Linh Sát

Chương 49: Q.3 - Chương 49: Nghe đồn về thần kiếm




Thấy bàn tay nhỏ bé của mình đặt ở chỗ đó, Sở Lạc Lạc từ khi ra lần đầu tiên biết được cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là e lệ.

“Khụ! Sớm a!” Sở Lạc Lạc rút tay về, rộng rãi nói.

U Phượng thấy được vẻ mặt không được tự nhiên của nàng, trong tiếng nói tao nhã mang theo một tia nghiền ngẫm: “Ngươi sẽ không phải là thẹn thùng chứ?”

Sở Lạc Lạc khẽ nhướn mày, nhìn nam nhân khoé miệng mỉm cười kia nói: “Ngươi nghĩ sao? Cũng không phải là lần đầu tiên.”

Nghe vậy, U Phượng cũng khẽ cười lên, thanh âm trong trẻo như thuỷ tinh, so với tiếng chim hót buổi sớm còn êm tai hơn.

Quả thật năm đó ở Huyết Sắc Chi Lâm, Cổ Vân Lạc từng nhiều lần nằm trên lông chim của hắn ngủ say. Nhất vào vào mùa đông lạnh giá lại càng coi hắn là cái lò sưởi khổng lồ, chỉ là hắn của lúc đó vẫn chưa hoá thành người, vẫn là thân thú khổng lồ.

Bất đắc dĩ, Sở Lạc Lạc trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt trong suốt hơi hơi mang theo cảnh cáo.

Nhưng là dưới con mắt của U Phượng một cái liếc mắt kia lại có một phen phong tình khác.

Mấy năm không gặp, nàng có chút không giống trước kia, mà hắn, cũng đã thay đổi.

Nàng của trước kia, rất lạnh lùng, rất cao ngạo, mà nàng của hiện tại, trong mắt lại có thêm vài phần lo lắng.

“Này… Ta muốn tay quần áo, ngươi nhất định không được nhìn lén a!”

U Phượng tuy quay đầu đi chỗ khác nhưng khoé miệng vẫn khẽ nhếch nói: “Cái thân thể hiện nay của ngươi có gì đáng để xem chứ?”

--

Khi Sở Lạc Lạc đi vào phòng học, trong phòng chỉ có một người là Mặc Vô, ông nằm ở trên ghế quý phi, trong tay vẫn cầm bầu rượu như cũ.

“Lão nhân, sớm a!” Sở Lạc Lạc thân thiết chào hỏi.

Thấy được đồ đệ yêu quý đã đến, Mặc Vô vểnh râu, xoay người đừng dậy, động tác liền mạch lưu loát. Khi ông nhìn thấy trên vai Sở Lạc Lạc có một con chim nhỏ màu trần bì, màu sắc yêu diễm, so với lửa đỏ và máu tươi còn chói mắt hơn. Thân ảnh ông bỗng nhiên loé lên, tiến đến trước mặt của nàng, trừng lớn hai mắt, tinh tế đánh giá.

Đối mặt với hành động dị thường của lão nhân, trong lòng Sở Lạc Lạc không khỏi chột dạ, lão nhân, sẽ không nhìn ra cái gì chứ.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén như thế, khí thế áp bách như vậy nhưng chim nhỏ màu trần bì kia cũng vẫn thoải mái tự tại, tiêu dao như cũ, để mặc lão nhân tuỳ ý đánh giá. Hắn vẫn như cũ rỉa bộ lông trên người, thỉnh thoảng kêu một tiếng rất êm tai.

“Mặc lão.”

“Buổi sáng tốt lành a, lão nhân.”

Đúng lúc này, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo cũng đến lớp học, lúc này Mặc Vô mới rời mắt, ánh mắt hiện lên ý cười đánh giá bọn họ.

Khoảng một khắc sau, phòng học cũng không xuất hiện người thứ năm, Mặc Vô liền biết Tuyết nha đầu kia sẽ không đến nữa, không khỏi thở dài một tiếng.

Sở Lạc Lạc lấy ma hạch của Liệt Hùng ra, chứng minh nhiệm vụ kiểm tra đã hoàn thành, lại kể lại những chuyện bọn họ trải qua trong rừng Bạch Cốt nhưng mà trong đó đã lược bỏ rất nhiều chuyện. Sở Lạc Lạc không nói một chữ về chuyện Mạc Tuyết muốn lợi dụng Quỷ Diện Viêm Hồ đối phó ba người bọn họ nhưng không thành công còn bị bắt lại.

Mặc Vô là người khôn khéo thế nào, hôm nay Mạc Tuyết không đến, ông ít nhiều cũng đoán được một chút, trong lòng không khỏi có vài phần tiếc hận.

“Các ngươi có từng gặp được Quỷ Diện Viên Hồ?” Mặc Vô vuốt vuốt râu hỏi.

Thấy cả ba người đều gật đầu Mặc Vô lại nói: “Nếu như thế, các ngươi cảm thấy hai con ma thú kia thế nào?”

“Tuy là giả dối nhưng trong tình trọng nghĩa, cho dù phải hy sinh tính mạng cũng vẫn tiến lên che trước người đồng đội bị thương.”

