Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 273: Q.4 - Chương 273: Đàm phán tan vỡ




-Ngươi biết năm đó để kiến tạo tòa thành Úc Kim Hương hầu tước đã mất bao nhiêu tiền không?

Thánh Khắc Lợi bá tước nhàn nhạt cười nói:

-Gia tộc của hắn hầu như bởi vì vậy mà phá sản, tòa thành này mới kiến tạo chưa được năm năm, bởi vì dính vào âm mưu phản loạn mà hầu tước ngã xuống. Vàng bạc tài bảo giấu bên trong tòa thành là hoàn toàn không có khả năng.

-Nhưng mà cũng không thể nói nơi đó không có giá trị nào cả. Hai trăm năm trước, hầu tước Úc Kim Hương chính là một nghệ thuật gia kiệt xuất nhất, đồng thời cũng là một pháp sư thực lực cường đại. Hắn kiến trúc và hội họa hầu như không người nào có thể theo kịp. Tòa thành Úc Kim Hương này chính là một kiệt tác của hắn.

Vị bá tước của gia tộc La Á Đức Khải lộ ra một vẻ hâm mộ, tiếp tục nói rằng:

-Tòa thành Úc Kim Hương này có rất nhiều bí mật chưa được giải khai. Những bí mật này đối với chúng ta mà nói chính là bảo tàng đáng thăm dò. Tộc trưởng đại nhân của gia tộc chúng ta là một người sùng bái hầu tước Úc Kim Hương. Hắn tin tưởng trong tòa thành này có một nơi cất giấu những bức tranh tuyệt tác hoặc nhật ký bút ký của hầu tước Úc Kim Hương. Mấy thứ này đối với những người khác chỉ là một chút di vật lịch sử. Nhưng mà đối với hắn mà nói tuyệt đối là báu vật vô giá.

-Cho nên ta nghĩ bảo tàng này có ý nghĩa không lớn đối với ngài ….

Bá tước cười nói:

-Hơn nữa hiện tại đối với ngài mà nói, tòa thành Úc Kim Hương tuyệt đối là một phiền phức. Bởi vì trong tòa thành này tiềm tàng hiểm nguy mà ngay cả pháp sư công hội cũng khó có thể giải quyết. Không biết có bao nhiêu người mạo hiểm biến mất trong đó, thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ lực lượng của ngài…

Thánh Khắc Lợi bá tước cũng không nói gì nữa. Hàn Phi đương nhiên có thể hiểu được, đơn giản là nhắc nhở mình không nên không biết lượng sức mình.

Lừa trẻ con sao! Hàn Phi trong lòng cười nhạt với lý do thuê nhà của Thánh Khắc Lợi bá tước. Về phần nguy hiểm bên trong tòa thành, Hàn Phi rất muốn nói cho hắn biết, chính hắn tự tay giết chết một Phệ Hồn Ma tới từ Thâm Uyên. Hoàn toàn có năng lực một mình giải quyết phiền phức trong tòa thành.

Thấy Hàn Phi đang suy tư, Thánh Khắc Lợi bá tước cho rằng hắn bị lí do của mình đánh động, vì vậy muốn rèn sắt khi nóng tiếp tục nói rằng:

-Hàn Phi tử tước, chúng ta La Á Đức Khải gia tộc thuê tòa thành Úc Kim Hương này không chỉ giải quyết một phiền phức cho ngài. Hơn nữa có thể trả một số tiền thuê khả quan cho ngài. Giả như tòa thành giải khai được bí mật, đồng thời thực sự phát hiện ra bảo tàng nào đó. Ngươi cũng có phân nửa quyền sở hữu, mà tòa thành này cuối cùng cũng là thuộc về của ngài. La Á Đức Khải gia tộc chúng ta cũng không phải chiếm hữu nó vĩnh viễn.

Nghe đích xác không tồi, La Á Đức Khải gia tộc xuất tiền, Hàn Phi có thể ngồi mát ăn bát vàng mà không uổng phí chút khí lực nào, không cần nỗ lực cũng có thể có một số tiền thuê. Quả thực là một món tiền từ trên trời rơi xuống.

Chỉ là trên thế giới này thực có chuyện thuận tiện như vậy sao? Hàn Phi mỉm cười nói:

-Thánh Khắc Lợi bá tước, ta phi thường cảm ơn quan tâm cùng ưu ái của La Á Đức Khải gia tộc dành cho ta. Điều kiện ngài đưa ra thực rất mê người.

-Nhưng mà…

Hắn chuyển câu chuyện:

-Tòa thành Úc Kim Hương là một bộ phận trọng yếu cấu tạo nên Úc Kim Hương lĩnh. Là một lĩnh chủ mới nhậm chức, ta cũng không muốn cho nó thuê. Như vậy được rồi, nếu trong tòa thành sau này phát hiện ra được bức tranh cùng bút ký nhật ký của hầu tước Úc Kim Hương,… ta có thể bán cho tộc trưởng đại nhân một cái giá cả hợp lý.

