Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 110: Q.4 - Chương 110: Dã tâm điên cuồng




Đám sương mù như có linh tính. Chúng nó cũng không vội vàng đi qua thông đạo mà lượn lờ qua vách tường và trần nhà, thăm dò mọi góc lối đi, không chừa góc nào, sau cùng tất cả mới quay về pháp trượng của An Đức Lỗ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

- Không có pháp thuật cấm chế tồn tại, có thể yên tâm đi qua!

Hắn dẫn đầu đi qua thông đạo.

Đi qua thông đạo này, Hàn Phi có cảm giác như khi mình xuyên việt, những hình ảnh đẹp đẽ trên vách tường mang tất cả sự huy hoàng không gì sánh được của văn minh thượng cổ mấy nghìn năm trước hiện ra trong mắt hắn.

Vị vu sư Khắc Lỗ Tác kia nói không chừng chính là một nghệ thuật gia! Hàn Phi thầm suy nghĩ trong đầu.

Đội ngũ rất nhanh đi đến tận cùng thông đạo, vẫn là một cánh cửa, thế nhưng khi Khang Đặc lấy tay đẩy ra, thì cũng không có tiếng vỡ vụn, chi dát một tiếng rồi chậm rãi mở ra.

Phía sau thông đạo lộ ra một không gian thật lớn. Sự to lớn vĩ đại hiển nhiên làm các dong binh không khỏi kinh ngạc. Rất khó để tưởng tượng rằng trong một hang ngầm dưới phế tích giữa sa mạc cư nhiên ẩn chứa một chỗ lớn như vậy.

Sân rộng hơn vạn thước vuông được lát kín bởi một thứ đá đen bóng vuông vức. Sát những bức tường đá hai bên sừng sững hai hàng tượng đá của các võ sĩ khôi giáp chỉnh tề cao gần hai thước, phía trên mỗi một tượng đá đều khảm một ngọn đèn linh tinh tản ra ánh sáng trắng nhờ. Ngọn đèn chiếu xuống tượng võ sĩ, tư thái uy mãnh trông rất sống động, dường như tùy thời đều có thể phát động tấn công những kẻ quấy nhiễu, số lượng ít nhất hơn mấy trăm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Khi vừa thấy những bức tượng võ sĩ này, các dong binh đều có vẻ có chút khẩn trương, chỉ sợ chúng nó là khôi lỗi võ sĩ thủ hộ di tích vu sư, thế nhưng sau một hồi quan sát mới xác nhận cũng không phải như vậy, Vì vậy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào một tòa tế đàn nằm ở trung tâm cái sân rộng.

Tế đàn màu vàng sậm rộng chừng mười thước vuông, cao chừng một thước, hai bên cong vòng, ngoài mặt khắc vô số linh văn, còn ở trung tâm của tế đàn là một ngọn lửa đen sẫm đang hừng hực thiêu đốt!

Ngọn lửa đen sẫm! Không sai, Hàn Phi lần đầu tiên thấy thế giới này cư nhiên tồn tại lửa đen. Nói nó có hình ngọn lửa chỉ là do tại vùng rìa của ngọn lửa có những sợi tơ vàng nhàn nhạt. Chính những sợi tơ vàng nhàn nhạt này mang đến hình hài của ngọn lửa.

Trong truyền thuyết, chỉ có ngọn lửa ma trơi đến từ địa ngục tăm tối mới có màu đen!

Ở đây là phòng thí nghiệm của vu sư sao? Tronng lòng các dong binh đồng thời xuất hiện sự nghi ngờ, nhìn qua đây rõ ràng là một tế đàn ngầm bí mật.

- Không sai, là ở đây, chính là ở đây!

Hai mắt An Đức Lỗ tỏa sáng nhìn chằm chằm vào tế đàn, kích động đến độ có chút nói năng lộn xộn:

- Quả nhiên là thật, là thật!

- E hèm! An Đức Lỗ các hạ...

Thấy dáng vẻ như si như cuồng của hắc ám pháp sư, Khang Đặc nhịn không được nhắc nhở đối phương một chút.

Cũng không biết vì sao, từ khi đến nơi này, Khang Đặc luôn luôn có cảm giác khiếp sợ trong lòng, dường như có nguy hiểm rất lớn nào đó đang đợi bọn họ đến, chỉ hy vọng nhanh một chút kết thúc nhiệm vụ quay lại mặt đất.

Hai mắt Hàn Phi hơi hơi nheo lại, thần thức nhạy cảm nói cho hắn biết trong cái sân ngầm rộng mênh mông này tràn ngập ám hệ linh lực, nhiều đến mức không gì sánh được. Mà nơi phát ra linh lực chính là từ cái đàn tế ở trung tâm kia.

Dưới sự nhắc nhở của Khang Đặc, hắc ám pháp sư rốt cục tỉnh táo lại, hắn quay người lại nói với hai gã võ sĩ tùy tùng vẫn theo sát bên cạnh mình trầm giọng nói:

- Bây giờ là lúc các ngươi kính dâng lòng trung thành!