Mặc Vô vừa dứt lời, Sở Lạc Lạc liền mở miệng đáp, trong lòng của nàng thoáng qua một dòng nước ấm. Một màn trong rừng Bạch Cốt kia giống hệt như lúc trước Sở Hiên không sợ nguy hiểm, đứng ở phía trước, che trở cho nàng.

Đáp án này khiến Mặc Vô thật vừa lòng, khen ngợi liếc nhìn Sở Lạc Lạc một cái, lại nhìn hai đồ đệ khác cũng đồng ý gật đầu.

“Con người a, cuối cùng vẫn phải sinh hoạt trong xã hội.”

Mặc Vô thở dài, nàng năm đó chính là rất quái gở lãnh ngạo, có lẽ là phương thức giáo dục lúc đó của ông có vấn đề đi. Mà này, ông tuyệt đối sẽ không để đồ đệ của mình lại đi trên con đường cô độc kia nữa.

Sở Lạc Lạc biết vị lão nhân này nhất định là lại nhớ tới mình. Cánh tay dấu trong tay áo rộng thùng thình nắm chặt, chỉ sợ một giây xúc động nhất thời sẽ đem mọi chuyện nói ra.

Lúc này lại nghe thấy Mặc Vô hỏi: “Con chim nhỏ này là ngươi từ rừng Bạch Cốt bắt về?”

Sở Lạc Lạc liếc mắt nhìn U Phượng một cái, nói chi tiết: “Là nó tự mình đi theo ta về.”

Mặc Vô yên lặng một lúc lâu, vẻ mặt có chút hồ nghi, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Ừ, nuôi cho tốt.”

Lời này lại làm cho Sở Lạc Lạc thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nuôi cho tốt? Cũng đâu phải là nuôi heo!

“Lệ Vô Ngân, Lạc Lạc nói ngươi cải biến Hàn băng liệt thành Băng châu lệ, biểu diễn cho ta xem một chút.”

Lệ Vô Ngân không có một chút chần chờ, lập tức thi triển Băng châu lệ. Xem qua chiêu này, Mặc Vô nói ra ba chứ “Tốt”, ánh mắt cũng toát ra tia vừa lòng.

Nhìn tiến độ nắm giữ ma pháp và trình độ thuần thục ma pháp của ba đồ đệ này, Mặc Vô có thể nói cho họ về một tin đồn gần đây ở Vân Đô.

Đây là tin đồn về một Thần Kiếm, mấy ngày sau khi đám người Sở Lạc Lạc đi đến rừng Bạch Cốt, ở trên đường mọi người đều bàn luận về chuyện này. Nhưng cho dù chỉ là tin đồn thì cũng khiến cho nhiều người coi trong.

“Gần đây trong Vân Đô mọi người đều điên cuồng, không biết bắt đầu từ đâu truyền ra một truyền thuyết, phá vỡ yên bình ở Vân Đô. Nghe nói chỉ cần có được Thần Kiếm, cho dù là một dân chúng bình thường cũng có thể có được ma lực tối thượng, có thể trảm yêu trừ ma.”

Mặc Vô nói xong, đôi mắt đảo qua, lưu ý thần sắc của từng đồ đệ.

Thần Kiếm? Đối với vật như vậy Sở Lạc Lạc nửa điểm cũng không tin tường. Thực lực chân chính chính là do tự bản thân có được, những vật bên ngoài cũng chỉ giúp tăng thêm mà thôi.

Lệ Vô Ngân vẻ mặt đạm mạc, trong mắt không một gợn sóng, không thể nhìn ra hắn có hứng thú với chuyện này.

Đông Phương Ngạo thân là ma vũ song tu, khi nghe đến hai chữ Thần Kiếm trên mặt có vài phần hứng thú.

“Vi sư hôm nay nói cho các ngươi tin đồn này chính là muốn ba tiểu tử các ngươi không được tham gia vào chuyện này.” Mặc Vô bỗng nhiên thu liễn thư thái nhàn nhã lơi lỏng vừa rồi, thay bằng một loại giọng điệu cảnh cáo, ngay cả xưng hô cũng xưng là vi sư.

Ba người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Vô nghiêm túc như thế, đồng thời ngẩn ra.

Thấy ba đồ đệ quả thật đem lời ông nói để trong lòng, Mặc Vô mới thu hồi một thân khí thế, bắt đầu buổi học, tinh tế giảng giải cho bọn họ nhưng kiến thức ma pháp.

Nhưng mà chuyện này đã truyền khắp Vân Đô, Thánh Vân học viện sao có thể ngoại lệ, ngay khi ba người nghe Mặc lão dạy học thì Thánh Vân học viện đã có không ít học viện gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm, thân chí trong đó còn có những người rất tinh tường.

Thần kiếm, người có được có thể có sức mạnh tối thượng, trảm yêu trừ ma, người đó có thể trở thành anh hùng nhân nghĩ nhưng cũng khó thoát khỏi tội giữ ngọc*, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.( Tội giữ ngọc: Nguyên văn nói là hoài bích chi tội, cái này là lấy ở trong câu ‘Thất phu vô tội, hoài bích có tội’, ý nói người có đồ tốt, bảo bối luôn bị mọi người nhắm vào)

Giết chóc, dưới tên chính nghĩa, một hồi giết chóc vì có được thần kiếm chính là lặng lặng không một tiếng động mà bắt đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.