Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ cũ của Thiên Long là oan
gia sinh tử. Vạn gia ngũ lão nể mặt Nhất Linh chắc sẽ giúp cứu năm
trưởng môn ra, nhưng năm vị đó liệu có chịu chấp nhận không? Cho dù cứu
được người ra, e rằng phiền phức còn lớn hơn là không cứu.
Hàn Nguyệt Thanh đang nhăn mày suy nghĩ, Nhất Linh đột nhiên thốt lên:
Phải rồi, chỉ có tìm đại ca mới xong được! Ngay lập tức cậu lại sầm mặt
xuống nhìn trời: Nhưng đại ca cứ bay đi bay lại tít trên cao như vậy,
làm sao tìm thấy huynh ấy đây?
Trước mắt Hàn Nguyệt Thanh thoáng hiện lên hình ảnh Lý Phi, liền hựm nhẹ một tiếng: Vị đại ca đó của ngươi quả là rất đặc biệt.
Nhất Linh nhe răng cười: Sao, rất tuấn tú phải không?
Hàn Nguyệt Thanh trầm tư một hồi mới lắc đầu: Không phải chỉ tuấn tú,
chủ yếu là cái khí thế quân lâm thiên hạ như bên cạnh không có ai của
huynh ấy thật vô cùng hiếm thấy, rốt cuộc huynh ấy là người như thế nào? Không phải là một vị vương gia đấy chứ?
Nhất Linh lắc đầu: Ta cũng không biết, có điều ta đoán lai lịch huynh ấy nhất định là rất lớn, dưới trướng phải có vô số thủ hạ. Cái vẻ uy
nghiêm cao quý ấy không phải nói suông mà làm được.
Hàn Nguyệt Thanh trầm tư: Nhân vật có thế lực lớn trong võ lâm, một
người là Thiên Long, người còn lại chính là Linh Phụng, không lẽ huynh
ấy là truyền nhân của một trong hai người họ?
Nhất Linh quả quyết phủ định: Không thể nào.
Tại sao ngươi dám chắc như vậy? Hàn Nguyệt Thanh lấy làm lạ hỏi.
Thứ nhất, huynh ấy không thể là truyền nhân của Linh Phụng Cung bởi vì
người kế thừa của Linh Phụng Cung nhất định phải là nữ, còn đại ca ta có thể nói là nam tử hán anh tuấn hơn bất kỳ một trang nam tử nào, thứ
hai... Nhất Linh phải nghỉ một lúc mới tìm ra được lý lẽ: Đại ca ta cũng không thể là truyền nhân của Thiên Long. Tiểu Hà là thê tử của ta, mà
nàng ấy lại là người thừa kế Nhân, Địa hai đàn trong Thiên Long giáo.
Đại ca mà là truyền nhân Thiên Long thì Tiểu Hà phải biết ngay.
Hàn Nguyệt Thanh gật gù đồng ý, nghĩ đến chuyện Nhất Linh có cả đoàn thê tử, lòng chợt dâng lên cảm giác chát chúa: Tên vô lại này có tới bốn
vợ, hừm! Sắc mặt liền sầm xuống.
Hai người đến bờ một con suối chảy ngang qua rừng, Hàn Nguyệt Thanh lòng nóng như lửa đốt, bèn ngồi xuống một tảng đá lớn ven suối, cỡi giầy
ngâm đôi chân trần xuống nước. Cảm giác mát lạnh quả nhiên làm nàng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Quay sang Nhất Linh, thấy cậu ta đang đờ đẫn chằm chằm nhìn vào đôi bàn
chân son, trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa vui thích. Nghĩ đến chuyện Nhất Linh có tới bốn thê tử, mặt Hàn Nguyệt Thanh lại hằm hằm trách móc, chỉ chựt rụt đôi chân lại. Tức giận như vậy nhưng cảm giác thích thú trong
đầu vẫn không xua đi nổi, chỉ muốn thời gian dừng lại để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Hàn Nguyệt Thanh không thể nào biết nàng đang vui sướng hay ưu lo, chi
bằng không nghĩ đến nữa. Nàng chống hai tay xuống cỏ, ngửa cổ nhìn lên
trời xanh mấy trắng, nhất thời quên đi tất cả, mãi một lúc sau mới thở
dài một tiếng, nói bâng quơ: Chỉ mong một ngày có thể dẹp bỏ mọi chuyện, đến một nơi đào nguyên thoát tục, cả ngày được ngâm chân nước mát, ngắm trời xanh như thế này thì thật là hay biết mấy!
