Linh Sát

Chương 11: Q.4 - Chương 11: Mai phục ngoài cửa động.




Dưới sự dẫn dắt của Lệ Vô Ngân, Sở Lạc Lạc và người của bộ tộc Thiên Vũ nhanh chóng đi qua mọi chướng ngại, cuối cùng tới nơi của dơi hút máu.

Chỉ thấy con Xích Điêu thủ lĩnh, trên cổ có một vòng lông màu vàng kim phát ra một tiếng thét dài sắc bén. Những đôi mắt đỏ của dơi hút máu trên trần hang lập tức biến mất không còn tăm hơi, cũng không biết chúng nó đã trốn ở đâu.

Đi xuyên qua hang động này đối với người của bộ tộc Thiên Vũ mà nói, chuyện này quá đơn giản, nếu như không có Xích Điêu thì chính họ cũng tự có khả năng bay lượn, hơn nữa khả năng đó là do bẩm sinh chứ không phải do ma lực. Cho dù có đi qua nơi có hoa sen máu biết hút ma lực thì cũng không có ảnh hưởng gì. Cho nên bọn họ không cần lo lắng sẽ gặp phải đám cá ăn thịt người đáng sợ.

Tổ tiên của tộc Thiên Vũ có thể tìm được nơi như vậy hẳn cũng là nhờ Tuyết Cơ.

"Thời gian vừa đúng, qua một khắc nữa thì thủy triều sẽ rút xuống, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài." A Sơn nói.

Lệ Vô Ngân khẽ gật đầu, sau đó nhìn Sở Lạc Lạc ở bên cạnh, trong đôi mắt màu băng lam hiện ra một tia không nỡ.

Ra khỏi cửa động này, bọn họ sẽ phải tạm biệt, có lẽ sau này không còn cơ hội gặp lại nữa.

Sở Lạc Lạc chú ý tới ánh mắt của Lệ Vô Ngân, cũng quay đầu nhìn hắn nhưng không phát hiện ra tia không nỡ chợt lóe trong đôi mắt hắn.

"Lời nói của sư phụ quả nhiên không sai." Sở Lạc Lạc không khỏi thở dài: "Thế sự vô thường."

Đầu tiên là Sở Hiên trở về Thiên Kì Quốc, báo thù rửa hận xong, khôi phục thân phận Vương gia, ở lại Thiên Kì Quốc. Sau đó Đông Phương gia gặp chuyện, Đông Phương Ngạo cũng vì trách nhiệm trong gia tộc mà phải ở lại. Còn Lệ Vô Ngân, nàng tin tưởng hắn đã trở về trong tộc rồi thì sẽ không đặt chân ra bên ngoài nữa, không cần phiền não vì những chuyện trần tục này. Hơn nữa hắn cũng có trách nhiệm của mình, cuộc sống trong bộ tộc Thiên Vũ càng thích hợp với loại người ngoài lạnh trong nóng như hắn.

Chỉ có nàng, hiện tại chỉ còn có một mình nàng vẫn còn đang đi tìm ý nghĩa của trọng sinh!

Lệ Vô Ngân cũng thấp giọng nói: "Quả thực là thế sự vô thường..."

Hắn chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ phải tạm biệt, cũng không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại lần này. Vì thế, với hắn mà nói, có lẽ rời khỏi bộ tộc Thiên Vũ, bái Mặc Vô làm thầy, quen biết với Sở Lạc Lạc và Đông Phương Ngạo là đoạn thời gian vui vẻ nhất của hắn. Chỉ cần như vậy, cũng đủ để hắn trở về bộ tộc Thiên Vũ lánh đời, trở về nơi cũ sống cả đời.

Thủy triều rút xuống, âm thanh sóng vỗ nhẹ vào thành động rất rõ ràng, cũng có ý nghĩa báo hiệu thời gian tạm biệt sắp đến.

"Ta ra ngoài dò đường trước!"

A Sơn vuốt ve con Xích Điêu mình đang cưỡi, ra lệnh một tiếng, Xích Điêu vỗ hai cánh bay ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, từng mũi tên băng sắc bén xuyên qua thác nước bắn vào trong động.

