Lúc này, có một con
cương thi chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm
chằm vào bụi cỏ, trên khóe miệng là máu tươi của người khác đang chảy
xuống, còn có một chút thịt người dính ở răng nanh.
Tầm mắt
của nó dường như xuyên thấu qua bụi cỏ thấy được hai người còn sống,
nhưng mà nó lại không hề lo lắng, nó dùng tốc độ như người đi bộ bình
thường, từ từ đi đến bụi cỏ.
Người phụ nữ kinh hãi quá độ, sớm đã mềm nhũn ra, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn con cương thi kia ngày càng lại gần bọn họ.
Lúc này, bà bống nhiên cảm thấy ngón tay bị đau, thì ra là đứa con trai trong lòng bà đã cắn.
"Mẫu thân, chạy mau, nó phát hiện ra chúng ta rồi!"
Tiếng kêu của đứa con làm cho bà bừng tỉnh.
Người phụ nữ lập tức đứng dậy, dùng hết sức lực để chạy từ trong bụi cỏ ra, mặc cho những gai nhọn của bụi cỏ cứa vào chân, phá nát ống quần
của bà, thậm chí còn chảy máu. Bà một lòng muốn chạy thoát khỏi địa ngục nhưng không hề biết rằng cương thi rất nhạy cảm với mùi máu. Khi ngửi
được mùi vị ngọt ngào kia, nó lập tức trở nên hưng phấn, tốc độ vốn như
người đi bộ cũng trở thành nhanh như gió.
Cho dù người phụ nữ này dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thì bà cũng không thể nhanh hơn tốc độ của các ma.
"A..." Bà kêu thảm thiết một tiếng, bóng đen phía say đã đè bà gục xuống đất.
Vào giờ phút này, bà cố gắng đẩy đứa con trong lòng ra ngoài: "Con trai, chạy mau! Không cần lo cho mẫu thân!"
"Nương...."
Đứa nhỏ nhìn ma quỷ đang phủ trên lưng mẫu thân, nó run rẩy, bàn tay nắm chặt thanh chùy thủ chỉ còn một nửa.
Nghé mới sinh không sợ cọp, nó vung chùy thủ trong tay lên, đâm về phía ác ma muốn sát hại mẫu thân nó, nhưng mà động tác và sức mạnh của một
đứa trẻ con sao có thể địch lại cương thi.
Chùy thủ trên tay
đứa bé còn chưa đâm tới cương thi thì cương thi đã há to cái miệng như
bể máu của nó ra, răng nanh sắc bén đã sắp cắn vào cần cổ yếu ớt kia.
Nhưng mà, răng nanh còn chưa kịp cắn xuống thì một luồng năng lượng
khác nhanh hơn, đã đánh trúng con cương thi đó. Đó là một luồng sáng
thánh khiết ấm áp, tốc độ của nó còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Đối với cương thi thì đây chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
"Ngao..."
Con cương thi kêu thảm thiết mộ tiếng, giống như là tiếng thét chói tai của con người.
Chùy thủ trên tay đứ bé đã đâm vào lưng của cương thi, máu tươi bắn ra, bởi vì dưới tác dụng của quang minh ma pháp, con cương thi kia đã biến
về một thi thể bình thường.
"Mẫu thân..."
"Con trai, mẫu thân không sao."
Hai mẹ con vừa sống sót qua tai nạn ôm chầm lấy nhau.
"Hai người các ngươi là người duy nhất còn sống sót."
Một nam nhân cưỡi trên con tuấn mã màu trắng, tay cầm pháp trượng đi
tới nói. Người phụ nữ biết người này chính là pháp sư đã cứu hai mẹ con
bà từ miệng cương thi.
Ánh sáng ấm áp kia, bà đã từng nhìn thấy một lần, khi đó người thi triển pháp thuật là một thiếu niên mặc y phục đen.
