Linh Sát

Chương 16: Q.3 - Chương 16: Đại chiến với ma hạc




Tơ nhện mà băng lam cuốn lấy chân hai gã kiếm sĩ, trong nháy mắt khi bị cuốn lấy, bọn họ lập tức mất đi ý thức, bị tầng tầng lớp lớp tơ nhện quấn lên cuối cùng cả cơ thể đều bị tơ nhện bao phủ. Dưới ánh trăng, tơ nhện màu lam trong suốt tỏa ra ánh sáng mê hoặc, sau đó bên trên tơ nhện giống như nở rộ ra vô số đóa hoa đỏ trực, đó là tơ nhện đã bị nhuộm máu, từng đóa hoa máu yên lặng nở rộ trên tơ nhện màu băng lam, màu đỏ rực dần thay thế màu lam, nhuốm đẫm thị giác.

Nữ pháp sư hệ lôi nhìn thấy thế không khỏi thét chói tai, tuy rằng đã trải qua vài lần chiến đấu nhưng khi cái chết đến gần nàng như thế, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi, bước chân cũng chậm lại.

Mắt thấy một đoàn tơ nhện phóng về phía mình nhưng vị nữ pháp sư hệ lội hai chân như nhũn ra, hai mắt tràn ngập hoảng sợ nhưng lại không nhích lên nổi nửa bước.

Rồi đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ kéo lấy nữ pháp sư, thân hình nàng như bị một lực lượng mạnh mẽ hút lấy, một cánh tay nắm lấy tay nàng dùng sức ném nàng về phía pháp trận. Đồng thời, một ánh lửa hiện lên, tơ nhện màu băng lam lập tức bốc lơi biến thành từng đợt khói nhẹ biến mất.

“Nữ nhân phiền phức, mau đánh đi!” Đông Phương Ngạo một thân hồng y lớn tiếng nói xong, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng lại, một biển lửa đỏ rực nở rộ giữa đám nhện nước.

Không nghĩ tới mình lại được một thiếu niên cứu, hai mắt vị nữ pháp sư hệ lôi hiện ra tia cảm kích, nàng vội vàng đứng ở bên người Đông Phương Ngạo, giơ pháp trượng lên, thả ra từng đạo thiên lôi.

Cùng lúc đó một pháp sư hệ hỏa khác cùng đã đứng ở bên trong pháp trận, vẫy tay một cái, cảm thấy ma lực của mình được tăng lên một lượng không nhỏ lại càng thêm tin tưởng.

Có thêm hai người gia nhập làm cho lực công kích của đám người Sở Lạc Lạc gần tăng gấp đôi, sau một phen chiến đấu, đám nhện nước bị thương vong một lượng lớn, những con còn lại dần dần rút lui, không tiếp tục công thành. Chúng nó co cụm lại dưới chân thành, tám cái chân dài giờ được thu gọn lại kề sát bên người, dường như chúng đang chờ đợi vật gì làm cho chúng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, Sở Lạc Lạc đã dừng pháp trận lại, lòng của nàng lại nảy lên nghi vấn.

Lúc trước, khi nàng ngồi trên xe ngựa nhìn vào Thủy Hàn Thành, nhìn thấy con sông màu băng lam bao quanh bảo vệ thành, nàng chỉ cảm thấy màu nước có thể cho người ta cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng nếu như ma thú tấn công thành là nhện nước thì đặc tình của loại nước kia nhất định có thể tăng lực công kích của bọn chúng. Điểm này, cho dù dân chúng bình thường không biết nhưng thành chủ hoặc quan sai cũng phải biết chứ.

Ban đêm, không hề có một ngọn gió nhưng là xa xa, phía chân trời lại bay đến một cỗ hàn khí. Đôi mắt sáng ngời của Sở Lạc Lạc vẫn nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt, đôi mắt ấy ở dưới đêm đen lại càng thêm sáng tựa như sao.

Thấy nhện nước bị thua, nữ pháp sư hệ lôi nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhiệm vụ này coi như là hoàn thành đi.

“Xin chào, ta tên là A Tử.” Nữ pháp sư kia nói với Sở Lạc Lạc, tuy rằng người vừa rồi cứu nàng là thiếu niên mặc hồng y kia nhưng mà theo như quan sát của nàng, thiếu niên tuấn mỹ toàn thân y phục đen này mới chính là thủ lĩnh của nhóm ba người này.

Nhưng là, Sở Lạc Lạc cũng không quay đầu, ánh mắt của nàng yên lặng nhìn về phía chân trời nói: “Các ngươi tốt nhất là trở vào trong thành đi, không cần tiếp tục muốn làm cái nhiệm vụ treo thưởng này nữa.”

“Lời ngươi nói là có ý gì! Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm tiền thưởng sao? Nếu như không có chúng ta gia nhập, chỉ dựa vào các ngươi sợ là đã sớm bị ma thú cắn nuốt.” Nam pháp sư khẩu khí vô cùng bất mãn, an toàn lúc này đã sớm làm cho hắn quên đi nguy hiểm chết người vừa rồi cũng đã quên rằng lúc trước hắn hoàn toàn phải dựa vào ba vị thiếu niên này mới có thể giữ lại được tính mạng và đánh bại nhện nước.

“Lúc này muốn chạy, chỉ sợ đã không còn kịp rồi.” Lệ Vô Ngân ngẩng đầu nhìn chân trời, đôi mắt màu băng lam hiện lên một tia trào phúng.