Không thấy Nhất Linh đáp lại, Hàn Nguyệt Thanh đảo mắt nhìn sang, mới
phát hiện ra cậu ta không còn nhìn đôi chân ngọc nữa mà đang hau háu
nhìn lên ngực nàng, bộ dạng thần hồn điên đảo.
Hoá ra tư thế chống tay ngửng đầu của nàng làm cho bộ ngực nhô cao rõ
rệt, tên quỷ háo sắc kia đã chớp đúng thời cơ làm no con mắt của hắn!
Hàn Nguyệt Thanh xấu hổ đến điếng người, hốt hoảng ngồi thẳng lên, lấy
tay che ngực. Nhất Linh lúc ấy mới sực tỉnh a lên một tiếng ngượng
nghịu, lúng túng đảo mắt qua chỗ khác, đột nhiên chỉ xuông suối reo lên: Nguyệt tỉ nhìn kìa, dưới suối có một con cá!
Dưới suối có cá thì có gì lạ, tên vô lại nàyg đúng là. Hàn Nguyệt Thanh
thầm mắng, bất giác lại cảm thấy buồn cười. Nhìn phiến đá đang ngồi vừa
to vừa phẳng, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nàng lại nằmg xuống gối tay
sau đầu, ngửa mặt nhìn mây trắng lững lờ bay. Quên đi Thiên Long Linh
Phụng, quên cả năm vị trưởng môn, mí mắt nàng bất giác díp lại trong
giấc ngủ ngon lành.
Không biết sau bao lâu Hàn Nguyệt Thanh mới giật mình tỉnh dậy. Mở mắt
ra thấy Nhất Linh ngồi ngay bên cạnh, đầu gục xuống hai gối cũng đang
ngủ ngon, tay phải còn cầm một cành trúc nhỏ, hẳn là đã dùng để đuổi
muỗi cho nàng.
Trong lòng Hàn Nguyệt Thanh bỗng trào dâng một cảm giác êm ái khó tả,
ngây người ra nhìn Nhất Linh, nghĩ thầm: Kể từ sau khi sư phụ tạ thế,
mình chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như vậy, lại có thể ngủ gật ngay trước
mặt hắn! Xem ra mình đã yêu tên vô lại này rồi. Nàng không quên thầm
mắng Nhất Linh vô lại, trong lòng lại thấy êm dịu vô cùng, bất giác đưa
tay khẽ vuốt ve mái tóc Nhất Linh.
Không ngờ Nhất Linh sực tỉnh, nhảy dựng lên hét lớn: Ai?
Hàn Nguyệt Thanh giật bắn mình, mặt đỏ bừng lên giận dữ: Ngươi ngủ mê hả?
Nhất Linh đỏ mặt gãi đầu: Thì ra là ta nằm mơ! Đoạn nhìn Hàn Nguyệt
Thanh vẻ xấu hổ: Không ngờ ta lại ngủ quên, tỉ không bị muỗi cắn chứ?
Ánh mắt quan tâm dò xét trên khuôn mặt và đôi tay nàng.
Lòng Hàn Nguyệt Thanh tràn đầy ấm áp, lắc đầu nói: Không! Đoạn nàng đứng dậy nhìn trời, thấy đã gần tối, bỗng nhớ tới ngũ đại trưởng môn, nàng
lại hớt hả: Ấy a, Thủ Tự Hùng bọn chúng không biết đã đi đâu rồi, không
thể để cho chúng chuồn mất!
Nhất Linh ngạo nghể cười: Không sao đâu, ta đảm bảo bọn chúng không thể thoát được!
Hai người ra khỏi rừng. Đến đường cái quan, Nhất Linh giơ tay phóng tín
hiệu, chẳng mấy chốc đệ tử của Thiết Huyết Minh đến bẩm báo, Thủ Tự Hùng và đám nhân mã đã vào Hoàng Long động.