Nếu không phải nhờ vị thiếu niên kia cứu giúp chỉ sợ con trai của bà đã sớm chết vì bệnh tật.
Vì thế bà không nhịn được hỏi: "Các ngươi là..."
"Chúng ta là tùy tùng của nữ thần Mộng Cơ tôn quý, thành viên của Thánh giáo hội."
"Chỉ cần tín ngưỡng nữ thần Mộng Cơ, tín ngưỡng Thần quang minh thì có
thể được che chở, chúng ta đi khắp nơi tìm kiếm những người còn chưa bị
bóng tối ăn mòn, đáng tiếc đã tới chậm một bước..."
Người phụ
nữ dắt đứa bé, quỳ gối xuống, thành kính nói: "Chúng ta là nạn dân đến
từ Hàn Thủy Thành của Minh Nguyệt Quốc, chúng ta nguyện ý đi theo nữ
thần Mộng Cơ!
Trong vòng một năm xảy ra chiến loạn, Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc đã giao đấu hơn mười trận lớn nhỏ.
Chiến loạn xảy ra, hơi thở tử vong trải đầy khắp các ngóc ngách của hai nước. Nạn dân có một phần được Vân Đô Thành đón nhận, một phần đến bính nguyên Hồng Hoang, nhưng đa số đều đến Thiên Kỳ Quốc.
Hiện tại hoàng đế của Thiên Kì Quốc đúng là Tam hoàng tử năm đó, Mộ Dung Liên.
Hai năm trước, Phượng Lạc quân chúa đào hôn, nghe đồn có liên quan đến
Lãnh gia và Đông Phương gia. Mà sau khi Mộ Dung Liên đăng cơ cũng không
hề gây khó dễ cho Lãnh gia và Đông Phương gia, ngược lại còn vô cùng
trọng dụng Đông Phương Gia và Sở vương Sở Hiên.
Hiện nay thiếu chủ của Đông Phương gia là Đông Phương Ngạo đã trở thành gia chủ. Khi
Đại hoàng tử Mộ Dung Du quá cố cầm quyền thì Đông Phương gia ở Thiên Kì
Quốc đã từng bị hãm hại, nhưng mà hiện tại, Đông Phương gia thậm chí còn đưa phần lớn sản nghiệp chuyển đến Thiên Kỳ Quốc.
Ba tháng trước, Thiên Kì Quốc vốn còn chưa bị ngọn lửa chiến tranh lan tới, cuối cùng cũng bùng nổ chiến tranh.
Nhưng mà, Thiên Kì Quốc cũng không phải là có phân tranh với hai quốc
gia khác mà là phân tranh với một nam nhân đeo mặt nạ đen, tự xưng là
Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc, Mộ Dung Du!
Hắn ta thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, đi đến đâu liền mang theo tử vong và tuyệt vọng tới đó!
Nhưng mà, những người từng gặp qua hắn đều tin tưởng hắn là vương tử từ dưới địa ngục hiện lên để báo thù.
Bởi vì, trên người hắn có khí độ vương giả cùng với hơi thở ôn nhuận.
Người từng may mắn gặp qua Mộ Dung Du đều cảm thấy bọn họ là cùng một
người.
Vì thế, người dân của Thiên Kì Quốc bắt đầu nghi ngờ, trận chiến giành ngôi vị khi xưa có ẩn tình gì không.
Hơn nữa mẹ đẻ của Mộ Dung Du là Trương thị vốn cũng xuất thân từ một
gia tộc có lịch sử xa xưa ở Thiên Kì Quốc, từ khi bà ta qua đời trong
thâm cung thì gia tộc của bà ta cũng từ từ xuống dốc. Vốn là vì Hoàng đế của Thiên Kì Quốc nhân từ, không hạ lệnh tru di người của Trương gia,
nhưng bây giờ, ngược lại, Trương gia lại trở thành những người đầu tiên
tin tưởng Đại hoàng tử Mộ Dung Du là vật hy sinh trong cuộc chiến giành
ngôi vị kia.
