Thiên Long đại hội của Lý Thanh Long chưa mở đã tan. Một đài cao, ba
lều lớn trở thành trò cười cho đệ tử Thiết Huyết Minh. Đại quân Thanh
Long Hội rút về một trấn nhỏ phía nam Trung Nghĩa cốc, vẫn lập với Thiết Huyết Minh và Quần Anh Hội thành thế chân vạc.
Ba ngày liền
Thanh Long Hội không hề động tĩnh, Quần Anh Hội lặng yên quan sát, Thiết Huyết Minh cũng lấy bất biến ứng vạn biến.
Ngày thứ tư, Huyết
Ảnh đường phó đường chủ Thường Cánh Huy dẫn hơn hai nghìn đệ tử về đến
Trung Nghĩa cốc. Hơn hai nghìn đệ tử đó, một nửa là của Huyết Ảnh
đường, một nửa thuộc Huyết Ngao đường, đều là hùng binh tinh nhuệ.
Thường Cánh Huy võ công không kém Tân Vô Ảnh, hai mjoi năm trước cùng Tân Vô
Ảnh khai sáng Vô Ảnh Môn, thân là phó môn chủ. Khi Thủ Thiên Đồ còn
sống, lão vẫn thường than vãn rằng chức phó đường chủ vẫn là thiệt thòi
cho lão.
Thiết Huyết Minh bổ sung thêm hai cánh quân, người ngựa lên tới hơn vạn, khí thế ngày càng cao ngất. Ba phái giao tranh, Thiết Huyết Minh tuy ở vào thế hạ phong nhưng những ngày tháng gian nan vất
vả nhất đã trôi qua. Đám Cổ Uy, Mai Tử Kỳ cả ngày xướng ca vui vẻ.
Chỉ có Nhất Linh là lo lắng một mình. Tình hình trước mắt tuy chưa nguy
hiểm cho Thiết Huyết Minh nhưng đó chỉ là sự yên ổn của kẻ cùng đường.
Trung Nghĩa cốc là đại bản doanh, hai kẻ thù địch kéo quân đến tận nơi
mà Thiết Huyết Minh không dám xuất quân đánh đuổi. Cứ tiếp tục như vậy, Quần Anh, Thiên Long hai hội chẳng mấy chốc sẽ phân chia lại địa bàn
bắc Giang Nam Hà, Thiết Huyết Minh sẽ không đánh mà tự tan. Ngày nào
Nhất Linh cũng hỏi tin thám báo tam đường, nghị bàn kế sách. Biết càng
nhiều, cậu càng lo lắng suy nghĩ nhiều hơn.
Biệt điện của Thủ
Thiên Đồ vốn tên là Phi Long cung, một lầu hai gác. Hôm ấy sau bữa tối, Nhất Linh một mình đứng trên lầu cao, đưa mắt nhìn khắp ơni, chỉ thấy
ánh đền lốm đốm, lay động không yên, trong lòng bỗng bồi hồi xúc động.
Nguồn nước của Thiết Huyết Minh vô cùng phong phú. Bên cạnh cung Phi Long có một mạch suối lớn chảy liên tục cả ngày lẫn đêm, mạnh như nước sông.
Tứ môn đều có hào nước bao quanh, thông liền thấu suốt, trên dưới trong
Minh tha hồ tắm rửa giặt giũ, lấy nước cũng rất tiện lợi. Hào nước sâu
một trượng, rộng hai trượng, cầu đá bắc ngang. Khi có nguy biến hay cầu đá bị hỏng thì ngay tức khắc cầu treo sẽ sập xuống thông đường. Quả là một thành trì độc nhất vô nhị.
Nhất Linh đứng trên lầu nghe
tiếng nước chảy róc rách, nhìn xung quanh Thiết Huyết đường nhà cửa
chồng chất, nghĩ đến hàng vạn sinh mệnh trong đó đều dựa lên hai vai
mình, bất giác đọc nhỏ một câu "A di đà Phật". Tâm tư chùng xuống, cậu
khấn thầm: "Thiếu minh chủ thật sự đang ở đâu, cầu mong bồ tát phù hộ
cho người được sớm trở về, để tôi có thể trút gánh nặng trên vai này."
