Nhất Linh dạt đến dưới thành Kim Lăng ở trạng thái nửa chìm nửa nổi, cuối cùng được một đám thanh niên nam nữ phát hiện ra.
Đám nam thanh nữ tú này đều ở độ tuổi mười bảy mười tám,áo quần thướt
tha, vẻ mặt hớn hở.
Nhóm người đó gồm năm nam hai nữ, một cô nương trong bọn vừa nhìn xuống
mặt sông, vội kêu lên: “Nhìn kìa, ở đó có người, có người chết đuối, mau cứu người đi!”
Cô nương ấy tên gọi là Thủy Liên Nhu, là con gái của Thủy Lục Thuận trong Lục Thuận tiêu cục của thành Kim Lăng.
Thủy Liên Nhu đoan trang, lương thiện, thường ngày nói chuyện lúc nào
cũng mềm mại nhẹ nhàng, khi ấy đột nhiên hét toáng khiến cho đám bạn sợ
nhảy dựng cả lên.
Những người khác cũng đều nhìn thấy, mỗi người một câu: “Đúng là có
người!” “Mau xuống cứu hắn đi!” “Hắn còn sống không?” “Nước ở đây lạnh
chết đi được!”.
“Nghe tôi nói này!” cô nương thứ hai vung tay lên, làm như ngọc chỉ của nữ hoàng, năm chàng trai kia vội vàng im bặt.
Cô nương này có khuôn mặt trái xoan, vòng eo thon nhỏ, làn da trắng mịn
như tuyết, mắt sáng răng ngà, vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa nhã nhặn khó diễn
tả thành lời, đúng là mỹ nữ điển hình của đất Giang Nam. Cô nương ấy tên gọi là Kim Phụng Kiều, là ái nữ của Kim gia, một trong võ lâm tứ đại
thế gia ở Giang Nam.
Giang Nam võ lâm tứ đại thế gia gồm Chu, Lưu, Kim, Trương. Kim gia xếp hàng thứ ba.
Kim Phú Minh, chủ nhân của Kim gia, có một trai một gái. Con trai tên là Long Thụy, con gái chính là cô nương Phụng Kiều này.
Năm trước Kim Long Thụy đã đính hôn với Thủy Liên Nhu, cũng có nghĩa
Thủy Liên Nhu là tẩu tẩu tương lai của Kim Phụng Kiều, còn Kim Phụng
Kiều là tiểu cô cô tương lai của Thủy Liên Nhu.
Thủy Liên Nhu vậy là danh hoa hữu chủ, còn tiểu cô nương Kim Phụng Kiều
thì vẫn độc sở độc thân. Năm chàng trai kia thực ra đều là những người
đang theo đuổi Kim Phụng Kiều, vì thế khi cô nương ấy ra lời thì với họ
cũng chẳng khác gì lệnh chỉ của nữ hoàng.
Kim Phụng Kiều chắp tay ra sau, khẽ vênh khuôn mặt xinh xắn lên, mắt đảo quanh mấy chàng trai, nói: “Tôi có một ý hay, người nào không cần giúp
sức, không được xuống nước, không được dùng thuyền, mà cứu được người
kia lên bờ, tôi sẽ phục người đó”.
Ánh mắt nghịch ngợm lanh lợi của nàng lần lượt quét qua từng người một.
Người thứ nhất vừa thấp vừa béo, nhưng còn may không đến nỗi xấu xí, nếu như hắn ta cười lên thì cũng có thể khiến người ta mát dạ, vì thế Kim
Phụng Kiều không đuổi hắn ta đi. Người này tên gọi Tiền Hữu Nhân, chuyện nhà hắn ta có tiền thì không sai, song “Hữu Nhân” hay không thì chưa
chắc. Tuy bảo là có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ, song có tiền
cũng không nhất định gọi được quỷ đến cứu người. Kim Phụng Kiều đã nói
không được phép gọi người, vì thế hắn chỉ còn cách chống mắt ra nhìn.
Người thứ hai mũi quặp như mũi ưng, tên gọi Châu Thanh Văn, nghe nói có
vị thầy bói đã phán: Hắn ta vừa sinh ra, phụ thân hắn đã có thể bước đi
trên mây xanh, vì thế mới đặt cho hắn cái tên này. Thế nhưng hai mươi
năm nay, phụ thân của Châu Thanh Văn cũng chỉ làm đến chức Tri phủ Giang Ninh mà thôi. Tri phủ tuy không phải là lớn, song ở Giang Ninh phủ cũng có thể xem như là thổ Hoàng đế rồi, vừa có quyền vừa có thế. Chỉ có
điều đã nói là không được gọi người, vì thế quyền thế có lớn hơn chăng
nữa cũng vô ích.
