Cuộc thi đấu năm nay có hơn hai trăm người dự thi, phân ra mười sân đấu. Các trận đấu có thể cùng tiến hành trong một thời gian. Ở vòng loại thì bộ ma pháp và bộ vũ kỹ tách ra đấu riêng. Đầu tiên là người dự thi bốc
thăm mã số của mình, sau đó mới quyết đấu với người bốc thăm cùng con số với mình.
Nhìn con số trong tay, số 13, khoé miệng Sở Lạc Lạc hơi cong lên.
Mình thật đúng là có duyên với số 13, kiếp trước nàng cũng từng bốc được số 13, sau đó một đường oai phong đánh vào chung kết. Sau đó nữa… nàng
bị người ta báo cáo nghiên cứu, tập luyện vong linh ma pháp. Bị trục
xuất khỏi học viện…
Lúc trước, nàng đứng trên đài cao, mắt lạnh nhìn một đám học viên quý tộc. Xuất thân bình dân và thiên phú của nàng chính là nguyên nhân
khiến cho bọn họ nhìn nàng không vừa mắt, sau đó lại thêm chuyện của
Tiếu Nhan khiến cho nàng triệt để đắc tội đám phế vật này. Nàng biết tất cả chỉ là đám cặn bã kia ăn nói lung tung, nàng chưa bao giờ thi triển
vong linh ma pháp trước mặt người khác. Vốn dĩ nàng có thể phủ nhận
nhưng là nàng thực sự không muốn khuất phục như thế. Vong linh ma pháp
thì sao, bất luận là ma pháp gì, cũng đều là thần thánh! Độc ác chính là người sử dụng ma pháp mà thôi!
Kiếp này, lại một lần nữa bốc được số 13, không biết có thể xuất hiện tình huống bất ngờ gì không. Sở Lạc Lạc nắm chặt thẻ bài ghi mã số, vẻ
mặt lạnh nhạt ngồi xuống chờ đợi.
Sau khi người dự thi bốc thăm mã số xong, trọng tài lại từ một thùng
khác bốc thăm ra một mã số để xác định thứ tự tham gia trận đấu.
“Số 13.” Trọng tài giơ cao thẻ bài ghi mã số trong tay, dùng thanh âm đã được ma pháp khuếch đại hô, thanh âm cao vút quanh quẩn bên tai mỗi
người ở đây.
Không nghĩ tới nàng là người đầu tiên ra sân, Sở Lạc Lạc nhìn quanh
một vòng cũng không phát hiện ra bóng dáng của Mặc Vô, nhất thời có chút nghi hoặc. Lão nhân kia rõ ràng nói sẽ tham gia cuộc chiến, tại sao bây giờ còn chưa xuất hiện?
Nhưng là trận đấu không đợi người, Sở Lạc Lạc đứng dậy, đưa ra thẻ
bài ghi mã số của mình để vào sân. Lúc này trên sân đấu đã đứng thẳng
một nam tử, tuổi khoảng hai mươi, thân hình cao gầy, dung mạo thanh tú.
Sở Lạc Lạc vừa lên đài đã thăm dò thực lực đối phương. A… cao cấp ma
pháp sư cửu giai, tại cái tuổi này mà nói, cũng xem như là nổi bật, chỉ
là trình độ vận dụng ma pháp của hắn như thế nào thì còn chưa biết.
Khi nhìn thấy đối thủ của mình, nam tử cao gầy đầu tiên là ngẩn ra,
hắn ngàn vạn lần không đoán được đối thủ của hắn lại là một cô bé nhỏ
tuổi xinh xắn. Xem ra trận này thật là tiện nghi cho hắn rồi, hắn cảm
thấy thẳng lợi chắc chắn đã nằm trong tay mình.
Nam tử lấy pháp trượng ra, chỉ vào cô gái đối diện nhưng là cô gái
kia cũng không hành động giống như tưởng tượng của hắn, nàng chỉ là nhẹ
nhàng vươn một cánh tay mảnh khảnh ra khỏi cổ tay áo.
Hừ! Hay cho nàng lại dám khinh thường mình vô dụng!
Trong lòng nam tử không khỏi có chút tức giận, trong lòng im lặng
niệm chú ngữ, tuỳ theo một tiếng rống to: “Cuống Phong Liệt!”
Từng mũi tên gió sắc bén , gió xoáy hỗn loạn đánh về phía Sở Lạc Lạc.
Thanh âm xẹt qua không khí truyền đến, mắt thấy mũi tên gió sắp cuốn
lấy cô gái kia, nàng vẫn bất động như cũ, chẳng lẽ nàng sợ đến mức không biết đối phó thế nào?
Kì thật trong nháy mắt khi gió xoáy đánh úp tới, cô gái cũng đã cử
động, chỉ là động tác của nàng rất nhẹ. Nàng rất nhanh di chuyển cổ tay
một chút, một mũi tên gió rất nhanh bay ra, thoạt nhìn chỉ là Phong Nhận thuật bình thường. Mũi tên bay tới va chạm với gió xoáy hỗn loạn kia.
Trên mặt nam tử cao gầy không khỏi lộ ra ý cười, không đoán được ông
trờ lại tốt với hắn thế, trận đấu này thắng thoải mái như thế, vậy hắn
có thể tiết kiệm ma lực cho trận đấu sau.