Đang cúi đầu niệm Phật, Nhất Linh bỗng thấy một người đi ra từ trong đại sảnh Thiết Huyết đường. Dáng cao dong dỏng, chiếc váy màu xanh thướt
tha, chính là Lục Trúc. Nàng nhìn ra bốn phía, giơ tay chỉ lên, đầu
nghiêng nghiêng như đang tìm cái gì vậy.
Nhất Linh nhớ lại đêm hôm đó, toàn thân phát nóng không chịu được, liền kêu nhỏ: "Lục Trúc tỷ tỷ!"
Đám thị vệ đã rút đi ăn tối, Thiết Huyết đường vắng tanh. Trong Phi Long
Cung chỉ còn có hai người Nhất Linh và Lục Trúc, Lục Trúc nghe thấy có
người gọi, giật mình ngẩng đầu, mỉm cười nhún chân, từ tầng hai bay vút
lên lầu.
Nhất Linh giang tay ôm lấy nàng, thốt lên: "Tỷ thật là nhẹ!"
Lục Trúc xoay người gỡ tay Nhất Linh ra, cậu không buông, trái lại còn ôm
chặt hơn. Đôi tay Nhất Linh ghì sát Lục Trúc vào người tưởng như gió
nhẹ cũng không len qua được.
Đôi môi Nhất Linh háo hức tìm đến
khuôn mặt Lục Trúc. Nàng im lặng cố sức vùng ta, bỗng nhiên như nghĩ
đến điều gì, liền đưa tay ngăn Nhất Linh lại, nói nhỏ: "Cậu nhìn đi, mấy vạn sinh mạng trong Thiết Huyết đường này đều nằm trong tay cậu, có bao giờ cậu nghĩ đến đó chưa?"
Nhất Linh gật đầu: "Tôi vốn nghĩ đến điều đó suốt mấy ngày nay rồi."
"Vậy mà cậu vẫn còn có thể như vậy được?" Lục Trúc nghiêm nghị.
"Không phải!", Nhất Linh ngậm ngùi: "Tôi chỉ muốn ôm tỷ một chút thôi, muốn
gần tỷ một chút cũng không được sao?" Lục Trúc nhìn cái vẻ đáng thương
của Nhất Linh, bật cười lớn rồi nhích lại gần hơn, vòng hai tay ôm lấy
cổ cậu, hôn một cái thật kêu lên má rồi nói: "Như vậy được rồi!"
Nhất Linh mừng rỡ, hai tay đỡ khuôn mặt nàng, nói như cầu xin: "Tỷ tỷ, tỷ bỏ mặt nạ đi có được không?" Lục Trúc chần chừ, nhìn thấy bộ mặt đáng
thương của Nhất Linh bỗng lại mềm lòng, hừ nhẹ: "Ngươi đúng là tiểu oan
gia mà!"
Lớp da trên mặt rơi xuống, Lục Trúc nở nụ cười rạng rỡ, trước mặt Nhất Linh bỗng bừng sáng như mặt trời giữa đêm tối. Toàn
thân cậu bất giác nóng bừng lên, không thể cầm lòng, Nhất LInh hôn nhẹ
vào môi nàng, Lục Trúc cũng thoáng nhắm mắt lại chờ đợi.
Hai đôi môi đang sắp chạm vào nhau, bỗng vang lên tiếng nói từ dưới nhà: "Minh
chủ, Cổ Uy có việc muốn cầu kiến!" Nhất Linh giật mình quay xuống.
Nhìn thấy Cổ Uy đang đứng dưới lầu, cả hai người đỏ mặt xấu hổ, vội vàng ngoảnh đi.
Khuôn mặt Lục Trúc chỉ lướt qua rất nhanh nhưng
không lọt qua đôi mắt Cổ Uy. Lão nghĩ thầm: "Thảo nào Minh chủ lại si
mê a hoàn ấy đến vậy, quả là mỹ nhân thế gian hiếm có!"
Một lúc
lâu sau Nhất Linh mới chạy xuống lầu, mặt vẫn chưa hết đỏ. Cổ Uy quỳ
xuống, tránh không nhìn mặt cậu, bẩm báo: "Minh chủ, hai đêm nay nha đầu Lục Từ Anh của Quần Anh Hội đêm nào cũng đi lại ở gần Trung Nghĩa cốc,
rất đáng nghi ngờ."
Nhất Linh "í" lên một tiếng; "Có việc này
sao? Chẳng nhẽ cô ta vẫn còn muốn tiến đánh chúng ta? Cô ta mang theo
bao nhiêu người?"
