Tử Hà ngạc nhiên quay đầu lại, cũng giật nảy mình lên. Nhất Linh không biết tự lúc nào đã đứng dậy, mặt áp sát vào sau gáy
lão, hai mắt như phun ra lửa.
"Tặc đạo bỉ ổi nhà ngươi, dám bất kính với tiên tử tỉ tỉ của ta!" Nhất
Linh giận dữ thét lớn, đưa tay túm lấy cổ Tử Hà nhấc bổng lên như nhấc
một con chuột.
"Ta biết mà!" Lý Thanh Long lẩm bẩm, bỗng quay phắt người thét lớn: "Đi thôi!" Đoạn dẫn Lưu Sương ba người nhanh chóng biến mất.
Tử Hà hồn xiêu phách tán, van vỉ: "Long đầu, đừng để bần đạo ở lại!" Cổ
họng bị tay Nhất Linh xiết chặt, giọng khàn khàn chẳng khác nào tiếng
vịt kêu.
"Còn muốn kếu ai?" Nhất Linh nộ quát: "Dám bất kính với tiên tử tỉ tỉ của ta, Ngọc Hoàng tổ tông cũng không cứu nổi ngươi đâu!"
Hàn Nguyệt Thanh ở bên cạnh vừa kinh hãi vừa vui mừng, thốt lên: "Vương Nhất Linh, thì ra ngươi không sao, tốt quá!"
Nhất Linh nói: "Ta không sao!" Rồi quát Tử Hà: "Tặc đạo, đây là độc hương gì, mau đưa thuốc giải ra đây!"
Tử Hà còn định đặt điều kiện, mặt đỏ phừng phừng lên giọng: "Ngươi thả
ta ra trước, ta mới đưa thuốc giải cho ngươi!" Cũng khó trách lão, đây
đã là cây sậy cứu mạng cuối cùng rồi, nếu không bám lấy thì chỉ còn
đường chết. Đáng tiếc là Nhất Linh kế thừa tam tâm, dù là Thiên Long, Âm Ma hay Tình Ma, đều là những người tuyệt không thương lượng, bèn cười
lạnh một tiếng, thét lớn: "Ngươi dám doạ ta?" Đưa tay thụi Tử Hà liên
tiếp mấy quyền, lẳng mạnh xuống đất.
Tử Hà chưa chạm đất đã kêu váng lên, Cửu quỷ thu hồn đại pháp mà ngày
trước Hỏa Vân đạo trưởng đã nếm đủ mùi nay lại phát huy uy lực trên
người lão. Chỉ một lúc, Tử Hà đã không thể chịu nổi, kêu gào thảm thiết: "Tha cho ta, đây là Tô Cốt Hương không cần thuốc giải, chỉ cần đến sơn
tuyền phía sau ngâm mình một khắc là được, tha cho ta đi!"
"Dám bất kính với tiên tử tỉ tỉ của ta, hừm, muốn ta tha cho ngươi, đừng vội!" Nhất Linh cười nhạt, đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, sốt sắng:
"Tiên tử tỉ tỉ, vẫn ổn chứ? Tên tặc đạo này nói phải đến sơn tuyền phía
sau ngâm mình một khắc mới có thể giải độc dược, thật là đáng chết,
tỉ... tỉ có thể đi được không?"
Hàn Nguyệt Thanh thử động thân, chỉ thấy tứ chi tê dại, đành khẽ lắc
đầu. Nàng động lòng trắc ẩn, nói với Nhất Linh: "Ngươi hãy tha cho hắn
trước đi, trông đáng thương quá!"
Nhất Linh: "Tuân lệnh!" Đoạn quay lại một cước đá vào thắt lưng của Tử
Hà, quát: "Tiên tử tỉ tỉ xin cho ngươi, riêng ta thì đừng hòng, dẫn
đường mau!"
Tử Hà sau một phen đau đớn thể xác, không còn dám có mảy may phản kháng, lập cập bò dậy, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Nhất Linh quay lại nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Tiên tử tỉ tỉ, vậy ta xin
lỗi nhé!" Song lại vẫn không dám động vào người nàng. Đến khi Hàn Nguyệt Thanh gật đầu, cậu mới đưa tay bế Hàn Nguyệt Thanh lên.
Một tay vừa chạm vào da thịt mềm mại của nàng, Nhất Linh như bị sét
đánh, toàn thân như tê dại, tim trong ngực cũng tưởng chừng đứng lại.
Cảm giác ấy nảy sinh một cách rất tự nhiên, tuyệt nhiên không thể kềm
chế, không phải là sự kích thích của sắc tâm mà là một thứ gì còn cao
hơn, sâu hơn thế nữa.
Thân thể Hàn Nguyệt Thanh chưa từng để cho nam nhân nào **ng tới, tuy tu luyện Phật pháp từ nhỏ, hiểu rõ đạo lý sắc tức là không, nhưng một
thiếu nữ như nàng, bị một nam nhân ôm trọn trong lòng, bất luận thế nào
cũng không thể không cảm thấy xấu hổ, nhất thời mặt đỏ lựng lên.
Cảnh tượng đó càng làm cho Nhất Linh điên đảo. Hàn Nguyệt Thanh cười đã
khiến cho cậu hồn xiêu phách lạc, bộ dạng xấu hổ của nàng so với lúc
cười còn quyến rũ hơn không biết đến bao nhiêu lần. Trong khoảnh khắc
ấy, toàn thân Nhất Linh chẳng khác nào một thùng dầu đang cháy rừng rực, chỉ hận một điều không thể nhảy lên, hét lớn một hồi cho thỏa.
Trong đầu cậu rốt cuộc vẫn còn chút tỉnh táo, bèn liên tục tự nhủ: "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất nhất không được làm cho tiên tử tỉ tỉ
nổi giận!"
Ma chưởng cuối cùng cũng không thể thắng nổi thiên nhiên. Tâm linh Nhất
Linh kế thừa Tình Ma, đối phó với phụ nữ quả là có vô số biện pháp, càng chưa từng phải căng thẳng trước mặt bất kỳ một nữ nhân nào, nhưng ở
trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, ngay cả những tu luyện trăm năm của Tình Ma
gần như cũng vô phương tác quái.
