Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 260: Q.4 - Chương 260: Đời đời thủ hộ




Hàn Phi cười ha ha, tiếng người quanh quẩn chung quanh bầu trời tòa thành Úc Kim Hương. Hắn thu đấu sí lại, ôm giai nhân trong lòng rơi xuống quảng trường rộng lớn giữa hai tòa tháp cao.

Quảng trường trung tâm cổ bảo cũng không lớn, thế nhưng bằng phẳng dị thường. Giữa quảng trường còn có một bức tượng chiến thần, trải qua hai trăm năm mưa gió, tượng đồng từ lâu đã loang lổ bất kham, đều không nhìn thấy rõ dáng dấp của chiến thần.

Chung quanh quảng trường tất cả đều là những kiến trúc mang phong cách của các vương triều cổ đại. Dưới chân quảng trường, có vài khối bảng quảng cáo của cửa hàng đã mục nát không còn ra hình dạng gì nữa. Nhìn qua có thể thấy được dáng vẻ của một thời phồn hoa.

Cỏ dại cao bằng nửa người đã trở thành chủ nhân của nơi này, chúng nó không chút kiêng nể gì mà bò trên tường cao. Vài khỏa đại thụ che trời lẳng lặng đứng sừng sững hai bên cạnh quảng trường, không lên tiếng nhưng kể lại tang thương của năm tháng.

Hoang vắng cùng vắng lặng chính là cảnh tượng của một tòa thành đã bị bỏ hoang. Thế nhưng Hàn Phi cảm giác được dị dạng chính là nơi đây quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm cho người ta phải dựng cả lông tóc.

Ngoại trừ cỏ dại ra, nơi đây không hề nhìn thấy bất kỳ vết tích gì của động vật lui tới. Những con thỏ rừng, hồ ly, thông thường, thậm chí ngay cả chuột cũng không thấy có. Hàn Phi chú ý trên bờ tường hay những kiến trúc chung quanh cũng không có phân cùng nước tiểu hay sào huyệt của những con thú nhỏ, dường như toàn bộ động vật đều rời xa nơi đây.

Những kiến trúc bên trong tòa thành Úc Kim Hương đều được dùng đá màu xanh đen để xây lên. Trên con đường lạnh lẽo cùng với những hẻm nhỏ sâu thăm thẳm, rõ ràng hiện giờ chính là cảnh xuân tươi đẹp, nhưng lại lộ ra một khí tức âm hàn.

Loại khí tức âm hàn cùng vắng vẻ ly kỳ này làm Hàn Bích Tuyền không khỏi rùng mình một cái, không khỏi nhích lại gần trong lòng Hàn Phi.

Hàn Phi cười cười, nắm tay Hàn Bích Tuyền tỉ mỉ quan sát tòa thành của mình này. Hắn phát hiện ra thiên địa linh lực ở đây phi thường nồng nặc, cực kỳ thích hợp cho tu luyện đấu khí cùng pháp lực.

Khu vực này chính là nơi linh nguyên địa linh nhân kiệt của Thánh Kinh đế đô. Độ dày thiên địa linh lực ở Thánh Kinh còn kém nơi đây khá nhiều. Nơi đây lại chỉ cách Thánh Kinh có chừng mười km. Linh lực không ngờ lại còn đầy đủ hơn cả ở Thánh Kinh, thật có chút khó có thể tin.

Ánh mắt Hàn Phi không khỏi rơi vào hai tòa tháp cao xấp xỉ nhau là linh pháp tháp cùng võ hồn tháp. Hai tòa tháp này không có hơn một nghìn vạn đồng vàng, cùng tài nguyên nhân mạch là tuyệt đối không thể xây dựng nổi. Chỉ cần tài liệu đặc thù xây dựng lên tháp cũng đủ cho một đại thương nhân triệt để phá sản rồi.

Địa phương tốt như vậy, không ngờ lại bỏ hoang mấy trăm năm, quả thực là phí của à! Hàn Phi không khỏi cảm thán ở trong lòng, dục vọng muốn cởi bỏ bí mật bên trong đó càng thêm cường liệt, cái gì mà trớ chú oan hồn, hắn hoàn toàn không tin cái này rồi!

Đương nhiên, trước khi đảm bảo tuyệt đối an toàn, hắn cũng không để cho Hàn Bích Tuyền cùng mọi người đi vào trong tòa thành này. Dù sao những tử vong cùng biến mất ly kỳ cũng không chỉ là truyền thuyết.

Làm cho Hàn Phi cảm thấy giật mình chính là, thân ở trong cổ bảo, thần thức của hắn bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế, làm cho khả năng tra xét bị rút ngắn đi rất nhiều.

Xoát xoát!

Trong một bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng kêu nhè nhẹ, nhưng trong cổ bảo hoang vắng này thì có vẻ rõ ràng vô cùng.

-Người nào?

Hàn Phi khẽ quát một tiếng, lập tức thi triển thân pháp như một mũi tên rời khỏi cung, tìm tòi một bóng trắng ở trong bụi cỏ.