"Ngoài cô ta ra thì không có ai nữa cả."
"Ồ!" Nhất Linh ngạc nhiên, nghĩ một lúc, hỏi lại: "Bây giờ cô ta vẫn còn ở gần đây?"
"Vẫn còn." Cổ Uy cúi đầu: "Theo như thám mã báo về, cô ta thường lưu lại đến nửa đêm mới chịu đi."
"Có lẽ cô ta có việc muốn thương lượng với chúng ta, nhưng không tiện đến
đây." Nhất Linh bỗng quyết định: "Ta đi gặp cô ta một chút, không biết
chừng có thể gỡ được tình hình căng thẳng hiện nay."
"Thuộc hạ sẽ theo bảo vệ Minh chủ."
"Không cần!" Nhất Linh lắc đầu, quay lại nhìn. Lục Trúc vẫn không hề lộ
diện. Cổ Uy biết ý hỏi: "Có cần phải gọi Lục Trúc cô nương không?"
Nhất Linh nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: "Không cần, cô ấy có hỏi, ngươi hãy nói là ta đã đi rồi!"
Cổ Uy đáp: "Thưa vâng!" Trong lòng lại cười thầm: "Minh chủ thông minh giỏi giang mà lại sợ vợ đến vậy!"
Giữa đêm lên đường, Nhất Linh quả nhiên đã gặp Lục Từ Anh sau một quả đồi
nhỏ. A hoàn Linh Nhi đi đi lại lại đằng xa. Đêm thu trăng tròn vời
vợi, Lục Từ Anh đứng cạnh một lùm cây xanh, ánh nguyệt nhuộm vàng bộ
xiêm y trắng tinh khôi, đẹp lung linh nhưng vẫn không xóa được cảm giác
lạnh lẽo.
Nhất Linh bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, nghĩ
thầm: "Cô ấy là thủ lĩnh Quần Anh Hội, vừa mất cha lại phải đối diện với áp lực của Thanh Long Hội. Thân gái một mình làm sao có thể chịu đựng
nổi! Trông cô ấy đã gầy đi rất nhiều rồi!"
Lục Từ Anh là người
con gái đầu tiên lọt vào trái tim Nhất Linh. Trong lòng bất kỳ người
nào, hình bóng đầu tiên cũng luôn luôn hoàn mỹ. Nỗi nhớ ngọt ngào nhất
cũng là nỗi đau sâu đậm nhất, đau nhưng vẫn không thể nào quên.
Lục Từ Anh nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại. Đôi mắt sáng lên,
nụ cười lập tức như hoa nở trên mặt, lặng lẽ ngắm nhìn Nhất Linh đi tới
gần.
Nhất Linh gọi nhỏ: "Lục tiểu thư!"
"Cha ta gọi ta là Anh nhi, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là Anh tỉ được không?"
Nụ cười vẫn sáng trên mặt nàng. Cô nương lạnh như băng tuyết này, đêm nay lại nói ra những câu không thể mềm dịu hơn được nữa.
Trong lòng Nhất Linh đã sớm hạnh phúc tràn đầy, gật đầu gọi to: "Anh tỉ!" Lục Từ Anh nhoẻn một nụ cười rạng rỡ: "Tử Hùng!"
Đôi mắt của nàng đã mê hoặc thần trí Nhất Linh, dường như muốn chen vào tận đáy tim cậu. Nhất Linh ngây người một lúc, không biết nói gì, nhưng
ánh mắt ngây ngô ấy của cậu hình như làm cho Lục Từ Anh không yên tâm.
Nàng từ từ quay đầu đi, than nhẹ một tiếng: "Người không hiểu ngươi đều
bị cái bộ dạng ngốc nghếch này của ngươi mê hoặc cả. Chỉ có trời mới
biết ngươi lợi hại thế nào!"
Hơn mười ngày nay, những sai sót
chằng chịt, cơ duyên trùng hợp, vận mệnh huyền bí đã bao trùm lấy số
phận Nhất Linh. Dù là hai hội hay Thiết Huyết Minh, trong con mắt của
hàng vạn người, Nhất Linh đã là một nhân vật võ nghệ cao cường, tài trí
tuyệt đỉnh, đáng sợ vô cùng.
"Không, ta không phải..." Nhất
Linh muốn giải thích nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại. Bình tĩnh một lát, Lục Từ Anh nhẹ nhàng: "Đi cùng ta một lát nhé!"
