Sở Lạc Lạc nằm trên giường, trắn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Sở Hiên, cái đứa nhỏ kia không ngờ tâm tư lại thâm trầm như vậy, nếu như trưởng thành vậy sẽ như thế nào!
Về thân thế, Sở Hiên không muốn cho nàng biết nhiều, nàng cũng không
nghĩ sẽ tìm hiểu bởi vì trực giác nói cho Sở Lạc Lạc rằng, biết được
nhiều chuyện đối với nàng mà nói không phải chuyện tốt.
Nguyên nhân làm cho nàng không thể đi vào giấc ngủ chính là chuyện tình tối nay nàng đã thấy, kiếm sĩ tu luyện.
Biết được Sở Hiên ở chỗ Thanh Diệp học tập kiếm pháp và đấu khí, Sở Lạc Lạc trong lòng có chút hưng phấn. Kiếp trước nàng chuyên tu ma pháp,
Lạc Lạc biết thân thể yếu ớt luôn là điểm yếu của ma pháp sư.
Sau khi trọng sinh lại nhập vào cái thân thể như vậy, chỉ dựa vào ma
lực và dược vật hoàn toàn không thể cải tạo khối thân thể này. Hơn nữa
dựa vào thuốc ma pháp cũng phải điều dưỡng thật lâu mới có thể khỏe mạnh hơn, nàng không có biện pháp đành phải từ từ điều dưỡng! Thế nhưng hiện tại không giống, nếu như được một Cao Cấp Kiếm Sư chỉ điểm học tập kiếm thuật cùng đấu khí, kết hợp với ma lực và dược vật, vậy việc đem thể
chất hoàn toàn thay đổi có tỉ lệ thành công rất cao. Đối với nàng mà
nói, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt.
Sở Lạc Lạc đột nhiên
nhớ tới thời điểm nghiên cứu ma pháp lúc trước từng có một cái ý tưởng
hoang đường. Dùng ma lực nguyên tố để mở rộng kinh mạch toàn thân. [Kinh mạch là lọ, tức là nơi để chứa đựng ma pháp nguyên tố. Vốn dĩ kinh mạch rộng hay hẹp là từ khi sinh ra hoặc là do ngày sau tu luyện thân thể
quyết định.]
Nàng nhãn tình sáng lên, lập tức nhíu mày,
phương pháp này chưa từng được thử nghiệm qua, nàng cũng chỉ căn cứ vào
lý thuyết mà lớn mật nghĩ ra thôi, rất nhiều phương diện nghiên cứu còn
không hoàn thiện. Tuy rằng nàng đối với lực khống chế ma pháp của mình
rất tự tin, hơn nữa đối với kinh mạch trên cơ thể cho dù nhắm mắt cũng
có thể phân biệt rõ ràng, nhưng ai mà biết được có thể xảy ra cái gì
ngoài ý muốn hay không?
Sở Lạc Lạc một đêm chưa ngủ, đầu óc loạn chuyển, suy tư về phương pháp có thể thực hiện được ý tưởng này.
Rốt cục, khi tia sáng hừng đông đầu tiên chiếu xuống, trong mắt Sở Lạc
Lạc dần hiện lên một loại kiên định trước nay chưa từng có.
Đúng vậy! Nếu như đã trọng sinh, chính là ông trời cấp cho nàng một cơ
hội, nàng như thế nào có thể bỏ qua. Nếu như thất bại tệ nhất cũng chỉ
là tử vong mà thôi, dù sao nàng cũng đã chết qua một lần, có gì phải sợ! Nếu như thành công, vậy kia sẽ là phát minh vĩ đại nhất!
Nhưng Sở Lạc Lạc lại ngàn lần không thể đoán được, ở lần đầu tiên nàng
thực tiễn hóa lí luận liền bị bình cảnh* (Này có nghĩa là bị cản trở,
không thể tiến lên được) tất cả là vì vết thương cũ ở trước ngực nàng.
Ban đầu, Sở Lạc Lạc đem một chút ma lực nguyên tố rót vào kinh mạch, đau đớn khi ma lực nguyên tố ở khắp nơi trong kinh mạch va chạm vượt quá dự kiến của nàng, nhưng nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi chịu được. Nhưng
khi ma lực chạy đến chỗ vết thương cũ năm xưa, nhất thời làm cho nàng
đau đến chết đi sống lại, còn ngất xỉu một lần.
Thiên sát! Nàng lại một lần nữa mắng chửi người đã đâm bị thương khối thân thể này!
Sở Lạc Lạc vô cùng thống hận vết thương cũ kia đồng thời cũng vô cùng
ảo não, xem ra nàng đã xem nhẹ trình độ yếu ớt của khối thân thể này.
Lúc này Sở Lạc Lạc nhớ tới ma pháp trì* bên trong Huyết Sắc Chi Lâm.