Người thứ ba và thứ tư là một cặp huynh đệ, tên Vương Long và Vương
Giao, phụ thân là biên tướng thủy quân ở Kim Lăng, vì thế thủy tính của
hai huynh đệ này cũng rất khá. Tuy vậy, Kim Phụng Kiều đã nói là không
được xuống nước.
Người thứ năm là người cso dung tướng tốt nhất trong số nămn g, thân
hình cao lớn cân đối, vẻ mặt đầy khí chất anh hùng, có điều hình như hơi tự đại một chút, đương nhiên vẻ tự đại kiêu ngạo này không dám thi
triển trước mặt Kim Phụng Kiều, bằng không hắn ta sớm đã phải cuốn xéo
rồi.
Người này tên gọi Trương Kiếm, là con thứ ba của Trương gia, một trong
Giang Nam võ lâm tứ đại thế gia, võ công gia truyền cũng đã đạt được năm ba phần, song lại tự cho rằng mình đã đạt đến bảy phần, bởi vì ở trong
nhà chỉ kém có phụ thân, đại ca và nhị ca mà thôi. Người này công phu
giỏi, lại biết điều khiển thuyền, nếu như kiếm một chiếc thuyền xuống
nước, chuyện cứu người tuyệt đối không khó, có điều Kim Phụng Kiều đã
nói không được dùng thuyền.
Vì thế cả năm gã trai đều ngớ mắt nhìn nhau, không ai có cách gì, đứng trân người ra bất động.
Thủy Liên Nhu sốt ruột giậm chân: “Ây a, Phụng Kiều thật là, đùa thì
cũng phải chọn lúc chứ!”. Rồi quay mặt nhìn lên thượng du thấy một khách thuyền đi tới, vội kêu lên: “Mau cứu người, mau cứu người đi!”
Chiếc thuyền đó thuận dòng lao xuống, xem chừng không hề có ý dừng lại.
Thủy Liên Nhu hốt hoảng, Kim Phụng Kiều mỉm cười, đột nhiên cất cao
giọng: “Ai cứu được người kia, thưởng mười lượng vàng!”
Quả là kim khẩu vừa mở, người người hưởng ứng. Chiếc thuyền khách lập
tức rẽ ngang, cả lái thuyền và khách nhân cùng tíu tít tay chân cứu Nhất Linh lên thuyền, đưa vào bờ.
Lục Thuận tiêu cục của Thủy Lục Thuận tuy sinh ý tương đối thịnh vượng
nhưng cũng không phải là địch quốc phú gia. Vàng quý bạc hiếm, một lượng vàng bằng hai mươi lượng bạc, mười lượng vàng đã là hai trăm. Số tiền
này có thể mua đứt hai mươi mẫu ruộng vườn, Thủy Lục Thuận căn cơ, đời
nào chịu nhét hai mươi mẫu ruộng vườn vào tay con gái làm trò đùa chứ!
Do đó mà Thủy Liên Nhu lấy đâu ra mười lượng vàng. Thấy lái thuyền chìa
tay, cô nương ấy đỏ bừng mặt, nhìn Kim Phụng Kiều. Kim Phụng Kiều nghênh đầu nhìn sang năm nam nhân: “Đưa tiền!”.
Năm gã trai tranh nhau moi bạc, không ai nhường ai, khiến cho cả lái thuyền lẫn khách nhân đều trố mắt ra nhìn.
Trong bụng Nhất Linh không một giọt nước, hơi thở vẫn bình thường, tim đập đều đặn, chỉ có điều cứ trầm trầm không tỉnh.
Thủy Liên Nhu và mấy người kia xúm lại chữa chạy, một hồi lâu cũng hết
cách. Thủy Liên Nhu đành nói với Kim Phụng Kiều: “Chúng ta mang về, mời
đại phu đến khám xem!”
Câu nói này của nàng khiến Kim Phụng Kiều chau mày lại, vì thế cả năm gã trai kia cũng đồng loạt chau mày theo.
Nhất Linh vốn không hề xấu xí, mày rậm mắt sáng, trán rộng mũi cao, cộng với thân hình cao lớn cân đối, ai thấy cũng phải thốt lên một câu: đúng là trang nam tử!
Thế nhưng hiện giờ cậu lại không khác gì một người rừng chết trôi. Cái
đầu trọc lóc đã mọc đầy tóc, bộ mặt non nớt đâm ra những cọng râu cứng
đanh, râu tóc ngâm nước nhiều ngày quện vào nhau như ổ quạ, còn có thể
nhận ra người là nhờ Thủy Liên Nhu đã rẽ bớt túm tóc cuốn quanh đầu.