Nhất Linh lộ rõ vẻ vui mừng: Cơ hội của chúng ta đến rồi. Hoàng Long
động ta thuộc như lòng bàn tay! Động này có hai lối thông một lớn một
nhỏ nối với nhau, nhưng người ta chỉ quen động lớn mà không biết động
nhỏ. Nếu chúng ta đột nhập bí mật theo động nhỏ, không chừng có thể cứu
được ngũ trưởng môn ra.
Hàn Nguyệt Thanh mừng rõ: Ngươi thông thuộc Hoàng Long động như vậy, chẳng lẽ đã từng đến đấy?
Nhất Linh đâu đã đến Hoàng Long động, nhưng Tình Ma thì có. Năm xưa Tình Ma âm mưu bắt cóc một thiếu nữ, việc không thành lại còn bị cả làng
đuổi phải trốn vào trong động. Người làng lấp kín cửa động định giam
chết Tình Ma trong đó, nhưng lão ta đã tình cờ tìm ra lối nhỏ mà chạy
thoát, vì thế nên Nhất Linh bây giờ mới biết lối đi này.
Nhất Linh thản nhiên gật đầu: Ta đã từng đến! Hoàng Long động tuy gọi là động nhưng thực ra có thể gọi là thạch đạo quan, bởi lẽ bên trong vừa
rộng rãi vừa có rất nhiều phòng đá, có lúc đến hơn trăm đạo sĩ sinh
sống. Nguyên Linh Tử và Chủ trì của động quan này hẳn có quan hệ gì đó
nên mới trốn vào đây.
Coi như đã túm kẻ thù trong tay, Nhất Linh không vội vàng, bèn bắt hai
con gà rừng về làm bữa tối. Đợi trời tối hẳn, hai người mới thi triển
khinh công nhằm hướng Hoàng Long động lướt đi. Đoàn người ngựa của Thủ
Tự Hùng mất cả nửa ngày, Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh hai người chỉ cần
nửa canh giờ đã tới.
Đến sườn núi, Nhất Linh dừng lại chỉ về phía ánh đuốc trước mặt: Đó
chính là Hoàng Long động, ánh đuốc kia là phát ra từ bên trong. Chúng ta nghỉ một lát, đợi chúng ngủ say hãy vào.
Hàn Nguyệt Thanh gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng tròn điều thần dưỡng
khí. Võ công đạt đến cảnh giới như nàng, nội lực trong người lúc nào
cũng cuồn cuộn không ngớt trừ phi phải khổ chiến cả ngày với tuyệt đại
cao thủ, còn dùng khinh công thế này chẳng hao tổn bao nhiêu thể lực
nhưng nàng vẫn cẩn thận tọa công, đề phòng vào động gặp chuyện bất trắc.
Ước khoảng canh ba, Nhất Linh ra hiệu: Có thể hành động rồi! Hai người vòng ra sau núi đến trước một ngôi miếu sơn thần.
Nhất Linh đi thẳng vào trong, Hàn Nguyệt Thanh lấy làm lạ hỏi: Chẳng lẽ cửa động lại ở trong miếu?
Nhất Linh tươi cười gật đầu: Đúng thế! Nói đoạn vén tấm vài vàng che
trước bàn thờ, dưới chiếc bàn bát tiên quả nhiên lộ ra một cửa động nhỏ.
Nhất Linh nói: Cẩn thận một chút. Rồi dãn đường vào trước. Cả hai người
nội công đều tinh thâm, nhìn đêm rõ như ban ngày. Hàn Nguyệt Thanh quan
sát xung quanh, chỉ thấy dưới chân là những bậc đá mài đẽo ngay ngắn,
nhưng lâu ngày không có người đi nên ẩm ướt trơn tuột. Xuống chừng mười
bậc thì đến một thông đạo bằng phẳng, bên trong cũng vẫn rất ẩm ướt
nhưng không khí đã thoáng hơn, nàng đoán cái cửa động ở miếu sơn thần
này không chỉ là một mật động đi lại mà có lẽ chủ yếu là để thông gió.
