Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 30: Q.4 - Chương 30: Có chuyện




Người tới không có ý tốt, người tốt thì không tới. Hàn Phi nguyên tưởng rằng đây chỉ là một lần ngẫu ngộ ngoài ý muốn. Thế nhưng nhìn tư thế sớm có chuẩn bị của đối phương, không biết bọn họ có xích mích gì với Hàn Thiên Kình.

-Vân Minh Huy, các ngươi muốn làm gì, nhiều người hiếp yếu sao?

Bị đối phương vây quanh, vẻ mặt tiểu mập mạp trắng hơn vài phần, lớn tiếng ồn ào nhưng vẫn mang theo chút lo lắng.

Hắn lén lút lùi về phía sau mấy bước, thối lui tới đằng sau Hàn Phi, biến tình huống trở thành Hàn Phi giằng co chính diện với võ sĩ áo lam.

Hàn Phi nhíu nhíu mày nói:

-Các ngươi là đệ tử Vân gia? Vân thị võ đường sao?

Tại vương quốc Minh Lam, có tứ đại gia tộc đông hoa cực mạnh là Tô, Vân, Hàn, Hạ. Trong đó Tô thị là vương tộc, Vân Thị thế lực chỉ dưới Tô Thị. Bình thường cũng không thể trêu vào được, khó trách Hàn Thiên Kình thấy đối phương liền co đầu rụt cổ.

-Ngươi là ai? Là hộ vệ của tử mập mạp này sao?

Vân Minh Huy cười lạnh nói:

-Thức thời thì cút ngay, không thì ngay cả ngươi cũng đánh!

Hàn Phi không thèm để ý tới hắn, quay đầu lại hỏi Hàn Thiên Kình:

-Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi làm sao mà chọc phải người Vân gia?

Thấy Hàn Phi có ý tứ muốn ra mặt dùm mình, tiểu mập mạp ngữ khí cũng tăng lên không ít?:

-Đâu phải là ta trêu chọc hắn, rõ ràng là hắn không biết nhìn hàng hóa, kết quả mua một món đồ vật với giá cao. Hắn nói ta cùng người bán hàng cấu kết lừa hắn, nào có đạo lý như vậy!

-Thật như vậy sao?

Hàn Phi cười như không cười hỏi lại.

Với tính cách thương nhân của Hàn Thiên Kình, cùng người bán hàng cấu kết hãm hại người là không phải không có khả năng, huống chi người bị hãm hại cũng không phải là đệ tử trong tộc.

Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Đúng là như vậy!

Tiểu mập mạp nói như đinh đóng cột, bộ dạng như hận không thể thề ngay tại chỗ.

Mà Vân Minh Huy đứng đối diện nghe thấy thiếu chút nữa nổ phế quản:

-Tên hỗn đản nhà ngươi, tới bây giờ còn muốn nói sạo, xem ta…

Tên đệ tử thiên niên Vân gia này tuyệt đối là người tính tình nóng nảy, nắm tay liền vung lên đánh tới Hàn Thiên Kình, nhưng mà hắn lại bị một cánh tay khác cản lại, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Vân Minh Huy thân hình cao lớn khí lực cường tráng, trước cơn giận dữ cho nên lực lượng không nhỏ. Thế nhưng cánh tay chắn trước ngực hắn lại giống như làm bằng sắt thép không chút suy chuyển vậy. Đây hiển nhiên không phải là người bình thường có thể làm được.

-Vân Minh Huy, buôn bán đồ gì là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu như ngươi đã đưa ra tuyển chọn của mình, làm sao có thể trách người khác được?

Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:

-Lẽ nào đệ tử Vân gia đều không nói lý như vậy sao, còn lấy mạnh khi yếu nữa?

Huy chương trên ngực Vân Minh Huy là huy chương tam giai võ sĩ, mà Hàn Thiên Kình chỉ là một gã võ đồ nhất giai, nói lấy mạnh hiếp yếu cũng không quá đáng.