Gió thu thổi
nhẹ, gấu váy trắng bay lên, chạm vào người Nhất Linh. Một mùi hương
huyền hoặc quấn quýt quanh người cậu. Bước theo Lục Từ Anh trên đám cỏ
mềm, Nhất Linh chếnh choáng như đang lướt trong mây. Lục Từ Anh quay
đầu lại. Gặp đôi mắt của nàng, Nhất Linh bỗng mỉm cười, nụ cười hồn
nhiên như đứa trẻ thơ hạnh phúc trong lòng me. Lục Từ Anh dừng bước,
quay đầu nhìn về phía những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa, bỗng hai vai
run run. Nhất Linh lo lắng: "Anh tỉ, tỉ có sao không?"
Lục Từ Anh lắc đầu, hai tay ôm lấy vai, đờ đẫn nhìn xa xa, bỗng nhiên nấc nhẹ. Nhất Linh giật mình: "Sao vậy? Tỉ khóc ư?"
Lục Từ Anh lắc đầu, vai càng hạ thấp hơn, hai tay ôm mặt, chầm chậm quỳ xuống, cuối cùng nghẹn ngào thành tiếng.
Nhất Linh lòng như dao cắt, lại không biêt làm gì, cố mãi mới thốt được một câu: "Anh tỉ, tỉ sao vậy? Nói ra có được không?"
Một lúc lâu Lục Từ Anh mới ngừng khóc, cất giọng nghèn nghẹ: "Cha ta chết
rồi, đại quân của Thanh long Hội lại áp sát bả doanh. Thiết Huyết Minh
đã có ngươi, nhưng ta thì có ai? Quần Anh Hội ai là đối thủ của Lý
Thanh Long đây?"
"Thì ra cô ấy đang lo lắng giống như ta." Nhất Linh nghĩ vậy, hăng hai: "Ba phái phải dựa vào nhau mà giữ. Lý Thanh
Long tuy mạnh nhưng hắn cũng không dám coi thường cả hai chúng ta."
Lục Từ Anh lắc đầu: "Không, Thanh Long Hội dốc toàn lực tiến đến, sao lại
chịu trở về tay không. Ta và ngươi hai phương, nhất định Thanh Long Hội sẽ chọn một trong hai chúng ta để tiến công trước. Mà ta lại là người
yếu nhất, ta... ta..." Nàng nói không ra tiếng, lại khóc nức lên.
Trong lồng ngực Nhất Linh máu nóng dâng trào, cậu quỳ xuống nói lớn: "Trên
đầu có trời xanh, nếu như Thanh Long Hội dám đánh Quần Anh Hội, nhất
định Thiết Huyết Minh sẽ dốc toàn lực ra để ứng cứu. Nếu làm trái với
lời thề, Thiên Lôi đánh chết Thủ Tự Hùng này!"
Lục Từ Anh ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn, ánh mắt vừa to vừa mừng, lại có chút không tin: "Thật không? Ngươi nói thật sao?"
Nhất Linh trịnh trọng gật đầu: "Anh tỉ, dưới gầm trời này, ta không cho phép bất cứ ai ức hiếp tỉ, trừ khi ta chết."
"Tử Hùng! Lục Từ Anh mừng rỡ kêu lên, bỗng sà vào ngực Nhất Linh. Nhất
Linh ôm lấy tấm thâm mềm mại của nàng, người bỗng run lên. Khi gần gũi
với Lục Từ Anh, thân thể cậu dường như lửa đốt, nhưng trong lòng lại
không có cảm giác này.
Hai tay Lục Từ Anh ôm chặt Nhất Linh, hai lồng ngực sát vào nhau sinh ra một mê lực lạ kỳ. Toàn thân Nhất Linh
nóng ra, cậu cúi xuống hôn nhẹ vào cổ nàng. Cả người của Lục Từ Anh
cũng run bắn lên, nhưng lại nép vào cậu sát hơn.
Toàn thân Nhất
Linh căng ra trong những cảm giác lạ kỳ, đôi môi tham lam như có quỷ ma
mách bảo lướt nhẹ lên má, rồi tìm đến thái dương. Lục Từ Anh bỗng bật
ra một tiếng rên. Nhất Linh như phát điên, hôn mạnh vào môi nàng.
Trong cơn vô thức, Lục Từ Anh hé miệng. Thoáng chốc hai đôi môi đã
quyện chặt vào nhau.