(Trì nghĩa là cái hồ, cho những ai không nhớ thì đây chính là cái hồ đã
ngâm anh Vân Khuynh đấy ạ)
Nước ma pháp ở nơi đó có thể
tái tạo máu thịt, đối với kinh mạch bị tổn thương của Lạc Lạc cũng có
tác dụng chữa trị. Nhưng là nhìn vào tu vi hiện tại của nàng, không nói
tới đi vào Huyết Sắc Chi Lâm, phỏng chừng chỉ cẩn rời thôn, trên đường
gặp vài kẻ xấu cũng không ứng phó được. Hơn nữa sau khi Vân Khuynh tái
tạo máu thịt nước ma pháp kia cũng mất đi tác dụng, một lần nữa thu thập nguyên liệu chế tạo nước ma pháp là điều không thể, không nói đến đại
bộ phận nguyên liệu đều được lấy từ nơi hung hiểm hơn nữa còn có một số
loại chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Nàng nhớ tới trước khi chết đã nhìn thấy đôi mắt màu vàng, nếu như nàng đoán không sai, đôi
con ngươi kia hẳn là Vân Khuynh, như vậy, thí nghiệm của nàng chắc hẳn
là thành công! Cũng không biết Vân Khuynh hiện tại như thế nào…
Sở Lạc Lạc thở dài, hiên tại cũng không phải lúc nhớ lại truyện cũ, mấu chốt vẫn là hoàn toàn cải tạo thể chất. Lần này nếm thử thất bại làn
cho Sở Lạc Lạc bị đả kích rất lớn, nàng không ngừng trầm tư suy nghĩ,
chẳng lẽ mình lại chỉ có thể đi đến bước này. Đối mặt với mặt trời chói
chang nàng linh quang chợt lóe, đúng rồi! Trị Liệu Thuật là vận dụng
quang nguyên tố, nàng có thể đem quang nguyên tố tinh thuần rót vào kinh mạch ở chỗ đau cũ, như vậy khẳng định có thể tạo được tác dụng chữa
trị.
Dựa vào! Nàng như thế nào lại có thể quên mất điểm này chứ!
Ý thức được sai lầm này nàng bắt đầu thử tụ tập quang nguyên tố lại đem nguyên tố truyền vào kinh mạch toàn thân, mà đại bộ phận đều tập trung ở chỗ vết thương cũ. Ngay tại khi quang nguyên tố tuần hoàn bốn phía khắp kinh mạch, Sở Lạc Lạc cảm thấy tế bào toàn thân đều như đắm chìm trong
ánh nắng ôn hòa, ngay sau đó, mỗi lỗ chân lông trong cơ thể đều được mở
ra. Chất khí đục ngầu theo lỗ chân lông thoát ra ngoài, khi chất khí dần dần biến mất, lỗ chân lông bắt đầu đóng lại. Toàn bộ cơ thể Sở Lạc Lạc
phát ra bạch quang nhu hòa giống như phát ra hơi thở thần thánh.
Đến khi Sở Lạc Lạc mở mắt ra, nàng thấy toàn thân vô cùng thoải mái,
ngay sau đó, nàng muốn tiến hành bước tiếp theo, rót ám nguyên tố vào.
Bởi vì quang nguyên tố thành công chạy trong kinh mạch cho nên Sở Lạc
Lạc đối với việc rót ám nguyên tố vào cũng tràn ngập tin tưởng nhưng mà
trải qua đau đớn lần trước Sở Lạc Lạc cẩn thân đem một lượng ám nguyên
tố cực nhỏ chuyển vào kinh mạch, kết quả so với nàng tưởng còn khả quan
hơn.
Thì ra quang nguyên tố khi chạy trong cơ thể đối với
kinh mạch và các cơ quan khác có tác dụng chữa trị lại xúc tiến quá
trình trao đổi chất của tế bào. Mà ở những nơi có quang nguyên tố lưu
lại liền giống như có một tấm màng bảo vệ mỏng. Khi ám nguyên tố đi vào
kinh mạc tiến hành khuếch trương, nhờ quang nguyên tố bảo hộ mà Sở Lạc
Lạc cơ hồ không hề cảm thấy đau đớn.
Không nghĩ tới tiến
triển thuận lợi như vậy, Sở Lạc Lạc bắt đầu đưa vào một lượng lớn ám
nguyên tố trải rộng khắp kinh mạch. Lực phá hoại của ám nguyên tố bắt
đầu thong thả đem kinh mạch tiến hành mở rộng, cho tới khi Sở Lạc Lạc
cảm thấy đau đớn mới dừng lại bởi vì quang nguyên tố đã bị ám nguyên tố
triệt tiêu hết.
“Lạc Lạc, ta đã trở về!”
Lúc
này, Sở Lạc Lạc nghe được tiếng ca ca, nàng mở hai mắt phát hiện ra đã
là chạng vạng, nàng cảm thấy mình vừa mệt vừa đói, đại khái là do ma lực và thể lực tiêu hao quá độ.
Trải qua mấy tháng mở rộng
kinh mạch, Sở Lạc Lạc đã khống chế vô cùng thành thạo, vốn dĩ cần nửa
ngày mới có thể hoàn thành một lần mở rộng, sau lại ngắn lại chỉ cần vài canh giờ, mà nay nàng có thể trong lúc ngủ mà hoàn thành mở rộng.
Đương nhiên, cải tạo kinh mạch cũng không phải là chỉ có lợi mà không có hại.
Ma pháp sư là thông qua minh tưởng để thu hoạch ma lực cùng tinh thần
lực, thông qua minh tưởng để liên hệ với thiên nhiên, cùng các loại
nguyên tố trao đổi, sau đó đem khí thiên nhiên cùng với lực lượng nguyên tố hấp thu vào bên trong cơ thể, cất giữ ở trong kinh mạch. Nhưng mà Sở Lạc Lạc tiến hành cải tạo kinh mạch cần phải đem ma lực nguyên tố vốn
cố định chứa đựng trong kinh mạch không ngừng tuần hoàn, trong quá trình này bản thân phải sử dụng rất nhiều ma lực.
Ý thức được điểm này, Sở Lạc Lạc quyết định tu luyện thân thể.