A! ôi.

Một tiếng thét chói tai đánh vỡ vẻ yên lặng của tòa thành, theo đó là một tiếng khóc vang lên. Hàn Phi thình lình phát hiện ra mình nắm đó chính là một tiểu loly mặc một bộ váy trắng.

Tiểu loly mới chỉ có năm sáu tuổi, mái tóc màu nâm, khuôn mặt đỏ rực tràn ngập vẻ kinh hãi, ánh mắt to tròn ngập nước, kinh khủng vạn phần nhìn Hàn Phi.

-Chàng thật là…

Hàn Bích Tuyền chạy tới sau nhìn thấy cảnh đó nhất thời nổi lên lòng thương xót. Nàng cũng không kịp suy nghĩ tại sao trong một tòa thành bỏ hoang như Úc Kim Hương này lại gặp phải một cô bé. Nàng lập tức ôm chầm lấy cô bé vào lòng, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Phi.

Hàn Phi không nhịn được mà gãi đầu, thần thức của hắn nơi này bị áp chế, không phát hiện ra đây là một cô bé. Hắn còn tưởng rằng là cái gì quỷ dị chứ, may mà không xuất thủ lỗ mãng.

-Ngoan ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ là người tốt!

Dưới dụ dỗ của Hàn Bích Tuyền, cô bé đã ngừng khóc, đôi mắt mở to lưng tròng nhìn Hàn Bích Tuyền.

-Tiểu muội muội, ngươi từ đâu tới đây? Thế nào lại một mình ở nơi này?

Hàn Bích Tuyền hỏi.

Không đợi nàng trả lời, xa xa bỗng nhiên truyền tới vài thanh âm lo lắng.

-Muội muội! muội ở đâu?

-Tiểu Phỉ, tiểu Phỉ!

Một thanh âm trong trẻo, một già nua, Hàn Phi hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy trên đường bên cạnh quảng trường, một già một trẻ đang vội vã chạy tới.

-Ca ca, gia gia!

Cô bé nhảy ra khỏi lòng của hn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hai người vừa tới, rất nhanh nhào vào trong lòng lão nhân kia.

Lão nhân thấy cô bé bình yên vô sự thở dài một cái, lão ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền đang đi tới phía mình, hành lễ hỏi:

-Hai võ sĩ đại nhân tôn quý, xin chào!

-Lão nhân gia, các ngươi sao lại chạy tới đây?

Hàn Phi kinh ngạc hỏi thăm, một nhà đối phương sao lại xuất hiện ở nơi hoang vắng nguy hiểm như thế này.

Lão nhân này ít nhất cũng năm sáu mươi tuổi rồi, làn da ngăm đen thô ráp, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Hai mắt lão khàn khàn, hiển nhiên chỉ là một bình dân phổ thông.

Nhưng thật ra hai tôn tử của lão tương đối xuất sắc, cô bé khả ái xinh đẹp, ca ca của cô bé dáng vẻ tuấn tú, đôi mắt đen rất linh động.

Lão nhân giao cô bé cho thiếu niên bên cạnh, cung kính trả lời:

-Võ sĩ đại nhân, chúng ta một nhà ba người ở trong tòa thành úc Kim Hương này, bình thường phụ trách trông coi tòa thành.

-Cái gì? Ngươi là người phụ trách trông coi tòa thành sao?

Hàn Phi giật mình hỏi thăm, nhưng mà hắn lập tức nhớ ra trong tư liệu mà Hàn Võ Quốc trao cho hắn cũng nhắc tới việc này. Hắn vốn cho rằng người trông coi tòa thành chỉ ở bên ngoài, thật không ngờ đối phương lại sống bên trong tòa thành, lá gan cũng đủ lớn nha.

-Đúng vậy, đại nhân.

Lão nhân hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phi, giải thích nói:

-Từ khi tòa thành Úc Kim Hương được kiến tạo tới nay, tổ tiên chúng tôi đã định cư nơi này rồi. Tổ tiên của ta đã từng lập lời thề trước mặt Úc Kim Hương hầu tước, thề đời đời trông coi tòa thành, tới bây giờ cũng đã con hai trăm năm rồi!

Trong giọng nói của lão nhân mang theo kiêu ngạo không gì sánh được, lúc nhắc tới tổ tiên, khuôn mặt già nua của lão hiện ra thần thái khác thường.

Thì ra là như vậy. Xem ra là trớ chú cũng không có hại với người thường hoặc cũng có thể nói là oan hồn của hầu tước Úc Kim Hương sẽ không làm tổn thương hậu duệ của thủ hạ mình. Chính vì vậy mà gia tộc lão nhân này mới có thể an cư nơi này.

Đối với suy đoán của mình, Hàn Phi cũng buồn cười, hắn khách khí hỏi thăm:

-Lão nhân gia, xin hỏi người xưng hô thế nào?

-Bọn họ đều gọi ta là lão Bá Đốn, đây là tôn nữ Tiểu Phỉ, còn có tôn tử Tiểu Lợi Kỳ.

