Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Mạo hiểm mới




Mưa xối xả trút xuống khu rừng rậm, cuồng phong mang theo những hạt mưa như trút nước xuống khu rừng, dường như mặt đất đang phải oằn mình hứng chịu trước dâm uy của nó. Từng tảng lớn cây rừng theo gió phập phòng, nổi sóng mãnh liệt như trên biển rộng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Chỉ là bão tố trong rừng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh hơn. Nó giống như một tiểu tử không có kinh nghiệm nào vậy, phát tiết mạnh mẽ mà thối lui cũng nhanh. Gió ngừng mưa tan, trong nháy mắt mây đen trên trời tiêu tan đi, ánh vàng rực rỡ lần nữa lại soi sáng toàn khu rừng rậm.

Trên một chạc cây đại thụ thật lớn trong rừng, Hàn Phi từ trong một trướng bồng làm bằng da trâu chui đi ra, hắn hít một hơi thật sâu hít lấy một ngụm không khí ẩm ướt.

Rừng cây sau cơn mưa không khí trở nên tươi mát hơn rất nhiều… ít nhất… những mùi lá cây hư thối tạm thời bị đè ép xuống dưới nhiều.

Hàn Phi rời khỏi Tập Thủy thành đi vào rừng rậm Hô Khiếu đã hơn ba ngày rồi, hiện giờ vị trí của hắn đã là chân chính giữa rừng rồi, không phải tại vùng biên giới tương đối an toàn nữa.

Ở nơi này có những nguy hiểm không ai biết, không ai có thể giúp đỡ hắn, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

Ba ngày trước, Hàn Phi phải tốn một phen khí lực mới nói được với phụ thân, được cho phép ra ngoài du lịch, nhưng mà phải trở về trước ngày lễ lớn cuối hè.

Hàn Mộc Thiên đương nhiên không muốn cho nhi tử của mình một mình chạy ra bên ngoài. Thế nhưng hắn cũng biết đạo lý nếu không kinh lịch mưa giớ sẽ không chân chính lớn lên. Hơn nữa Hàn Phi hiện giờ là một nhị giai võ sĩ cũng có đủ thực lực để tự bảo vệ cho mình. Cuối cùng Carol phải nói vào mấy lời có lợi hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng mà Hàn Mộc Thiên thật không thể ngờ được, Hàn Phi đi ra ngoài du lịch cũng không phải đi qua các thành thị khác ngoài Tập Thủy thành để đi xem náo nhiệt, tăng kiến thức, mà là mạo hiểm tiến vào trong rừng rậm Hô Khiếu.

Hàn Phi cũng không phải chỉ một phút nhiệt huyết dâng trào mà quyết tâm đi vào trong rừng rậm mạo hiểm hung cát khó rò. Hắn tập Huyền Môn Sinh Tử Quyết đã đạt tới đỉnh phong nhị trọng thiên rồi, chỉ cần đột phát bình cảnh là đi lên tới cảnh giới càng cao hơn. Mà Huyền Môn Sinh Tử Quyết có chỗ đặt thù, ngoại trừ thiên cơ sở ra, từ nhị trọng thiên, chỉ có tại sinh tử lịch lãm, cùng với cảm ứng thiên nhân mà tỉnh ngộ mới có thể phá tan được bình cảnh, không có con đường thứ hai.

Ngây ngốc ở nhà luyện công chỉ có thể đạt tới cảnh giới đỉnh phong trước mắt mà thôi. Thế nhưng cũng không thể đột phá được bình cảnh. Hai chữ “sinh tử” trong Huyền Môn Sinh Tử Quyết chính là bởi vì như vậy mà có.

Ngoại trừ muốn đột phá bình cảnh huyền công ra, Hàn Phi còn muốn thông qua quá trình săn bắt linh thú còn có thể thu được một ít tài liệu trân quý dùng cho chế tạo linh vũ khí để đề thăng tài nghệ sang sư. Việc này không chỉ phi thường trọng yếu đối với gia tộc của hắn, hơn nữa Hàn Phi cũng đã rất thích cái chức nghiệp huyền bí tràn ngập thú vị này rồi.

Để lịch lãm, Hàn Phi đã chuẩn bị đầy đủ. Đằng Thủy Tú đưa cho hắn chiếc nhẫn nạp vật cũng chứa đủ tiếp tế bên trong, như là vũ khí, trướng bồng, bộ đồ ăn các loại, …Ngoài ra hắn còn tốn 20 đồng vàng mua được một bản địa đồ tinh xảo từ công hội mạo hiểm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Chỉ là cho dù chuẩn bị kỹ tới mức nào, thì cuộc hành trình trong rừng rậm cũng có chút thay đổi ngoài dự liệu của Hàn Phi. Nơi rừng rậm này nơi nơi chốn chốn là bẫy rập, không chỗ nào không có độc trùng …không cẩn thận một chút là có thể vĩnh viễn ở lại trong rừng không thể ra ngoài được.