Nhất Linh nhẹ nhàng buông nàng ra, chỉ cảm
thấy nhiệt huyết trong người ngày càng sôi sục. Đôi môi ngày càng tham
lam, bàn tay mỗi lúc một thêm táo bạo. Lục Từ Anh đưa tay ngăn Nhất
Linh, nhưng chỉ là cố gắng yếu ớt trong cơn tuyệt vọng.
Ánh
trăng tinh khiết sáng trong, thân hình trắng như tuyết dần lồ lộ. Hai
ngọn bồng lai tròn trĩnh nhô lên, đẹp như ngọc thạch dưới ánh trăng
xanh, chính giữa điểm xuyết bởi hai chấm hồng tươi, lung linh như hai
hạt kim cương màu đỏ.
Lục Từ Anh dùng hai cánh tay bất lực của
mình đẩy Nhất Linh ra, run rẩy kêu lên: "Không, Tự Hùng, không được..." Nhất Linh chỉ càng thêm điên cuồng hơn, tới tấp hôn lên mặt, lên ngực
nàng.
Lục Từ Anh cả người đã nhũn ra, lòng kêu lên thảm thiết: "Hết rồi, ta lại bị mắc lừa tên tiểu tặc này rồi!"
Đang trong lúc gấp gáp, a hoàn Linh Nhi bỗng gọi: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Nhất Linh giật mình, Lục Từ Anh chớp thời cơ đẩy mạnh cậu ra, đưa tay che
mặt. Lòng thầm cám ơn trời phật, miệng lại vờ tức giận hỏi: "Sao?"
Linh nhi trốn sau một thân cây rất xa, gọi lớn: "Vừa rồi có một cái bóng đen đi về bên này..."
Chưa dứt lời, Lục Từ Anh đã vội vã kêu lên: "Cẩn thận, khéo là do thám Thanh Long Hội! Nói đoạn chống tay vùng dậy.
Nhất Linh vội vàng đứng chắn trước mặt Lục Từ Anh. Nhìn ra bốn phía không
thấy kẻ khả nghi, quay đầu lại thì Lục Từ Anh đã chỉnh lại y phục ngay
ngắn. Cậu bối rối: "Anh tỉ..."
Lục Từ Anh nhạt giọng: "Đồ bắt nạt, không cần ngươi gọi ta!"
Lục Từ Anh nhìn sang, thấy Nhất Linh thập phần bối rối, điệu bộ không khác
đứa trẻ mắc lỗi đang chờ bị phạt, trong lòng vẫn không tin, nghĩ bụng:
"Hừ, tiểu tặc, làm ra vẻ giống vậy."
Sắc mặt vẫn không hề thay
đổi, nàng lên tiếng như trách móc: "Lần sau, nếu ngươi còm dám bắt nạt
người khác, thì ta..." Nhất Linh mừng rỡ: "Tiểu đệ không dám, không dám nữa."
Lục Từ Anh liếc mắt lườm cậu, bỗng nhiên bật cười lên: "Ngốc!"
Rồi quay người chạy, chạy được vài bước, nàng bỗng đứng lại. Nhất Linh cuống cuồng đuổi theo, gọi lớn: "Anh tỉ, Anh tỉ!"
Ánh mắt Lục Từ Anh chăm chú nhìn cầu, giọng thoảng qua như hơi thở: "Ngươi
phải nhớ lấy, ta đã là người của ngươi rồi. Mai hậu nếu có người hiếp
đáp ta, ngươi mà cứ mở tròn mắt nhìn, cũng là do ngươi thôi!"
Nói đoạn quay ngoắt người bước đi, bóng xiêm y trắng chẳng mắy chốc đã chìm vào đêm trăng mờ ảo.
Nhất Linh vươn vai ngửa mặt, đón từng làn gió thu mơn man. Cậu bỗng nhảy
lên, khoa chân múa tay, lòng mừng rỡ như đã bắt được mặt trăng trên
trời.
Về đến Phi Long cung đã gần giữa đêm, Lục Trúc vẫn đang ở
trong cung đợi cậu. Thấy Nhất Linh trở về, nàng mừng rỡ chạy ra đón:
"Có đi ra ngoài thì cũng phải nói với ta một tiếng. Cậu và Lục Từ
Anh..."
