Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 91: Q.4 - Chương 91: Diệu kế cứu người




Những bày biện trang trí phòng khách đã bị thay bởi những tấm da thú đủ màu sắc đủ hình thù bài trí lung tung. Trên vách tường gỗ treo lủng lẳng các loại đầu dã thú. Trong một góc tường lại bày ra một loạt vũ khí, quan niệm thẩm mĩ của lang nhân thực sự khiến Hàn Phi không còn gì để nói.

Một gã lang nhân vô cùng vạm vỡ đang ngồi dựa vào chiếc ghế bành bằng gỗ. Một tay cầm một chiếc đùi dê nướng chín cắn một miếng to, một tay khác thò vào ngực một nữ lang xinh đẹp ra sức dày vò. Nữ lang kia tuy rằng thống khổ không chịu nổi nhưng vẫn có làm ra vẻ tươi cười với hắn.

Cho dù là đang ngồi thì hắn cũng cao hơn một thước, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn vô cùng cường tráng. Mái tóc đen dài bện thành roi buông xuống lưng, đôi mắt lang cực kì hung hãn, trên người cũng không có những hình vẽ như các lang nhân khác, chứng tỏ sự khác biệt về thân phận.

Khi bước vào phòng khách, Sosna vẫn giữ dáng vẻ tươi cười cúi người chào nói:

- Huyết Hồn tộc trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi. Những thứ ngài cần ta đã mang cả đến đây!

- Tốt, ta thích làm việc với những nhân loại biết giữ chữ tín như ngươi vậy!

Gã Huyết Hồn tộc trưởng dùng ngôn ngữ thông dụng lưu loát hơn Huyết Nha rất nhiều. Hắn nhếch miệng cười tiện tay buông cái chân dê xuống, nữ lang đang bị hắn đùa bỡn cũng bị hắn tàn nhẫn gạt sang một bên.

- Mời ngồi! Dâng rượu!

Sosna không chút hoang mang ngồi xuống trước mặt đối phương, Hàn Phi và hộ vệ đội trưởng cũng đồng thời chia nhau ngồi xuống hai bên phía sau hắn. Còn Huyết Nha lại đứng cạnh Huyết Hồn tộc trưởng, trừng mắt nhìn ba người bọn hắn.

Nữ lang kia mang tới mấy chén rượu để ba người uống rượu.

Cái chén bày ra trước mặt Hàn Phi không phải chén thủy tinh hay chén sứ như bình thường mà dường như được đục đẽo từ đầu người. Trên nền xám trắng còn chi chít những tế văn, thậm chí còn có thể thấy vài nhúm lông chưa được cạo sạch hẳn.

Thấy Sosna không để ý tới mà uống, Hàn Phi cũng không biến sắc nâng chén uống một hơi cạn sạch. Rượu cũng không tệ lắm nhưng vừa nâng chén lên vẻ mặt tên hộ vệ đội trưởng đã có chút khó coi, có lẽ đang cố nén cơn buồn nôn đang trào lên.

Sau vài chén rượu, bầu không khí giữa hai bên đã trở nên hòa hoãn hơn không ít, Huyết Hồn tộc trưởng vươn bàn tay to lục lọi cái túi da thú bên người một chút rồi rút ra một cái túi đen thùi lùi đưa cho Sosna:

- Đây là tiền trả cho ngươi!

Sosna nhận túi xong mở ra, trút toàn bộ những thứ bên trong ra, chỉ có lèo tèo vài thứ linh tinh vụn vặt.

Chỉ trong thời gian ngắn hắn đã phân loại lại những thứ linh tinh này gọn gàng, sau đó nhướn mày nói:

- Huyết Hồn tộc trưởng! Mấy thư linh tinh của ngươi chất lượng cũng không tốt lắm, giá trị không thể so sánh với số hàng hóa ta mang đến!

Hắn vừa nói dứt câu, Huyết Nha đứng bên cạnh Huyết Hồn đã giận tím mặt. Đuôi tóc sau lưng lập tức dựng đứng lên, một tiếng rống trầm thấp vang lên từ cổ họng.

Huyết Hồn khoát tay nói:

- Nhân loại, bộ tộc của ta vừa đến đây, sẽ ở chỗ này ít nhất đến mùa hè sang năm, đợi khi mấy thằng nhóc con đời đầu sinh đẻ xong lúc mới có thể rời đi, sẽ cần rất nhiều vật tư.

- Lần đầu giao dịch quả là còn thiếu một chút, bất quá ta sẽ phái bọn nhỏ đi săn, lần sau giao dịch sẽ bù lại cho ngươi gấp bội!

Lang nhân mặc dù nổi danh là thô lỗ hung hăng, nhân là tộc trưởng của một bộ tộc, Huyết Hồn cũng không ngu xuẩn. Có thể hắn có năng lực quỵt tiền Sosna không trả, thế nhưng sau đó có thể sẽ không còn ai buôn bán với hắn. Lại thêm nếu vì việc này dẫn đến sự trả thù của thương hội phía sau Sosna thì đó rõ ràng là lựa chọn không sáng suốt.