Đi tiếp khoảng hơn trăm trượng, sau khi rẽ hai lần ngách, phía trước hai người bỗng sáng bừng lên, bắt đầu tới chỗ đèn đuốc thắp sáng. Đi tiếp
một đoạn chừng mười bậc đá thì đến cửa ra, đập ngay vào tai là một trận
ngáy khò khò.
Hàn Nguyệt Thanh khẽ nói: Không lẽ phía trên là phòng ngủ sao?
Nhất Linh nheo mắt: Lần trước ta đến thì là nhà bếp, lần này hẳn cũng chưa đổi, tỉ không ngửi thấy mùi thịt thơm đó sao?
Hàn Nguyệt Thanh mỉm cười: Nói bậy, trong đạo quan sao lại có mùi thịt thơm được!
Nhất Linh khẽ cười, nghiêng đầu lấy tai thay mắt, khẳng định phía trên
chỉ có một người đang ngáy, nếu có xông ra cũng không dễ bị phát hiện.
Nhất Linh nhảy vút lên, đưa tay cho Hàn Nguyệt Thanh, bất giác nàng thấy buồn cười, nghĩ bụng: Ta đâu có phải nữ nhi bình thường, còn phải cần
ngươi kéo nữa sao? Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn đưa tay ra nắm bàn tay Nhất
Linh, mượn thế nhảy lên khỏi thông đạo.
Gian thạch phòng ấy hóa ra đúng là nhà bếp, một đầu là hai chiếc bếp lò
lớn, một dãy bàn và một chum nước to, phía dưới bàn nhét đầy những rau
quả. Góc tường đối diện là một chiếc giường nhỏ, một hỏa công đạo sĩ béo mập đang ngủ lăn ngủ lóc. Đạo nhân ấy chỉ mặc độc một chiếc quần xà
lỏn, cả thân trên để trần béo ú như lão Phật Di Lặc.
Hàn Nguyệt Thanh vừa liếc mắt nhìn đã vội vàng quay đi. Nhất Linh kéo tay nàng lại: Nhìn này!
Dưới ***g bàn quả đúng toàn là thịt cá, Nhất Linh khẽ cười: Thế nào?
Hàn Nguyệt Thanh không biết nên khóc hay nên cười, trong bụng thầm mắng: Con người nhà ngươi, giờ này mà con bụng dạ khoe mẻ. Liền trừng mắt
nhìn Nhất Linh: Ngươi giỏi, thế được chưa!
Nhất Linh thấy nàng nổi giận, cuống quýt vòng tay nói: Là ta không phải! Tỉ tỉ đại nhân đừng trách, xin đừng tức giận.
Hàn Nguyệt Thanh suýt phì cười, tròn mắt nhìn cậu lần nữa mới đi ra ngoài cửa, Nhất Linh đã kéo nàng lại: Tỉ tỉ đừng vội.
Hàn Nguyệt Thanh đứng lại nhìn Nhất Linh dò hỏi. Nhất Linh đến trước mặt lão đạo sĩ, đưa ba ngón tay ra, hai ngón kẹp vào miệng, còn ngón kia ấn ngang mũi, tiếng ngáy lập tức ngừng hẳn.
Đạo sĩ kia không thở được, rùng mình một cái, mở mắt ra.
Nhất Linh nói nhỏ; Đừng có giãy giụa, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của
ta, bằng không ta sẽ cho ngươi chết ngạt. Hôm nay có năm tù phạm đến,
một tăng một ni và ba đạo sĩ, có phải là do ngươi đưa cơm không? Nói
đoạn, thả lỏng hai ngón tay bịt miệng hắn ta ra.
Đạo sĩ kia hoàn toàn không thể kháng cự, miệng mũi bị bịt đến độ cổ đỏ
bầm lên, vừa mở được miệng đã hốt hoảng hít sâu mấy hơi rồi mới nói:
Phải!
Nhất Linh truy tiếp: Họ đang ở đâu?
Đạo sĩ kia trả lời: Trong thạch lao tầng hai. Ra khỏi cửa đi về phía
trái chừng một trăm bước có một cầu thang dẫn xuống, phía dưới chính là
nhà lao, nhưng ở cửa có bốn sư huynh canh giữ. Tên đạo sĩ này nhìn thì
có vẻ ngốc nghếch nhưng đầu óc lại khá linh lợi, biết tính mạng mình nằm trong tay người nên vừa mở miệng đã khai ra tuốt tuột.
