không thể nắm
được chứng cứ.
"Mọi người mau tránh xa ra! Người kia là vong
linh pháp sư!" Sở Lạc Lạc bỗng nhiên đứng dậy thân pháp cực kì nhanh,
nháy mắt đã phi thân tới.
Ngay vào lúc nàng hô lên bốn chữ
"Vong linh pháp sư" thì mọi người xung quanh lập tức tản ra, cách xa tên pháp sư che mặt kia.
Ở Thánh Vân đại lục, đối với người bình
thường thì vong linh pháp sư cực kì đáng sợ! Bằng không năm đó Sở Lạc
Lạc cũng không đến nỗi bị trục xuất khỏi học viện, rơi vào kết cục phải
quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc.
Bộ pháp của Sở Lạc Lạc không hề
dừng lại, bọn thị vệ cũng chỉ canh giữ ở bên cạnh Hoàng đế, cũng không
tiến lên ngăn cản bộ pháp của nàng.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Lạc Lạc phi thân tới, trên tay phải của nàng xuất hiện một quả cầu màu
trắng sáng chói mắt, dường như chiếu sáng toàn bộ đêm đen.
"Thánh Quang Vạn Trượng..."
Vào thời khắc sinh tử, con người thường thường sẽ làm ra những phản ứng bản năng chân thực nhất nhưng mà có những phản ứng của một số người sẽ
là một loại sai lầm.
Khi pháp sư che mặt nhìn thấy quang minh ma pháp thì theo phản xạ, hắn sử dụng vong linh ma pháp để ứng phó.
Quang và ám giao nhau, khi hai quả cầu đều tiêu tán thì không gian đã
tối đen trở lại. Khi tên pháp sư che mặt nhìn thấy ý cười mơ hồ trên
khóe miệng Sở Lạc Lạc thì hắn ta mới phát hiện ta mình bị lừa!
"A..." Thấy ma pháp thuộc hệ vong linh, trong đám người đã có người thét chói tai.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Liên tới gần Hoàng hậu Trương Thị nói: "Ngươi vừa mới nói vong linh pháp sư này là người của ngươi!"
Đôi mắt đen sắc tựa như đao dường như đang lăng trì bà. Hoàng hậu bị
ánh mắt nhưng vậy nhìn chằm chằm thì giật mình đến nỗi quên mất nên phản bác như thế nào.
"Mà mẫu phi của ta, đúng là vì trúng nguyền rủa của vong linh ma pháp mà chết..."
Trên gương mặt của Mộ Dung Dị đã tràn ngập sự giận dữ, quát: "Trương thị, ngươi còn gì để nói?!"
Uy nghi của đế vương khiến cho Trương thị không khỏi quỳ rạp xuống đất, đôi môi run run không nói lên lời.
"Ha ha ha... Mẫu hậu, người cần gì phải sợ ông ta."
Mộ Dung Du cười to nói, trong mắt để lộ tâm tư của hắn.
Sau khi hắn ra hiệu một cái, những thị vệ vừa rồi còn trung thành tận
tâm cư nhiên lại đem vũ khí chĩa về phía đế vương của bọn họ.
"Ngươi, muốn làm gì?" Mộ Dung Dị nhìn đứa con lớn của ông, miệng gằn từng chữ nói ra.
Đối mặt với Mộ Dung Dị cả người phát ra khí thế đế vương, trong lòng Mộ Dung Du cũng có chút run sợ, nhưng mà tất cả đã nằm trong sự khống chế
của hắn, hắn làm sao có thể sợ hãi đây.
"Ha ha ha... Muốn làm
gì? Tam hoàng tử của Thiên Kì Quốc mưu đồ soán vị, Đại hoàng tử Mộ Dung
Du cứu giá chậm trễ, đế vương băng hà, Mộ Dung Du chính tay đâm chết tặc tử giết hại cha mình..." Mộ Dung Du cười nói.
"Ngươi rốt cục
cũng nói ra những lời thật lòng." Mộ Dung Dị thở dài một tiếng, nói:
"Nhưng là, làm sao ngươi có thể xác định bọn họ chính là người của ngươi đây?"
Nghe vậy, thân thể Mộ Dung Du cứng đờ bởi vì những thanh kiếm vốn chĩa vào Mộ Dung Dị giờ đây đang chỉ vào hắn!
"Không thể nào! Sao có thể như vậy!"
"Tại sao lại không thể?" Mộ Dung Liên nói: "Người của ngươi đã sớm bị bắt giữ, cũng đã khai ra kế hoạch của ngươi."
Mà những thị vệ này đúng là vũ khí mà mẫu phi trước khi chết đã lưu lại cho hắn, là thân tín người mang từ Minh Nguyệt Quốc đến, Long Ẩn sĩ!