Sức mạnh của cái đẹp thật là không thể hình dung, mà vẻ đẹp của Hàn
Nguyệt Thanh, thực sự đã đạt đến độ không có cách nào dùng lời để miêu
tả nổi.
Nhất Linh hít nhẹ, thưởng thức mùi thơm say lòng từ cơ thể mỹ nhân, cảm
giác như ngọt vào tận tâm phế, lan tỏa khắp kinh mạch toàn thân. Trong
chốc lát, từng thớ thịt trên người cậu gần như nhũn cả ra, song đầu óc
thì vẫn tỉnh táo lạ thường, vững chãi bế Hàn Nguyệt Thanh, đi theo Tử Hà đến bờ sơn tuyền sau quan.
Tử Hà giọng sợ hãi: "Thiếu.... thiếu hiệp, để... để cô ấy xuống nước
ngập toàn thân, chỉ để hở mũi và miệng, mới có thể... có thể trục ra
được độc hương."
Lão đã sợ Nhất Linh đến mất mặt. Một lão già thành tinh như Tử Hà, sớm
đã nhìn ra vị trí của Hàn Nguyệt Thanh trong lòng cậu, giờ lại bảo Nhất
Linh ngâm người trong lòng mình xuống nước lạnh, bảo cậu làm sao không
nổi cáu đây?
Quả nhiên Nhất Linh lập tức nộ quát: "Đây là thứ hương quỷ quái gì của
ngươi vậy? Ngoài ngâm mình trong nước ra, thật sự không còn thuốc giải
hay sao?"
Tử Hà hoảng hốt: "Không có, thứ hương này của bần đạo là mật chế độc môn của Võ Đang, chuyên dùng để đối phó với những bậc nội gia chân thủ. Bởi vì những người nội công đạt đến cảnh giới như thiếu hiệp, nếu trong cơ
thể hơi có dị cảm là lập tức sẽ phát giác ra ngay, các độc dược thông
thường tuyệt đối không có tác dụng, chỉ loại Tô Cốt Hương này được tính
đặc biệt, không kích thích cơ thể, hít vào trong người cũng không dễ bị
phát hiện, nhưng cũng bởi không có tác dụng kích thích nên không có
thuốc giải, chỉ cần ngâm vào nước lạnh là khỏi."
Nhất Linh hết cách, chỉ biết nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Tiên tử tỉ tỉ,
ấm ức cho tỉ tỉ rồi!" Nói rồi nhẹ đặt Hàn Nguyệt Thanh vào trong nước,
lấy tay đỡ lấy đầu của nàng.
Hàn Nguyệt Thanh thu nhiếp tịnh thần, tận lực vận nội công, đẩy nhanh
tốc độ ép độc. Nội công đạt đến cảnh giới như nàng, bất luận là độc
dược, mê dược gì cũng không thể làm tổn thương đến căn nguyên công lực,
chỉ cần có thời gian, không bị quấy rầy, bất kỳ độc chất gì cũng đều có
thể vận khí đẩy ra. Nhưng hiện giờ nàng đang hết sức sốt ruột, bởi lẽ sự thay đổi của tình thế đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Chủ trì hạ viện
của Võ Đang lại trở thành phản đồ, gài bẫy hãm hại cả Minh chủ Hiệp
Nghĩa Đạo, vậy mấy môn phái kia thì sao?
Đến đây nàng đã chắc chắn ngũ đại phái đồng thời bị tấn công tuyệt đối
không phải là chuyện ngẫu nhiên, phía sau ắt phải có một thế lực đen to
lớn, tình thế của ngũ đại trưởng môn chắc hẳn đang rất nguy khốn.
Nhất Linh bưng tay đỡ đầu Hàn Nguyệt Thanh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt
luân kề sát bên cạnh. Hàn Nguyệt Thanh vận công ép độc, kỳ công Phật môn thi triển, trên mặt nàng bao trùm một lớp ánh sáng vàng nhạt lấp lánh.
Trong lớp ánh sáng ấy hàm chứa cả tư tưởng thiền môn thâm bác đại, tư
tưởng ấy hòa quyện với khí chất thiên bẩm của nàng, tạo thành một vẻ đẹp mà không ngôn từ nào có thể hình dung được.
Nhất Linh ngắm nhìn khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh, toàn thân trở nên mông
lung, trong đầu trống rỗng, tất cả tan biến, trời không còn mà đãt cũng
không, thậm chí bản thân mình cũng không còn nữa, giữa đất trời chỉ là
duy nhất một khuôn mặt ấy, vĩnh hằng đọng lại cùng với không gian thời
gian.
Tử Hà vẫn ngồi co ro bên cạnh, khi ấy nếu lão mà liều ra tay, nhất định
thu được công hiệu không ngờ, chỉ đáng tiếc là lão quả thật đã bị Cửu
quỷ thâu hồn đại pháp làm cho hồn xiêu phách lạc, không còn bất cứ một ý nghĩa manh động nào.
Nước mát dần dần trục độc ra ngoài, Hàn Nguyệt Thanh lại vận công tương
trợ, nội ngoại công giao, không đến nửa khắc, cơ thể nàng đã khôi phục
lại như thường, liền nhổm người đứng dậy.
Nhất Linh mừng rỡ reo lên: "Tiên tử tỉ tỉ, tỉ bình phục rồi! Ngẩng đầu
lên, bỗng há hốc mồm, hai mắt trợn tròn, toàn thân cứng đờ, bộ dạng
chẳng khác gì bị người đánh lén.
Thì ra lúc Hàn Nguyệt Thanh từ dưới nước đứng dậy, quần áo ướt dính sát
vào người nàng. Váy áo không nhiều, nay lại ướt sũng dán lên người, thật chẳng khác là mấy so với không mặc gì. Tuy không thể nhìn thấy da thịt, nhưng những đường cong ưu mỹ tuyệt luân lại hiển hiện ra hết sức rõ
ràng.