Nhất Linh gật đầu: Xem như ngươi biết điều. Đang định điểm vào huyệt ngủ của hắn thì trong đầu cậu chợt loé lên ý nghịch ngợm, quay đầu nói với
Hàn Nguyệt Thanh: Chi bằng chúng ta giết phứt diệt khẩu cho xong!
Hàn Nguyệt Thanh quả nhiên hốt hoảng thốt lên: Ngươi...
Nhất Linh đã điểm huyệt ngủ lão đạo sĩ tự lúc nào. Hàn Nguyệt Thanh khi
ấy mới biết Nhất Linh cố tình lởm mình, thấy bộ mặt cười cười tinh quái
của cậu, tức thì sầm mặt xuống nói: Có phải ta tức chết ngươi mới vui
không?
Nhất Linh be be kêu oan: Đâu có, ta chỉ muốn đùa cho tỉ tỉ cười thôi mà.
Hàn Nguyệt Thanh nghênh mặt: Ngươi thấy ta đang cười sao?
Hình như là có một chút. Nhất Linh ghé sát lại: Để ta xem nào! Mũi của
cậu chút nữa là chạm vào má Hàn Nguyệt Thanh, nàng hốt hoảng tránh ra,
bất giác khúc khích cười, quát: Vô lại!
Nhất Linh lòng mừng khôn tả: Đúng rồi, Nguyệt tỉ đối với ta quả thật đã
khác rồi! Trong lòng vui sướng đến độ chân tay múa máy lung tung, sốt
sắng đi trước dẫn đường.
Ngoài cửa bếp là một thông đạo, hai bên bờ tường treo đầy đền dầu, ánh
đèn soi rọi rõ ràng. Đi hơn mười trượng đến một ngã rẽ, quả nhiên thấy
cuối đường kê hai chiếc ghế dài, bốn đạo sĩ đang gác đầu ngáy khò khò
trên ghế.
Nhất Linh lao vút đến như một cơn gió, lăng không bật ngón tay điểm trúng huyệt đạo của bốn người.
Hai người theo bậc đá đi xuống, thấy hiện ra một cánh cửa sắt lớn. Hàn
Nguyệt Thanh lo lắng chạy lại, chỉ thấy trong cánh cửa sắt đúng là ngũ
đại trưởng môn đang xếp bằng tròn.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, cả năm đều ngẩng đầu lên.
Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ thiếu chút nữa là rơi lệ, khẽ nói: Năm vị đã
phải chịu khổ rồi, chúng tôi đến để cứu mọi người ra đây! Trong cơn mừng rỡ, nàng không để ý đến chuyện ngũ địa trưởng môn không những không có
chút vui mừng, trái lại vẻ mặt còn thêm lo lắng.
Trên cánh cửa sắt có một ổ khóa vòng lớn. Hàn Nguyệt Thanh rút kiếm định chặt đứt thì Nhất Linh nói: Đừng gây động, để ta! Liền nắm vòng khoá
vặn mạnh.
Đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời, bụi đá tung bay mù mịt. Từ
trên cửa vào ngõ thông đạo, một cánh cửa sắt sập xuống kín mít.
Nhất Linh giật nảy mình, nhanh như cắt mở cửa phòng giam. Cậu chợt hiểu
mưu toan của Thủ Tự Hùng. Việc hắn dọa giết năm vị trưởng môn chỉ là để
đe dọa Hàn Nguyệt Thanh, thực ra hắn sẽ tuyệt đối không giết mà chỉ muốn khống chế năm người hòng có thể hiệu lệnh Hiệp Nghĩa Đạo. Có ngũ đại
trưởng môn trong tay, chí ít cũng có thể giảm bớt nguy cơ, giúp hắn ung
dung đối phó với Nhất Linh.
Nhất Linh vẫn chậm hơn một bước. Gần như cùng lúc cánh cửa sắc bên ngoài sập xuống, mặt sàn nhà lao cũng mở ra, năm vị trưởng môn rơi thẳng
xuống dưới như năm cục đá. Lúc Nhất Linh xông vào, sàn nhà lao đã khép
lại như cũ.