Nhìn thấy con trai bị kiếm chĩa vào, Trương thị không cam lòng hô to: "Ám Ảnh, nhanh tới cứu ta!"
Ám Ảnh đúng là tên pháp sư che mặt kia , cũng là người dung nhất có thể cứu mẹ con Trương thị lúc này. Hắn vốn tưởng ràng cô nương này là quang minh pháp sư nhưng mà sau khi giao chiến hơn mười chiêu, hắn mới phát
hiện ra cô gái này sử dụng được tất cả các hệ ma pháp, hơn nữa chuyển
đổi giữa các hệ vô cùng liền mạch. Tuy rằng hắn ta đã đạt tới tu vi Ma
đạo sư thì cũng khó mà kết thúc nhanh được.
Sau khi nghe thấy tiếng cầu cứu, hắn hơi phân tâm một chút, thiếu chút nữa bị cô nương kia làm bị thương.
Việc đã đến nước này!
Ám Ảnh bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi ra, trên người của hắn quanh
quẩn một đám sương khói màu trắng, khí thế cường đại phát ra từ trên
người hắn.
Sở Lạc Lạc vội vàng lùi về phía sau tránh né, từng
tia sáng màu xám giống như những mũi tên sắc bén bắn ra từ cơ thể của
hắn, bất kì ai cũng không thể tới gần hắn.
U Phượng trên không trung phát ra tiếng gầm rú, đang muốn hành động thì nghe thấy Sở Lạc
Lạc quát một tiếng: "Tất cả đứng yên tại chỗ, không nên cử động..."
Mọi người ở đây đều khiếp sợ và kinh ngạc, bên trong bóng đêm bỗng xuất hiện vô số khô lâu màu lục lấp lánh.
Hắn đúng là sử dụng cấm thuật để triệu hồi hung linh!
"Các con thân yêu, đến lượt các con ra tay rồi!" Sở Lạc Lạc cũng cắn
ngón tay, đem máu tươi và ma lực của mình thả vào bên trong bình thủy
tinh vẫn đeo bên hông.
Quân đoàn vong linh giáp bạc xuất hiện, mọi người vỗn đang kinh hãi thét lên giờ đây bắt đầu cảm thấy co hy vọng.
Quân đội hung linh và quân đoàn vong linh giáp bạc, đánh lấn vào nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Thời điểm quân đoàn vong linh xuất hiện, Ám Ảnh cũng không khỏi kinh
ngạc, cô gái này không phải trả giá gì, cũng không thấy nàng sử dụng
thuật triệu hồi, làm sao có thể triệu hồi ra quân đoàn này.
Thực ra hắn không biết những vong linh này đều là Cổ Vân Lạc thu thập
nhiều năm ở Huyết Sắc Chi Lâm, cũng đã thực hiện phép thuật để cải tạo
qua, không giống như hắn phải trả giá đắt, tự tổn hại thân thể để triệu
hồi tử thế giới hắc ám ra.
Tuy rằng quân đoàn vong linh này
không thể hung mãnh bằng hung linh thế nhưng sau này được thuốc của Vân
Khuynh cải tạo, lại có thêm giáp bạc cho nên vẫn có thể liều mạng cùng
hung linh được!
Ngay vào lúc Ám Ảnh đổ mồ hôi lạnh vì tình
hình chiến đấu thì không gian trước mặt hắn bỗng nhiên văn vẹo, một cô
gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn đang định hành động
thì phát hiện ra mình nhất thời không thể nhúc nhích.
Tuy rằng hiệu quả của Công Kích Tinh Thần chỉ có một giây nhưng mà trong một
giây này ngón tay của Sở Lạc Lạc Lạc đã chạm đến mi tâm của hắn.
"A..." Ám Ảnh phát ra tiếng thét thê lương, trong mắt cũng mất đi sức sống vốn có.
Chỉ có Sở Lạc Lạc và viên thủy tinh đen trong ngực nàng biết rõ linh
hồn của hắn đã bị Sở Lạc Lạc kéo ra khỏi thân thể. Kia cũng là một loại
Công Kích Tinh Thần, là chỗ tinh túy, Linh Hồn Diệt!
Sở Lạc
Lạc tùy tiện quăng một cái, linh hồn như hư ảnh kia bị ném đến chỗ quân
đoàn vong linh. Linh hồn của Ám Ảnh tất nhiên là lập tức bị cắn xé...
Mà những vong linh ăn được linh hồn của hắn cũng có thêm năng lực, giáp bạc càng chói lóa hơn!
Mất đi ma lực của vong linh pháp sư, quân đội hung linh rất nhanh đã bị tiêu diệt.