Hai gã võ sĩ tùy tùng suốt đường đi vẫn theo sát An Đức Lỗ như hình với bóng, cũng chưa bao giờ nói chuyện với các dong binh và những đồng bọn khác. Trên thực tế chưa từng có ai nghe hai người nói chuyện, đối với mệnh lệnh của pháp sư luôn luôn tuyệt đối chấp hành.

Nghe mệnh lệnh của An Đức Lỗ xong, hai gã võ sĩ không chút do dự bỏ khiến thuẫn và chiến phủ trong tay xuống, cất bước đi về phía tế đàn, vừa đi vừa cởi bỏ áo giáp của mình.

Áo giáp làm bằng ô từ tinh rơi xuống mặt đất cứng rắn vang lên những tiếng giòn giã. Hai gã võ sĩ để lộ ra thân thể cường tráng, trực tiếp đi tới bậc thang dưới đàn tế rồi dừng chân đứng lại.

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, hai gã võ sĩ tùy tùng đột nhiên cùng nhau quỳ xuống mặt đất, lần lượt rút ra từ bên hông một cây chủy thủ bằng bạc, cong tay cứ thế mà đâm vào ngực mình.

Mà bọn họ dường như căn bản không biết cái gì là đau đớn, chủy thủ đâm vào trái tim lập tức bị rút ra, hai dòng máu nóng từ vết thương tuôn ra, tưới lên tế đàn.

Ngọn lửa đen sậm ở trung tâm tế đàn bỗng nhiên rực cháy, ngọn lửa như bốc lên cao thêm vài thước. Dòng máu đỏ rơi xuống tế đàn rất nhanh bị hấp thu sạch sẽ, từng đạo linh văn sáng lóe lên.

Làm kẻ khác giật mình chính là dòng máu phun ra từ ngực hai gã võ sĩ vẫn duy trì liên tục phun ra ào ào. Giữa hai người và tế đàn dường như có một cây cầu bằng máu. Tất cả máu chảy ra đều bị tế đàn tham lam hấp thu!

Tình cảnh quỷ dị như vậy kéo dài hơn mười giây. Khi tất cả máu đã bị hút sạch, hai gã võ sĩ tùy tùng mới đổ về phía trước, hai thân thể to lớn nặng nề ngã xuống, cũng đã không còn chút khí tức sinh mệnh nào cả.

Các dong binh và bốn gã võ sĩ tùy tùng khác thấy mà ngây cả người. Ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra tình cảnh vừa rồi rõ ràng là nghi thức huyết tế tà ác.

Tại Cửu Thiên đại lục, hành vi dùng tính mạng người sống để cúng tế vốn có từ thời viễn cổ hoang dại này bị tất cả các chủng tộc phỉ nhổ. Bất kể là pháp sư hay tế ti nào dám có can đảm xúc phạm chắc chắn sẽ bị trói vào cột đem đi thiêu sống! Cheng! Vài tên dong binh cùng nhau rút vũ khí, quay lại trợn mắt nhìn An Đức Lỗ pháp sư đang đứng chắn trước cửa lối đi phía sau. Bọn họ tới để hoàn thành nhiệm vụ thăm dò di tích, không phải để trở thành người giúp đỡ cho pháp sư tà ác.

Bốn gã võ sĩ tùy tùng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái đều khó. An Đức Lỗ vừa là đối tượng bọn hắn thuần phục, vừa là tà ác pháp sư là kẻ thù chung của cả đại lục. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên giúp chủ của mình hay đứng về phía các dong binh.

Khang Đặc vung chiến phủ hai lưỡi trong tay, trong mắt lộ ra ngọn lửa phẫn nộ:

- An Đức Lỗ các hạ, ngài có thể cho ta một lời giải thích hay không?

Câu hỏi của Khang Đặc cũng là câu hỏi chung của các dong binh khác. Đến bây giờ mọi người cũng có chút không muốn tin đây là sự thực. Một lần làm nhiệm vụ tốt đẹp đột nhiên hoàn toàn thay đổi.

- Giải thích? Ha ha ha.

Hắc ám pháp sư giang tay cười điên cuồng. Pháp bào trắng toát trên người trong nháy mắt biến thành đen kịt, sương đen dày đặc cuồn cuộn tản ra từ áo bào, quanh quẩn bên người hắn.

- Ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích trọn vẹn!

Nụ cười trên mặt hắn trở nên quỷ bí không gì sánh được, pháp trượng trong tay bỗng nhiên chỉ về phía trước, hơn mười luồng sương đen vây quanh người đột nhiên bắn ra như rắn độc săn mồi, trong nháy mắt bay về phía mọi người!

Gặp nạn đầu tiên chính là bốn gã võ sĩ tùy tùng đang do dự. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ An Đức Lỗ động thủ với bọn họ nhanh như vậy. Vì bất ngờ nên một chút đề phòng để phòng bị cũng không có, bị sương đen bền chắc như thực chất quấn lấy rồi thì không thể động đậy gì nữa.