Hiển nhiên là A Sơn không đoán được sẽ có chuyện như vậy, nhất thời không kịp rút vũ khí. May mắn phản ứng của Xích Điêu rất nhanh nhạy, nó vẫy cánh tạo ra một cơn gió mạnh, làm giảm tốc độ của những mũi tên, nhanh nhẹn trách thoát được những mũi tên đó.

Chỉ là, thân hình của nó quá lớn, không thể tránh thoát toàn bộ mũi tên, cánh đã bị bắt trúng khiến cho mấy chục chiếc lông rụng xuống. Tuy vậy nhưng nó cũng không kêu lên, sự ẩn nhẫn như vậy càng khiến cho chủ nhân của nó là A Sơn đau lòng.

"Đáng chết! Tiểu nhân bỉ ổi!" A Sơn hô.

"Chẳng lẽ những người này là người của dong binh đoàn Bạo Phong?!" Sở Lạc Lạc nói. Lúc ấy có hơn 300 người không đạt yêu cầu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, chẳng lẽ bọn họ vẫn canh giữ ở ngoài cửa hang sao?

Nhưng mà, vì sao bọn họ lại tấn công những người từ trong hang đi ra?

Lúc này, bỗng có người hô: "Những người bên trong nghe đây! Giao toàn bộ bảo vật các ngươi có được ra đây, bằng không, chúng ta sẽ dẫn nước vào trong hang động, sau đó chặn cửa động lại, khiến cho các ngươi vĩnh viễn ở lại bên trong."

"Là người của dong binh đoàn Bạo Phong." Lãnh Tiêu Nhiên nói, nhưng mà, vì sao bọn họ lại cho rằng trên người bọn họ có bảo vật gì.

Sở Lạc Lạc cười nhạo một tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách là một mảnh hờ hững.

"Chỉ bằng chút tài mọn của bọn họ mà nghĩ muốn bao vây chúng ta sao? Thật nực cười."

"Lạc Lạc, bọn họ nghĩ chúng ta không dám sử dụng ma lực. Bởi vì sử dụng ma pháp trong hang động sẽ dễ gây sụt lở, nhưng mà cách bọn họ thành động đúng là rất nực cười." Lãnh Tiêu Nhiên nói.

Đôi mắt màu băng lam của Lệ Vô Ngân cũng tràn ngập ý lạnh, đám vô sỉ này!

Những người trong tộc Thiên Vũ còn nghĩ cho bọn họ, nghĩ cách giải quyết mọi chuyện trong yên bình. Cho dù những người này xông vào lãnh địa của bọn họ nhưng sau khi các trưởng lão thương lượng vẫn quyết định đưa bọn họ ra ngoài. Không nghĩ tới lại có người mai phục ở ngoài cửa động...

"Như vậy, ta làm người tiên phong đi!"

Sở Lạc Lạc nói, nàng vung tay lên, một lá chắn băng xuất hiện che chở phía trước.

"Được!" Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng trăm miệng một lời.

Nói xong, Ngọc Lưu Ly dùng tốc độ như tia chớp lao ra ngoài, phía sau nó để lại tàn ảnh màu bảy sắc cầu vồng.

"Ha ha ha... Bảo vật ở trên người ta rất nhiều, nếu như có bản lĩnh, các ngươi tự tới lấy đi!" Sở Lạc Lạc cười to nói với đám người ở phía dưới.

Những người đó vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đen, cưỡi một con thú mà họ chưa từng thấy bao giờ, xuất hiện trên không trung.

Nhưng mà rõ ràng là bọn họ nhìn chằm chằm vào cửa động kia, cô cái xinh đẹp này sao có thể xuất hiện trên đầu bọn họ!

Chẳng lẽ vệt sáng màu cầu vồng chợt lóe lên vừa rồi chính là đôi cánh của con vật kia sao?

Nói như vậy, vừa rồi không phải là bọn họ hoa mắt. Nhưng mà trên đời này có tốc độ nhanh như vậy sao?

Cô gái này xuyên qua thác nước, đừng nói là y phục, ngay cả mái tóc dài đen như mực kia của nàng cũng không dính một chút hơi nước.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống khiến cho nước hồ đỏ ửng, phản chiếu lên gương mặt tuyệt mĩ của cô gái giống như một tiên nữ bước ra từ ánh sáng. Sau khi nghe những lời cô gái này nói xong, tất cả đều ngây người.