Lão Bá Đốn giới thiệu, trong mắt lúc này toàn bộ đều là yêu thương.

-Cha mẹ bọn chúng đâu?

Hàn Bích Tuyền không nhịn được mà mở miệng nói.

Lão Bá Đốn thở dài một tiếng, trong mắt nước mắt lưng tròng:

-Năm kia hai người gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, bỏ lại hai người con này. Sau này chức trách bảo vệ tòa thành cũng chỉ rơi vào người tiểu Lợi Kỳ thôi.

-Được rồi, còn chưa thỉnh giáo hai vị võ sĩ đại nhân, các người tới nơi này du ngoạn thám hiểm sao?

Lão xoa nước mắt nói rằng:

-Khi nào bầu trời tối tốt nhất đừng có lưu lại ở đây. Tòa thành này vào buổi tối là nguy hiểm nhất đó. Rất nhiều võ sĩ cùng pháp sư đại nhân đi vào rồi thì không ra nữa.

-Trên thực tế chúng ta không chỉ có đi du ngoạn nơi này, bởi vì ta tới là để tiếp thu lãnh địa.

Hàn Phi suy nghĩ một chút quyết định nói thật cho xong. Bởi vì hắn cảm thấy đối phương rất hiểu nhiều chuyện về tòa thành này.

Cổ tay vừa lật, một huy chương quý tộc màu ám kim xuất hiện trong lòng bàn tay Hàn Phi. Nó chính là đại biểu cho thân phận tử tước của hắn, huy chương Úc Kim Hương.

Lão Bá Đốn hơi thất kinh, giật mình nhìn huy chương trong tay Hàn Phi, thất thanh nói rằng:

-Trời ạ, là huy chương Úc Kim Hương, như vậy ngài là Hàn Phi tử tước đại nhân!

Vừa nói lão vừa quỳ xuống chuẩn bị hành lễ với Hàn Phi. Nhưng bị hắn đỡ lấy nói:

-Lão nhân gia, không cần khách khí, lão biết ta là ai sao?

Lão Bá Đốn cười khổ nói rằng:

-Tử tước đại nhân, hơn một năm trước ta được biết Úc Kim Hương lĩnh được ban cho một vị tử tước đại nhân trẻ tuổi. Đây là Hạ Lạc trưởng trấn đại nhân nói cho ta biết.

-Hạ Lạc trưởng trấn!

Hàn Phi gật đầu.

-Hạ Lạc đại nhân thế nhưng là người tốt à!

Lão Bá Đốn cảm thán nói rằng:

-Lúc cha mẹ hai đứa nhóc này qua đời, ta một người rất khó nuôi hai đứa nhỏ. Toàn bộ sống nhờ tiếp tế của Hạ Lạc đại nhân, bằng không thực sự không duy trì nổi.

-Các ngươi trông coi tròa thành không có lương thù sao?

Hàn Bích Tuyền giật mình hỏi thăm.

-Chúng ta trông coi tòa thành này là vì lời thề của tổ tiên, cũng không có bất luận lương thù gì cả. Chúng ta cũng không cần lương thù, chỉ cần khai khẩn mạch điền ở ngoại thành này là có thể đủ nuôi sống mình.

Lão Bá Đốn giải thích:

-Thời gian trước đây, bình thường có võ sĩ cùng người mạo hiểm tiến vào trong tòa thành thám hiểm. Bọn họ cho ít tiền hỏi chúng ta một ít tin tước về tòa thành. Nhưng mà mười năm gần đây đã không còn có ai tới rồi.

Hàn Phi nhất thời có cảm giác kinh nể, những vị tiền bối cùng lão Bá Đốn này không ngờ vi lời thề cách đây hai trăm năm mà để cho con cháu mình trông coi tòa thành bị nguyền rủa những hai trăm năm. Phẩm chất này không thể nghi ngờ là làm cho người ta vô cùng tán thưởng đi.

-Một trăm năm rồi, ra rốt cuộc cũng đợi được lĩnh chủ Úc Kim Hương thứ tư.

Lão Bá Đốn kích động nói rằng:

-Nhưng mà tử tước đại nhân, tòa thành Úc Kim Hương này rất là nguy hiểm. Trước khi trời tối ngài phải rời đi, ta đưa ngài quay về trấn Thải Hồng!

-Không vội, lão Bá Đốn, bây giờ còn sớm mà, ta còn một số việc muốn hỏi lão.

Hàn Phi cười cười nói.

Lão Bá Đốn do dự một chút, nhìn sắc trời nói rằng:

-Như vậy mời đại nhân vào nhà của ta ngồi một chút, ngài muốn biết gì cứ hỏi.

Sau khi đoàn người rời khỏi, trên quảng trường vắng vẻ đột nhiên nổi lên một cơn gió. Trong một góc tối không người cảm thấy, một thân ảnh tối tăm mơ hồ hiện lên, một khuôn mặt nhân loại nhe răng cười nhưng không có một tiếng động phát ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.