Trong khoảnh khắc khi thuyền lớn rơi xuống, cùng đánh về phía trước.
Chiếc thuyền lớn có khả năng chứa hàng trăm người, trên thân thuyền đều là sắt thép nhưng chỉ bằng sức mạnh của ba người mà giống như có một
đôi cánh. nhảy ra cách thác nước khoảng hơn năm mươi thước.
Khoảng cách kia là khoảng cách sau khi bọn họ đã thương lượng kĩ càng,
vì lo lắng khi thuyền rơi xuống nước vì quán tình và sức nặng nhất định
sẽ chìm xuống nước một chút. Mà vùng nước mà thuyền rơi xuống nhất định
phải không có đá ngầm, như vậy mới có thể chắc chắn thân thuyền không
hao tổn gì.
Những người còn lại sử dụng ma pháp hoặc vũ khí có khả năng phi hành, lơ lửng trên không trung.
Đa số vẫn còn rất nghi ngờ, ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp họa,
khi chiếc thuyền tới gần vị trí của bọn họ, trong nháy mắt khi nó tới vị trí đã được định trước, chiếc thuyền giống như mất đi sức lực, rơi
xuống theo đường vuông góc!
Lúc này, đám người Sở Lạc Lạc cũng đã phi lên, gia nhập cùng đám người đang lơ lửng.
"Phóng..."
Theo một tiếng khẩu lệnh, mọi người đều hét lớn, vào lúc này không ai còn lo lắng âm thanh của họ sẽ dẫn quái vật gì tới.
Họ chỉ biết tiếng hò hét kia có thể cho bọn họ sức mạnh để vượt qua khó khăn. Sức mạnh kia như từ trong xương tủy, từ trong máu của bọn họ phát ra, như một ngọn lửa mãnh liệt, như dòng nước mạnh mẽ, chỉ có hò hét ra mới có thể giúp họ giải tỏa.
Đồng thời khi hét lên, mỗi người bắt đầu xuất chiêu, nhằm giảm tốc độ rơi của con thuyền.
Sức mạnh vô cùng lớn không phải là đánh vào con thuyền vì chỉ sợ con
thuyền bị đánh mạnh hư vậy sẽ vỡ thành trăm mảnh. Sức mạnh này là đánh
vào thác nước sau đó sẽ sinh ra phản lực làm cho con thuyền va chạm với
phản lực này. Qủa thực giống như suy đoán, tốc độ rơi của con thuyền đã
giảm.
Mà ở hai bên sườn chiếc thuyền, từ bên ngoài đến giáp mặt thác nước đều đứng đầy người, để đề phòng thuyền bị lật.
Qúa trình này chỉ trong thời gian rất ngắn.
Chớp mắt khi con thuyền rơi xuống nước, "Bùm" một tiếng nổ lớn. Tiếng
nổ đó va chạm với mặt nước tạo thành tiếng vọng, cộng hưởng lại khiễn
cho cả mặt nước cũng rung chuyển.
Bốn phía bắn lên những cột
nước cao, dòng nước như một thác nước chảy ngược khiến cho đám người
đang lơ lửng ở bên trên phải phân tán ra. Có một số người phản ứng không kịp bị cột nước kia đánh trúng, thân thể bị bắn về phía cột đá phía
trên, thân thể bị cột đá xuyên qua, chết ngay tại chỗ. Còn có người bị
trọng thương hoặc là bị cuốn vào trong nước cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sở Lạc Lạc đã tránh rất nhanh nhưng quần áo cũng bị ướt không ít.
Chờ khoảnh khắc kinh hồn qua đi mọi người nhìn thấy chiếc thuyền lớn
vững vàng ở trên mặt nước đều nhịn không được hoan hô ra tiếng.
"Thành công!"
"Chúng ta thành công rồi!"