Loại trắc trở này đối với Hàn Phi vốn là một nhị giai võ giả cũng không tính là cái gì, nhưng mà làm cho hắn phiền muộn nhất chính là, trong rừng rậm ba ngày không ngờ lại không thấy một con linh thú nào cả.

Hàn Phi có để một quyển sách dày trong nhẫn nạp vật của mình. Quyển sách này là năm đó Đằng Thủy Tú đưa lễ vật cho hắn, hai năm nay Hàn Phi coi không ít lần, toàn bộ linh thú ở bên trong hầu như hắn đã nhớ kỹ rồi, thật không ngờ vào đây lại không thể sử dụng tới.

Xuất hiện tình huống như vậy cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì hàng năm người mạo hiểm cùng dong binh tiến vào rừng rậm tương đối nhiều. Những linh thú có linh trí này sẽ không đơn giản từ nơi an toàn ở sâu trong rừng rậm chạy tới nơi này dạo chơi.

Thu hồi trướng bồng, Hàn Phi lấy tấm địa đồ bằng da dê ở trong túi tiền ra ngoài tỉ mỉ kiểm tra. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Mặc dù có địa đồ, thế nhưng di chuyển trong rừng rậm, cho dù có kim chỉ nam đi nữa muốn xác định vị trí chính xác căn bản là chuyện không có khả năn. Hàn Phi chỉ có thể phán đoán ra bản thân đại thể ở nơi nào trên bản đồ mà thôi, còn cách cự ly khá xa với khu vực nguy hiểm.

Địa đồ của công hội người mạo hiểm đắt như vậy không phải không có đạo lý. Rất nhiều người mạo hiểm trải qua nguy hiểm mới có thể đánh dấu được những nguy hiểm phân biệt dựa trên các màu sắc trên bản đồ. Trong đó nguy hiểm rất là khu vực màu hồng, đó là khu vực cấm của linh thú trong rừng rậm, linh thú bên trong hoạt động nhiều mà rất nguy hiểm.

Biết rõ núi nào có hổ thì phải tìm hổ ở núi đó, Hàn Phi trong lòng muốn bắt hổ thì đương nhiên phải tìm tới địa phương đó rồi.

Sau khi xác nhận vị trí, Hàn Phi từ trên chạc cây cao nhảy xuống dưới, vững vàng tiếp đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng vậy, rồi hắn tiếp tục đi về phía tây nam.

Trong rừng rậm âm u không có bất cứ cái gì gọi là đường cả, ngẫu nhiên xuất hiện vài dấu vết dã thú bò qua đều bị những tảng lá rụng che đậy cả. Rất nhiều những thân cây rơi xuống dưới chặn lối đi, Hàn Phi vừa phải huy động khảm đao chặt cây vừa phải lội qua những dải đất lầy lội phía trước.

Khu rừng sau cơn mưa hoàn toàn không yên tĩnh, tiếp chim nhỏ, côn trùng kêu chiêm chiếp. Thỉnh thoảng còn có tiếng dã thú không rõ từ sâu trong rừng truyền tới. Hàn Phi phải rất vất vả mới cos thể vượt qua phiến rừng rậm cực kỳ dày đặc phía trước, cánh rừng dần dần thưa thớt hơn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở xa xa phía trước.

Có suối! Hàn Phi tinh thần nhất thời rung lên, gia tăng tốc độ tiến về phía trước, rất nhanh hắn thấy được phía trước quả nhiên có một khe suối nhỏ chảy xuôi qua rừng rậm.

Hắn có chút khẩn cấp vọt tới bên cạnh dòng suối nhỏ, tới bên cạnh một tảng đá nhỏ ngồi chồm hổm xuống, buông khảm đao dùng hai tay vốc lấy nước mát trong suối lau đi toàn bộ cáu bẩn trên mặt mình.

Oa! Cảm giác thật sự quá sảng khoái rồi, dùng nước lau đi lau lại vài lần lên mặt, Hàn Phi trong lòng vui sướng.

Đúng lúc hắn chuẩn bị thống khoái tắm rửa một phen, căn bản không trong dự liệu, một cảm giác nguy hiểm vô cùng từ phía sau truyền tới, đột nhiên bao phủ toàn thân Hàn Phi!

Hàn Phi thân mình cứng đờ lại, toàn bộ tóc gáy phía sau lưng dựng thẳng lên. Hắn không chút nghĩ ngợi hai chân cố sức nhún xuống, cả người dựng lên phóng qua dòng suối nhỏ rộng bốn năm thước, xoay người rơi vào bờ cỏ phía bên kia suối nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.