Ngả Tát Khắc Sâm tự cho rằng mình không thể thắng nỗi Hàn Phi, thêm vào đó pháp thuật tu luyện của lão là thổ hộ và xung quanh là rừng rậm, do đó lúc vừa bắt đầu tranh đấu thì không thể dùng phương thức công kích là bay lên trời nhìn xuống, và kết quả cũng liên tục bị thương nặng, lão chỉ có thể dựa vào đôi cánh mà trốn chạy.
Bị một đối thủ có thực lực không bằng mình đánh cho trọng thương bỏ chạy, Ngả Tát Khắc Sâm nghẹn khuất vô cùng, nhưng đột phá thăng cấp của Hàn Phi đã đánh tan khí tức bùa chú, lão cũng không thể dựa vào khí tức để tìm kiếm Hàn Phi, hi vọng phục thù cho con gái mình càng ngày càng ít đi.
- Chờ đấy, đừng cho rằng ngươi có thể thoát khỏi trừng trị của vận mệnh, Ngả Tát Khắc Sâm oán hận trong lòng nguyền rủa
- Sẽ có một ngày đích thân ta sẽ đưa ngươi vào địa ngục.
Với thân phận và địa vị bây giờ của lão, tuy là không chiến thắng, nhưng sau này đối phó với Hàn Phi có rất nhiều cách, dù sao Hàn Phi cũng chỉ là một kỵ sĩ gia tộc nhỏ bé.
Lão muốn sau này dùng mọi thủ đoạn để đối phó Hàn Phi, mà trước mắt Hàn Phi đang chiến thắng, sao có thể dễ dàng cho phép một một kẻ thù lớn mạnh chạy trốn trước mặt mình chứ?
- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu!
Hàn Phi trầm quát một tiếng, thiên tiên chân khí trong đan điền điên cuồng lưu chuyển, đột nhiên từ trong người hắn phát ra.
Hai bên chích nhật kim kiếm đột nhiên lửa cháy mạnh rực lên, ngọn lửa không ngừng bùng cháy xung quanh, như đốt cháy cả không khí.
Ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt cao chừng hơn mười thước, một lúc sau, một con phượng hoàng lửa từ trong ngọn lửa dang cánh bay ra, ngửa đầu phát ra tiếng kêu inh ỏi, bay lên không trung đuổi theo truy kích Ngả Tát Khắc Sâm.
Trong cơ thể của Hàn Phi, kể cả trong nguyệt khí hải không có chút đấu khí hay nguồn đấu khi nào tồn tại, võ sĩ thiên không lục giai có thể không cần dồn nén đấu khí trực tiếp phát ra đấu kỹ cao giai, hắn hoàn toàn minh mẫn, không đợi thiên tiên chân khí chuyển hóa thành đấu khí mà trực tiếp thôi động tâm pháp Xích Diễm Phượng Vũ, vừa làm đã thành công.
Và dưới thôi động của huyền môn sinh tử quyết ngũ trọng thiên của hắn, một chiêu Xích Diễm Phượng Vũ này không phải phóng ra nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, mà uy lực tăng gấp bội, thân hình phượng hoàng rực lửa biến hóa kỳ diệu tăng lớn rất nhiều, tốc độ công kích càng nhanh biến hóa khôn lường.
Quả nhiên là như vậy, Hàn Phi kiềm chế không được trong lòng mừng lên như điên cuồng, cuối cùng hắn cũng tìm ra con đường võ đạo thích hợp cho mình, từ một điểm xuất phát phá tan cái đỉnh của xuất phát này để đi đến một điểm xuất phát cao hơn.
Từ khi lạc vào thế giới này, trên con đường tu hành võ đạo hắn vẫn đi trên hai con đường song song, một bên tu luyện huyền môn sinh tử quyết một bên tu luyện tâm pháp đấu khí, tuy hai cái có tác dụng tương hỗ lẫn nhau, nhưng thiên tiên chân khí chỉ chuyển hóa cho đấu khí sau đó mới có thể phát ra đấu kỹ lớn mạnh để chiến đấu.
Mà bây giờ hai con đường này có thể xác nhập lại nhau, sau khi thiên tiên chân khí thăng lên cảnh giới ngũ trọng thiên đã biến chất không chỉ uy lực tăng lên gấp bội, càng có thể thay thế đấu khí thôi phát đấu kỹ.
Dạ Võ Đế đã tường nói với hắn, mỗi một võ sĩ bước vào cảnh giới thần đều phải có một con đường võ sĩ độc nhất thiên hạ thuộc riêng của mình, chỉ dựa vào người trước nhắm mắt theo đuổi nó vĩnh viễn cũng không đột phá nỗi cái lá chắn của thần giai, có trong truyền kỳ và truyền thuyết.