Nhưng mà cũng có người nhìn đến đồng đội bị cột đá xuyên qua, còn có
những thi thể trôi nổi trong nước, cảm giác vui sướng vì thành công bị
yếu đi do sự uy hiếp của tử vong.
Bỗng nhiên Hứa Nham phi thân xuống mặt nước, từ dưới nước vớt lên một người, người kia chính là Lý Cửu.
Là vị Lý đại thúc đã cảnh báo đám người Sở Lạc Lạc không nên tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này.
"Lão Lý..." Hứa Nham loạng choạng ôm thân thể của Lý Cửu, kích động hô.
Hai người bọn họ gia nhập dong binh đoàn Bạo Phong nhiều năn, bao nhiêu lần vào sinh ra tử cùng nhau. Lý Cửu từng nói đây là nhiệm vụ cuối cùng của ông, kiếm đủ tiền rồi sẽ về quê dưỡng lão, không nghĩ tới câu nói
kia của ông lại thành sự thật, đây đúng là nhiệm vụ cuối cùng...
Lý Cửu mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch nhưng không thể nào nói ra nửa chữ.
Bỗng nhiên, một luồng sáng trắng bao phủ thân thể của ông, hơi thở dồn dập của ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Lão Hứa, ngươi phải sống... nhất định phải còn sống... còn sống ra ngoài..."
Hô hấp đã ngừng lại, Lý Cửu vừa nói ra lời muốn nói xong thì lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
"Cứu ông ấy!" Hai mắt Hứa Nham hướng về người vừa mới thi trển quang minh ma pháp, nói.
Sở Lạc Lạc nhìn Hứa Nham, trong con ngươi màu hổ phách dường như có thứ gì đó nháy lên. Sau một lúc lâu, nàng mở miệng nói: "Nội tạng của ông
ấy đã bị dập nát, ta lực bất tòng tâm."
Hứa Nham quát, bộ dạng đã có chút điện cuồng: "Thử lại lần nữa! Thử lại lần nữa!"
Thấy thế, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng gần như cùng một lúc xẹt tới chắn trước mặt Sở Lạc Lạc.
"Hứa Nham, đừng quên ngươi đã từng nói, trách nhiệm của ngươi là bảo vệ đội ngũ này!" Thanh âm Lãnh Tiêu Nhiên cũng không lớn nhưng từng câu
từng chữ đều tin sâu vào lòng Hứa Nham.
Hứa Nham sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhận ra là mình đã luống cuống.
"Ngươi phải thực hiện tâm nguyện của ông ấy." Thấy Hứa Nham đã tỉnh táo lại, Sở Lạc Lạc ở phía sau Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng bình tĩnh nói.
Đúng vậy, nhất định phải còn sống ra ngoài...
Hứa Nham nắm chặt hai nắm đấm, đè ép bi thương trong lòng xuống, yên
lặng, hắn lấy vật mà Lý Cửu đang cầm trên tay xuống, đặt thi thể của ông xuống mặt nước. Thi thể trôi theo dòng nước, chỉ trong chốc lát đã chìm xuống đáy.
Hứa Nham cứ như vậy đứng ở phía xa, trong mắt của
hắn dường như thấy được chiến hữu theo dòng nước, xuyên qua bóng tối
kia, trở về quê hương của ông ấy...
Mười chiếc thuyền lớn, cứ đi như vậy, hiện giờ, chỉ còn lại một chiếc.
Khi bọn họ đi đón những người ở trên chiếc thuyền còn lại trên đỉnh
tháp đã có một số người bị thương nặng không muốn đi tiếp nữa.
"Ta thà ở trên chiếc thuyền này chờ quái vật đến tấn công còn hơn là đi tiếp, ta đã không còn dũng khí để đi tiếp nữa." Một kiếm sĩ trẻ tuổi
nói: "Thân thể ta như vậy, đi tiếp chỉ trở thành gánh nặng của các ngươi mà thôi, các ngươi, cứ đi đi..."