Hàn Phi nói vài câu, đã liên hệ hành vi cá nhân của Vân Minh Huy với danh tiếp của Vân gia với nhau rồi, nhất thời khuôn mặt Vân minh Huy đỏ lên. Hắn thầm nghĩ tìm lại mặt mũi, nhưng thật không ngờ mãi lâu sau cũng không được, cho nên không khỏi thở hổn hển…

-Ngươi…

Một thiếu niên võ sĩ khác ở bên cạnh gấp giọng nói rằng:

-Huy ca, không nên dài dòng với bọn họ, một chút nữa là đội tuần tra tới đây rồi!

Hàn Phi không khỏi nở nụ cười, những tiểu tử này thật không có kinh nghiệm đi, vừa mở miệng ra đã để lộ ra sơ hở của mình rồi. Bọn họ chính là tự nói cho đối phương biết bọn họ cũng không dám vung tay vung chân ở chỗ này.

Đội võ sĩ tuần tra ở quảng trường Tự Do có lực uy hiếp rất lớn. Vân Minh Huy buông nắm tay, nhìn chằm chằm vào Hàn Phi hỏi:

-Ngươi là ai?

-Hàn Phi, hiện là võ sư tam giai, nếu như ngươi không phục, hai ngày nữa là tới ngày võ đường khiêu chiến, ngươi có thể tìm ta khiêu chiến. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi cười cười nói:

-Nếu như ta thua, ta sẽ để Hàn Thiên Kình xin lỗi cùng bồi thường tiền cho ngươi, nếu như ngươi thua…

-Được! ta sẽ chờ hai ngày nữa!

Không đợi Hàn Phi nói xong, Vân Minh Huy giọng căm hận nói rằng:

-Nếu như ta thua, chuyện này xóa bỏ!

Ngày khiêu chiến võ đường là truyền thống lâu đầu hạng nhất trong lịch sử giữa các võ đường ở trong vương đô Tắc Ân này. Toàn bộ võ đường đều phái ra những đệ tử ưu tú tới các võ đường khác để tiến hành khiêu chiến, luận bàn với nhau đề cao chiến lực.

Ngày khiêu chiến võ đường đấu tranh kịch liệt hơn xa với đệ tử gia tộc tranh đấu nội bộ. Thắng bại đều đại biểu cho tôn nghiêm cùng vinh dựa của gia tộc hai bên, mà mỗi khi tới thời khắc này, các đệ tử trẻ tuổi của võ đường đều trở nên đoàn kết phi thường. Nếu bọn họ muốn khiêu chiến người khác, cũng phải nghênh tiếp khiêu chiến của người khác.

Trải qua hơn trăm năm truyền thừa và phát triển, hiện giờ ngày khiêu chiến võ đường không chỉ đơn thuần là giao lưu vũ kỹ giữa các gia tộc. Rất nhiều thời gian hai bên gia tộc có xuất hiện mâu thuẫn cùng phân tranh, tất cả đều dùng phương thức ngày khiêu chiến này để giải quyết. Người thắng là hùng, người bại tự nhiên không còn lời nào để nói, như vậy có thể tránh cho gia tộc hai bên chiến đấu một cách vô vị.

Tuy rằng Hàn Phi mới tới Hàn thị võ đường hơn chục ngày, thế nhưng đối với ngày khiêu chiến võ đường lại rất rõ ràng. Rất nhiều đệ tử gia tộc ở trong khiêu chiên võ đường này mà trổ hết tài năng, vì gia tộc dành được chiến thắng vinh dự, đồng thời cũng vì tiền đồ quang minh phía trước.

Trước khi võ sĩ tuần tra can thiệt vào, bốn gã võ sĩ thiếu niên Vân gia phẫn nộ rời đi.

Tiểu mập mạp lau mồ hôi lạnh trên trán, thởi phào một tiếng, đang muốn mở miệng nói, lại bị Hàn Phi túm lấy cổ áo, hầu như nhấc cả người hắn lên.