Sosna trầm ngâm một chút rồi nói:

- Cũng được, lần này cứ như vậy đi. Nhưng mà lần sau chúng ta phải lấy được tiền rồi mới giao hàng!

- Không thành vấn đề!

Huyết Hồn cười nói:

- Ngươi giữ chữ tín, lang tộc chúng ta cũng giữ chữ tín! Rót rượu!

- Vậy xin đa tạ tộc trưởng! Còn rượu thì xin miễn, ta còn có chuyện phải gấp rút quay về, lần sau lại uống một trận thoải mái!

Sosna vừa nói vừa đứng lên. Sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi:

- Ây da! Đau quá!

Trong tiếng gào to, Sosna nằm mọp xuống mặt đất, ôm đùi phải của mình ra vẻ thống khổ:

- Chân của ta!

Tất cả mọi người kể cả Huyết Hồn đều lấy làm kinh hãi. Hộ vệ đội trưởng lập tức bước xem kỹ chân của Sosna, suy nghĩ một chút rồi rút một thanh chủy thủ ra, trực tiếp rạch ống quần hắn ra.

Không biết từ lúc nào, chân của Sosna đột nhiên trở nên to hơn trước rất nhiều. Màu da chuyển thành xanh đen, rõ ràng biểu hiện của trúng độc.

Hộ vệ đội trưởng dùng chủy thủ chích một cái, một vật mọng nước tròn trịa dài chừng nửa thước bị lôi ra. Nó hiển nhiên là đã sớm hút no máu, cả người chuyển thành màu đỏ thẫm, cả người co lại thành một đống làm người ta thấy mà buồn nôn.

- Nguy rồi! Là hấp huyết độc oa (Quy: ếch hút máu), sao lại xuất hiện trên lưng tích thú?

Hộ vệ đội trưởng kêu lên thất thanh:

- Lần này thực sự là phiền phức rồi, Trong đội chúng ta không có trị liệu pháp sư!

Hấp huyết độc oa là một động vật thân mềm sống trong rừng rậm bị mọi người vô cùng căm ghét. Nó có thể nấp trong bụi cỏ, trên cây, trong suối rồi âm thầm lặng lẽ tập kích người và động vật qua lại, nhờ hút máu mà sống. Chúng phát ra nọc độc không chỉ có tác dụng ma túy mà còn có độc tính rất mạnh với con người, thường thường sau khi bị hút no máu mới có thể cảm thấy được.

Võ sĩ bản thân có đấu khí đương nhiên không cần sợ bị hấp huyết độc oa hút máu. Bình thường những người đi lại thường xuyên trong rừng rậm dùng nước thuốc vẽ những hình thù này nọ để phòng ngừa hấp huyết độc oa công kích.

Việc Sosna trúng nọc độc của hấp huyết độc oa là tương đối phiền toái. Nếu như cứu chữa không kịp, Sosna chắc chắn sẽ vì vậy mà ốm một trận.

- Không sao đâu! Ở đây ta có một tế ti. Hắn hẳn là có thể trị bệnh!

Huyết Hồn cười ha ha nói:

- Huyết Nha, ngươi mau dẫn cái lão gia kia lên đây.

Huyết Nha dạ một tiếng rồi lập tức rời khỏi phòng.

Sosna cười khổ nói với Huyết Hồn:

- Đa tạ tộc trưởng, nếu không e là ta phải chịu chút đau khổ rồi.

Hàn Phi đứng bên cạnh tuy rằng nhìn cái chân sưng của Sosna rất quan tâm, nhưng trong lòng sáng như gương. Đây chắc chắn là kế cứu Irene trưởng lão của Sosna. Bằng kinh nghiệm mấy chục năm buôn bán trong khu rừng Hô Khiếu làm sao phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế, lại càng không vừa khéo như vậy tạo ra một cái cớ hoàn toàn kín kẽ để gặp mặt Irene trưởng lão, sau đó nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Trước đó Sosna căn bản là chưa từng bàn qua kế hoạch của hắn với Hàn Phi, Nếu không biết rõ nội tình, Hàn Phi e rằng cũng sẽ không nghi ngờ gì cả. Lần này quả nhiên là tìm đúng người!

Chỉ một lát sau, Huyết Nha dẫn theo một lão già tóc bạc trắng xoá đến, hiển nhiên chính là Irene trưởng lão.

So với nửa năm trước, Irene trưởng lão già đi rất nhiều. Dáng vẻ của hắn cực kỳ tiều tụy, bà tay chống gậy gỗ run rẩy như thể có thể ngã xuống bất cứ khi nào. Chiếc áo bào tro mặc trên người dơ bẩn rách nát, hiển nhiên chịu không ít cực khổ trong bộ lạc Huyết Lang.

