Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 72: Q.4 - Chương 72: Dạ yến hào môn




Hàn gia? Vô luận là võ sĩ tuần tra, hay chính là hồng y thiếu nữ cùng Đoan Mộc Thành tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ đương nhiên không thể không biết được gia tộc của mình có đám hỏi với Hàn gia Minh Lam. Đương nhiên cũng biết đoàn xe đón dâu của Hàn thị vừa vào Vọng Hải thành hôm qua, chỉ là không ngờ hai người trước mặt này là người của Hàn gia. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hồng y thiếu nữ tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng cơ bản nặng nhẹ cũng biết tới, khí thế bên ngoài yếu hẳn đi, ngoài miệng vẫn không chịu thua nói rằng:

-Hàn gia, ngươi nói ngươi là người của Hàn gia, ngươi có thể đại biểu cho Hàn gia sao?

Hàn Bích Tuyền cười cười, từ trong túi lấy ra một khối minh bài màu vàng đưa cho thủ lĩnh võ sĩ. Đối phương tiếp nhận nhìn thấy, lập tức thi lễ nói rằng:

-Khách nhân tôn quý tới từ phương xa, nếu có cái gì hiểu nhầm, ta đại biểu thất tiểu thư xin lỗi ngài!

-Chỉ là một chút việc nhỏ, kỳ thực cũng không có gì…

Hàn Bích Tuyền thản nhiên cười, song phương xung đột cũng vì thế mà nhẹ nhàng cho qua, coi như là hạ một bậc thang cho đối phương đi xuống.

Thái độ của võ sĩ thủ lĩnh chứng minh thân phận của Hàn Bích Tuyền không sai, trước mặt bao nhiêu người, hồng y thiếu nữ chỉ có thể phẫn nộ mà quay đầu, nếu không đi thật đúng là rất mất mặt đi.

Đoan Mộc Thành cũng áy náy cười cười với Hàn Phi, nhanh chóng vọt đi theo, kết quả bị thiếu nữ giận chó đánh mèo:

-Điều tại ngươi cả! không được đi theo ta chơi nữa, đánh không lại người ta, thực sự rất vô dụng mà…

Thiếu niên cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác, chỉ là bước sau nửa bước không chịu rời xa. Hai người nhanh chóng biến mất ở giữa đoàn người.

Trận phong ba nho nhỏ này rốt cuộc cũng qua rồi, võ sĩ tuần tra cùng đoàn người vây xem cũng tản ra. Hàn Phi cùng Hàn Phi chuẩn bị rời khỏi đấy, thật không ngờ lão bản nương vội vã chạy ra ngoài, khuôn mặt cười trừ nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Hai vị khách quý thực xin lỗi rồi, xin hỏi còn muốn dây chuyền không? giá cả có thể thương lượng.

Nàng cũng không ngờ thân phận của hai người Hàn Phi cũng không nhỏ, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi, ý kiến ban đầu lập tức rộng rãi ra rất nhiều.

Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền hai mặt nhìn nhau không nhịn được nở nụ cười.

Cuối cùng bộ vật phẩm trang sức trân châu được Hàn Phi mua với giá 16800 đồng vàng, đưa cho Hàn Bích Tuyền làm lễ vật.

Tuy rằng trải qua một chuyện như vậy, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng tới tâm tình du ngoạn của hai người. Đi từ sáng sớm tới chính ngọ, Hàn Phi bồi tiếp Hàn Bích Tuyền cả một ngày, chỉ là y phục mua tới bảy tám bộ lận.

Buổi tối, Đoan Mộc gia tộc tổ chức một buổi dạ hội long trọng hoan nghênh võ sĩ Hàn thị. Mọi người ai cũng được mời, mà tiệc tối này được cử hành ở chính trong tông phủ Đoan Mộc gia tộc.

Tông phủ của Đoan Mộc tộc được nằm ở khu bắc Vọng Hải thành, kiến trúc xa hoa khí phái có thể so sánh được với vương cung. Nhất là phòng khách chiêu đãi khách quý đồng thời có thể dung nạp được mấy nghìn người. Bên cạnh là phòng nghị sự, nhà ăn, phòng khiêu vũ …cực kỳ tiện lợi, trang trí xa hoa tinh xảo làm cho mọi người phải than thở.

Để chiêu đãi mọi người Hàn thị, Đoan Mộc gia tộc đã tốn một phen tâm tư. Yến hội dùng loại tiệc buffet mà quý tộc thường dùng. Rượu ngon, cùng các món ngon tân khách có thể tùy ý sử dụng, thị nữ chiếu cố chu đáo, đông đảo đệ tử nữ nhi của Đoan mộc gia tộc tụ tập dưới một mái nhà, tràng diện náo nhiệt phi thường.