Kim Phụng Kiều chỉ định vui đùa chốc lát với cái xác chết trôi, đâu đến
mức định đem về nhà chữa trị. Có điều nàng vốn rất mực ái mộ vị tẩu tẩu
tương lai vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, hiểu được Thủy Liên Nhu là
người có thiện tâm, những chuyện khác làm bừa có thể cho qua, nhưng nếu
phản đối việc cứu người nàng ta nhất định không vui. Vì thế tuy trong
lòng không thích thú gì, cũng không dám lên tiếng phản đối, chỉ bâng quơ một câu: “Không biết là kẻ hành khất lang thang từ đâu đến!”
Có câu nói của đại nữ hoàng, cả năm gã trai cũng nhanh nhảu xúm vào
hưởng ứng. Châu Thanh Vân hùng hồn: “Hạng lưu dân thảo khấu như thế này, ở đâu chẳng có, quả là có giết cũng không hết!” ý của hắn ta ám chỉ
ngay cả sống sờ sờ ra đấy còn phải giết, huống hồ loại nửa sống nửa chết như thế này thì càng không nên cứu làm gì. Người này là tử đệ quan gia, ngay cả những bí quyết thăng quan tiến chức cũng vận dụng vào tình
trường, song lại **ng phải Kim Phụng Kiều.
Tiền Hữu Nhân suy tính: “Tháng Giêng năm nay mưa tuyết lớn, trong thành
Giang Ninh chết cóng mấy trăm người liền. Hạng nghèo rớt như vậy, đúng
là có cứu rồi cũng lại chết sớm mà thôi!”
Vương Long, Vương Giao gật đầu: “Đúng thế!” Trương Kiếm thì lùi lại một
bước nhăn mặt: “Người này trôi sông lâu như vậy, trên người liệu có sinh giòi bọ gì nữa không biết?”
Câu nói này khiến Kim Phụng Kiều sợ hãi, nhảy bắn lên hoảng hốt tránh ra xa.
Thủy Liên Nhu nhìn Kim Phụng Kiều ngạc nhiên khiến Kim Phụng Kiều đỏ
bừng hết mặt. Thực ra Kim tiểu thư cũng là một cô gái lương thiện, có
điều được nuông chiều nên đôi lúc sinh ra quá trớn, giờ đây bị ánh mắt
trách móc của Thủy Liên Nhu, không khỏi bối rối lảng tránh, quát: “Tìm
chiếc xe lại đây, không lẽ để ta phải đích thân đi chứ?” Nàng không dám
nhìn vào mắt Thủy Liên Nhu, khẽ giọng: “Mấy tên hồ đồ này, thật không
hiểu biết gì hết!”
Thủy Liên Nhu mỉm cười, cúi đầu nhìn Nhất Linh. Không hiểu vì sao đối
với chàng trai lạ lẫm này, trong lòng nàng tự dưng nảy sinh tình cảm như của một người mẹ phải bảo vệ con thơ vậy.
Đó là do âm linh của Âm Ma trong cơ thể Nhất Linh đang âm thầm tác quái. Nhất Linh bề ngoài tuy hôn mê trầm trầm, nhưng bên trong ba luồng đại
công lực vẫn đang không ngừng chu chuyển, vừa dần hòa nhập vào kinh
mạch, vừa tìm mọi cách bảo vệ cho đương nhiệm vật chủ là cơ thể cậu. Ma
tính trăm năm mau lẹ vô cùng, chỉ hơi có khe hở là thừa cơ thâm nhập.
Tấm lòng lương thiện của Thủy Liên Nhu chính là khe hở trong trái tim
nàng, nhưng bản thân nàng thì không hề hay biết.
Cơ thể Nhất Linh phăng phắc bất động, song âm linh trong người cậu lại
có thể điều khiển được người khác, nói ra thì quả là khó tin, nhưng thực ra lại không hề huyễn hoặc. Giữa người và người không nhất định phải
dựa vào tiếp xúc chuyện trò mới có thể nảy sinh cảm giác, cảm ứng giữa
trái tim với trái tim cũng có thể sinh ra sự cộng hưởng, thần giao mà cổ nhân đã từng nói đến chính là sự cộng hưởng cảm ứng của trái tim.
Gọi xe đến, đặt Nhất Linh lên xe, mấy người cùng trở về Lục Thuận tiêu
cục. Vời thầy lang, vị lang trang này cũng thật là cao minh, chẩn mạch
rất lâu rồi mới nói: “Chàng trai này không có bệnh gì cả, chỉ là đang
ngủ thôi”.
Lại có người có thể nằm giữa Trường Giang mà ngủ!
Vị đại phu này đúng là hồ đồ hết chỗ nói, mấy người nghe xong mà phá lên cười ha hả.