Ngay khi Hàn Phi thấy hắn, Irene trưởng lão cũng nhận ra sự tồn tại của Hàn Phi. Lúc đầu hắn ngây ra một lúc, nhưng lập tức trở lại đờ đẫn, dường như căn bản là không nhận ra Hàn Phi.

- Lão già, nhanh chữa cho Sosna. Chữa tốt buổi tối cho các ngươi thêm hay phần ăn!

Huyết Hồn thô lỗ nói.

Irene trưởng lão cúi đầu, từ từ tới trước mặt Sosna, ngồi chồm hổm xuống, vươn cánh tay khô gầy như que củi ra xoa một hồi lên cái đùi sưng to.

Hắn điểm đầu trượng xuống vị trí bị hấp huyết độc oa cắn trên đùi Sosna, trong miệng thì thào niệm chú ngữ tối nghĩa, một vầng hào quang màu xanh chợt lóe lên từ đầu trượng, trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng xâm nhập vào da thịt.

Sosna phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoan khoái. Cái chân to trúng độc khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trên da chảy ra một ít nước đen, hộ vệ đội trưởng vội vàng lấy khăn lau đi.

Chỉ trong vòng hơn mười giây, độc thương của Sosna đã được chữa khỏi hoàn toàn, còn Irene trưởng lão hao tổn sức lực ho dữ dội vài tiếng, hầu như ngay chút sức lực đứng thẳng dậy cũng không còn.

Huyết Nha đứng bên cạnh hắn vung chân đá Irene trưởng lão, quát:

- Được rồi, ngươi có thể cút!

Hàn Phi nhắm mắt, che giấu một luồng hung quanh vừa hiện lên trong mắt.

Sosna đứng lên, thử dùng sức duỗi chân ra rồi hài lòng cúi mình thi lễ với Huyết Hồn, nói:

- Thành thực cảm tạ tộc trưởng!

Huyết Hồn ngoác miệng cười, khoát tay áo.

Nhìn Irene trưởng lão bước tập tễnh định rời đi, Sosna đột nhiên hỏi: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

- Huyết Hồn tộc trưởng. Không biết ngươi có nguyện ý bán lão tế ti này cho ta không. Thương đội của ta chưa có trị liệu pháp sư, đang cần một người như thế.

Nghe câu hỏi của Sosna, Huyết Hồn ngây ra một lúc rồi lập tức cười nói:

- Đương nhiên có thể, bán cho ngươi cũng không có vấn đề gì, ngươi dùng cái gì để đổi?

Đối với Huyết Hồn mà nói, Irene trưởng lão có thể chết bất cứ khi nào về cơ bản không có giá trị gì. Nếu như có thể đổi được cái gì đó thì tuyệt đối là có lời.

Sosna suy nghĩ một chút rồi nói:

- Năm mươi kg muối cùng hai thùng rượu ngon thì thế nào? Ta sẽ lập tức giao hàng ngay!

- Thành giao!

Huyết Hồn lập tức đồng ý.

Irene trưởng lão dừng chân, hắn khó khăn lắm mới xoay người lại được rồi nói:

- Vị đại nhân này, nếu như ngươi muốn ta làm việc cho ngươi, xin hãy mang tộc nhân của ta theo cùng!

Sosna nhìn về phía Huyết Hồn, hắn phất tay sảng khoái:

- Mấy tên nô lệ thôi mà, tặng cho ngươi hết đó! Ngươi quản thúc bọn chúng thì lão gia hỏa này mới chịu làm việc!

Sự tình thuận lợi đến nỗi ngay cả Hàn Phi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, khiến hắn đối với Sosna tướng mạo xấu xí không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Nếu như không có Sosna sử dụng thủ đoạn kín kẽ như thế, muốn mang Irene trưởng lão và mấy người tộc nhân của Cuồng Hùng bộ lạc đi e rằng không đơn giản như vậy.

Trong sơn cốc, Thiết giáp tích thú đã gỡ hết hàng hóa xong đang trên đường về, Sosna và đám người Hàn Phi đã quay về giữa thương đội. Bất quá xuất hiện thêm Irene trưởng lão và ba gã vốn là nô lệ hùng tộc của Cuồng Hùng bộ lạc. Tất cả đều là những gã choai choai hơn mười tuổi, ai cũng gầy gò teo tóp như con khỉ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Irene trưởng lão sau khi thoát khỏi bể khổ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lão ứa lệ nhìn Hàn Phi nói:

- Thực là thật không ngờ ta còn có một ngày gặp lại ngươi. Vi Nhi có khỏe không?

- Nàng vẫn khỏe, trưởng lão cứ yên tâm.

Ánh mắt Hàn Phi trở nên sắc bén không gì sánh được:

- Nợ máu, tất nhiên là phải trả bằng máu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.