Trong lúc nhất thời lời đồn đại bay đầy trờ, đều là những lời tổn hại đến danh dự của Hoàng đế Thiên Kì Quốc Mộ Dung Liên.
Lúc này Mộ Dung Liên đang ngồi trong trướng, cùng trao đổi chiến sự với một vài tướng lĩnh.
"Hoàng thượng, về vấn đề quân lương thì xin ngài không cần lo lắng. Cho dù có tiêu tốn hết gia sản của Đông Phương gia ta thì chúng ta cũng
phải thắng trận này!"
Người nói chuyện có một mái tóc ngắn màu đỏ, trên người mặc khôi giáp đỏ rực, ngạo khí trên người hắn đã lui
bớt, lại đọng lại vài phần thành thục, trưởng thành.
Người này đúng là gia chủ hiện tại của Đông Phương gia, Đông Phương Ngạo!
"Có lời cam đoan của Đông Phương đệ, trẫm đương nhiên là yên tâm!"
Trong mắt của Mộ Dung Liên có tia cảm kích nhưng trong lòng hắn vẫn lo
lắng.
Một đám ma quân này không giống lúc trước, sức mạnh của
chúng kinh người, tuy rằng từ hai năm trước, sau khi Sở vương Sở Hiên
được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân thì hắn đã thống lĩnh bốn mươi
vạn đại quân. Dưới sự huấn luyện của hắn, thực lực của đại quân đã tăng
nhiều, người người đều là chiến sĩ vô cùng anh dũng.
Đối mặt với đám ma quân như thế, sau vài trận chiến, tuy rằng thương vong là hơn mấy vạn người nhưng đại đa số là thắng lợi.
Nhưng mà, một tháng trước, nam tử đeo mặt nạ thống lĩnh ma quân đứng
phía sau đàn một khúc nhạc, thực lực của ma quân bỗng nhiên tăng mạnh
còn chiến sĩ của bọn họ lại mất đi tinh thần chiến đấu, vì vậy đại quân
của Thiên Kì Quốc liên tiếp thất bại.
Vì muốn tăng sĩ khí, lần này Mộ Dung Liên tự mình xuất trinh, Sở Hiên trở thành phó tướng.
"Hôm qua ta tự mình dẫn binh ra trận, lĩnh giáo tiếng đàn ma quỷ kia."
Sở Hiên mở miệng nói " Mặc dù ta không am hiểu âm luật nhưng lại nghe ra được tình cảm tương tư bên trong tiếng đàn kia. Các chiến sĩ say mê
trong tiếng đàn, trong lòng nhớ nhung chăn ấm đệm êm, thê tử ôn nhu.
Nhiệt huyết vốn có đều bị tiếng đàn kia hóa thành bình tĩnh."
"Lạ nhất là, ta đã bịt tai lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng đàn kia, ta
nghi ngờ người kia cũng không thực sự dùng tay để tấu nhạc. Tiếng đàn
kia giống như có một luồng ma lực, đánh thẳng vào lòng người." Sở Hiên
nói: "May mắn ta phát hiện sớm, hạ lệnh cho các chiến sĩ hát lên khúc ca chiến đấu anh dũng, dưới sức hợp xướng của vạn chiến sĩ mới có thể
chiến thắng được ma âm kia, khí thế của các chiến sĩ mới tràn đầy trở
lại."
"Đáng tiếc, tiếng đàn của người kia biến ảo vô cùng,
giai điệu cực kì quái dị, đám ma quân sau khi nghe thấy tiếng đàn không
những sĩ khí tăng vọt mà thực lực cũng tăng lên nhiều, tiến công và
phòng ngự phối hợp vô cùng ăn ý!"
Sở Hiên nói, trong giọng nói có chút tiếc hận, nếu như lúc ấy có thể có tiếng trống để tinh thần
càng thêm hăng hái thì không biết chừng có thể lật ngược tình thế.