Chưa nói dứt lời, nhìn mặt Nhất Linh, toàn thân Lục Trúc bỗng run bắn lên.
"Tỷ, tỷ, sao vậy?" Nhất Linh hốt hoảng.
Lục Trúc lôi xềnh xệch Nhất Linh đến trước chiếc gương đồng: "Nhìn cái mặt ngươi xem!"
Nhất Linh ngạc nhiên nhìn vào gương, phút chốc đờ người ra. Trong gương vẫn là khuôn mặt tiểu hòa thượng ngày nào, có điều trên người, trên cổ khắp nơi đầy vết son hồng, kinh nghiệm đối với nữ nhân của cậu quả thật còn
quá là non nớt.
Da mặt Nhất Linh giờ đây còn đỏ hơn cả son, cậu cố mãi cũng chỉ thốt ra được mấy tiếng: "Lục Trúc tỉ, tôi... tôi..."
Lục Trúc mắt đã ngân ngấn nước, vung tay giáng cho cậu một bạt tai: "Đáng chết!"
Nàng điên cuồng kêu lớn rồi chạy về phòng. Nhất Linh vội vàng đuổi theo,
nhưng Lục Trúc đã đóng sầm cửa lại. Loay hoay mãi vẫn không đẩy được
cửa, Nhất Linh cứ thế đờ đẫn một lúc, tất cả những hứng thú trong lòng
bỗng chốc biến mất tăm.
Hai người con gái này nhan sắc thật khó
so bì. Lục Trúc gần gũi cậu hơn, nhưng Lục Từ Anh lại có một ma lực
khiến cho cậu không thể kìm chế nổi mình. Lúc này quả thật Nhất Linh
không thể phân biệt được rốt cuộc trái tim cậu hướng về ai.
Trong phòng riêng, Lục Trúc tư lự ngồi soi gương. Người con gái trong gương
nước mắt đầm đìa: "Lục Trúc không nghe lời sư phụ, đây là báo ứng rồi
đó!" Nàng tự nói thầm, trong lòng muôn vàn chua xót.
Lục Từ Anh về đến Hắc Thạch trấn, truyền lệnh Tứ Ưng hộ pháp: "Dẫn quân đi tập
kích Thanh Long Hội, tập kích xong phải rút lui ngay tức khắc, không
được ham chiến!"
Lục Cửu Châu đăm chiêu nhìn Lục Từ Anh: "Nếu như tiểu tử đó lừa con, lệnh thế này chẳng khác nào là đem thân tự đốt!"
Lục Từ Anh thở dài: "Con cũng không biết nữa, có lẽ hắn đã bị con mê hoặc
thật rồi. Dù sao con cũng nhất định phải thử một lần, nếu hắn thật
lòng, con sẽ gả cho hắn giúp cha hoàn thành tâm nguyện. Còn nếu hắn
không thật lòng, ta dứt khoát liên kết với Thanh Long Hội tiêu diệt hắn
trước rồi tính sau. Hai con hổ lớn tranh hùng còn hơn ba bên tranh
giành nhau ở thế chân vạc. Muốn thống nhất được giang hồ ai nấy đều
phải dựa vào thủ đoạn của mình. Theo con nghĩ, Lý Thanh Long giờ đây
còn dễ đối phó hơn Thủ Tự Hùng. Nếu Lý Thanh Long tấn công, cha chỉ cần thay đổi diện mạo, bất ngờ tập kích là doạ khiếp được lão."
Lục Cửu Châu phấn khích nhìn Lục Từ Anh: "Tốt lắm, Anh nhi, con đã vì cha mà phải khổ rồi!"
Lục Từ Anh lắc đầu, trở về phòng lấy nước tắm gội. Nhớ lại mấy phút trong
lòng Nhất Linh lúc ấy, tự nhiên cả người nàng cũng run lên.
Khi
Lục Từ Anh về đến Hắc Thạch trấn thì Lý Thanh Long cũng nhận được mật
báo: "Thiết Huyết Minh minh chủ cùng với hội chủ Quần Anh Hội gặp nhau ở ngoài Trung Nghĩa môn."
Lão tức tốc cho gọi tam đường chủ.
Châu Dịch nói: "Không thể thế được, lão già Lục Cửu Châu này nghe nói là đã
bị Thủ Tự Hùng lừa hôn, tức đến hàn độc công tâm mà chết, nha đầu Lục Từ Anh lẽ nào lại chịu gặp hắn?"