Nhất Linh nổi giận, giậm mạnh chân xuống sàn, bỗng phía trên vọng xuống tiếng cười ha hả của Thủ Tự Hùng.
Nhất Linh ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy trên vách đá phía đỉnh đầu có một
cái lỗ chừng bằng cái bát, lộ ra nửa khuôn mặt đắc ý của tên giáo chủ họ Thủ.
Cứ tưởng các ngươi thông minh lắm hả? Các ngươi từ động nhỏ đi vào là
chúng ta đã biết, bản giáo chủ đã bố trí sẵn mồi thơm cho ngươi. Tặc
trọc Vương Nhất Linh kia, lần này ngươi mà thoát được, bản giáo chủ sẽ
đi bằng đầu cả đời! Nói đoạn hắn lại cười lên điên cuồng: Có điều được
một mỹ nữ tuyệt thế như Hàn cô nương đi theo bồi tăng, ngươi chết cũng
nhắm mắt được rồi, không chừng xuống dưới âm gian ngươi còn phải cảm tạ
ta nữa đấy! Thủ Tự Hùng lại cười ha hả, trong tiếng cười một tiếng rầm
vang lên, nắp lỗ sập xuống.
Thực ra lúc vào thông đạo, ma giác trong lòng Nhất Linh đã ngầm cảm thấy bất an nhưng Âm Ma trong cơ thể cậu lúc đó lại bị Tình Ma lấn át. Tình
Ma khẳng định được thái độ của Hàn Nguyệt Thanh với mình, vui mừng đến
quên hết mọi đề phòng cần có, cuối cùng rơi vào cạm bẫy của Thủ Tự Hùng.
Nhất Linh đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nào cũng là tường đá ẩm ướt lạnh
tanh, lại nhìn Hàn Nguyệt Thanh, cười hì hì: Nguyệt tỉ, chúng ta thật đã thành cá chậu chim ***g rồi!
Lúc này mà Nhất Linh còn có thể cười nói những lời như vậy, Hàn Nguyệt
Thanh bất giác cũng không khỏi khâm phục, lại gần kéo tay cậu nói: Nhất
Linh, tỉ tỉ đã làm liên lụy ngươi rồi!
Nhất Linh vội đáp: Tỉ tỉ sao lại nói như vậy! Tỉ yên tâm, thiên hạ này
người có thể đưa ta vào chỗ chết vẫn còn chưa ra đời. Tỉ nhìn xem, những thạch thất này đều là do con người tạo nên, tường đá dày nhất cũng chỉ
đến hai thước, phía sau tường nhất định là bùn đất. Tường đá dày hai
thước thì thấm vào đâu, tỉ tỉ cho ta mượn kiếm dùng một lát. Trong vòng
một canh giờ, ta nhất định sẽ khoan được một lối ra như giun đất cho tỉ
xem. Nói đoạn uốn éo thân người, bắt chước tư thế giun đất chui luồn.
Hàn Nguyệt Thanh bưng miệng cười, hy vọng đã quay trở lại.
Tiếng cười chưa dứt, đột nhiên vang lên một chấn động dữ dội. Trên vách
đá phía bên trái mở ra một thạch môn lớn, nước ở đâu cuồn cuộn đổ vào.
Hàn Nguyệt Thanh thảng thốt kêu: Hết rồi! Hy vọng sống vừa mới loé lên đã lập tức tan biến.
Chính trong giờ khắc sinh tử ấy, tình yêu trong lòng nàng bất chợt cháy
dữ dội, liền vòng tay quàng lấy cổ Nhất Linh, hối hả: Nhất Linh, thiếp
yêu chàng!
Nhất Linh đang vui mừng khôn tả vì thấy nước, đột nhiên nghe Hàn Nguyệt
Thanh tỏ tình như vậy, nhất thời sửng sốt đến ngây người ra. Vòng tay
ngọc đã choàng ngang cổ, khuôn mặt tuyệt thế đã sát ngay bên cạnh, cậu
lại luống cuống chân tay cứ đứng đờ ra như phỗng đá.
Nước cứ thế ào ạt đổ vào, chẳng mấy chốc đã dâng đến đầu gối hai người.