"Aizzz, trận chiến này thực sự đã kéo dài quá lâu rồi." Đông Phương Ngạo nói.
Lương thực của Đông Phương gia hắn tuy nhiều nhưng cũng sẽ có một ngày
cạn kiệt, còn Ma quân lại không cần ăn uống, đối với chúng nó, sợ hãi ,
tử vong và tuyệt vọng chính là liều thuốc bổ tốt nhất!
Mộ Dung Liên cũng không nhịn được, nhíu mày, trận chiến này không thể tiếp tục
kéo dài nữa, thời gian càng dài thì càng bất lợi cho họ, hơn nữa những
lời đồn đại này đã ảnh hưởng rất lớn tới lòng dân chúng.
Tuy
rằng không biết người đeo mặt nạ là ai nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái Mộ Dung Liên đã biết người kia không phải là người đại ca đã chết Mộ
Dung Du của hắn.
Tên kia chỉ đứng sau đám ma quân, cả người
tản ra một loại khí tức hắn ám nhưng khí chất của hắn thì hoàn toàn
ngược lại, cả người toát ra vẻ ôn hòa dịu dàng vô cùng, so với loại ôn
hòa khiêm tốn giả trang của Mộ Dung Du thì hoàn toàn không giống nhau.
"Điện hạ, quân ta nhận được chiến thư của ma quân, thống lĩnh ma quân
yêu cầu ba ngày sau quyết đấu một trận, phân thắng bại!"
Ba
người Mộ Dung Du, Sở Hiên, Đông Phương Ngạo sau khi nhìn thấy chiến thư
thì trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Ma quân dường như cũng không có
nhiều kiên nhẫn, bọn họ cũng muốn sớm chấm dứt cuộc chiến này, nhưng mà
vẫn không tìm ra cách hóa giải tiếng đàn kia.
"Bệ hạ, bên ngoài có người cầu kiến."
Cận vệ quỳ gối ngoài trướng, bẩm báo với chủ tướng đang thảo luận ở bên trong.
"Là ai?" Mộ Dung Liên hỏi, ai lại có thể đến chiến trường này để gặp hắn?
"Người kia nói hắn là người của Lãnh gia."
Lãnh gia? Chẳng lẽ là hắn! Nhưng mà theo tin tức bọn họ có được thì từ
hai năm trước, khi nàng đi vào tháp tu luyện của Thánh Vân đại lục thì
người kia vẫn canh giữ ở cửa, chưa từng rời đi mà.
Khi nam tử
tóc bạc mắt bạc kia xuất hiện trước mặt bọn họ, trong lúc nhất thời,
dường như Mộ Dung Liên đã quên mất thân phận của mình, nói: "Quả nhiên
là ngươi!"
Thời điểm Sở Hiên và Đông Phương Ngạo nhìn thấy người này cũng không khỏi sửng sốt, quả nhiên là hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Liên: "Thần, Lãnh Tiêu Nhiên, tham kiến bệ hạ!"
"Lãnh huynh mau mau đứng lên!"
Lúc này Sở Hiên luôn luôn trầm ổn lại nóng vội hỏi: "Lạc Lạc có đi ra ngoài hay không?"
Lãnh Tiêu Nhiên lắc đầu đáp: "Hơn hai năm nay, bên trong không hề có
động tĩnh gì hết, chúng ta cũng nghĩ rất nhiều cách nhưng không ai có
thể đi vào bên trong cánh cửa kia."
Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Hiên và Đông Phương Ngạo không khỏi thất vọng, đã hơn hai năm rồi họ chưa được thấy nàng.
"Lần này ta tới là vì hai tháng trước nhận được tin tức chiến loạn ở
Thiên Kì Quốc, vốn ta nghĩ rằng lấy thực lực của các ngươi hẳn là có thể bình ổn chiến loạn rất nhanh, nhưng mà một tuần trước ta lại nhận được
tin chiến sự càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên ta mới vội vàng tới
đây, có lẽ có thể giúp được chút gì đó."