Nhất Linh không phải kinh động vì những đường cong phụ nữ ở Hàn Nguyệt
Thanh. Nữ nhân mà Nhất Linh đã trải qua thật không phải ít, điều làm cậu kinh ngạc chính là vẻ đẹp siêu phàm của những đường cong ấy, ngoài việc đích thân cảm nhận ra, bất kỳ ngôn từ nào cũng không thể miêu tả nổi.
Trừ lần gặp nữ nhân thần bí không rõ tên họ ở trong đầm nước ấy ra,
trong trí nhớ của cả Thiên Long và Tình Ma của Nhất Linh, đúng là không
tìm đâu ra một nữ thể có thể so sánh với Hàn Nguyệt Thanh nữa.
Bộ dạng ngớ ngẩn của Nhất Linh đã nhắc nhở Hàn Nguyệt Thanh, nàng kêu
lên một tiếng xấu hổ, hốt hoảng ngồi xuống, song mặt mày đã thẹn đỏ lừ.
Nhất Linh vội vã quay đi, lại thấy Tử Hà cũng giống như bị điểm huyệt,
đang há hốc mồm chằm chằm nhìn vào tuyệt đại mỹ nhân. Cậu nổi giận đùng
đùng, đá mạnh vào người lão quát: "Tặc đạo đáng chết, còn không quay
đi!" Tử Hà lăn xa ra cả mấy trượng, Nhất Linh còn chưa yên tâm, thét
lên: "Mau cút đi, cút! Cút càng xa càng tốt!"
Hàn Nguyệt Thanh ở phía sau lại gọi: "Chờ chút, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn."
Nhất Linh cung kính: "Phải!" Liền xộc ngay lại túm lấy Tử Hà: "Quay
người đi, ngoan ngoãn đứng đó, động đậy là ta lấy mạng của ngươi tức
khắc!" Thực ra mấy lới này là cậu muốn nói cho Hàn Nguyệt Thanh nghe,
nói cho nàng biết là mình cũng không quay người lại.
Hàn Nguyệt Thanh tuy vừa xấu hổ vừa kinh hãi, nhưng rốt cuộc nàng cũng
không phải là nhi nữ thường tình. Trong trái tim đại từ đại bi của nàng, sinh mạng của cả năm đại môn phái đang đè nặng. Chủ trì hạ viện Võ Đang trở thành phản đồ, còn năm nơi khác thì sao? Nàng buộc phải hỏi cho rõ.
Hàn Nguyệt Thanh vận chuyển thần công, lập tức toàn thân hơi nước bốc
lên mù mịt, chẳng mấy chốc váy áo đã được nội công kinh nhân hãi tục của nàng hong khô, liền bước lên hai bước nói: "Quay lại đi!
Nhất Linh vặn người Tử Hà lại, quát: "Thành thật trả lời, không được
ngẩng đầu lên!" Song bản thân cậu đã ngẩng đầu lên, cười trừ với Hàn
Nguyệt Thanh.
Hàn Nguyệt Thanh với Nhất Linh hiện giờ quả thực là không biết phải có
thái độ gì. Huyết án Phương Kiếm Thi còn đó, kẻ tình nghi trước sau vẫn
chỉ có một Vương Nhất Linh, nhưng Nhất Linh lại vừa mới cứu nàng, nếu
không có Nhất Linh, nàng đã khó tránh khỏi bị kẻ xấu làm nhục. Đương
nhiên, sự mất cảnh giác của nàng lúc đó chủ yếu bởi trong lòng có sự
phẫn nộ đối với Nhất Linh, tâm cảnh vì thế không đủ sáng suốt, bằng
không dù cho cái thứ Tô Cốt Hương ấy có kỳ dị đến đâu nàng cũng vẫn phát giác được.
Nhưng cũng không thể lấy đó làm cớ để không cảm kích Nhất Linh. Dù thế nào, sự thực vẫn cứ là sự thực.
Nhưng nếu coi Nhất Linh là bằng hữu thì tuyệt đối cũng không thể.
Nhất Linh là nghi phạm giết chết Phương Kiếm Thi, đây cũng là sự thực!
Hàn Nguyệt Thanh thân là Minh chủ của Hiệp Nghĩa Đạo, phụng mệnh sư phụ
phải đoàn kết Hiệp Nghĩa Đạo nghênh chiến Thiên Long, đâu thể chỉ vì một tên Nhất Linh mà trái lời sư tôn để Hiệp Nghĩa Đạo phải tan đàn xẻ
nghé?
Nhưng điều thực sự làm Hàn Nguyệt Thanh bối rối chính là trong sâu thẳm
trái tim nàng đã có chút thay đổi hết sức vi diệu đối với Nhất Linh. Một nữ nhân trẻ tuổi như nàng, bị một nam nhân ôm bế như thế, cơ thể lại bị người ấy nhìn thấy, bộ dạng khi nãy liệu có khác với không mặc quần áo
là mấy? Trong nội tâm nàng, làm sao lại không thể có một sự thay đổi với nam nhân ấy chứ!
Hàn Nguyệt Thanh không thể xác định được bản thân, bèn quyết định vẫn cứ như trước, phủ một lớp hàn sương lên khuôn mặt tiên tử của mình.
Nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt, thực ra đó là một sự thay đổi
lớn lao, bởi sự lạnh lùng trước đây của nàng là tâm cảnh tĩnh tại tự
nhiên của bậc tiên tử nhìn thấu thế tình, còn sự lạnh lùng lúc này kỳ
thực lại là thứ lạnh lùng miễn cưỡng của một nữ nhân hạ phàm với tình
cảm đang nhen nhóm trong lòng.
Hàn Nguyệt Thanh cất tiếng: "Tử Hà, ngươi có thật là quan chủ của Thanh Ngưu quan không?"
Nhất Linh quát: "Tặc đạo, ngươi dám nói dối, ta nhất định lại cho ngươi nếm mùi Cửu quỷ thâu hồn!"
Tử Hà run lên cầm cập, vội nói: "Không dám, bần đạo câu nào cũng là thật!"
Hàn Nguyệt Thanh gằn giọng: "Ngươi đã là đệ tử của Võ Đang, sao còn cấu kết với Lý Thanh Long hại ta?"