Vừa dứt lời bỗng nhiên một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên làm cho đất cát bay tán loạn, cơ hồ làm cho người ta không thể mở mắt ra được.

Dùng ống tay áo ngăn trở cuồng phong bất ngờ, híp mắt nhìn lại, chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu là một mảnh lửa đỏ chói mắt.

Sợi tóc bên thái dương của Sở Lạc Lạc bay loạn theo gió, hai tròng mắt màu hổ phách vẫn bình thản như cũ, khóe miệng khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Hỏa hạc.”

Nhìn con hỏa hạc đang tới gần kia, thân hình của nó so với lời đồn còn to lớn hơn nhiều, cái bụng đỏ rực lửa trôi nổi nhìn như ánh nắng buổi ráng chiều. Đôi cánh to lớn mở rộng, cho dù là ở trong đêm tối cũng khiến cho người ta có cảm giác như là buổi chiều tà, nếu như là xuất hiện vào ban ngày, vậy thì sẽ là cảnh tượng hoa lệ như thế nào?

“Làm sao bây giờ?” Nam pháp sư hệ hỏa vừa rồi còn rất kiêu ngạo nhất thời trở nên sợ hãi.

“Đông Phương Ngạo, Lệ Vô Ngân, sử dụng Phi Hành Chú!” Sở Lạc Lạc thấp giọng quát, đồng thời xung quanh thân thể nàng cũng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Nữ pháp sư hệ lôi thấy thế cũng nóng nảy vội vàng nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lời nói của nữ pháp sư rước lấy một trận khinh bỉ của Đông Phương Ngạo, hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước là mình cứu nàng, nhưng mà khi cái tên pháp sư kia nói bọn họ muốn độc chiếm tiền thưởng, vị nữ pháp sư này cũng thực đồng ý nha.

Sở Lạc Lạc cũng không tiếp tục để ý tới vị nữ pháp sư kia, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hỏa hạc, loại ma thú này được người đời gọi là “Phiêu Miểu Hồng Vân”, vốn được coi là biểu tượng của một loài tao nhã nhưng hiện nay trên người nó lại chỉ có hơi thở chết choc và thị huyết. (Phiêu Miểu Hồng Vân: đám mây đỏ rực bay lượn)

Vào lúc này, hỏa hạc bỗng nhiên vỗ mạnh đôi cánh to lớn, một trận gió xoáy nổi lên, đánh úp về phía đám người Sở Lạc Lạc, Sở Lạc Lạc phải sử dụng ma pháp phong hệ để ngăn cản, một trận gió xoáy khác nổi lên. Hai trận gió mãnh liệt va chạm vào nhau. Sở Lạc Lạc niệm Phi Hành Chú, khi nàng bay lên cao thì thân thể bỗng nhiên bị kìm hãm.

Chết tiệt! Cái nữ pháp sư kia cư nhiên lại phi tới cũng bắt được hai chân của nàng, mắt thấy hỏa hạc đã sắp đánh tới.

Sở Lạc Lạc hô to một tiếng: “Đông Phương Ngạo! Đỡ lấy!”

Chỉ thấy trong tay Sở Lạc Lạc hiện ra một đạo phong nhận, phất tay một cái, mu bàn tay của nữ pháp sư lập tức hiện lên một đạo vết thương. Nữ pháp sư kia kêu to một tiếng, đau đến nỗi phải buông lỏng hai tay, Sở Lạc Lạc lại phất tay một cái, một đạo cuồng phong bay về phía Đông Phương Ngạo.

Thì ra hắn đã niệm chú ngữ bay theo sau Sở Lạc Lạc từ lúc nào, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vật, may mắn hắn xuất thân là một kiếm sĩ, thân thủ cũng khá nhanh nhẹn vì thế lập tức đón được thứ kia.

Định thần nhìn lại! Thì ra là cái nữ pháp sư phiền toái kia, nàng lúc này đã hôn mê bất tỉnh.

Đáng giận a! Rõ ràng Lệ Vô Ngân ở bên cạnh, vì sao Sở Lạc Lạc lại đem củ khoai nóng này vứt cho hắn!

Đông Phương Ngạo nhịn không được mà oán thầm. Lúc này, chỉ thấy hỏa hạc cúi xuống, lộ ta cái đầu màu đen, ánh mắt tràn ngập huyết tinh nhìn chắm chằm bọn họ, tựa như đang nhìn vật chết.

Vỗ hai cánh một chút, lại một luồng gió lớn thổi đến, lập tức, hai cái móng vuốt to lớn, cứng rắn, sắc bén nhanh chóng đánh về phía bọn họ. Ba người chia ra ba hướng khác nhau để tránh né.

Từ trong tay Sở Lạc Lạc bay ra từng đạo phong nhận, từng cái, từng cái đánh về phía bụng của hỏa hạc. Tuy thân thể kia vô cùng to lớn nhưng cho dù liên tục bị công kích cũng không bị tổn thương gì lớn.

Hỏa hạc bị đau liền gào lên một tiếng, lúc này, đối tượng nó công kích chỉ có một mình Sở Lạc Lạc, nó lập tức phi thân về phía nàng.

Chỉ nghe Sở Lạc Lạc quát khẽ nói: “Lược Không!!”

Nhất thời, thân hình nhỏ nhắn của nàng bay bút lên không trung, nhanh như một tia chớp, nagy của hai người vẫn luôn lo lắn nhìn nàng cũng không thể nắm bắt được bóng dáng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.