Nhưng mà nụ cười trên miệng hắn nháy mắt đông cứng lại chỉ bởi vì
Cuồng Phong Liệt của hắn khi va cham với Phong Nhân Thuật ở trên không
trung xong lại nhanh chóng tiêu tán…
Điều này sao có thể!
Bản thân hắn đã là cao cấp ma pháp sư cửu giai, mà Cuồng Phong Liệt
vừa rồi hắn đã xuất ra năm phần pháp lực, mà đối thủ lại chỉ cần dùng
Phong Nhân Thuật đã có thể phá giải, hay là…
Nam tử cảm thấy căng thẳng, không dám tiếp tục coi thường đối phương. Mà cô gái đối diện vẻ mặt trấn tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không động
một chút càng làm cho người ta cảm thấy bí hiểm.
Khi Mặc Vô kéo Lãnh Tiêu Nhiên vào trường đâu thì trận đấu đã đến phần gay cấn.
Hai mắt sắc bén đảo quanh trường đấu một lượt, trong nháy mắt liền
phát hiện ra cô gái trên sân đấu cùng với hai thiếu niên đang xem chiến ở dưới đài.
Theo ánh mắt Mặc Vô, Lãnh Tiêu Nhiên liếc mắt một cái liền thấy được
bóng dáng cô gái trên sân đấu, thân hình đơn bạc kia, cái gáy trắng nõn
duyên dáng, ngón tay trắng nõn thon dài. Hắn không khỏi ngẩn ra, bóng
dáng kia, sao lại quen thuộc đến thế.
Đối mặt với đối thủ không biết nông sâu, nam tử cao gầy không dám
hành động thiếu suy nghĩ nhưng là đối thủ vẫn duy trì tư thế khoanh tay
đứng thẳng, từng giọt, từng giọt mồ hôi thấm ướt lưng hắn.
Thấy thế khoé miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, thầm nghĩ: Thật sự là thiếu kiên nhẫn, xem ra đây đã là cực hạn của hắn, nếu thế, nên chấm dứt rồi.
“Nha đầu a! Đừng có đánh mất thể diện của lão nhân ta!”
Thắng bại đã sớm rõ ràng, Mặc Vô tự nhiên là có thể nhìn ra, sở dĩ
ông hô một câu kia là bởi vì nhắc nhở Sở Lạc Lạc, thắng bại không phải
điểm mấu chốt, mà quan trong là ở chỗ thi triển pháp thuật cao cấp mà
nàng đã sửa chữa.
Thanh âm quen thuộc kia làm cho trên mặt Sở Lạc Lạc toát ra ý cười
nhàn nhạt, nàng nghiêng đầu nói: “Ngài cần phải xem cẩn thận nha.”
Di? Bên người Mặc Vô như thế nào lại có một người cả người dấu trong
áo choáng thế kia? Thân hình cao lớn, xem ra là nam tử chỉ là mũ áo
choàng che khuất khuôn măt của hắn làm người ta nhìn không rõ diện mạo.
Cơ hội tốt! Nam tử cao gầu mừng thầm trong lòng, cô gái kia thế nhưng lại trong trận đấu mà nói chuyện với người bên dưới a… Cái này thì đừng trách hắn.
Mấy trăm mũi tên gió xuất hiện trong không khí, hùng hổ bay về phía
Sở Lạc Lạc. Không có khe hở, nhiều tới nỗi khiến cho người ta nín thở,
cô gái đã không còn chỗ trốn. Mọi người dưới đài một phen mắng nam tử
kia không biết xấu hổ làm cái việc đánh lén này, đồng thời cũng vì cô
gái mà đổ một trận mồ hôi lạnh.
Mắt thấy cô gái không thể tránh được, nghĩ rằng lúc này cô gái kia ít nhất cũng phải gẫy mấy cái xương sườn nhưng mà nàng lại ở trước mắt bao nhiêu người, biến mất vô hình.
Chỉ nghe từ trên không truyền đến một tiếng kêu khẽ: “Hoả long thuật!”
Một con rồng lửa gào thét từ trên không phi xuống, đánh về phía nam
tử cao gầy. Nam tử kia vô cùng chấn động, cũng có vài phần thông minh,
hắn biến ra một cái lá chắn gió, xuất ra mười phần ma lực để chặn cú
đánh này.
Nhưng mà cô gái đang lơ lửng giữa không trung thoáng cử động năm ngón tay mảnh khảnh, quỹ đạo bay lượn của rồng lửa liền thay đổi trong phút
chốc.
Thấy thế trong mắt Mặc Vô cũng hiện ra một tia kinh ngạc, vừa rồi nha đầu kia đầu tiên là sử dụng chiêu dịch chuyển Túng Vân nhanh chóng
tránh thoát công kích của đối phương, sau đó lại đồng thời sử dụng Phi
Hành Chú, cũng niệm chú ngữ triệu hồi rồng lửa. Phối hợp vô cùng hoàn
mỹ, khiến cho người ta sợ hãi.
Mắt thấy trên sân đấu đã sắp phân định thắng thu, lúc này, nam nhân
cao lớn đứng bên cạnh Mặc Vô bỗng nhiên lấy tay che môi, thân hình lảo
đảo, không hề báo trước ngã về phía trước.
Từ khe hở của ngón tay chảy ra chính là máu tươi