Tử Hà giọng ai oán: "Bần đạo vốn dĩ không muốn làm chuyện khi sư diệt
tổ, hãm hại cô nương, nhưng mấy ngày trước Lý Thanh Long dẫn người đến
bắt bần đạo và các đệ tử cốt cán, cho uống độc dược. Chúng bần đạo rốt
cuộc không thể không nghe hắn."
Nhất Linh quát: "Tham sống sợ chết, mấy mươi năm tu đạo của ngươi cuối cùng là thế à?"
Tử Hà mặt đỏ như cà chua chín.
Hàn Nguyệt Thanh hỏi tiếp: "Vì sao Lý Thanh Long muốn đối phó với chúng ta?"
Tử Hà lắc đầu: "Chuyện này bần đạo cũng thấy rất lạ. Nghe hắn nói, hắn
cũng là chịu sự sai khiến của một giáo chủ Phi Thiên giáo gì đó."
"Tặc đạo dám nói láo!" Nhất Linh hét lên: "Lý Thanh Long là Long đầu của Thanh Long hội, trong tay có đến một phần ba thiên hạ, kẻ nào có thể
sai khiến được lão?"
Tử Hà sợ mất vía, phủ phục xuống đất, giọng run run: "Bần đạo không nói
sai, là chính miệng Lý Thanh Long nói ra. Hắn nói giáo chủ Phi Thiên
giáo thiên tung thần dũng, lần này muốn một mẻ quét sạch ngũ đại môn
phái rồi thống nhất Hắc Bạch lưỡng đạo, bảo bần đạo phải tận tâm giúp
sức, sau này tất sẽ phúc hưởng không hết."
"Quả nhiên là vậy, chỉ e ngũ đại chưởng môn sẽ gặp phải bất trắc!" Hàn
Nguyệt Thanh thầm than trong lòng, nghĩ một hồi rồi nói với Tử Hà;
"Ngươi nghe rõ chứ? Là Phi Thiên giáo?"
Tử Hà gật đầu, nói: "Phải, phải, là Phi Thiên giáo!
Hàn Nguyệt Thanh khẽ chau mày nhìn sang Nhất Linh, Nhất Linh lắc đầu:
"Ta cũng chưa từng nghe qua, có thể là mới thành lập. Dù sao, thì hai
tháng trước ta và Lý Thanh Long giao đấu, lão vẫn còn là bá chủ một
phương, chỉ có lão sai khiến người khác, chứ đâu có ai dám sai khiến
lão!"
Hàn Nguyệt Thanh gật đầu, nói: "Chắc là như vậy, nhưng người này là ai, lại có thể sai khiến được cả Lý Thanh Long?"
Nhất Linh nghiêm chỉnh nhìn Hàn Nguyệt Thanh: "Xem thể lực của hắn, đồng thời ra tay ở cả sáu nơi, hẳn là muốn nhằm vào tỉ và năm trưởng môn
nhân rồi. Người này dám cùng lúc nhắm vào sáu người các người, e rằng
quả thật có vài phần thần thông trong tay nhất định không chỉ có một
mình Lý Thanh Long đâu!"
Vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Hàn Nguyệt Thanh càng đậm hơn, gật đầu
đồng tình: "Ngươi nói có lý, chúng ta phải nhanh chóng đi tiếp ứng cho
họ!"
Nhất Linh suy nghĩ rồi nói ngay: "Nơi này cách Phụng Ngưu Sơn không xa, chúng ta đi gúp Pháp Tính thiền ni."
Hàn Nguyệt Thanh nhìn Tử Hà, chần chừ: "Thanh Ngưu quan này..."
Nhất Linh nhanh như cắt tung chân, một cước giáng trúng vào đỉnh đầu Tử
Hà. Tử Hà không thể kêu lên đến một tiếng, gục xuống chết ngay tại chỗ.
Hàn Nguyệt Thanh giật mình, nộ quát: "Sao ngươi lại tùy tiện giết người như vậy?"
Nhất Linh thản nhiên: "Người này khi sư diệt tổ, đáng chết, hãm hại Minh chủ, đáng tru. Hình phạt chung cho hai tội, không phải chết thì là gì?
Hơn nữa nếu hắn không chết, không chừng còn lừa gạt thêm những người
khác trong Hiệp Nghĩa Đạo, khi ấy tỉ tỉ lại phải hối hận rồi."
Nhất Linh bây giờ đã hoàn toàn không còn như ngày trước nữa. Trước đây
tuy tiêu diệt cả mấy vạn người, song trên tay chưa từng vấy máu, muốn
cậu đích thân giết người, Nhất Linh tuyệt đối không thể ra tay. Nhưng
hiện nay Nhất Linh đã kế thừa di bản của Thiên Long và Âm Ma, hai người
này làm việc sát phạt quả quyết, đừng nói giết một Tử Hà, dù có phải đồ
sát cả thiên hạ để đạt được mục đích cũng tuyệt đối không nheo mày!
Hàn Nguyệt Thanh nghĩ cũng thấy có lý, chắp tay hướng đến thi thể của Tử Hà niệm một câu A di đà Phật rồi giục: "Mau đi thôi!" Nói rồi thi triển khinh công, lao vút lên trên núi.
Nhất Linh bám sát theo sau. Đến bên cạnh xe, cậu nói: "Tiên tử tỉ tỉ,
hay là chúng ta vẫn ngồi xe đi." Rồi nói với hán tử kia: "Đánh xe!"
Hàn Nguyệt Thanh khựng lại lúng túng: "Ngươi..."
Nhất Linh thản nhiên: "Thanh Long hội rất nhiều người biết ta. Nếu ta đánh xe, mục tiêu sẽ quá rõ ràng."
Lúc nào Nhất Linh cũng có lý, Hàn Nguyệt Thanh không thể phản đối, đành
cùng lên xe, nhưng rồi nàng bỗng như nhớ ra một chuyện gì đó, bất ngờ
đưa tay điểm vào mạch môn của cậu.