Ngay vào lúc này, có rất nhiều người lần lượt bay từ trong cửa động ra. Lúc này người của dong binh đoàn Bạo Phong đều kinh ngạc. Chỉ thấy mỗi người đều cưỡi trên một con chim to màu đen, mỏ nhọn màu vàng, lông chim đen bóng, móng vuốt cứng rắn như sắt thép.

"Trời ạ! Là Xích Điêu!"

Trong đám người có người nhận ra loài chim hung mãnh kia, không nhịn được hô lớn.

Vốn bọn họ nghe nói rằng những người đi vào bên trong lúc trước chỉ còn mấy chục người còn sống, cho nên bọn họ nghĩ dựa vào 300 người bọn họ đối phó với vài chục người vẫn được. Nhưng mà không nghĩ tới lại xuất hiện Xích Điêu, hơn nữa những người đó cũng không phải là người của dong binh đoàn Bạo Phong và người của Đế Vương Cốc.

Cô gái tuyệt sắc cưỡi con vật giống ngựa mà không phải ngựa, nam nhân tuấn mĩ tóc bạc mắt bạc, nam nhân khác vẻ ngoài cũng vô cùng xuất sắc với mái tóc màu quất, còn có một thiếu niên tóc lam dài lạnh lùng. Những người này đều là những người khó gặp, vì sao lại xuất hiện từ bên tronh hang đông?

Quả nhiên, nhân vật như vậy, trên người nhất định sẽ có kì trân dị bảo, chỉ nhìn vào thú cưỡi của cô gái kia đã biết là vật hiếm có rồi!

"Mặc kệ các ngươi là ai, giao hết bảo vật trên người các ngươi ra đây, như vậy chúng ta sẽ tha chết cho các ngươi." Một nam nhân thoạt nhìn ước chừng hơn 30 tuổi nói. Sở Lạc Lạc nghe ra thanh âm của hắn đúng là người vừa mới mở lời uy hiếp khi bọn họ ở trong động.

"Xem ra, ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?" Sở Lạc Lạc nói, đôi mắt màu hổ phách bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

Không biết vì sao, nam nhân bên dưới đều không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, hắn lắp bắp nói: "Mau, giao bảo vật ra đây, bằng không, ngươi... ngươi cũng đừng trách ta. Các huynh đệ tiến lên, để cho họ biết sự lợi của chúng... chúng ta..."

Nói xong, hơn trăm người mai phục trên núi đen đều đứng lên, trong đó có mấy người hẳn là phân đội trưởng, trên tay họ cầm cung tên, bắn mấy mũi tên thị uy xuống phía dưới.

Lúc tên rời cung, một người lớn tiếng cười nói: "Tiểu mỹ nhân, chút nữa làm cho các ca ca vui vẻ một chút, nói không chừng chúng ta..."

Sở Lạc Lạc đột nhiên ngẩng đầu, người trên vách núi lúc này mới nhìn rõ gương mặt tuyệt mỹ của nàng, chỉ là bọn họ còn chưa kịp kinh diễm thì cô gái xinh đẹp đã biến mất.

Người vừa rồi còn cười to, lời còn chưa dứt, đầu của hắn đã lăn xuống đất. Khi thân hình của hắn ngã xuống thì đám người Lãnh Tiêu Nhiên cũng bắt đầu động thủ với đám người vừa phi xuống vách núi, trong lúc nhất thời, phía dưới không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Trên đỉnh tuyết nhai, một cô gái áo đen ngạo nghễ đứng vững, dưới chân nàng là một thần thú với đôi cánh bảy sắc cầu vồng, phía sau nàng là ánh hoàng hôn mở ảo càng khiến cho nàng không giống người phàm. Chỉ thấy đôi mắt nàng lưu chuyển, đôi mắt mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh.

Lúc này trong lòng đám người của dong binh đoàn bắt đầu thấy hối hận.

Nhưng mà vì có được bảo vật có thể có được mĩ nhân như vậy, cuộc đời này chết cũng không hối hận.