Hàn Phi phải tu luyện huyền môn sinh tử quyết cho thật hiệu quả, cũng phải công kích chiến lực lớn mạnh của đấu kỹ, hai cái này tuy rằng rất thành công, nhưng phân thành hai đường nên không tránh khỏi được sự hỗn loạn, đối với hắn mà nói vô cùng bất lợi.
Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng, sau này hắn hoàn toàn có thể vứt bỏ tâm pháp đấu khí, chuyên tâm tu luyện huyền môn sinh tử quyết, lục trọng thiên, thất trọng thiên thậm chí là cảnh giới bát trọng thiên cũng không phải là mộng tưởng.
Càng kỳ diệu hơn là, Hàn Phi không phải từ bỏ uy lực lớn mạnh của đấu kỹ vô tận, uy lực đấu kỹ của thiên tiên chân khí thôi phát càng mạnh, thời gian phóng ra càng nhanh hơn.
Muôn vàn phương thức, muôn vạn con đường chung vi vẫn là “trăm sông đổ về nguồn”, lúc này hiểu ra làm cho cảnh giới tâm thức của Hàn Phi cũng tiến bộ thêm một bước lớn, không mất đi mà lại tăng thêm.
Mà điểm quan trọng này Hàn Phi bây giờ còn không nhận ra, tương lai của hắn rộng lớn vô cùng.
Ngả Tát Khắc Sâm trên không trung nghe thấy tiếng phượng hoàng hỏa điểu kêu từ phía sau, lập tức ý thức được điều không ổn, chỉ là còn chưa chờ lão phản ứng thế nào, hỏa điểu phượng hoàng dưới khống chế của Hàn Phi càng hung hăn tiến sát vào người lão.
Ầm!
Phượng hoàng hỏa điểu chợt vọt lên, lửa bay khắp bầu trời, cả người Ngả Tát Khắc Sâm bị lửa bao vây xung quanh, nhất thời phát ra tiếng hét thảm thiết.
Lão không hổ là vu sư thất giai, dưới công kích mãnh liệt như vậy lão vẫn không sao, thân thể kịch liệt lay động vài cái, lửa cháy đến đối cánh liều mạng vỗ vài cái, dĩ nhiên là kháng cự kịch liệt.
Nhưng pháp lực hộ thuẫn của Ngả Tát Khắc Sâm ngày càng tiêu hao đi, pháp bào trên người bị bị lửa đốt cháy nhiều lỗ, sức đánh cũng càng yếu đi làm cho lão càng thêm bị thương.
Lão oán ận vô cùng xoay người lại, chuẩn bị dựa vào ưu thế trên không giáo huấn cho Hàn Phi một trận cho thõa cơn giật, nhưng thấy Hàn Phi huy động đấu sí từ phía sau vội vàng đuổi theo.
Sao có thể thế này?! Vu sư phát ra tiếng kêu không thê tin nổi, pháp trượng thiếu chút nữa rơi khỏi tay lão
Lão đã bị Hàn Phi làm cho kiếp sợ, sử dụng đấu khí độc quyền của võ sĩ trên ngũ giai bay lên trời, Hàn Phi chiến đấu tiếng giai đã là rất khó tin, bây giờ lại dùng đấu sí hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.
Đấu kỹ bay luyện phóng ra đấu sí lần đầu tiên học qua, nhưng trong thời gian rất ngắn, xem như Hàn Phi mang theo linh tinh truyền thừa cũng không thể học nhanh như vậy, càng sử dụng càng thành thạo.
Sao lại có thể như vậy? đại vu sư thất giai đột nhiên cảm thấy một nổi sợ hãi từ trong lòng, đối mặt với bất cứ kẻ thù nào cũng chưa từng có sự sợ hãi này, lão dường như thấy được thần chết đang đang dang rộng đôi cánh mỉn cười với mình.
Lão không biết Hàn Phi đã nắm bắt được thánh chi phó cánh một đấu kỹ đặc thù, với thực lực ngũ giai có thể bay lên không trung, bây giờ với sức mạnh của huyền môn sinh tử quyết, đấu sí thôi phát lớn bằng một phần ba, tốc độ lại tăng thêm phân nữa.
- Không! Ta sẽ không thua ngươi, thấy Hàn Phi càng đến gần, Ngả Tát Khắc Sâm quơ pháp trượng, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng điên cuồng.
Lão liên tục phun ra mấy ngụm máu, ánh sáng màu vàng trên thân pháp trượng lan rộng ra, cuối cùng hóa thành một khối nham thạch cao mấy chục thước trên đất, lao nhanh lên không trung.
Nhưng lão cố giãy giụa cũng vô ích, trước khi thanh kiếm hình trụ biến thành thạch bích vẫn chưa đủ độ cao, Hàn Phi đã hạ trường kiếm trong tay xuống, một đường kiếm quang màu vàng kim vô cùng sắc bén phát dài ra không trung, đang chém vào Ngả Tát Khắc Sâm.