Nhất Linh có thể cùng ngồi một xe với Hàn Nguyệt Thanh, khoảng cách gần
gũi có thể nghe thấy hơi thở, thần hồn sớm đã đi đảo, đâu còn nghĩ đến
Hàn Nguyệt Thanh sẽ đột nhiên ra tay đối phó mình nên hoàn toàn không
chút phòng bị.
Đại huyệt nhất thời bị khống chế, cậu kinh hãi nói: "Tiên tử tỉ tỉ, thế này là..."
Hàn Nguyệt Thanh mặt lạnh tanh, quát lớn: "Ngươi nói thật đi, có phải
ngươi sai khiến thuộc hạ cũ của Thiên Long ngầm giở trò, muốn đối phó
Hiệp Nghĩa Đạo không?"
"Oan uổng quá!" Nhất Linh thốt lên: "Có phải là thuộc hạ cũ của Thiên
Long không ta không biết, nhưng dù gì cũng không phải là do ta sai
khiến. Tỉ thử nghĩ xem, nếu là do ta sai khiến, ở Thanh Ngưu quan tỉ tỉ
đã rơi vào tay ta. Nếu ta ráp tâm, chỉ e lúc này tỉ tỉ đã là người của
ta rồi, hà tất phải mất công theo tỉ tỉ chạy đông chạy tây thế này?"
Lời Nhất Linh thật trắng trợn, song lại không thể phản bác. Hàn Nguyệt
Thanh mặt đỏ bừng lên, vội buông tay lạnh lùng: "Cất cái ý nghĩ xấu ấy
của ngươi lại!"
Nhất Linh đảo mắt qua khuôn mặt trắng như ngọc của Hàn Nguyệt Thanh,
nghĩ thầm: "Tiên tử tỉ tỉ, chuyện này thì xin lỗi nhé! Ta tuy không dám
thất lễ với tỉ, nhưng cả đời này, dù có phải trả giá thế nào ta cũng
nhất định phải lấy được tỉ." Nghĩ đến một ngày nào đó nếu lấy được Hàn
Nguyệt Thanh, cũng ngồi trên một xe ngựa, có thể trêu đùa bỡn cợt, thân
mật ân ái, bất giác thần chí bay bổng lên chín tầng mây.
Nghĩ một lúc, Nhất Linh nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Nghi ngờ của tỉ tỉ
thật không phải vô lý. Có thể cùng lúc ra tay với ngũ đại môn phái,
ngoài thuộc hạ cũ của Thiên Long ra, quả thật không thể nghĩ ra trên
giang hồ còn bang hội nào có được thực lực như thế!"
Hàn Nguyệt Thanh ưu tư: "Đúng vậy! Đoạn nhìn Nhất Linh dò hỏi: "Liệu có
phải là thuộc hạ cũ của Thiên Long, tức giận Hiệp Nghĩa Đạo đối phó với
ngươi bèn giấu người ra tay với ngũ đại phái không?"
"Có lẽ không phải, như thế này đi..." Nhất Linh đề nghị: "Ta dùng bồ câu đưa thư, hỏi Tiểu Hà một chút. Tiểu Hà sẽ không giấu ta đâu."
Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá!"
Nhất Linh thò đầu ra ngoài, nói với hán tử đánh xe: "Phát tín hiệu, gọi người phụ trách phân đà đến gặp ta."
Hán tử kia phát tín hiệu, xe ngựa vẫn cứ thế tiến về phía trước. Sau
chừng nửa tuần hương, có mấy con ngựa phi đến. Nhất Linh vén rèm cửa xe, mấy hán tử ngoãie thấy Nhất Linh lập tức vòng tay hành lễ, một người
trong số đó nói: "Đệ tử Từ Tâm Cương, tham kiến Minh chủ."
Nhất Linh chau mày: "Sao không hành lễ với Hàn cô nương?" Từ Tâm Cương
mấy người vội vàng hành lễ với Hàn Nguyệt Thanh, đồng thanh nói: "Tham
kiến cô nương!" Mắt thấy dung sắc của Hàn Nguyệt Thanh, người nào người
ấy cúi gằm mặt xuống, hai đệ tử trẻ tuổi thậm chí cả người còn đỏ lên
như phát sốt.
Hàn Nguyệt Thanh cũng cảm thấy khó xử, trong bụng thầm trách Nhất Linh lắm chuyện, đành vòng tay đáp lễ: "Không dám!"
Nhất Linh ra lệnh: "Dùng bồ câu đưa thư cho Tân đường chủ, bảo ông ta
hỏi tam phu nhân Vạn Tiểu Hà của ta xem có phải thuộc hạ cũ của Thiên
Long giấu ta, còn một lực lượng hùng mạnh nữa đang đối phó vói ngũ đại
phái hay không?"
Từ Tâm Cương mấy người phụng mệnh rời đi. Đến buổi chiều thì có hồi thư, trên thư là tên của Vạn Tiểu Hà, Thuỷ Liên Nhu và Kim Phụng Kiều, ngoài việc nói Nhân, Địa lưỡng đàn không giấu Nhất Linh đối phó với ngũ đại
phái ra, còn lại toàn là những lời lẽ nhớ nhung nũng nịu.
Nhất Linh để tỏ rõ Thiên Long không nhúng tay vào kiếp nạn của ngũ đại
phái, liền đưa bức thư cho Hàn Nguyệt Thanh xem trước. Hàn Nguyệt Thanh
đọc xong không khỏi đỏ bừng mặt, tim tự nhiên đập mạnh. Nhất Linh lòng
dạ bồn chồn, chỉ muốn bày tỏ mấy câu với Hàn Nguyệt Thanh, hoặc có thể
hàm hồ vài câu trêu trọc nàng, nhưng rốt cuộc vẫn khiếp sợ không dám mở
miệng.
Xe đi gần một ngày thì đến Phục Ngưu Sơn, lần này Nhất Linh đã tỏ ra
tinh tường hơn, sớm đã sai người do thám tình hình hạ viện Bạch Y Am của phái Nga Mi ở chân núi.
Tin tức hồi báo: Hai ngày trước, ở Bạch Y Am đã xảy ra một trận chiến
thảm khốc, đệ tử Nga Mi toàn quân tuyệt diệt, ngay cả trưởng môn nhân
Pháp Tính thiền ni cũng bị người ta bắt đi.