Cho nên bọn họ hoàn toàn bỏ qua tiếng kêu thảm thiết không ngừng dưới vách núi.

Trong mắt bọn họ chủ có cô gái mỉm cười trước mắt cùng với cánh tay phải trắng nõn mảnh khảnh mà nàng vừa vươn ra.

Sau đó, ngay trong nháy mắt khi tay phải của Sở Lạc Lạc chỉ vào bọn họ thì một con phượng hoàng lửa bay vụt lên từ phía sau cơ thể nàng. Nếu như không có một pháp sư hệ hỏa hô lên: "Phượng hoàng niết bàn..." thì đám người kia còn tưởng rằng đó là những rặng mây đỏ đầy trời tụ tập ở sau thân thể của nàng.

Cô gái vẫn đang cười như cũ nhưng nụ cười của nàng không lan tới đáy mắt. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Sau khi phượng hoàng lửa lượn quanh một vòng rồi quay về thân thể của nàng thì đám người của Lãnh Tiêu Nhiên đã đi lên vách núi. Lúc này, trên tuyết nhai chỉ có cô gái sau lưng là ánh hoàng hôn, còn có một đám tro tàn bay theo gió, biến mất trong không khí...

--

Người của bộ tộc Thiên Vũ chuyển những người đang hôn mê trên lưng Xích Điêu xuống dưới, đặt trên đất.

"Các ngươi không lo lắng có một ngày bọn họ nhớ lại cửa vào này sao?" U Phượng đột nhiên hỏi.

Khi hắn biết có người mai phục ngoài cửa động muốn giết người đoạt bảo thì trong lòng của hắn vô cùng tức giận. Mà những người của bộ tộc Thiên Vũ lương thiện còn không nhẫn tâm thương tổn những người này.

"Người vẫn người vẫn khác nhau, có người tốtm có kẻ xấu." Lệ Vô Ngân mở miệng nói, đôi mắt màu băng lam nhìn không nhắm vào cô gái mặc áo đen kia, giống như phải khắc ghi giờ khắc này vào trong lòng hắn.

"U Phượng, mấy ngày ở trong hang động cũng biết hơn chục người kia cũng coi như có chút đạo nghĩa, không giống đám người vô sỉ này." Sở Lạc Lạc nói: "Cho nên, cho dù sau này bọn họ nhớ lại cũng sẽ nhớ người của bộ tộc Thiên Vũ đã khoan dung với bọn họ như thế nào."

"Hơn nữa, những chuyện gặp phải trong hang động cũng khiến cho bọn họ kinh sợ. Bọn họ sau khi trải qua những ngày an bình sao có thể muốn quay lại nơi đáng sợ đó nữa. Về phần cốc chủ của Đế Vương Cốc biến mất, đối với những người của Đế Vương Cốc mà nói, tuy nhất thời hơi khó chấp nhận nhưng mà quan hệ của bọn họ cũng chỉ là quan hệ lợi ích, thời gian lâu dần cũng sẽ phai nhạt..." Lãnh Tiêu Nhiên nói.

Trong lòng U Phượng có chút không vui, từ khi hắn ra khỏi Huyết Sắc Chi Lâm tới nay, chuyện như vậy hắn đã thấy quá nhiều.

Chỉ có nàng, chỉ có nàng là đặc biệt. Lúc này, lời nói vẫn giấu trong nội tâm của hắn thiếu chút nữa bật thốt ra.

Hắn muốn nói: Lạc Lạc, theo ta rời đi được không? Rời khỏi trần thế phiền muộn này, rời xa thế gian ngươi lừa ta gạt, trở lại Huyết Sắc Chi Lâm, chúng ta cùng nhau sống một cuộc sống bình thản đi!

Nhưng mà, lời nói của hắn bị chặn lại ở cổ họng. Hắn biết Lạc Lạc hiện tại đã không giống với kiếp trước. Kiếp trước trong lòng nàng chỉ có ma pháp, không quan tâm những tục sự phàm trần. Nhưng nay, nàng đã thay đổi, lại càng hấp dẫn hắn hơn, càng khiến hắn yêu thích không buông tay nhưng cũng làm cho hắn càng buồn rầu. Có một loại cảm giác vô lực, không thể nắm bắt được nàng yên lặng xuất hiện trong nội tâm của hắn.

