“Ta, Mộ Dung Liên,
dùng linh hồn của mình thề, từ hôm nay trở thành người hầu của ngài…”
Bệnh công tử nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay lên chỉ lên phía bầu
trời đêm bắt đầu thề.
“Đợi một chút.” Sở Lạc Lạc mở miệng đánh gãy lời thề của hắn.
Mộ Dung Liên sao? Sở Lạc Lạc nhớ lại nụ cười ngày ấy, tên này thật ra
rất hợp với hắn. Bất quá, vừa rồi nàng chỉ là muốn đùa một chút, không
ngờ bệnh công tử cư nhiên lại làm thật, hơn nữa còn rất trịnh trọng thề, vì thế Sở Lạc Lạc đành phải lên tiếng đánh gãy.
Bởi vì, ở
Thánh Vân đại lục nếu như lấy linh hồn ra thề, như vậy lời thề sẽ bị
phép tắc thiên địa ước thúc, nếu như vi phạm lời thề, nhất định sẽ hồn
phi phách tán.
Sở Lạc Lạc xoay người lại, đôi mắt sáng như
sao nhìn bệnh công tử, mở miệng nói: “Không cần ngươi thề trịnh trọng
như vậy, trong cơ thể ngươi còn có chú yêu chưa được trừ đi nhưng nó đã
bị ta làm bị thương. Hai năm sau, ngươi lại đến nơi này, ta sẽ giải trừ
cho ngươi. Sau đó ngươi chỉ cần thay ta làm ba chuyện là được.”
Như vậy, giữa bọn họ sẽ không có quá nhiều liên hệ.
Bóng đêm che khuất một phần gương mặt của Sở Lạc Lạc, hơn nữa khoảng
cánh khá xa, Mộ Dung Liên chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao nhìn
vào chính mình.
Từ nhỏ, hắn liền phải chịu Thiêu Hồn Chú
tra tấn, vốn tưởng rằng chính mình phải cả đời làm một cái ma ốm, làm
phế vật trong mắt mọi người.
Thế nhưng hôm nay, cái chú
thời thời khắc khắc uy hiếp sinh mệnh hắn đã bị chữa khỏi, vui sướng
thật lớn tràn ngập nội tâm của hắn. Hắn biết rõ vị thần bảo hộ này ra
tay cứu giúp đối với chính hắn có ý nghĩa như thế nào.
Vì
thế, Mộ Dung Liên đưa tay đặt vào vị trí trái tim, tao nhã cúi gập
người, nói: “Ân nhân tôn quý, Mộ Dung Liên nhất định sẽ đúng hạn tới
đây, vĩnh viễn không bộ ước.”
Trong bóng đêm, con ngươi kia lóe sáng, một trận cười khẽ dễ nghe truyền đến, lời nói thản nhiên
truyền vào trong tai Mộ Dung Liên: “Chú kia đã giải, vậy tảng đá mang
điềm xấu kia ta cầm đi. Như vậy, hai năm sau gặp lại.”
Mộ
Dung Liên ngẩng đầu, phát hiện trước mặt đã không còn một bóng người,
trên miệng của hắn tràn đầy ý cười như liên. Sau đó, hắn hướng về nơi Sở Lạc Lạc từng đứng, quỳ gối xuống, đối với trăng sáng trên bầu trời, lặp lại lời thề vừa rồi của mình.
Ngày tiếp theo, sáng sớm
tinh mơ, Mộ Dung Liên liền tuyên bố nhiệm vụ hộ tống của dong binh đoàn
chấm dứt. Bởi vì dong binh đoàn thương vong nặng nề, hắn bồi thường cho
Nghiêm Thạc tất nhiều, chính là hơn gấp đôi so với thù lao đã định.
Đội trưởng Nghiêm Thạc là cái người rất giữ chữ tín, cho dù cố chủ đã
trả tiền thù lao vẫn như cũ kiên trì hộ tống cố chủ tới thành trấn phụ
cận.
Sở Lạc Lạc và Sở Hiên vẫn chưa theo mọi người thu thập đồ đạc, bởi vì phương hướng của cái thành trấn kia cùng Vân Đô Thành mà bọn họ muốn tới tương phàn với nhau, cho nên, bọn họ hướng đội trưởng
Nghiêm Thạc cáo từ.
Đội trưởng Nghiêm Thạc cũng không nhất
định giữ bọn họ lại, theo như ước định trả cho Sở Hiên và Sở Lạc Lạc
tiền thù lao là năm mươi phỉ ngân.
Ở Thánh Vân đại lục, vân đồng là một loại tiên thông dụng, cũng là loại tiền có giá trị ít nhất. Một trăm vân đồng tương đương với một phỉ ngân, một trăm phỉ ngân lại
tương đương với một thải kim.
Gia đình dân chúng bình
thường chỉ cần mười phỉ ngân là có thể vượt qua một năm không lo ăn
uống, cho nên năm mươi phỉ ngân này cũng coi như là tiền thuê thuộc dạng xa xỉ.
“Lạc Lạc…”
Lúc này, trên xe ngựa
truyền đến một tiếng gọi, một cánh tay trắng nõn thon dài xốc mành lên,
lộ ra gương mặt tái nhợt tuấn tú của Mộ Dung Liên.
Bởi vì
chú đã giải trừ, trên mặt Mộ Dung Liên ẩn ẩn hiện lên chút vui mừng
không thể áp chế. Tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt đã
khôi phục một chút sức sống.
Sở Lạc Lạc lòng đầy nghi hoắc
hướng xe ngựa đi tới, đôi mắt đen của Mộ Dung Liên lẳng lặng nhìn nàng
nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt như vậy làm Sở Lạc Lạc giật mình, ách…
Hay là hắn nhìn ra cái gì không đúng?