-Hay cho một Hàn Thiên Kình à! Ta đang nghĩ không biết sao ngươi lại nhiệt tâm mời ta tới đây xem náo nhiệt, thì ra muốn đưa ta làm lá chắn hả?

Hàn Phi cười lạnh nói:

-Ngươi nói thử coi, phiền phức này ta đã thay ngươi ra mặt, vậy nên tính toán thế nào đây?

Cái này gọi là muốn bợ đỡ không phải gian thì cũng là đạo tặc, tiểu mập mạp giảo hoạt này chỉ sợ đã tính đem mình là bảo tiêu. Không chỉ trích hắn một chút, nói không chừng mình còn bị cột đem đi bán cũng nên.

Hàn Thiên Kình vẻ mặt cầu xin, chấp tay hành lễ cầu xin tha thứ nói:

-Hàn đại ca, ta biết sai rồi, ta cũng không ngờ hôm nay bọn họ lại tìm tới ta, cứ như vậy đi, đại ca xem tính thế nào thì được?

-Ồ, vậy còn được.

Hàn Phi thả hắn xuống.

Hàn Phi đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, tiểu mập mạp này tuy rằng láu cá, thế nhưng thái độ làm người không tồi. Nhưng mà hiện giờ đã nắm được nhược điểm của hắn, làm gì có đạo lý buông tha dễ dàng được.

-A, ta muốn mua vài thứ, ngươi xem tìm giúp ta, giá cả cũng không được cao hơn bên sang sư công hội!

Hàn Phi lấy một quyển giấy từ trong lòng ra đưa cho Hàn Thiên Kình:

-Làm tốt chuyện này coi như đã thanh toán nợ lần xong.

Hàn Thiên Kình tiếp nhận quyển sách mở mắt liếc coi nói:

-Cao cấp luyện khí lô, bí ngân, hỏa diệu thạch phấn … Những thứ này là tài liệu chế tạo linh vũ khí sao?

Hàn Phi gật đầu, lần này hắn một mình đi tới Tắc Ân, hắn để toàn bộ tài liệu trân quý cùng công cụ sang sư lại cho Hàn Vi Nhi, vì vậy mới phải mua toàn bộ lại lại lần nữa.

Tiến bộ trong võ đạo, phương diện sang sư Hàn Phi cũng không muốn bỏ lại. Hắn đi tới Tắc Ân một mục đích là đề thăng đẳng cấp sang sư, nếu như trên người không có công cụ cùng tài liệu thích hợp khẳng định là không được.

Trọng yếu nhất là, Hàn Phi muốn thông qua tài nghệ này kiếm tiềm mua cao giai đấu kỹ. Võ các võ đường hắn đã xem qua, nơi này ngay cả thiên cấp đấu kỹ phong ấn trong truyền thừa linh tinh cũng có, nhưng là giá cao tới mức hắn không có khả năng mua được. Mà Hàn Phi cũng không muốn bán mình cho gia tộc, tự mình kiếm tiền là một tuyển chọn duy nhất.

Hắn đưa cho Hàn Thiên Kình cái danh sách liệt kê những món đồ đều có thể mua được ở trong sang sư công hội, thế nhưng sang sư công hội không phải là cơ cấu từ thiện, giá cả so với thương nhân đều đắt hơn nhiều. Nếu không phải là cao giai sang sư căn bản không thể hưởng thụ ưu đãi, cho nên hắn nhìn xem tiểu mập mạp có chút thần thông này, không biết chừng có thể mua được với giá rẻ hơn. Những tài liệu hắn cần không rẻ không được. Hàn Phi muốn mua toàn bộ, tiền trong túi tiền đương nhiên sẽ còn lại không nhiều.

-Không có vấn đề, toàn bộ giao cho đệ là được rồi!

Tiểu mập mạp không chút do dự vỗ ngực nói rằng:

-Hàn đại ca, nếu như đại ca có thể tấn chức cao giai sang sư, chúng ta có thể mở quán tại gần đây, đảm bảo có thể kiếm được đống tiền!