Lãnh Tiêu Nhiên nói,
hắn thân là người đứng đầu Lãnh gia, Thiên Kì Quốc là tổ quốc của hắn,
quốc gia gặp nạn, sao hắn có thể không nóng lòng được chứ.
Tuy rằng lo lắng tình cảnh của Lạc Lạc ở bên trong nhưng hắn vẫn chọn tạm thời rời đi.
"Đúng vậy, lần này chúng ta gặp phải một kẻ địch mạnh, hoàn toàn không có cách phá giải." Đông Phương Ngạo nói.
"Hẳn chính là nam thân thống soái ma quân lần này, kẻ tự xưng mình là
Mộ Dung Du sao? Hắn có điểm gì hơn người?" Ngay cả bọn họ cũng không tìm ra cách đối phó, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng không khỏi tò mò.
Sau khi nghe bọn họ nói xong, Lãnh Tiêu Nhiên im lặng một lúc, nói:
"Nói cách khác, ba ngày sau ma quân sẽ tiến công với quy mô lớn?"
Tiếng đàn có thể thao túng lòng người làm cho Lãnh Tiêu Nhiên nhớ tới
tinh linh gặp được trong Thử luyện thần điện kia. Lúc này nếu như là Lạc Lạc ra trận thì tuyệt đối có thể thắng.
Lãnh Tiêu Nhiên nắm
chặt cây sáo Túng hồn trong tay áo. Ngày đó, sau khi hắn thổi tiếng sáo
để chống lại tiếng đàn của tinh linh thì cây sáo vẫn luôn ở trên người
của hắn, sau khi Sở Lạc Lạc tiến vào tháp tu luyện thì cây sáo này trở
thành vật tưởng niệm nàng của hắn.
Hiện nay, chỉ có cây sáo Túng hồn này mới có thể gia tăng một phần chiến thắng của họ trong trận chiến này.
Lãnh Tiêu Nhiên nói: "Có lẽ ta có biện pháp chống lại tiếng đàn kia,
nhưng mà ta chưa từng lĩnh giáo sức mạnh của tiếng đàn kia, cho nên cũng không nắm chắc."
Nghe được lời nói của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng ba người đều có vài phần kinh ngạc.
Vì vậy Lãnh Tiêu Nhiên lấy cây sáo Túng hồn ra, giải thích với ba người trận chiến của hắn với tinh linh tinh thông âm luật kia.
"Lấy thực lực của ta lúc đó, quả thực không thể thắng được tinh linh kia, trận chiến kia cũng là nhờ may mắn mà thôi."
Bởi vì, hắn tin rằng thống soái ma quân kia tuyệt đối không giống tinh
linh đó, là một lẻ si tình, cho nên một chiêu lấy chân tình đả động chân tình kia của hắn, có lẽ sẽ không dùng được.
"Tuy rằng hai năm nay ta vẫn luôn tu luyện tinh thần lực nhưng cũng không có tiến bộ quá
lớn, mà theo lời các ngươi, cái người đánh đàn kia đương nhiên là đã
dùng tinh thần lực để đánh, lấy tu vi của ta, chỉ sợ không bằng hắn, chỉ có thể nỗ lực thử một lần."
Câu trả lời như vậy đối với ba
người Mộ Dung Liên cũng đã khiến cho ba người tăng thêm niềm tin rất
lớn. Không ngờ thời điểm hết đường xoay xở, sự xuất hiện của Lãnh Tiêu
Nhiên lại đem đến hy vọng cho bọn họ.
Sở Hiên giống như là bạn bè cũ của Lãnh Tiêu Nhiên, hắn vỗ vỗ bả vai Lãnh Tiêu Nhiên, nói: "Ta
tin tưởng, hợp lực của bốn người chúng ta, nhất định có thể đánh thắng
trận này!"