"Cái đó cũng khó nói lắm." Lưu
Sương gạt đi: "Theo ta biết, con nhãi Lục Từ Anh chẳng phải là hạng vừa, e rằng dã tâm của nó còn lớn hơn cha nó nhiều."
Du Khánh Tài
chau mày: "Thủ Tự Hùng là người nối dõi Thiên Long, võ công thâm hậu
khôn lường. Quần Anh Hội lực lượng lại không vô kể, nếu hai bọn chúng
liên kết với nhau thì Thanh Long Hội chúng ta..."
Ba người cùng
nhìn về phía Lý Thanh Long. Lý Thanh Long chậm rãi vuốt bộ râu trắng
tơi tả, mặt ngửa lên trời, một lúc lâu mới lắc đầu lẩm bẩm: "Không thể
nào, tiểu tử này nếu võ công cao như vậy, quyết không thể đứng nhìn lúc
ta giết chết cha hắn!"
Lưu Sương: "Phải chăng Long Đầu nghĩ rằng..."
"Thủ Thiên Đồ chết rồi, Lục Cửu Châu cũng mạng vong, tam phái giờ một mạnh
hai yếu, đây là cơ hội ngàn năm có một." Lý Thanh Long mắt sáng lên:
"Ta nhất điijnh phải thử xem sao. Các người nghỉ đi, ngày mai đánh
Thiết Huyết Minh."
Một lúc sau, Phong Thụ Loan đang lặng yên
trong giấc ngủ , bỗng nổi cháy khắp nơi. Trong ánh lửa, bốn bóng người
nhanh như chớp chạy ra, biến vào đêm tối.
Là Tứ Ưng Hộ Pháp của Quần Anh Hội.
Các thủ lĩnh Thanh Long Hội được một phen tức điên người. Lý Thanh Long
lạnh lùng cười, dùng lực bứt mấy sợi râu ném xuống đất, gằn giọng: "Toàn thể xuất động, rạng sáng mai lập tức tập kích Hắc Thạch trấn. Nha đầu
thối tha, ngươi nghĩ rằng lừa được tên tiểu tặc Thủ Tự Hùng là có thể
làm mưa làm gió sao, chống mắt lên xem lão phu cho người bài học."
Sáng sớm hôm sau, Nhất Linh vừa tỉnh giấc, đột nhiên Mai Tử Kỳ vội vã đến
báo: "Thanh Long Hội tấn công Quần Anh Hội, đã giao chiến rồi."
Nhất Linh cau mày đứng dậy đi ra cửa, Lục Trúc đã đứng chặn bên ngoài. Nàng nhìn cậu lạnh lùng: "Cậu định làm gì bây giờ?"
"Xuất binh tiến đánh đằng sau Thanh Long Hội."
"A hà", Lục Trúc cười nhạt: "Mỹ nhân kế quả nhiên lợi hại!"
Nhất Linh đỏ mặt, vẫn cắn răng nói: "Quần Anh Hội nếu như bị tiêu diệt thì
những ngày sắp tới của Thiết Huyết Minh cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Tối
hôm qua tôi đã cùng Lục tiểu thư thương lượng, chúng ta phải cứu giúp
lẫn nhau."
"Cứu giúp lẫn nhau? Hừ, ta đánh cuộc với cậu, đợi
đến khi Thiết Huyết Minh gặp nạn, nha đầu đó mà chịu đến cứu thì ta xin
móc hai mắt này dâng cho ả!"
Nhất Linh lắc đầu kiên nghị: "Tôi không đánh cuộc với tỷ!"
Nói đoạn lách ra, đi thẳng tới đại sảnh Trung Nghĩa. Ba người Cổ Uy đã đến trước rồi.
Tân Vô Ảnh hân hoan: "Trình Minh chủ, có tin tốt lành, Thanh Long Hồi đánh
Quần Anh Hội, hai con chó cắn nhau, chúng ta lại có kịch vui để xem
rồi."
Nhất Linh lắc đầu: "Không phải chó cắn chó, mà là hổ cắn
chó. Tình thế ngày hôm nay, một mạnh mà hai yếu. Quần Anh Hội nếu
không còn, Thiết Huyết Minh chúng ta cũng khó mà có thể bảo toàn được
lắm."
"Quần Anh Hội lực lượng đông biết bao nhiêu, không thể nói hết là hết được," Lục Trúc nói chen vào.