Động tác của đại vu sư bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên cứng lại, thanh kiếm hình trụ bằng đá bị lão khống chế mất đi lực từ từ rơi xuống từ không trung.
Một vết thương lớn từ trên vai chạy dài xuống thắt lưng, một vệt máu nhỏ từ trước ngực ra phía sau phun ra, lão phục xuống định ngẩng cao đầu lên, hai tròng mắt từ từ tối lại, từ trong yết hầu trút ra hơi thở cuối cùng.
Khì khì!
Vị vu sư thực lực vô cùng lớn mạnh biến thành hai đoạn trên không trung, ngã xuống
Nhìn thấy thi thể của đối thủ rơi xuống đống đất, Hàn Phi chậm rãi thu hồi trường kiếm, thu đấu sí lại rời đáp xuống đất
Bên kia, cuộc chiến đấu giữa người đá khổng lồ và võ sĩ Khôi Lỗi với sự khống chế của Dạ Võ Đế, cũng ngã xuống theo Ngả Tát Khắc Sâm và tuyên cáo kết thúc, người đá khổng lồ cường hãn cầm thanh kiếm lớn trong nháy mắt biến thành đống cát, chỉ để lại cho võ sĩ Khôi Lỗi vài vết thương.
Dạ Võ Đế hơi sửng sốt, lập tức khống chế võ sĩ Khôi Lỗi đi tới trước Hàn Phi, cùng Hàn Phi nhanh chóng đi xung quanh khu rừng.
Ở đó cũng vừa xảy ra cuộc chiến ác liệt, cây cối gãy đổ ngổn ngang nham thạch nát vụn, hai con sói lớn đang vồ nhau dữ dội trên đất, chính là Ốc Kim và vương lang Nộ Phong của Ngả Tát Khắc Sâm.
Trên thân chúng loan lổ những vết máu và những vết thương do cắn xé, cả hai đều trọng thương không thể này tiếp tục chiến đấu, dĩ nhiên là “lưỡng bại câu thương”
Nhìn thấy Hàn Phi đi tới, Ốc Phi ngọ ngoạy đứng lên, đầu vừa ngẩng lên lại vô lực mà gục xuống, phát re tiếng kiêu “ô, ô” trầm thấp, điệu dạng thê thảm làm Hàn Phi đau lòng.
Từ khi Ốc Kim trở thành chiến sủng của hắn, chưa từng bị thương nặng như thế này trong chiến đấu, Hàn Phi vội vàng mở bao cổ tay linh thú ra bỏ nó vào trong, nó ở trong linh thú có thể trị thương và hồi phục.
Còn con Nộ Phong lang vương cũng đang mất dần đi sức chiến đấu, nó nằm phục xuống đất dùng ánh mất thất vọng và phẫn nộ nhìn Hàn Phi, đang chuẩn bị tiếp nhận cái chết.
Hàn Phi giơ kiếm lên rồi lại buông xuống, con Nộ Phong này tuy là chiến sủng do Ngả Tát Khắc Sâm thuần dưỡng, nhưng vẫn chưa ký khế ước thần hồn, nó tuyệt đối là một con linh thú xuất sắc, nếu giết chết như vậy cũng thật là đáng tiếc.
Trong lòng khẽ động, Hàn Phi từ trong chiếc nhẫn nạp vật lấy ra một bao cổ tay linh thú nhắm vào Nộ Phong lang vương.
Ánh sáng thu nạp bao trùm lấy khắp thân Nộ Phong lang vương, nó tuy muốn chống cự, nhưng cuối vì bị thương nặng mà bất lực, rất nhanh bị hút vào trong, trở thành một chiến lợi phẩm sống của Hàn Phi.
Giải quyết xong hai con chiến sủng cự lang, Hàn Phi không quên tìm chiến lợi phẩm ở đâu, trên người vu sư thất giai sao có thể thiếu thứ này.
Chỉ là lúc Hàn Phi trở lại bên cạnh thi thể Ngả Tát Khắc Sâm, lại phát hiện võ sĩ Khôi Lỗi đang ngồi chòm hõm trên đất, đặt một bàn tay lên đầu của vu sư, hai mắt chớp động sắc quang vàng kim, có vẻ kỳ dị.
- Lần sau nhất định phải nhớ... Dạ Võ Đế trầm giọng nói:
- Vu sư trên lục giai đều có năng lực thần hồn, nếu không muốn để lại hậu hoạn thì phải chém vỡ đầu lão.
Khì khì
Năm ngón tay thô to của võ sĩ Khôi Lỗi co rụt lại, đầu của vu sư như trái dưa bị nát vụn ra, óc lẫn máu bắn ra tung tóe.