Còn các dong binh khác mặc dù có chuẩn bị, thế nhưng mấy đám sương đen như có linh tính này có tốc độ bay cực nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp các dong binh đang né tránh, không ai có thể thoát khỏi cảnh bị trói, kể cả Hàn Phi và Áo Lệ Lỵ Á sở trường về tốc độ.

Khuôn mặt ngăm đen của Khang Đặc đỏ phừng lên, sau khi bị sương đen quấn lấy hắn hoảng sợ phát hiện không chỉ có thân thể không thể hoạt động mà ngay cả đấu khí trong cơ thể cũng hoàn toàn bị đè nén, mọi năng lực phản kháng đang có đều tiêu tan.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Một cái nhấc tay, mười một tên võ sĩ cấp ba thúc thủ chịu trói. Thực lực như vậy tuyệt đối không phải một gã ngũ giai pháp sư có khả năng làm được.

- Ta có tên đầy đủ là An Đức Lỗ Thánh Á, lục giai hắc ám pháp sư, người kế thừa thứ năm của hắc ám gia tộc Thánh Á!

An Đức Lỗ nắm chắc thắng lợi ngạo nghễ nói:

- Nhớ kỹ tên của ta. Ta chính là người mà các ngươi sẽ thần phục vĩnh viễn sau khi trở thành hắc ám khôi lỗi võ sĩ!

- Hắc ám khôi lỗi võ sĩ là cái gì vậy?

Ở đây người duy nhất có thể duy trì sự bình tĩnh chỉ có Hàn Phi

Ánh mắt An Đức Lỗ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt cư nhiên toát ra một tia thưởng thức:

- Kiếm kỹ của ngươi vô cùng không tệ. Nếu như ngươi là tứ giai đại địa võ sĩ, lúc này ta cũng chắc dám can đảm xuất thủ!

- Chúng nó là hắc ám khôi lỗi võ sĩ!

Hắn dùng pháp trượng chỉ chỉ những tượng đá dựng đứng hai bên sân rộng nói: - Là kiệt tác của đại vu sư thời thượng cổ Khắc Lỗ Tác!

- Ta nguyên vốn tưởng rằng chuyện này chỉ là trong truyền thuyết, thế nhưng tại mười năm trước, ta từ trong tay một gã mạo hiểm giả chiếm được một quyển nhật ký của Khắc Lỗ Tác vu sư viết bằng vu tự, mới biết sự tồn tại của chỗ này, đồng thời vì thế cẩn thận chuẩn bị mười năm!

Bí mật này đã dồn nén trong lòng hắn mười năm, hơn nữa tự cho là mình đã hoàn toàn nắm tình hình trong tay, An Đức Lỗ dĩ nhiên thao thao bất tuyệt không ngừng kể lại toàn bộ chân tướng mọi chuyện, coi như là thực hiện lời hứa với Khang Đặc.

Căn cứ ghi chép trong bút ký, vị hắc ám pháp sư này khống chế và bồi dưỡng hai gã huyết hồn võ sĩ, sau đó tốn hao rất nhiều tinh lực chiêu mộ một nhóm võ sĩ tùy tùng, đợi được tất cả chuẩn bị xong mới tới dong binh công hội chiêu mộ đám người Hàn Phi đến đây tìm kiếm di tích.

Hắn dùng huyết hồn võ sĩ tiến hành huyết tế, qua đó thành công mở ra hắc ám tế đàn do Khắc Lỗ Tác vu sư lưu lại, có năng lực điều khiển hàng trăm khôi lỗi võ sĩ trong cái sân này.

- Ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt!

An Đức Lỗ điên cuồng cười to rồi bắt đầu thi triển pháp thuật, những chú ngữ khó hiểu một lần nữa vang lên từ miệng hắn.

Sột sọat!

Chỉ nghe hai tiếng giòn tan, hai tượng đá võ sĩ ở phía sau cách hắn không xa đột nhiên lay động. Con mắt vón dĩ xám nhạt không chút sinh khí lộ ra ánh sáng đỏ rực.

Vô số đá nhỏ từ trên người chúng rơi xuống. Hai tòa tượng đá quả nhiên sống lại như một kỳ tích, nâng thanh thạch kiếm cất bước đi tới đứng sừng sững sau lưng An Đức Lỗ!

- Trong cơ thể chúng nó có linh hồn huyết hồn võ sĩ! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

An Đức Lỗ cười âm trầm nói:

- Linh hồn các ngươi cũng sẽ bị xóa đi ý thức rồi nhập vào khôi lỗi khác, trở thành võ sĩ thuần phục ta.

- Ta sẽ không ngừng dẫn tới đây nhiều người hơn nữa. Toàn bộ những hắc ám khôi lỗi võ sĩ này sẽ thuộc về ta, chỉ cần thông qua tế đàn không ngừng hấp thu lực lượng hắc ám, chúng nó sẽ là những tồn tại cao hơn cả đại địa võ sĩ, bằng vào lực lượng này, ta, An Đức Lỗ Thánh Á nho nhỏ có thể thống trị toàn bộ thế giới hắc ám!

Tiếng rống điên cuồng vang vọng khắp sân rộng, lột trần một dã tâm lang sói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.