Cặp mắt Hàn Nguyệt Thanh đăm đăm nhìn Nhất Linh đắm đuối, giọng nói dịu
dàng như gió thoảng tơ mành: Nhất Linh, thực ra thiếp đã yêu chàng từ
lâu, chỉ là thiếp không dám nói bởi Tử Long và Cực Hoá Chân nhân có sự
hiểu lầm đối với chàng. Nhưng bây giờ thiếp không sợ gì nữa, hãy hôn
thiếp đi! Đáng tiếc là thiếp không thể trao tấm thân này cho chàng nữa
rồi! Nói thật, người thiếp đẹp lắm, thế mà chàng lại không được nhìn!
Nàng kiễng chân lên, cặp môi hồng mọng càng lúc càng gần, cuối cùng cũng áp vào môi Nhất Linh.
Khoảnh khắc hai cặp môi chặm nhau, Nhất Linh giật bắn mình chẳng khác
nào bị sét đánh, chỉ thấy đôi môi tiên nữ mịn màng ngọt ngào, vừa ấm vừa thanh, chẳng khác những cánh hoa mềm mại nhất.
Hàn Nguyệt Thanh lửa tình bùng cháy, không còn tị hiềm Hắc Bạch hai
phái, bất chấp cả cái chết đang đến gần, cuồng nhiệt hôn lên môi Nhất
Linh. Nụ hôn thiếu nữ vụng dại thơ ngây, nhưng lửa tình mãnh liệt lại có thể làm cháy tan cả đá!
Nhất Linh rốt cuộc cũng lờ mờ hiểu ra, nhưng đến như thế mà vẫn không dám tin, lập cập đưa tay khẽ ôm lấy eo thon người ngọc.
Hàn Nguyệt Thanh mở mắt ra, má hây hây đỏ, nhìn Nhất Linh như mê muội.
Trời ạ, Nguyệt tỉ, đây là thật sao? Nhất Linh lẩm bẩm.
Hàn Nguyệt Thanh e thẹn gật đầu: Nhất Linh, hôn thiếp đi!
Nước đã dâng lên đến thắt lưng hai người, Hàn Nguyệt Thanh bất chợt ôm
chặt lấy Nhất Linh, ngực áp sát ngực, Nhất Linh không cần nhìn cũng hình dung được rõ ràng đôi gò thiên thai dưới làn áo váy mỏng của nàng. Cuối cùng Nhất Linh cũng tin mọi điều là thật. Khoảnh khắc ấy cậu vui sướng, như muốn nổ tung ra, vội vàng cúi xuống đón lấy đôi môi Hàn Nguyệt
Thanh.
Kỷ xảo Nhất Linh trong chuyện này quả thật là không ai bì kịp, thế nhưng lần này Nhất Linh lại tuyệt nhiên quên hết, cũng chỉ biết ra sức vụng
về hôn trả lại nàng.
Nước dâng cao dần, lên bụng rồi đến ngực.
Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa khắp người Nhất Linh, một cảm giác
thỏa mãn chưa từng có khiến trái tim cậu như muốn bật ra khỏi ***g ngực.
Hàn Nguyệt Thanh, mỹ nữ tuyệt thế chẳng khác nào tiên tử đang ở trong
vòng tay mình, đang đắm đuối hôn mình. Chẳng lẽ trên đời còn có điều gì
làm người ta hạnh phúc hơn? Có thể khiến người ta thỏa mãn hơn!
Tuyệt đối không thể có!
Chỉ là hai đôi môi tiếp xúc nhau, vậy mà đối với cả hai, cơ thể tâm hồn
họ đã quyện vào nhau làm một, tâm linh hai người dường như đã thoát khỏi thể xác hoà chung thành một thể thống nhất, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, không thể tách rời.
Lúc hai cặp môi rời nhau, nước đã ngập đến ngang cổ. Trong mắt Hàn
Nguyệt Thanh lấp lánh muôn vàn những ánh sáng lưu tinh, giọng nói vẫn
như mê dại: Thật không ngờ được người mình yêu hôn lại đẹp như vậy, Nhất Linh, hôn thiếp nữa đi, thiếp nguyện chết trong nụ hôn của chàng.