Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 244: Q.4 - Chương 244: Một bước cũng không nhường




Lúc ở võ đường Hàn thị, Hàn Phi nhận được không ít chỉ điểm giáo huấn của Hàn Thiên Lệ, do đó đối với lão tương đối khính trọng.

Thế nhưng, điều này thì hắn nhất định phải nghe theo lời đối phương, cho dù là hảo ý.

Câu nói cuối cùng Hàn Phi nói như đinh đóng cột, Hàn Thiên Lệ nhất thời đanh lại, nhìn Hàn Phi ngạo nghễ đang đứng trước mặt mình, đột nhiên lão phát hiện mình thật có chút không hiểu Hàn Phi.

Ba năm không gặp, Hàn Phi trưởng thành lên rất nhiều, trước kia là đứa trẻ non nớt không biết gì, hoàn toàn là một tay võ sĩ dũng mãnh, khuôn mặt góc cạnh rõ rệt có vẻ dứt khoát, hai tròng mắt đen kịch thâm sâu, lão chăm chú nhìn có chút dao động, làm cho Hàn Thiên Lệ có cảm giác bí hiểm.

Sao có thể? Hàn Thiên Lệ nhớ rất rõ, ba năm trước lúc Hàn Phi rời khỏi võ đường, chỉ là một võ sĩ đại địa mà thôi.

- Thiên Lệ, ngươi để hắn cho ta!

Hàn Thiên Lệ đang do dự, từ phía sau lão truyền đến giọng nói tràn ngập uy nghiêm của Hàn Thiên Quân.

Trong lòng lại thở dài một hơi, trưởng lão của Hàn thị liếc nhìn Hàn Phi, sau đó tránh ra nhường đường.

Hàn Phi bước thẳng xuống cầu thang của biệt thự, hướng về phía Hàn Thiên Quân thi lễ:

- Hàn Phi đệ tử Hàn thị bái khiến Hàn Thiên Quân đại nhân, chúc đại nhân phúc thọ duyên miên.

- Hưm, Hàn Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén:

- Đệ tử Hàn thị?, tộc Hàn thị không có con cháu ngỗ nghịch như ngươi, sau này cũng xin ngươi đừng xưng mình là con cháu Hàn thị

Câu nói này như muốn trục xuất Hàn Phi ra khỏi dòng tộc, so với năm đó hắn từ võ đườn đi ra phải nghiêm trọng hơn nhiều, đối với con cháu gia tộc mà nói, không còn chuện nào đáng đáng hỗ hơn!

Hàn Thiên Lệ và Hàn Kỳ Ti, nhất tề biến sắc, các tân khách trong đó cũng rỉ tay nhau nói khẽ, bọn con cháu gia tộc đứng ở phía sau lại cười hả hê, năm đó bọn họ nhìn Hàn Phi không thuận mắt, bây giờ nhìn thấy Hàn Phi bị trục xuất tất nhiên rất khoái chí.

Làm mọi người không hiểu là, Hàn Phi không hề nổi giận, chỉ cười nhạt:

- Nếu ta nhớ không lầm, chuyện trục xuất con cháu phải được sự đồng ý tộc trưởng đại nhân hoặc hội nguyên lão, chẳng lẽ Hàn Thiên Quân đại nhân đã là tộc trưởng của nhất tộc Hàn thị, hoặc là Hàn Thiên Quân đại nhân có thể đại biểu hội ngươi lão, vậy thì xin chút mừng!

Những lời nói này rất sâu cay, trục xuất con cháu là nghiêm phạt rất nặng, phải được tộc trưởng và hội nguyên lão nhất trí mới được thông qua, Hàn Thiên Quân ở Hàn thị uy quyến nhất không sai, nhưng lão không phải là tộc trưởng, cũng không phải là đại biểu của hội nguyên lão.

Mấy nguyên lão bên cạnh thần sắc có chút biến sắc, chỉ tiếc tộc trưởng Hàn Thiên Khung của nhất tộc Hàn thị không có ở đó, bằng không thật không biết xảy ra chuyện gì.

- Ngươi, Hàn Thiên Quân giận tím mặt.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Hàn Thiên Quân, Hàn Phi bất quá chỉ là hàng con cháu, trước mặt nhiều quý khách như vậy làm cho lão khó xử, nhớ tới chuyện ba năm trước, trong lòng lão lại dâng trào sát khí.

Hàn Phi không chút yếu thế đón nhận ánh mắt giận dữ của lão, lạnh giọng nói:

- Nhưng, ba năm trước, sau khi tôi rời khỏi lễ đường, đã không còn cho mình là con cháu cũa Hàn thị Minh Lam, cho nên không cần làm phiền Hàn Thiên Quân đại nhân bận tâm.