Cái này gọi là thủ đúng chỗ yếu, lý do này lại đánh vào đúng lý do của đối phương. Cho dù như thế nào đi nữa, Hàn Phi cũng không có khả năng cho phép một thế lực lòng dạ khó lường tiến vào tiếp quản lãnh địa.

Thánh Khắc Lợi bá tước nhất thời sửng sốt, hắn thật không ngờ điều kiện mình tỉ mỉ chuẩn bị lại không thể đả động được Hàn Phi. Hắn cảm thấy mặt mình bị Hàn Phi tát một cái không nhẹ.

Trong mắt hắn xẹt qua một tia lửa giận, nhưng mà lập tức bị áp chế xuống dưới, cười nói:

-Hàn Phi các hạ, lẽ nào ngài không muốn biết số tiền thuê sao? Đó là một trăm vạn đồng vàng, một năm một trăm vạn đồng vàng!

-Hơn nữa, ngài bởi vì vậy sẽ thu được hữu nghị của gia tộc La Á Đức Khải. Hàn Phi các hạ hẳn có ý định trọng chấn Thánh Kinh Hàn thị. Nhưng mà đối mặt với chèn ép của Vân thị, lẽ nào ngài không muốn đằng sau có nhiều hơn một bằng hữu tin cậy sao?

La Á Đức Khải gia tộc tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới! Hàn Phi trong lòng sáng như tuyết, đối phương hiển nhiên đã tìm hiểu kỹ lưỡng, đưa ra điều kiện toàn bộ đều có, mơ hồ mang theo một ý uy hiếp.

Nhưng càng là như vậy, Hàn Phi đối với vị Thánh Khắc Lợi này càng cảnh giác hơn, bằng hữu tin cậy sao?

Chỉ sợ là mãnh thú ăn thịt người không chừa lại xương! Thật muốn để La Á Đức Khải gia tộc tới, để cho họ chiếm hữu hợp danh nghĩa, sợ rằng sau này toàn bộ Úc Kim Hương lĩnh đều rất khó do Hàn Phi làm chủ.

-Tin tức của ngài sợ rằng không chuẩn xác cho lắm, ta cũng không có dự định trọng trấn lại Thánh Kinh Hàn thị. Về phần Vân thị bên kia cũng chỉ là hiểu nhầm nho nhỏ. Mấy năm nay mọi người ở chung cũng không tồi…

Hàn Phi cười cười nói:

-Xin lỗi, ta không thể đồng ý điều kiện của các hạ, tòa thành Úc Kim Hương này sẽ không cho bất kỳ ai thuê cả!

Một câu cuối cùng của Hàn Phi nói chắc như đinh đóng cột, mang theo một cỗ ý tứ nhẹ nhàng hàm xúc, nhưng đã triệt để phá bỏ đàm phán rồi.

Thánh Khắc Lợi bá tước trên mặt xuất hiện môt tia thanh khí, Hàn Phi nhiều lần cự tuyệt thực sự làm hắn động nộ. Nhưng mà hàm dưỡng của vị bá tước này cũng không tồi, cố gắng nhẫn nại được xuống.

Hắn đứng dậy lạnh lùng nói rằng:

-Hàn Phi các hạ không nên gấp gáp cự tuyệt, hay đắn đo vài ngày rồi làm ra quyết định cũng không muộn. La Á Đức Khải gia tộc rất hoan nghênh ngài quanh lâm bất kỳ lúc nào!

Rốt cuộc cũng xé rách da mặt rồi sao? Hàn Phi mỉm cười đứng lên, không nhìn vẻ mặt xấu xí của đối phương, cung kính tiễn ra khỏi phủ chủ.

Đoàn xe ngựa của gia tộc La Á Đức Khải dần dần đi xa khỏi tầm mắt của Hàn Phi, vài xe lễ vật cũng không có tác dụng gì.

-Không biết tốt xấu!

Thánh Khắc Lợi bá tước khi trở lại thùng xe rốt cuộc cũng không ngăn được lửa giận của mình. Hắn nắm chặt tay hất mạnh một cái, cây gậy chống làm bằng gỗ trầm hương rơi xuống mặt thảm bắn lên cao.

Trong thùng xe rộng rãi không bật lên đèn tinh linh, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua ô cửa thủy tinh mà chiếu vào. Nó làm cho không khí bên trong thùng xe không quá mức hắn ám, thế nhưng tại góc xe nơi ánh trăng không chiếu vào, lại lộ ra hắc ám nồng đậm.

Một bàn tay khô gầy đột nhiên từ trong góc tối mò ra, vững vàng bắt lấy cây gậy chống xa xỉ này. Một thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên:

-Thất bại rồi sao?

Thánh Khắc Lợi bá tước hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh trở lại. Là một bá tước quyền cao chức trọng, hắn hạ mình đi tới bái phỏng Hàn Phi nhưng lại không đạt được bất kỳ mục đích nào cả. Tuyệt đối là một việc vô cùng nhục nhã.

-Đúng vậy, người kia từ chối yêu cầu của chúng ta, thoạt nhìn thái độ rất kiên quyết. Trải qua cách bình thường e rằng khó có thể thành công được!