Bởi vì thân phận của đạo sư cùng võ sĩ đệ tử là không giống nhau, tại nơi công khai như thế này, Hàn Phi cũng không có thể đồng thời cùng Hàn Bích Tuyền tiến ra được. Hắn cũng không thích giống như những người khác tiến tới kết giao với những đệ tử Đoan Mộc gia tộc, bởi vậy lấy đồ ăn rượu ngon ngồi ở một góc mà tự mình hưởng thụ.

Ăn uống no đủ xong, nhìn đoàn người náo nhiệt bên trong đại sảnh, cảm giác có chút buồn chán, Hàn Phi leo lên trên tầng hai. Khu kiến trúc đón quý khách của Đoan Mộc tông phủ này có tổng cộng ba tầng, tầng thứ hai là quán ăn nhỏ.

Đi lên đây Hàn Phi mới phát hiện ra, ngoại trừ các quán ăn nhỏ ra, ở tầng hai này không ngờ còn bố trí những đội nhạc võ. Hai võ sĩ đang ở giữa sân triển khai chiến đấu kịch liệt. Ngoài ra còn có hơn mười thanh niên nam nữ đang đứng ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại phát ra những thanh âm tán thưởng trợ uy.

Xuất phát từ hiếu kỳ, Hàn Phi cũng đi qua, chỉ thấy hai người giữa sân đang chiến đấu tới thời khắc then chốt.

Hai thiếu niên võ sĩ phân biệt mặc áo xám cùng áo trắng. Vũ khí trong tay họ không phải là trọng kiếm trong lưỡi hay sử dụng trong luận võ, mà là khoái kiếm mà bản rộng bằng ba ngón tay. Võ sĩ áo trắng trong đó có thế tấn công vô cùng sắc bén, kiếm quang lóng lánh cắt không khí phát sinh ra những tiếng “xuy xuy” âm hưởng, bao phủ võ sĩ áo xám ở bên trong.

Võ sĩ áo xám đau khổ chống đỡ, không thể không lùi lại phía sau. Nhưng là phạm vi của lôi đài này chung quy có hạn, dựa theo quy củ tỉ thí, rời khỏi khu vực chính là thua. Nhìn kỹ hắn lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi sàn đấu.

Làm cho Hàn Phi có chút kinh ngạc chính là, trên mặt đất của sàn đấu này cũng không có mở ra linh pháp trận. hai võ sĩ chiến đấu cũng không có vận dụng đấu khí lực lượng, mà thuần túy chỉ là tỉ thí kiếm kỹ mà thôi.

Hàn Phi nhớ tới Hàn Bích Tuyền đã từng nói với hắn. võ sĩ của Đoan Mộc gia tộc trứ danh Đấu khí lưu. Phương diện tu luyện đấu khí của họ phi thường độc đáo. Mà hiện tại nhìn xem hai võ sĩ Đoan Mộc gia tộc chiến đấu, hiển nhiên vũ kỹ cùng kiếm kỹ cũng không tầm thường.

Cửu Thiên đại lục võ sĩ xưng hùng, mà tài nghệ của võ sĩ tu luyện gồm có đấu khí, đấu kỹ là được tôn sùng nhất, vũ kỹ cùng chiến kỹ lại tương đối không được coi trọng, bởi vì trước mặt lực lượng cường đại, vũ kỹ tinh diệu cũng không có khả năng phát ra chiến lực lớn hơn nữa. Hơn nữa không ít đấu kỹ trên thực tế đã bao gồm cả tác dụng vũ kỹ rồi, cho nên đại đa số võ sĩ sẽ không mất thời gian trên phương diện tu luyện vũ kỹ này.

Đang lúc hắn đang tự hỏi, trên sàn đấu đã phân ra thắng bại., võ sĩ áo xám bị buộc rời tới sát biên giới, ra sức phản kích. Kết quả một kiếm trong tay vừa ra, đã bị đối phương nhìn thấu sơ hở đánh một kiếm vào ngực.

Võ sĩ áo trắng đắc ý thu hồi trường kiếm, hướng tới đồng bạn bên ngoài huy huy nắm tay biểu hiện thắng lợi của mình, sau đó sải bước đi tới trước mặt một thiếu nữ mặc váy vàng, khom lưng theo nghi lễ quý tộc nói:

-Minh tâm tiểu thư xinh đẹp, ta thật cao hứng khi dùng kiếm lấy được thắng lợi. Có thể cùng ngài nhảy một khúc nhạc là vinh hạnh lớn nhất của ta.

-Đây là phần thưởng ngươi nên có được!