Nhưng mà cũng có một số người bị thương không muốn bỏ cuộc.
Nhưng mà, đội ngũ vốn có hơn năm trăm người, giờ chỉ còn lại gần một
trăm người. Ngay cả cao thủ của Đế Vương Cốc cũng hy sinh hai người do
vừa rồi bị va chạm với cột đá.
Bởi vì cần đổi thuyền cho nên
mỹ nhân áo trắng kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người,
nhưng mà lúc này không ai có tâm tư đi thưởng thức vẻ đẹp của nàng ta.
"Sợ hãi sao?" Lãnh Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.
Tầm mắt của Sở Lạc Lạc và U Phượng đều nhìn về phía Lãnh Tiêu Nhiên.
"Ta sao? Không!" Sở Lạc Lạc nói: "Bởi vì chúng ta nhất định có thể sống sót ra ngoài."
Khóe miệng U Phượng khẽ cong lên, câu trả lời của nàng vẫn tự tin như
vậy, trái tim của nàng vẫn mạnh mẽ như vậy. Đây mới là nàng, ngay cả tử
vong cũng không thể đánh bại nàng.
Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, môi khẽ nhúc nhích, đáng tiếc âm thanh quá nhỏ, Sở Lạc Lạc không nghe rõ.
"Tiêu Nhiên, ngươi nói gì vậy?" Sở Lạc Lạc hỏi.
"Không có gì, ta chỉ là đồng ý với lời của ngươi, chúng ta nhất định có thể sống sót ra ngoài!"
Bỗng nhiên, thanh âm của viên thủy tinh vang lên trong đầu Sở Lạc Lạc, nó nói: "Hắn đang nói dối."
Sở Lạc Lạc có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Vừa rồi ngươi nghr được? Hắn nói cái gì?"
"A, ngươi muốn biết?" Viên thủy tinh hỏi, trong giọng nói tràn ngập ý
trêu chọc: "Hay là dùng công kích tinh thần hỏi một câu?"
Sở
Lạc Lạc nhớ tới chuyện lần đó, nhất thời không được tự nhiên, nói: "Ta
tự nhận không phải là người bội bạc nhưng mà, nếu ngươi còn nhắc đến
chuyện lần đó, nói không chừng ta thực sự quẳng ngươi xuống nước đó!"
"Ha ha ha..."
Viên thủy tinh đen nghe được lời của nàng, cũng không sợ chết mà cười
lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, may mà hắn dùng tinh thần lực để nói
chuyện với nàng, nếu không chỉ sợ tất cả mọi người trên thuyền đều nghĩ
là gặp ma.
"Cười cái gì?!"
"Ta không lo lắng, bởi vì ngươi sẽ không làm vậy."
"Đúng rồi, vừa rồi cái tên kia nói ngươi thực sự là không đáng yêu."
Viên thủy tinh đen tạm dừng một chút, dường như đang đợi phản ứng của Sở Lạc Lạc nhưng mà nàng tựa như cũng không để ý.
"Hắn nói, nếu có một ngày ngươi cảm thấy mệt nỏi có thể dựa vào vai của hắn hay không."
Sau khi Sở Lạc Lạc nghe được, nói: "Nói bậy, rõ ràng Tiêu Nhiên chỉ nói có vài chữ, sao đến miệng ngươi lại trở thành nhiều như vậy."
"Ai... Đó là trong lòng hắn nói nha! Hắn quả nhiên nói đúng, thật là một nữ nhân không đáng yêu.
Tuy rằng vẫn hoài nghi lời nói của viên thủy tinh đen nhưng mà nàng vẫn không nhịn được nhìn về phía Lãnh Tiêu Nhiên.
Một cái liếc mắt này khiến cho nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Một đầu tóc dài có chút ẩm ướt, bọt nước dính vào mái tóc dài màu bạc
nhìn qua trông mái tóc cũng trở nên trong suốt. Sườn mặt anh tuấn vẫn
trắn nõn như cũng nhưng đã không còn vẻ ngây ngô yếu đuối mà trưởng
thành thành một người đàn ông kiên nghị.