Mập mạp này rất tinh ranh, thấy danh sách là mơ hồ đoán được tâm tư của Hàn Phi, trên thực tế đệ tử từ địa phương tới vương đô chân chính có tiền chỉ có một bộ phận. Địa phương nhỏ như Tập Thủy thành thì càng không cần phải nói tới rồi.

Cái chủ ý này thật ra không tồi! Hàn Phi trong lòng khẽ động, vương đô Tắc Ân là nơi tập trung tinh an,. Trong đó sang sư cao minh tuyệt không ít, nếu muốn mở một tiệm vũ khí thật không phải là một chuyện dễ dàng gì cả. Thế nhưng hắn có tuyệt kỹ độc môn, nếu như chọn dùng sách lược ít lãi mà tiêu thụ mạnh, hơn nữa có Hàn Thiên Kình hỗ trợ, thật là rất có lợi, ít nhất so với việc một mình hắn tìm cách bán ra còn hơn rất nhiều.

Nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề cần lo lắng bây giờ, Hàn Phi suy nghĩ một chút nói:

-Cái này chúng ta sau này sẽ bàn hơn nữa, bây giờ ta mới chỉ là sơ cấp sang sư, ngươi trước tiên giúp ta mua mấy thứ này thật tốt, tới lúc đó luyện chế ra linh vũ khí còn phải nhờ ngươi ra tay.

-Hàn đại ca cứ yên tâm đi, tính hết lên người ta là được!

Tiểu mập mạp vui vẻ rạo rực nói, lúc hắn đang nói chuyện sắc mặt đột nhiên ngưng trọng:

-A, đây không phải là đạo sư Hàn Bích Tuyền sao? Oa thật nhiều mỹ nữ à!

Nhìn mập mạp hai mắt tỏa sáng, nước miếng muốn chảy ra tới nơi, Hàn Phi nhìn lại, chỉ thấy Hàn Bích Tuyền mang theo mấy người bạn gái đi dạo phố. Đám người quần dài phiêu phiêu theo gió, quả nhiên đều là mỹ nữ.

Hàn Bích Tuyền cũng nhìn thấy Hàn Phi, lập tức cười qua:

-Đệ đệ, ngươi cũng đi dạo chợ sao? A, tiểu mập mạp sao ngươi cũng ở chỗ này?

Tiểu mập mạp hiển nhiên có chút sợ hãi đối phương, lập tức cúi đầu:

-Bích Tuyền đạo sư, ta cùng Hàn đại ca đi dạo, hắn không quen thuộc nơi này à!

Lúc tiểu mập mạp cúi đầu, phía sau Hàn Bích Tuyền cũng có một mỹ nữ cúi đầu xuống. Mỹ nữ này chính là Hàn Doanh Doanh người đã bị Hàn Phi dùng long trảo thủ đánh trả lần trước.

Mà những nữ hài khác cũng rất hiếu kỳ chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hàn Phi, trong đó còn có mấy người châu đầu vào nhau hé miệng cười khẽ.

-Bích Tuyền tỷ, ta đi ra ngoài giải sầu, cả ngày phiền muộn, trong võ đường cũng rất chán!

Hàn Phi cười nói.

Hàn Bích Tuyền gật đầu nói:

-Tốt lắm, các ngươi đi đi, ta muốn dẫn mấy nàng đi mua quần áo, chúng ta gặp lại sau!

-Được rồi!

Lúc rời đi Hàn Bích Tuyền còn nói thêm vài câu:

-Hai ngày nữa là ngày khiêu chiến võ đường, tới lúc đó ngươi khẳng định phải tới võ đường tọa trấn, mấy ngày nay phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.

-Yên tâm đi, Bích Tuyền tỷ!

Hàn Phi mỉm cười đáp ứng, đồng thời vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Doanh Doanh, làm cho khuôn mặt đối phương đỏ rực lên vì mắc cỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.