- Ta bây giờ là đại biểu của Hàn thị Thánh Kinh đế quốc Quang Huy.

Hàn thị Thánh Kinh đế quốc Quang Huy, Hàn Thiên Quân bỗng rụt con mắt lại, liền cười ha hả nói:

- Hàn thị Thánh Kinh, thì ra người gia nhập Hàn thị Thánh Kinh, ở đó có người sao?

Trong tiếng cười của lão có chứa sự khinh miệt, phần lớn người ở đây, kể cả con cháu Hàn thị cũng không biết Hàn thị Thánh Kinh, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.

- Nếu Hàn Thiên Quân đã hỏi, vậy ta có thể nói cho ngài biết... Hàn Phi chậm rãi nói:

- Hàn thị Thánh Kinh từ khi suy tàn đến nay, nhưng không ngừng lưu truyền, và ta phải trùng chấn Hàn Thị Thánh Kinh.

- Dựa vào ngươi, thật không biết ngượng, Hàn Thiên Quân cười lạnh nói:

- Hàn Phi, hôm nay ngươi tới đây chính là muốn nói với ta nhưng này sao?

- Hôm nay ta tới đây.., Hàn Phi trầm giọng nói:

- Một là đến chúc mừng đại thọ bảy mươi của ngài, hai là để thực hiện lời thề của ba năm trước, đón sư phụ Bích Tuyền ra khỏi tháp vu hồn.

- Ngươi đừng nằm mơ, Hàn Thiên Quân giận dữ quát:

- Ngày nào có ta, ngươi đừng mơ tưởng bước tới võ đường một bước.

Vậy để thử xem, Hàn Phi một bước cũng không nhường, tinh thần trong hai mắt ẩn hiện, xoay người định bỏ đi.

Tới bây giờ, mọi người trong buổi tiệc đều có thể biết hai bên đã bức bách lẫn nhau, chỉ là ai cũng không biết với thân phận của Hàn Phi thế này, thật không biết sao là đối thủ của Hàn Thiên Quân, chẳng lẽ hắn cho rằng một mình có thể chiến tháng một cường giả thiên không cấp đỉnh người cầm quyền của dòng tộc.

Người này điên rồi!, rất nhiều người nghĩ như vậy.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Hàn Phi mới bước ra nữa bước, một tiếng quát như sấm sét chợt vang lên.

Thần sắc Hàn Phi không thay đổi, chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy một trưởng lão gia tộc nỗi giận trước mặt hắn:

- Tông phủ Hàn Thị là chỗ người muốn đến thì đến, muốn đi thì đia sao? Hàn Phi, ngươi cả gan dám mao phạm nguyên lão Thiên Quân đại nhân, muốn bỏ đi như vậy sao?

Vị trưởng lão trung niên này Hàn Phi không hề xa, tên của lão gọi là Hàn Lễ Đức, là võ sĩ ngoại tính gia nhập vào tộc, chính là dựa vào Hàn Thiên Quân với lên tới vị trí nghi trượng trưởng lão, nhưng thực lực của bản thân lại rất yếu.

Hàn Lễ Đức tuy là một nghi trượng trưởng lão, nhưng là người trẻ tuổi nhất trong gia tộc, bình thường ở võ đường con cháu bình thường đều sợ tiếng hét của y, còn đối với Hàn Thiên Quân lại vô cùng nịt nọt, một chút cũng không có khí khái của võ sĩ hải dương.

Lúc Hàn Lễ Đức nhảy ra, không nằm ngoài dự liệu của nhiều người, một số con cháu gia tộc tỏ sắc mặt xem thường.

Vậy ngươi muốn thế nào? Hàn Phi chậm rãi nói, nhếch miệng cười mỉm mai, ánh mắt tỏ vẻ miệt thị

Sự khinh miệt của Hàn Phi làm cho Hàn Lễ Đức nhất thời nổi giận lôi đình, làm một trưởng lão bên ngoài gia nhập gia tộc, lão ghét nhất là người khác miệt thị.

- Làm thế nào? Hàn Lễ Đức nhe răng cười nói:

- Cúi đầu nhận sai, không có tha thứ của Hàn Thiên Quân đại nhân, người không được đi đâu hết! ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là một hàng con cháu chi thứ cho rằng dựa vào thân phận nhỏ nhoi này, ngươi dám vô lễ với nguyên lão đại nhân như vậy sao?

- Hôm nay, ta để cho ngươi biết, cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối!