Thế nhưng đại phu này là danh y của địa phương, lòng tin của ông ta
không vì mấy tiếng cười nhạo báng của đám thanh niên mà lung lay, lần
lượt đảo mắt qua năm gã trai, lạnh lùng nói: “Thân thể của chàng trai
này còn tráng kiện hơn cả năm người các cậu gộp lại. Nếu như ngày mai
cậu ta chết các người cứ đến lấy đầu ta mang về tế!”
Năm gã trai kia càng cười dữ hơn, Thủy Liên Nhu trái lại lòng càng lo
lắng. Có người lại có thể ngủ giữa Trường Giang cuồn cuộn hay sao, nói
ai nghe đây, ai dám tin cơ chứ?
Nàng cho gọi đến hai người hầu, bảo họ tắm rửa, thay quần áo cho Nhất
Linh, kê cho cậu một chiếc giường trong một phòng nhỏ, chờ đợi cậu tỉnh
lại.
o0o
Lúc Nhất Linh hồi tỉnh, chính cậu lại làm cho mình sợ nhảy dựng lên.
Đó là tảng sáng ngày hôm sau, Nhất Linh tỉnh giấc, thấy mình đang nằm
trên giường, còn cho rằng đã quay trở về Phi Long cung, nhưng vừa nhìn
quanh lập tức biết ngay là không phải. Phòng ngủ trong Phi Long cung
phải hào hoa sang trọng hơn nơi này không biết đến bao nhiêu lần.
Nhất Linh không hay mình đang ở chỗ nào, song cậu biết rõ mình đang có một ham muốn, đó là soi gương.
Ý nghĩ này quả thật là không biết đến từ lâu, bởi lẽ Nhất Linh từ trước
đến giờ chưa hề soi gương. Vốn quen với cuộc sống thanh đạm cùng sư phụ, cậu không hề để ý đến vẻ xấu đẹp bên ngoài của mình, lúc làm Minh chủ
cũng y như vậy.
Trên bàn vừa khéo có một chiếc gương đồng nhỏ. Nhất Linh cầm lên, mượn
ánh sáng phản chiếu của mặt trời, bỗng nhiên giật bắn người. Người trong gương mặt xồm xoàm lông lá, tóc dài lê thê, bộ râu cứng đanh, đâu còn
giống một tiểu hòa thượng, mà hệt như một kẻ điên lang thang đầu đường
xó chợ.
Nhất Linh lập tức không bằng lòng với vẻ ngoài của mình, hét nhỏ: “Ây a, sao ta lại biến thành bộ dạng như thế này?”
Cậu bắt đầu thu dọn cho bản thân, trước tiên túm tóc buộc lên, song đám
râu thì không dễ gọn gàng cho được. Nhất Linh nhìn quanh, trên bàn có
một tách trà, cậu tiện tay bóp nát, lấy một mảnh cạo lên mặt.
Ai có thể dùng mảnh sành vỡ cạo râu? Thế nhưng Nhất Linh không để ý, tay cứ đưa lên chà một đường, bàn tay tự dưng sinh ra một cỗ nội lực khiến
mảnh sứ như biến thành một lưỡi dao sắc bén, chốc lát râu ria sạch nhăn
để lộ khuôn mặt tuấn tú cùng làn da hồng hào.
Trời sáng hẳn, Nhất Linh cũng đã mặt chỉnh tề. Trong gương lúc này là
một thiếu niên khí thế hừng hực, đôi mắt to sáng, cặp lông mày rậm. Nhất Linh tự ngắm nhìn mình, bỗng dưng nở một nụ cười kỳ quái. Cậu quả thật
không hề biết mình lại có kiểu cười như vậy, nhất thời không khỏi ngạc
nhiên.
Nhất Linh ngượng ngùng nhìn quanh, may mà trong phòng chỉ có một mình
cậu, thế nhưng tim thì vẫn đập thình thịch một lúc rất lâu.
Tuy nhiên trong lòng cậu cũng phải thầm thừa nhận, điệu cười như vậy quả có một sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt nào đó ngay đến chính cậu cũng phải thích nhìn.
“Nhưng người khác có thể sẽ cười mình”, Nhất Linh tự nói với bản thân:
“Gặp người khác, tuyệt đối không được cười kiểu như thế nữa!”
Nhất Linh đâu có biết, đó chính là lễ vật diện kiến lần đầu tiên mà Tình Ma tặng cho cậu. Cùng với thời gian, ma tính của Tình Ma dần kết hợp
mật thiết với bản tính của cậu, ma tâm cũng sẽ dần được mở rộng. Nếu
Nhất Linh không đủ định lực, cuối cùng cậu sẽ trở thành Tình Ma thứ hai, còn Thiên Long và Âm Ma sẽ vĩnh viễn bị khắc chế.