Nghe vây khóe miệng có chút khinh thường nghĩ, nàng đã là của ngươi còn cần đến tìm ta phát tiết sao, nghĩ vậy nhưng miệng thì cứ cười nói.
“Không cần nói nhiều như vậy, đến liền đến”
Nói xong hai khóe miệng hắn giương lên cười híp mắt có chút quỷ dị, xong hắn nhấc bước đi về phía Triển Thần.
Một bước
Rào...
Một luông khí tức, uy áp điên cuồng phóng về Triển Thần.
Đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình có chút khác lạ trở nên nặng nề.
Thần sắc Triển Thần nháy mắt có hơi đổi nhưng liền bình thường trở lại, khinh thường nói.
“Có chút bản sự, nhưng cũng chỉ là Ngũ trọng mà thôi”
Nói xong liền đưa tay bình tĩnh nói
“Liệt diễm lang”
Ngao ô!
Một tiếng sói tru vang lên, nhiệt độ nháy mắt trở nên sôi trào, một hơi thở nóng bỏng lan tràn, một tia hỏa quang lóe lên xuất hiện trước mắt hắn là hỏa lang, đôi mắt lãnh huyết, khát máu, răng nanh, trảo nhận sắc bén, toàn thân bao trùm lữa đỏ dáng người uy vũ, anh tuấn, độc cô.
《Danh hiệu》: Liệt Diễm Lang
《Phẩm chất》: Tinh anh sơ đẳng
《Đẳng cấp》: chưa có
《Thuộc tính》: hỏa hệ, thú hệ.
《Nội tại》
“Thị huyết”: đến lúc sinh tử, thị huyết kích hoạt tiềm lực tăng lực lượng trong tạm thời, sau khi kết thúc, suy yếu trong một thời gian.
Liếc mắt hắn liền nhận ra đặc tính, nhưng miệng hắn vẫn là một tia khi thường bước tới.
Hai bước
Khi tức lại tiếp tục tăng cao, sắc mặt Triển Thần trở nên âm trầm nhưng vẫn không chút lùi bước.
Ba bước
Bộp!!
Một bước này hạ xuống, áp lực như núi, nháy mắt đè nặng xuống, từng giọt mồ hôi lăng trên má hắn, giờ phút này hắn kinh, nhưng hắn không thể lùi, hắn dù sợ nhưng tâm ngạo khí không thể chết.
Thất trọng
Nhìn Triển Thần, khóe mắt Vũ Tuyệt hiện lên một tia tán thưởng, nếu không phải vì Lâm Nguyệt, Triển Thần sau này tất trở thành cường giả một phương, đáng tiếc hắn quá si tình nhưng không phải vì thế mà hắn tha cho Triển Thần.
Bộp
Một bước hạ xuống, ngạo khí trùng thiên, Vũ Tuyệt đi đến trước mặt Triển Thần ngước mặt lên, đưa mắt xuống nhìn cao ngạo nói.
“Chúng ta không cùng một đẳng cấp“.
Nghe lời này, Triển Thần thần sắc ầm thầm run rẫy, lúc này hắn thật sự sợ, bước chân khẻ run, nhích một tý ra sau, trong lòng hắn từng đợt kinh hãi dâng lên, nhìn lên Vũ Tuyệt một thân ngạo khí trùng thiên đứng trước hắn như một tòa núi khổng lồ sừng sửng kia, trong lòng hắn hắn tự hỏi “đây là tên mà hắn coi là phế vật sao? Buồn cười, hắn một cái triệu hồi linh thú tinh anh cũng chỉ mới Tứ trọng vậy người này bát trong thiên phú kinh khủng cở nào? Hắn không hiểu một người như thế tại sao lại triệu hồi một linh thú vô phẩm chất”
Cố gắng níu kéo lại một tia bình tĩnh, hắn đưa tay xoa xoa đầu liệt diễm lang để giúp nó lấy lại bình tĩnh, tuy hắn dùng ngạo áp chế sợ hãi nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn có chút yếu thế nói
“Ngươi đã đến bát trọng sao?“.
“Bản tâm ngươi đã xuất hiện lỗ hổng. Sau này, Ngươi liền tư cách đối mặt trước ta đều không, vì thế ân oán chúng ta cũng nên kết thúc vào hôm nay thôi”
Vũ Tuyệt không thèm trả lời mà nói đến việc khác, dứt lời tinh thần khẻ động linh lực hội tụ xuống chân.
Ầm...
Ngao ô!
Một tiếng rên đau đớn vang lên, lúc này con LD lang đang nằm trong đống đổ
nát không thể chút nào động đậy.
Nhìn cái kia con Ld lang, Vũ Tuyệt khóe miệng có chút coi thường, mặt dù tinh anh nhưng vẫn chưa bước vào tu luyện linh lực, chỉ mạnh hơn gấp mấy lần lang tộc bình thường. Tuy hắn là nhân loại sức mạnh hầu nhưng không bằng một nữa linh thú khi ngang giai nhưng hắn một cái Bát trọng thì cả hai lại như trời với đất, đó là khác biệt giữa tu vi.
Kế tiếp
Nhìn Ld lang bị một cước đá bay, sắc mặt Triển Thần âm trầm như nước, giờ phút này hắn có chút hồi hận, thối ý dâng lên, hắn không chút nào do dự quay người bỏ chạy.
Nhưng Vũ Tuyện nào còn cho cơ hội để Triển Thần chạy sao.
Ầm
Triển Thần trực tiếp bị chấn bay không một chút nào phản khán.
Phụt
Một ngụm máu điên cuồng phut ra, giờ phút này Triển Thần toàn thân xương cốt, ngủ tạng đều muốn bị chấn nát, không chết hắn cũng phải mất gần nữa cái mạng, nhưng hắn biết, bát trọng không chỉ như thế, hắn biết nếu không phải Vũ Tuyệt nương tay hắn đã chết không thể nghi ngờ
Liếc nhìn hai cái kia thân thể toàn máu, hắn xoay người bỏ đi, xong để lại một câu.
“Tôi khuyên cậu vẫn là không nên dây dưa với cô ta, sẽ chỉ ăn quả đắng mà thôi, còn có sau này vẫn là không nên đến tìm tôi phiền phức, nếu không phải thấy cậu không có sát ý, thì bây giờ cậu đã là một cái thi thể, còn có lần sau nữa thì sẻ không như thế này đơn giản”
Càng nói giọng điệu của Vũ Tuyệt càng lạnh.
Haha..
Đột nhiên một giọng cười lớn vang lên, xong sau đó là một giọng cuồng tiếu
“Thì ra là thế, trước đây cô ta đến với hắn là vì thiên phú sao? Nhưng đáng tiếc, vận khí của ngươi lại không như thế tốt, linh sủng bản mệnh của ngươi chỉ là phế vật, thì thành tựu đời này của ngươi cũng chỉ thế, cuối cùng vẫn chỉ là một tên ngốc bị vứt bỏ mà thôi”
Đáng tiếc Vũ Tuyệt đã đi xa nếu không hắn sẽ phản bác rằng nữ nhân kia vốn không hề biết tu vi của hắn, còn có thành tựu của hắn, không phải là thứ mà cậu có thể đo đếm được.
Về đến nhà, giờ này đã là đến giờ cơm trưa, vì thế việc huấn luyện đành để dành cho buổi chiều.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hắn liền chuẩn bị đi tập huấn cho Tiểu Bạch.
...
Tiết lộ một chút khoảng vài chương nữa mình sẽ một lần buff khủng cho nhân vật luôn.
Còn có nếu có gì sai sót xin góp ý mình sửa chứ cứ im lặng thì mình bó tay.