Đối với nhân vật tiềm tàng trong bóng tối của thùng xe này, Thánh Khắc Lợi bá tước không dám vô lễ một chút nào, khẩu khí mang theo một chút cung kính cùng kính nể.

-Đây cũng không kỳ quái…

Thanh âm khàn khàn tiếp tục nói rằng:

-Vị tâm nhậm Úc Kim Hương lĩnh lĩnh chủ này không phải là nhân vật bình thường. Chưa tới hai mươi tuổi có thể trở thành thiên không võ sĩ, tuyệt đối không phải là đối tượng đơn giản mà thuyết phục.

-Ta vừa nhận được tin tức, một chi tiểu đội giám thị Úc Kim Hương lĩnh này đã toàn quân bị diệt. Ngay cả Dạ Kiêu pháp sư bởi vậy mà ngã xuống. Hẳn là trong lúc vô ý bị vị tiểu lĩnh chủ này của chúng ta phát hiện rồi.

-Cái gì?

Thánh Khắc Lợi bá tước thất kinh:

-Dạ Kiêu pháp sư cũng ngã xuống rồi?

Là nhân vật trung thượng tầng trong giáo hội, Thánh Khắc Lợi bá tước đối với Dạ Kiêu pháp sư cũng không xa lạ gì. Hắn thế nhưng là lục giai tiếp cận với thất giai vong linh pháp sư à. Trong khi mang theo đội không ngờ lại bị Hàn Phi diệt cả, hắn làm sao mà không cảm thấy khiếp sợ?

-Có phải trạm kiểm soát bên đó có động tĩnh, cần phải phái người hỗ trợ?

-Không phải, trạm kiểm soát đó chúng ta vẫn còn có người đang ở đấy. Nếu có động tĩnh gì khẳng định sẽ biết. Dạ Kiêu hẳn là khinh địch muốn nóng lòng lập công, bằng không thì cho dù không đánh lại ít nhất cũng có thể chạy trở về..

Thanh âm trong bóng tối trở nên âm trầm không gì sánh được:

-Có người nói trước hai mươi tuổi tiến nhập vào thiên không võ sĩ, đều không ngoại lệ tiến vào thần giai. Tiểu lĩnh chủ này tiềm lực cực kỳ đáng sợ, nếu không thể mượn hơi của hắn, như vậy…

-Ta hiểu rồi…

Thánh Khắc Lợi bá tước cố sức gật đầu trầm giọng nói rằng:

-Ta nghĩ hắn không có cơ hội trở thành thần giai cường giả rồi, tòa thành Úc Kim hương phải thuộc về sở hữu của chúng ta.

Trong xe bỗng nhiên hiện lên một ngọn u hỏa màu tím, một pháp sư toàn thân hắc bào dưới ánh sáng chiếu vào đột nhiên hiện ra thân hình. Khuôn mặt của hắn bị che lại căn bản không nhìn thấy gì cả. Hai tròng mắt màu máu chớp động trong bóng đêm, quang mang khiếp người, mang theo vẻ tà ác cùng tanh máu không nói nên lời.

-Ta sẽ phái người ra giúp đỡ ngươi, hiện tại là cơ hội tốt nhất. Nếu như bị hắn sớm phát hiện ra bí mật bên trong tòa thành. Một trăm năm nỗ lực của chúng ta sẽ hoàn toàn lãng phí rồi. Lúc này, không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì cả, nếu không…

-Vâng…

Thánh Khắc Lợi bá tước cúi đầu, ý tứ hàm xúc trong lời nói của đối phương làm cho hắn không khỏi run lên nhè nhẹ, không nhịn được mà một tay nắm chặt.

U hỏa bỗng nhiên tắt.

Cùng lúc đó, Hàn Phi trong phủ lĩnh chủ đương nhiên không biết có một nhân vật cực kỳ đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn nghênh đón vị khách tiếp theo.

Từ Minh Lam vương quốc tới đế đô Thánh Kinh rồi tới hôm nay khi tiếp quản Úc Kim Hương lĩnh. Hàn Phi nhất cử nhất động đều tương đối điệu thấp, lấy thái độ vững vàng mà đón tiếp mọi chuyện. Nhưng mà hiển nhiên từ lúc hắn bước vào phiến lãnh địa này, thật giống như đi vào trong một dòng suối chảy thật lớn, chuyện này tiếp chuyện kia, cả một đám ùn ùn kéo tới, làm cho Hàn Phi có cảm giác đáp ứng không xuể.

Ngoại trừ buổi trưa xuất hiện thành viên Âm Ảnh giáo hội buổi tối đón tiếp La Á Đức Khải gia tộc, còn có người khẩn cấp tới tìm hắn nữa.

Nhưng mà đám khách này cũng không có ác ý gì cả, tuyệt đối không khó chơi như La Á Đức Khải gia tộc. Bọn họ tới từ cảnh vệ quân đồn biên phòng, một quan quân kỵ sĩ cùng một lão pháp sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.