Hàn Nguyệt Thanh nghe tin, hoa dung thất sắc, song vẫn còn chút không
tin, vội vàng đến Bạch Y Am. Trong am đúng là cảnh tượng hoang tàn, còn
la liệt xác chết ni cô.
Hàn Nguyệt Thanh lòng như lửa đốt, vừa lo lắng cho sự sống chết của Pháp Tinh thiền ni, đồng thời cũng thấp thỏm về sự an nguy của Tử Long chân
nhân, Thiên Phong Tử mấy người, nên chỉ muốn nhanh chóng lên đường tiếp
viện.
Nhất Linh ngăn nàng lại: "Thực lực của Phi Long giáo này quả nhiên thần
bí ghê gớm, chỉ e Tử Long chân nhân mấy người đã lành ít dữ nhiều. Tỉ tỉ đi bây giờ cũng đã muộn, chi bằng để ta sai người thám thính một chút,
dùng bồ câu truyền thư cũng nhanh hơn."
Hàn Nguyệt Thanh chỉ còn cách nghe theo, Nhất Linh bèn sai người truyền
thư, lệnh cho đường khẩu địa phương điều tra tình hình ngũ đại môn phái.
Tin tức lần lượt truyền về, đúng như Nhất Linh đoán liệu, Thiên Phong
Tử, Tử Long chân nhân, Cực Hỏa chân nhân đều bị người bắt đi, hồi âm từ
Thiếu Lâm lại nói Ngộ Bản thiền sư vãn chưa trở về.
Lạc Dương cách Tung Sơn không xa, với công lực của Ngộ Bản thiền sư,
nhiều nhất chỉ cần hai canh giờ là đến, vậy mà đã nhiều ngày rồi thiền
sư vẫn biệt tăm biệt tích, hẳn là cũng giống như Tử Long chân nhân mấy
người, giữa đường bị đich bắt đi rồi.
Nhận được hung tin, sắc mặt Hàn Nguyệt Thanh nhất thời tái mét, nước mắt giàn rụa, lẩm bẩm: "Phải làm sao đây, phải làm sao đây!"
Nhất Linh làm sao chịu nổi khi thấy người ngọc đau lòng, tim cậu cũng
đau thắt lên, nộ hỏa bốc cao. Bèn hạ lệnh, huy động toàn bộ đệ tử Thiết
Huyết Minh điều tra gốc rễ của Phi Thiên giáo và tung tích của ngũ đại
trưởng môn, đồng thời cũng không quên truyền thư về Lạc Dương, yêu cầu
Vạn gia ngũ lão và Kim, Thủy, Vạn ba nàng phải hết sức cẩn thận.
Ngũ đại trưởng môn bị bắt đi không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng nếu làm hại đến ba ái thê thì lòng Nhất Linh quả thật đua mà chết mất.
Trung Nguyên là địa bàn của Thiết Huyết Minh, mười vạn đệ tử vào cuộc
lập tức thấy ngay kết quả, đến ngày thứ ba đã có tin truyền về: Vùng
Thương Lạc sơn có nhân vật võ lâm thần bí hoạt động, số lượng rất đông.
Thương Lạc sơn cách Trung Nghĩa cốc ở Hán Trung không xa, gần như có thể coi là cửa gõ tổng dinh của Thiết Huyết Minh. Nhất Linh nổi giận đùng
đùng, truyền lệnh nghiêm ngặt canh phòng, rồi cùng Hàn Nguyệt Thanh hỏa
tốc lên đường.
Qua Đơn Giang đến Thương Lạc trấn, thủ hạ Thiết Huyết Minh cấp báo, thế
lực thần bí ấy đã ngang nhiên chiếm cứ Thương Lạc trấn, nhân số chừng
mấy nghìn người.
Nhất Linh nổi giận hét lên: "Được lắm! Dám điều võ trước cửa nhà ta!"
Đoạn nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Tỉ tỉ, chúng ta xông vào, xem rốt cuộc
đam yêu ma quỷ quái nào đang làm loạn!
Hàn Nguyệt Thanh phấn chân nghe theo, một là vì nàng đang nóng ruột, hai cũng vì cao nhân thì lớn mật, tuy biết rõ Phi Thiên giáo đã làm cùng
lúc ra tay đối phó với nàng và ngũ đại trưởng môn, lực lượng tuyệt đối
không thể coi thường, song nàng cũng không mảy may sợ hãi.
Nhất Linh thì lại càng không sợ gì, Thiên Long và Âm Ma hợp chung một thể, còn thứ gì trên đời doạ khiếp được đây?
Đến cửa trấn, vừa đưa mắt đã thấy Lý Thanh Long dẫn Lưu Sương ba người
đứng đó, đồng loạt khom mình. Lý Thanh Long giọng thập phần khách sáo:
"Lý mỗ nghênh đón hai vị Minh chủ!"
Nhất Linh nghiêng mặt liếc nhìn lão ta, nhăn mặt: "Long đầu nhà ngươi
đang giở trò quỷ gì vậy? Chỉ hai tháng đã lại ngửa tay muốn đánh nhau
với ta hả?"
Lý Thanh Long hốt hoảng lắc đầu: "Không dám, không dám! Minh chủ thiên
phú kỳ tài, hai tháng trước Lý Thanh Long đã thua tâm phục khẩu phục,
tuyệt đối không dám ra tay nữa." Rồi lánh sang một bên nói: "Mời Minh
chủ và Hàn Minh chủ vào trong, giáo chủ cung nghênh hai vị đại giá."
Nhất Linh hừm lên một tiếng, nói: "Không ngờ hai tháng không gặp, Long
đầu của chúng ta lại thành biết điều như thế. Nói xem, tên quỷ giáo chủ
trên đầu ngươi là thần thánh phương nào?"
Lý Thanh Long mặt đỏ lên: "Minh chủ vào trong tất sẽ biết!"