Sau một lúc lâu,
trong mắt Mộ Dung Liên toát ra thương tiếc, hắn đem một cái túi tiền đã
chuẩn bị tốt nhét vào tay Sở Lạc Lạc, chỉ là thàn nhiên cười nói “Trân
trọng.”
----
“Hu…”
Mã phu kéo dây
cương, sau khi xe ngựa dừng lại, một thiếu niên áo quần mộc mạc, tóc
vàng, mắt xanh nhẹ nhàng nhảy xuống xe. Sau đó hắn lại đưa tay về phía
xe ngựa, mọi người xung quanh tò mò nhìn, không biết trong xe ngựa sẽ là một mỹ nhân như thế nào, nhưng làm cho người ta thất vọng là, khi nhìn
thấy cái đầu nhỏ kia, mọi người chỉ nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu sắc mặt vàng như nến.
Sau khi cùng dong binh đoàn tách ta,
huynh muội hai người đi về hướng tây ước chừng mười ngày, trên đường
ngồi qua mấy cái xe ngựa, đi qua ba thôn trang, năm trấn nhỏ, cuối cùng
cũng đi tới một thành thị lớn nằm ở biên giới phía tây Thiên Kỳ Quốc –
Vân Quy Thành.
Vân Quy Thành sở dĩ gọi là Vân Quy là bởi vì nơi này có một cảnh quan độc đáo. Vân Quy Thành suốt ngày sương mù lượn lờ, chỉ có hai canh giờ trước và sau khi mặt trời mọc sương mù mới có
thể biến mất, thời gian còn lại toàn bộ thị trấn giống như là ở bên
trong một đám mây, như mộng như ảo, cái tên Vân Quy là ra đời như vậy.
Tới lúc mặt trời sắp lặn, Vân Quy Thành quanh quẩn những luồng sáng bảy
màu, lúc này cũng là một trong những thời khắc đẹp nhất ở đây.
Trước khi mặt trời lặn, huynh muội hai người tìm một khách sạn thoải mái ngủ trọ lại.
Ban đêm, Sở Lạc Lạc đang ngủ say, bỗng dưới lầu truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
“Quan gia, quan gia… Ở lại nơi này của ta đều là người tốt a!” Ông chủ của khách sạn lo lắng hô.
“Tránh qua một bên đi! Nếu như ngươi không câm miệng ta sẽ cho ngươi
nếm thử mùi vị cơm tù!” Một người hô lớn, giọng điệu rất không kiên
nhẫn.
Ngay sau đó, Sở Lạc Lạc nghe được tiếng cửa một gian phòng bị đá văng ra, một đôi con ngươi lóe sáng trong bóng đêm.
Sẽ đến phiên gian này của nàng, thực ngoài ý muốn, nàng cũng không nghe thấy tiếng đập cửa như trong dự kiến mà lại nghe được tiếng của ca ca
Sở Hiên. Cái thanh niên kia lúc này đứng ở cửa phòng của nàng, đối mặt
với hai quan sai chuẩn bị đá cửa mà vào, khí thế hiên ngang nói: “Hai vị quan gia, ở bên trong là ấu đệ* nhà ta, hắn từ nhỏ có bệnh trong người, chịu không nổi kinh hách!” (Ấu đệ: em trai tuổi còn nhỏ, ta không biết
nên để thế nào nữa chẳng lẽ để là em trai nhỏ? Nó cứ kì kì thế nào ý,
thôi tốt nhất là giữ nguyên, ai cũng hiểu mà, nhỉ?)
“Làm
sao lại đến một kẻ không hiểu chuyện rồi! Dám làm chậm trễ công việc của bản quan, còn không tới lượt ngươi, đứng qua một bên đi!”
Quan sai nói chuyện khẩu khí vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng là trong lòng
hắn lại sinh ra một tia sợ hãi đối với Sở Hiên, thiếu niên tóc vàng này
cũng không biết là từ đâu đến đây, tuy là tuổi còn trẻ nhưng khí thế
toát ra lại khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Sở
Lạc Lạc trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, “Chi nha” một tiếng, cửa
mở, dưới ánh lửa mờ nhạt, một thiếu niên ốm yếu sắc mặt vàng như nến ló
đầu ra.
“Ca ca, ta đã tỉnh rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Sở Hiên lắc đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng hai gã quan sai, cầm vật
trong tay nhét vào trong tay một người, Sở Lạc Lạc thấy, đó là hai phỉ
ngân.
Cái quan sai kia vuốt ve thứ trong tay một chút,
nhếch miệng cười nói: “Quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, đêm nay trong thành có mấy cái án mạng kì lạ, thi thể kia…”
Toàn thân hắn run lên một chút, tựa hồ như là nhớ đến thứ gì đáng sợ, một quan sai khác tiếp
lời nói: “Chúng ta là phụng lệnh thành chủ tới bắt nghi phạm.”
Lúc này, một giọng nam uy nghiêm truyền đến “Sao lại thế này? Kiểm tra xong hết chưa?”
Đó là một nam nhân, lưng hùm vai gấu, ánh mắt sắc bén, ước chừng ba
mươi tuổi, thoạt nhìn chính là dẫn đầu đám quan sai, ánh mắt của hắn xẹt qua hai thiếu niên, cũng không dừng lại lâu.
Nhìn thấy
người này, hai gã quan sai khúm núm nói: “Thạch đại nhân, hai phòng này
chúng tôi đều đã tra qua, không có phát hiện kẻ nào khả nghi.”
Người nọ quát to: “Vậy còn đứng trong này làm gì!”
Lúc này, cách khách sạn không xa truyền đến vài tiếng thét chói tai thê lương, ở trong ban đêm tĩnh mịch phá lệ quỷ dị.