Trong mười năm khi hai người tách ra rốt cuộc hắn đã gặp phải những gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Sở Lạc Lạc, Lãnh Tiêu Nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt màu bạc có vài phần nghi hoặc.
"Lạc Lạc, làm sao vậy?"
Bỗng nhiên Sở Lạc Lạc có chút xấu hổ, vội vàng rời tầm mắt đi, vừa rồi nàng coi như là nhìn lắn hắn sao?
Lúc này, U Phượng lên tiếng, thanh âm của hắn so với bình thường còn êm tai hơn, mang theo mấy phần dụ hoặc, hắn nói: "Lạc Lạc..."
Sở Lạc Lạc nghe được tiếng gọi của hắn, hỏi: "U Phượng, sao vậy?"
U Phượng cười nhẹ, con ngươi màu ô liu sáng như ánh sao, nói: "A, ta
vừa rồi muốn hỏi ngươi một chuyện nhưng mà đột nhiên lại quên mất rồi."
Đột nhiên quên mất?
Sở Lạc Lạc cảm thấy có chút khó hiểu nhưng mà U Phương nói như vậy,
nàng cũng không đắn đo suy nghĩ nhiều đến chuyện vừa nghĩ nữa.
--
Trên chiếc chiến thuyền cô độc này, trong một con sông tối đen không nhìn thấy điểm cuối, con thuyền cứ như vậy tiến lên.
Trải qua thác nước xọng dòng nước có vẻ nhanh gấp đôi luca trước.
Thuyền chạy suốt hai ngày, tuy là hai ngày này ngoại trừ tiếng sóng vỗ
vào thân thuyền ra thì không có âm thanh nào khác nhưng mà mọi người đã
mấy lần trải qua kiếm nạn thì tinh thần vẫn căng như dây đàn, chỉ sợ đột nhiên lại xuất hiện nguy hiểm.
Trong hai ngày này, có hai người bị trọng thương không thể qua khỏi đã bỏ mình, thi thể bị mọi ngưởi bỏ xuống nước.
Lúc này, trong lòng bọn họ đều yên lặng nhớ kĩ một câu: Còn sống ra ngoài!
Trong yên tĩnh, lại qua ba ngày nữa thì trước mũi thuyền hiện ta một
cùng sáng lớn, ánh sáng chói mắt thiếu chút nữa đâm bị thương ánh mắt
của những người đã quen với bóng tối.
Sau khi nhắm mắt thích
ứng xong, mọi người lại một lần nữa mở mắt ra. Ánh sáng kia là thứ bọn
họ đợi chờ đã lâu, là thứ có thể khiến cho bọn họ kích động hoan hô, ánh sáng mặt trời!
Thuyền vừa mời cập vào bờ, trên vùng đấy xa lạ này, mọi người bắt đầu hoan hô, điên cuồng hò hét, bọn họ nhìn về phía
mặt trời, kích động quỳ xuống, bọn họ lấy tay bắt lấy bùn đất khô ráo
dưới chân.
"Sống sót... Chúng ta sống sót ra ngoài..."
"Chúng ta thành công rồi!"
Đôi mắt của Hứa Nham lúc này cũng ửng đó, hắn đi tới một chỗ trống,
dùng tay không đào một cái động, chôn một vật xuống mặt đất.
Trên bầu trời, phía mặt trời, một bóng đen dần dần phóng đại trước mắt mọi người.
Đó là một con chim to lớn đang bay với tốc độ cao, mà trên lưng con chim dường như còn có một người.
"A..." Một tiếng thét chói tai vang lên.
Chỉ thấy môt người quỳ rạp xuống mặt đấy nhìn về phía nam tử trên bầu trời, ngực bị một mũi thương dài sắc bén xuyên qua.