Nhất Linh lại hừm lên một tiếng, cùng với Hàn Nguyệt Thanh đi vào trong
trấn. Hai bên dọc đường rải rác có mấy hán tử tráng kiệt tay cầm đao
đứng nghiêm trang, nhìn cách ăn mặc kỳ lạ có vẻ không giống với trang
phục Trung thổ.
Nhất Linh không nhịn được cười: "Lý Thanh Long thật chẳng ra làm sao,
người mà hắn đầu quân xem ra là một dị dân còn chưa hết hoang dã đó."
Hàn Nguyệt Thanh khẽ gật đầu nói với Nhất Linh: "Tên Lý Thanh Long kia hình như có chút khiếp sợ ngươi?"
Nhất Linh mỉm cười: "Lẽ nào tỉ tỉ chưa nghe nói chuyện hai tháng trước,
ta lần đầu tiên ra khỏi lều cỏ, thống lãnh huynh đệ Thiết Huyết Minh đại chiến Thanh Long, Quần Anh lưỡng hội, tiêu diệt đến ba bốn vạn người
của hai hội, đánh cho Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu ngoan ngoãn dâng con
gái cầu hòa?"
Hàn Nguyệt Thanh lắc đầu: "Hai tháng trước ta còn chưa xuất quan!" Rồi
ngạc nhiên nói: "Nhưng còn hai con gái của họ đâu? Với... tính của
ngươi, sao ngươi chịu tha cho họ?"
Nhất Linh vẻ khó xử, xoa đầu cười hì hì: "Thật ngại quá, hai tháng trước ta vẫn còn là một tiểu hòa thượng từ bi thành khẩn, cũng như sư huynh
của tỉ vậy."
Hàn Nguyệt Thanh bật cười: "Là sư đệ chứ! Người nhỏ hơn ta, sao có thể là sư huynh được!"
Đây là lần đầu tiên Hàn Nguyệt Thanh nở nụ cười thực sự với Nhất Linh,
Nhất Linh vừa thấy, hồn phách lập tức bay lên chín tầng mây.
Hàn Nguyệt Thanh thấy thần sắc Nhất Linh, bất giác mặt cũng đỏ bừng lên, trong lòng kinh hãi: "Ta làm sao vậy, sao lại có thể nói với hắn những
lời như thế?"
Câu nói của Hàn Nguyệt Thanh nghe không có gì khác thường, nhưng kỳ thực đã là một bước đại biến trong tâm trí của nàng. Đây là lần đầu tiên
trong đời này bộc lộ vẻ nữ nhi thân mật tự nhiên, nhưng chuyện này sao
có thể được?
Trừ phi Phương Kiếm Thi sống lại, hoặc giả tìm được chứng cứ thực sự
chứng minh Phương Kiếm Thi đúng thật là không phải do Nhất Linh giết,
bằng không Nhất Linh và nàng vĩnh viễn sẽ là nước lửa bất tương dung.
Hàn Nguyệt Thanh thầm trách bản thân không kềm chế, mặt lạnh lùng nói
với Nhất Linh: "Này, ta nói, lần sau ngươi tốt nhất gọi ta là Hàn cô
nương, đừng có tỉ tỉ muội muội gọi bừa như thế nữa."
Nhất Linh vừa mừng được chút lại hốt hoảng ngay: "Vì sao vậy?"
Hàn Nguyệt Thanh lạnh mặt, nói: "Không vì sao cả, như thế không tốt, sẽ khiến người ta hiểu lầm."
"Nhưng nếu gọi tỉ tỉ là Hàn cô nương, chẳng phải quá xa lạ sao?" Nhất Linh dài mặt ra.
Hàn Nguyệt Thanh biết, tên vô lại này đã quấn lấy mình thì không chỉ
đánh chửi không sợ, mà chỉ cần có chút khoảng trống là hắn sẽ được thể
lấn tới lập tức. Khi nãy đã để lộ ra sơ hở, lần này tuyệt đối không thể
để hắn được thể, càng không thể hàm hồ với hắn, bằng không hắn càng quấn càng chặt mất. Thế là nàng lại càng nghiêm mặt, bước đi nhanh hơn,
không thèm để ý đến Nhất Linh.
Nhất Linh đã được khích lệ, đâu chịu bỏ qua, liền bám sát theo sau, mặt
dài ra cười: "Đừng có như vậy mà, ta gọi tỉ là Hàn tỉ vậy. Có điều gọi
như vậy nghe có vẻ gượng gạo thế nào ấy."
Hàn Nguyệt Thanh không thèm để ý đến cậu.
"Hay như thế này đi, ta gọi tỉ tỉ là Nguyệt tỉ, cũng giống như Liên tỉ, Phụng tỉ vậy!" Nhất Linh mặt mày hớn hở reo lên.
Như thế là sao? giống như mấy phu nhân của hắn sao, vậy chẳng phải ta cũng đã trở thành thê tử của hắn à?
Trong lòng Hàn Nguyệt Thanh vừa tức vừa hận, nhưng lại không thể làm gì, đánh không được, chửi thì cười hì hì, còn có thể làm gì nữa đây?
Phía trước chợt thấy mấy người đang đứng, Nhất Linh nhìn về phía ấy, ngạc nhiên thốt lên: "Lục hội chủ!"
Đưng ở phía đối diện đúng là Lục Cửu Châu và ba đường chủ của Tập Anh, Chiêu Hiền và Nạp Tài tam đường!
Ngũ hội pháp của Thanh Long hội đã bị hỏa trận của Nhất Linh thiêu thành tro bụi, ngũ ưng của Quần Anh hội thì bị Thiên Long đại trận của cậu
nghiền thành thịt xay. Thực lực của hai hội vẫn là tương đương, chỉ còn
mấy người là có máu mặt.
Lục Cửu Châu dẫn Lăng Anh ba người vòng tay khom mình: "Lục Cửu Châu
cung nghênh hai vị Minh chủ!" Giọng điệu chẳng khác gì so với Lý Thanh
Long.
Nhất Linh ngạc nhiên: "Lục hội chủ, ông không giống như Lý Thanh Long, cũng làm nô tài cho người khác đấy chứ?"