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Hàn Thiên Quân, lấy thân phận và địa vị, cho dù rất tức giận cũng không muốn xuất thủ bức bách một tên tiểu bối gia tộc như Hàn Phi ở đây, bằng không sẽ làm người khác cười nhạo, cứ như vậy để cho Hàn Phi đi, cơn giận trong lòng quả thật không kìm chế được.

Hàn Lễ Đức tuy là tên nịn bợ, nhưng y không ngốc, chính là đợi đến lúc này mới nhảy ra.

Chỉ là Hàn Lễ Đức nằm mơ cũng không ngờ rằng, lão đụng phải cây thiết bản như vậy!

Huân tước nhỏ nhoi? Hàn Phi mỉm cười, chìa cánh tay trái ra, một cái huy chương màu vàng bất thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.

Dưới con mắt của mọi người, hắn không chút hoang mang đem cái huy chương này cài lên ngực trái của mình, cười nhạt nói:

- Chính thức giới thiệu một chút, một năm trước ta lập chiến công nên được thụ phong, được đế quốc Quang Huy ban tước vị tước phong uất kim hương, ngài có thể gọi ta là uất kim hương tước.

Sau khi được đế quốc phong thưởng, Hàn Phi tuy không phục vụ ở Hồng Hà Tắc Yếu, nhưng quyền sở hữu lãnh địa đã được giao cho hắn, viện văn chương đế quốc đã đính chế huy chương mới, trong tình huống có lãnh địa, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc này cũng có thể thành lập một gia tộc hoàn toàn mới.

Giọng nói của Hàn Phi không vang dội, nhưng mỗi người trong tiệc hội đều nghe rõ ràng, nhất thời cùng ồ lên một tiếng!

Tước đế quốc! có uất kim hương, tân khách đến tham gia chúc thọ rất đông đại đa số đều là quý tộc, bọn họ rất rõ ý nghĩa của cái này, tước vị có lãnh địa riêng của mình không chỉ là một danh hiệu suông, mà tước tử của đế quốc nếu bàn về kim lượng, tuyệt đối không thể so sánh với tước bá của vương quốc Minh Lam.

Và tước vị của Hàn Thiên Quân chính là tước bá đế quốc, Hàn Phi hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với Hàn Thiên Quân, cũng hoàn toàn hơn hẳn Hàn Lễ Đức.

Không ít người còn nhớ ba năm trước Hàn Phi rời khỏi Hàn thị, lúc đó chỉ có mười sáu tuổi, tước mười chín tuổi, hơn nữa trong tình huống không nhận được trợ giúp của gia tộc, đều này càng làm cho người ta giật mình thêm.

Ánh mắt của các tân khách nhìn Hàn Phi tức thời trở nên không giống nhau, không ai hoài nghi Hàn Phi nói dối, vì nếu mạo danh quý tộc gần giống như phạm tội phản quốc, hơn nữa trước ngực hắn huy chương sáng chiếu linh lực thật không thể là giả được.

Cũng có người sợ hãi, cũng có người âm thầm khen ngợi, nhân vật thiên tài như vậy không phải là con cháu trực hệ của Hàn tộc, đối với bọn họ mà nói chắc chắn là một kình địch trong tương lai.

Hàn Kỳ Ti bên cạnh vừa kinh ngạc vừa vui lại có chút không hiểu, kinh ngạc vui mừng là bây giờ Hàn Phi đã đạt được địa vị như vậy, với thành tựu địa vị của Hàn Phi, cũng không thể là không hòa giải được chuyện giữa Hàn Phi và Hàn Thiên Quân, muốn cưới Hàn Bích Tuyền cũng không phải là không thể, phải sao phải dùng phương thức kịch liệt này?

Đây chính là tính cách của Hàn Phi, nhắm thẳng mà đánh, không do dự vòng vo, muốn cho Hàn Thiên Quân cúi đầu với mình, chỉ là nằm mơ.

Hàn Lễ Đức đứng trước mặt Hàn Phi hoàn toàn choáng váng, tên tiểu tử này hắn chính là muốn tự mình vào biển lửa, muốn một tước đế quốc cúi đầu nhập xai, hắn cũng nghĩ ra được.

Nhưng chuyện tới nước như vậy Hàn Lễ Đức cũng không lui bước, chỉ có thể kiên trì nói:

- Ngươi nói ngươi là tử tước của đế quốc thì là tước tử đế quốc, ai biết ngươi ngươi lừa gạt ở đâu...

Ngươi chính một tước tử đế quốc nhục nhã, Hàn Phi cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bước ra trước một bước! (!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.