"Lạc Lạc..." Lúc này Lệ Vô Ngân mở miệng nói, hắn dừng một chút, vẫn là câu nói kia: "Bảo trọng..."

Đối với người đồng đội cùng nhau trưởng thành, Sở Lạc Lạc cười, cũng nói một tiếng: "Bảo trọng!"

Lệ Vô Ngân ngồi trên Xích Điêu, hắn khẽ ra hiệu, Xích Điêu thét dài một tiếng rồi bay lên. A Sơn bay bên cạnh hắn, trong đôi mắt đen bóng có chút lo lắng.

"Thiếu... Thiếu tộc trưởng..." A Sơn nói.

Lệ Vô Ngân nghiêng đi, gió thổi bay mái tóc dài của hắn để lộ ra gương mặt tuấn mĩ. Trên khóe miệng của hắn là một nụ cười thản nhiên.

Lần thứ hai nhìn thấy thiếu tộc trưởng tươi cười, A Sơn cảm thấy trên mặt hơi nóng lên, chỉ là da hắn quá đen nên nhìn không rõ. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, hỏi: "Thiếu tộc trưởng, ngài không tính đi ra ngoài nữa sao?"

"Lệ Vô Ngân nói: "Ta vốn cũng chỉ tính đi ra ngoài học bản lĩnh để trở về bảo vệ lãnh địa của chúng ta, nay học đã có thành tự, trần thế ồn ào náo loạn bên ngoài kia thì có liên quan gì đến ta đâu."

"Nhưng mà..."

"Các ngươi, còn có nơi này, mới là thứ ta muốn bảo vệ." Lệ Vô Ngân chỉ vào thác nước che dấu cửa hang, nói.

Còn nàng, còn có nụ cười của nàng, sẽ có người khác đến bảo vệ.

Trong lòng của hắn im lặng nói câu nói kia, bóng dáng hai con Xích Điêu đã biến mất trong thác nước.

"Chúng ta đi thôi!" Đến khi người của bộ tộc Thiên Vũ đều biến mất trong thác nước thì Sở Lạc Lạc mới nói, Ngọc Lưu Ly lập tức hóa thành một tia sáng trắng bay vào trong ống tay áo của Sở Lạc Lạc.

Nhưng mà ngay sau khi bọn họ rời đi, mặt trời còn chưa kịp lặn xuống núi thì một bóng dáng màu trắng từ bụi câu đi ra. Trên dung nhan tuyệt thế là một đôi mắt ác độc, nàng nhìn những người còn đang hôn mê ở trên mặt đất.

Hừ, người của bộ tộc Thiên Vũ quả nhiên vẫn lương thiên như trước.

Nhưng mà Mộng Cơ nàng sẽ không để cho bất kì người nào biết được tung tích của nàng còn sống trên đời.

Nàng không nghĩ tới bộ tộc Thiên Vũ lại có một thiếu tộc trưởng như vậy, nàng cũng không nghĩ đến người của Đế Vương Cốc lại hoàn toàn thất bại.

Mà những người mai phục ở ngoài cửa đọng này cũng là do nàng kích động. Những nhân loại ti tiện này sao có thể địch nổi mị thuật nàng tuy luyện nhiều năm, dưới sự mê hoặc của nàng và lòng tham của bọn họ, bọn họ lập tức choáng váng đầu óc.

Nhưng mà con vật co đôi cánh bảy sắc cầu vồng kia rốt cuộc là thứ gì? Còn cô gái xinh đẹp kia thì nàng đã nhận ra, chính là thiếu niên trên thuyền nói năng lỗ mãng với nàng. Chỉ sợ, cô gái kia chính là Phượng Lạc Quận chúa đi!

Hừ! Mộng Cơ hừ lạnh một tiếng.

Một tia sáng xuất hiện trong ống tay áo của nàng, nàng vung tay áo, tia sáng bắn ra, bao phủ đám người trên mặt đất, tà áo trắn của nàng tung bay trong gió.

Còn những người trên mặt đất, tia hồng hào khỏe mạnh trên mặt dần biến mất, mái tóc đen trong nháy mắt đã trở nên bạc trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.