Thiếu nữ váy vàng hé miệng cười, đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên tay đối phương, quay đầu nhìn những người khác:

-Các ngươi còn không có người khiêu chiến với Kiệt Phu sao? Nếu như thắng ta sẽ nhảy với ngươi tới kết thúc yến hội.

Võ sĩ áo xám bị thua thất vọng ghen ghét nhìn hai người tay trong tay, oán hận cầm kiếm ném mạnh xuống mặt đất.

Mà vài thiếu niên võ sĩ chung quanh cũng toát ra vẻ nóng bỏng trong mắt, nhưng mà bọn họ hiển nhiên không phải là đối thủ của võ sĩ áo trắng, không ai dám nhảy ra khiêu chiến.

Điều này càng làm cho võ sĩ áo trắng đắc ý, ngực ngẩng cao, lỗ mũi nhanh muốn chỉ lên trời rồi.

Nhìn vẻ cao ngạo có chút thái quá của võ sĩ này, còn có mái tóc màu đỏ, Hàn Phi phảng phất như nhìn thấy một con gà trống đang ngẩng đầu thắng lợi, không nhịn được mà lắc đầu cười cười.

Hắn đừng cười thì không sao cả, thiếu nữ váy vàng ánh mắt lập tức quét qua người hắn:

-Di, ngươi là ai? Ta còn chưa gặp đệ tử nhà ai như ngươi cả?

Yến hội buổi tối, Hàn Phi thay đổi một bộ trang phục võ sĩ chính thức. Trước ngực đeo huy chương Hàn thị, võ giai huy chương thật ra không có mang theo, nhìn qua giống như một võ sĩ phổ thông mà thôi.

Thiếu nữ váy vàng cũng không có chú ý tới huy chương gia tộc của hắn, cho rằng cũng là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, Hàn Phi cười nói rằng:

-Ta họ Hàn, chỉ là người tới xem thôi, không quấy rầy các ngươi.

-Hàn? ~ thiếu nữ váy vàng nhất thời hai mắt sáng lên:

-Thì ra là đệ tử Hàn gia à, nghe nói là đại tộc của Minh Lam vương quốc. Ngươi có thể nói một chút chuyện ở nơi các ngươi được không? ta là Đoan Mộc Minh Tâm.

Nàng vừa nói, vừa vùng tay thoát khỏi võ sĩ áo trắng trực tiếp chạy tới phía Hàn Phi. Võ sĩ áo trắng khuôn mặt lập tức đen đi, có vẻ xấu xí không gì sánh được. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Rất xin lỗi, ta chỉ đi một chút rồi quay lại, có thể lần sau sẽ có cơ hội đi!

Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng.

Thấy thiếu nữ Đoan Mộc Minh Tâm này cũng là một người thích gây sự, giống như Đoan Mộc thất tiểu thư lúc sáng đúng là một đôi dở hơi. Không biết Đoan Mộc gia tộc tất cả nữ nhi đều như vậy hay không. Hắn tự nhiên lại thấy lo lắng cho Hàn Vệ khi làm rể họ Đoan Mộc này. Nếu như cũng là một người như thế, sau này khó có thể sống yên ổn được rồi.

Đoan Mộc Minh Tâm đối với dung mạo của mình luôn luôn tự tin, hơn nữa thân phận tôn quý, còn chưa từng thấy có người cự tuyệt trực tiếp thỉnh cầu của nàng như vậy. Nhìn qua thiếu niên này cũng chỉ giống một võ sĩ phổ thông, liền không khỏi ngây người ra một lúc.

Lúc này võ sĩ áo trắng rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng nói rằng:

-Ngươi tuy là khách nhân Hàn gia, nhưng cũng không thể vô lễ với tiểu thư Minh Tâm như vậy chứ. Ta nghe nói kiếm kỹ của Hàn thị rất mạnh, xin mời các hạ vui lòng chỉ giáo cho!

Hàn Phi không nhịn được mà cau mày, muốn mở miệng cự tuyệt, Đoan Mộc Minh Tâm đã vỗ vỗ tay nói rằng:

-Hay, hay, thật hay quá! Ta cũng muốn nhìn xem vũ kỹ của võ sĩ Hàn thị. Kiệt Phu, nếu như ngươi thua, tối nay ta sẽ không khiêu vũ cùng ngươi nha!

-Minh Tâm tiểu thư, ta sẽ không làm cho người thất vọng!

Võ sĩ áo trắng ngạo nghễ nói rằng:

-Ta nghĩ vị học đệ này cũng không cự tuyệt khiêu chiến đại biểu cho vinh dự của võ sĩ chứ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.