Lục Cửu Châu mặt đỏ bừng lên, trong mắt ba phần nộ ý, bảy phần bất lực,
rốt cuộc vẫn cúi đầu lễ phép: "Hai vị Minh chủ, xin mời, giáo chủ bổn
giáo đã chờ lâu rồi."
Nhất Linh chằm chằm nhìn vào mặt Lục Cửu Châu, không tức giận mà lại
cười ha hả: "Thằng chết tiệt này từ đâu chui ra vậy, lại có thể bắt cả
Lý Thanh Long lẫn Lục Cửu Châu làm chân chạy cho hắn! Hừm, ta quả thật
đang rất muốn xem." Rồi nói với Hàn Nguyệt Thanh: "Nguyệt tỉ, mời!" Rảo
bước đi lên trước.
Trên giang hồ hiện nay, bất luận gọi được một mình Lý Thanh Long hày Lục Cửu Châu ra đều đã đủ khiến người ta mất mặt, huống hồ lại sai khiến
cùng một lúc được cả hai người! Nhưng với Nhất Linh, càng khó ljai càng
thêm hứng thú, chỉ có Hàn Nguyệt Thanh là sắc mặt bắt đầu lo âu.
Thực ra nàng chưa từng gặp Lý Thanh Long hay Lục Cửu Châu, nhưng hai bá
chủ của Hắc đạo giang hồ, Hàn Nguyệt Thanh đã thường xuyên nghe nói. Hai đại cao thủ này trong tay có đến hai phần ba thiên hạ, vậy mà bây giờ
đều đầu quân làm thủ hạ của Phi Thiên giáo, bảo nàng làm sao không lo
cho được! Nhưng lo hơn là không biết phía trước còn có những nhân vật
nào?
Lại qua một ngã đường, Hồng Y lão tổ dẫn Ô Lâm, Ô Phong và Ô Tuyết ba đệ tử khom mình nghênh đón: "Hồng Y lão tổ của Đại Tuyết Sơn cung nghênh
hai vị Minh chủ!"
Lần này đến cả Nhất Linh cũng phải giật mình, thầm nhủ: "Thật khó tin,
Hồng Y lão tổ cũng là hảo thủ hiếm có trên đời, vậy mà phải làm chó săn
cho hắn, tên khốn nạn này rốt cuộc là ai?" Tuy giật mình, song vẫn không hề sợ hãi, trái lại hào khí trong lòng càng bốc cao vạn trượng, cười ha hả ngửa mặt bước đi, vẻ hùng khí thật chẳng khác nào một con hùng sư
đang ngạo thị trời đất.
Hàn Nguyệt Thanh lập tức cảm thấy khí thế bức người, liếc mắt nhìn Nhất
Linh, tức thời không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm: "Chẳng trách cả Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu thấy hắn lại co đầu rụt cổ như vậy. Tên vô lại này
quả nhiên có khả năng phi thường, hiện giờ đạo tiêu ma trưởng, hy vọng
được hắn tương trợ, xoay chuyển càn khôn."
Nhất Linh nhận thấy ánh mắt của Hàn Nguyệt Thanh, liền quay đầu cười với nàng. Nụ cười này không giống chút nào với kiểu cười vô lại lén lút của Tình Ma khi trước, mà đó là hùng tiếu của Thiên Long, là cái cười
nghiêng trời lệch đất.
Hàn Nguyệt Thanh nhận được khích lệ, thiền công vô thượng trọng lòng trổi dậy, một luồng tuệ quang lập tức bao trùm toàn thân.
Nhất Linh ha hả: "Quảng hàn tiên tử, Đại Ngu cao đồ, quả nhiên thiên hạ
vô song!" Trong tiếng cười dài, cả hai đi đến trước một ngôi nhà lớn.
Phía trước cửa, hai hán tử đang khom mình xuống, thái dương huyệt cả hai đều cao dỏng, quả là những hảo thủ hàng đầu.
Hai hán tử đi trước dẫn đường đến trước cửa lớn thứ hai, lại có hai hán
tử khác; đến tầng cửa thứ ba, cũng có hai hán tử cao lớn; đến tầng cửa
thứ tư cũng hai hán tử đi ra nghênh đón. Cả tám người ngày đều mặc trang phục dị nhân, võ công xem ra đều thuộc hàng hảo thủ bậc nhất.
Tám người đến trước cửa một đại sảnh, đứng phân ra làm hai tốp, đồng loạt vòng tay nói: "Mời!"
Nhất Linh nghĩ: "Tên khốn này nhất định là ở trong sảnh rồi, dọc đường
đều mượn da hổ làm cờ, khoa trương thanh thế, ta thật muốn xem rốt cuộc
ngươi được bao nhiêu cân lượng!" Bèn cười với Hàn Nguyệt Thanh: "Nguyệt
tỉ, tên giáo chủ thối này muốn làm gì? Bước ra đầu tiên là hai nhân vật, càng vào sâu thì lại càng chẳng ra làm sao."
Hàn Nguyệt Thanh biết Nhất Linh muốn đả kích tên giáo chủ kia, mỉm cười
nói: "Phải đấy, cái kim trong bọc cũng phải lòi ra thôi!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, kề vai đi vào trong sảnh.
Sảnh đường thật rộng, phải đến mấy chục trượng vuông. Đối diện với cửa
chính kê một chiếc ghế kim giao, bên trên vắt vẻo một thanh niên thân
mặc hoàng bào, đầu quấn khăn vàng. Hai bên trái phải là hai chiếc ghế
thái sư, hai lão già rau tóc bạc phơ đang ngồi, nhìn khí thế, võ công
hẳn không kém gì Lý Thanh Long, Hồng Y lão tổ mấy người.
Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh hai người tập trung quan sát gã trẻ tuổi
kia. Kẻ đó còn rất trẻ, tướng mạo thông minh tuấn tú, nhưng vẻ hách dịch đã làm hỏng đi phong thái của hắn, khiến người ta nhìn vào chỉ sinh ra
ác cảm.
Nhất Linh nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, bỗng chợt nhớ ra, thốt lên đầy ngạc nhiên: "Ngươi là Thủ Tự Hùng?"