Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 78: Q.4 - Chương 78: So kiếm




Một đạo kim sắc kiếm quang hình cung phá không khí bay về phía Đoan Mộc Ngạo Thiên. Hàn Phi là người tấn công đầu tiên, dùng khoái kiếm phát ra uy lực của Kim Sát Trảm, hắn thuần túy chỉ công kích mang tính chất thăm dò mà thôi.

Uy lực của đấu kỹ công kích có quan hệ rất lớn với loại vũ khí mà võ sĩ đó sử dụng, linh vũ khí cùng phổ thông vũ khí khác nhau một trời một mực. Có rất nhiều loại đấu kỹ cần phải có vũ khí xứng đôi mới phát huy ra được uy lực chân chính của mình. Kim Sát Trảm là đấu kỹ có uy lực cực mạnh trong số những đấu kỹ hoàng cấp kim hệ. Chiến phủ cùng chiến đao đều có thể sử dụng, phát huy qua khoái kiếm có thể giảm đi ít nhất một nửa uy lực.

Kiếm quang chợt lóe qua phía Đoan Mộc Ngạo Thiên đang đứng đó, đụng lên lá chắn pháp trận ở phía sau hắn. Đoan Mộc Ngạo Thiên như một cơn gió né tránh một kích này, lập tức phát động thế phản kích rồi.

Tuy rằng hắn tu luyện băng thủy song hẹ, thế nhưng tốc độ di chuyển cũng không chậm chút nào so với võ sĩ tu luyện phong hệ hay lôi hệ. Thoáng một chút đã đi tới bên cạnh Hàn Phi rồi, bỗng nhiên trường kiếm trong tay chém ra.

Đoan Mộc Ngạo Thiên xuất thủ rõ ràng cực kỳ nhanh chóng, thế nhưng trong mắt Hàn Phi động tác của hắn lại rất chậm. Trường kiếm đâm ra băng sương ngưng kết trên thân kiếm đã bị đánh văng ra hết chung quanh, hiện thành những giọt nước mưa xơ xác. Mỗi một viên thủy châu này dưới ánh dương chiếu rọi chiết xạ ra quang mang mê người. Tất cả đều được đấu khí điều khiển bay thẳng tới phía Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Trong nháy mắt, quảng trường vang lên tiếng ồn ào, lôi đài to như vậy ngay cả đối thủ của Đoan Mộc Ngạo Thiên là Hàn Phi cũng biến mất luôn. Chỉ có sương mù vô hạn, mưa bụi nhạt nhòa như trong mơ, nhẹ nhẹ vây quanh hắn.

Hàn Phi trong mắt không khỏi lộ ra một chút hoang mang, mà Đoan Mộc Ngạo Thiên được che dấu trong mưa bụi này không khỏi nhếch miệng lên cười, một tia cười nhạo lạnh lùng.

Mưa bụi bay lả tả rơi xuống phía trên hộ giáp của Hàn Phi, những giọt nước mưa nhìn như cực kỳ nhỏ bé này mỗi một hạt đều tích trữ đấu khí thủy hệ. Nó ăn mòn Bàn Thạch Hộ Giáp thành vô số những lỗ nhỏ, hộ giáp sáng bóng dần dần ảm đạm xuống.

Tình hình như vậy chỉ cần duy trì liên tục trong mười giây, Bàn Thạch Hộ Giáp tất nhiên sẽ sụp đổ tan tành.

Nhưng mà chuyện Hàn Phi mê mang chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi, lúc những giọt nước rơi xuống hộ giáp của hắn là hắn đã tỉnh táo lại. Tình cảnh chung quanh nhất thời khôi phục lại bình thường.

Kiếm thế! Trong mắt Hàn Phi hiện ra một chút quang mang sắc bén, ngũ hành đấu khí lưu trong kinh mạch đột nhiên ngoại phóng. Quang mang màu vàng nhập vào trong cơ thể, hộ giáp thụ thương lần nữa được phòng hộ dày thêm một tầng chắn.

Kiếm kỹ tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể lợi dụng kiếm chiêu thôi phát ra kiếm thế. Tuy rằng kiếm kỹ bất đồng thì có khả năng tạo ra kiếm thế cũng khác nhau. Có loại dữ dằn như hỏa, có loại nhanh như gió, thế nhưng uy lực đều cực mạnh, có thể phá hủy địch nhân trong vô hình, giống như uy áp của cao giai võ sĩ vậy.

Đoan Mộc Ngạo Thiên kiếm kỹ kiếm thế tuy rằng còn xa xa mới đạt tới trình độ trực tiếp phá địch, thế nhưng kiếm chiêu của hắn phát ra kiếm thế kết hợp với đấu khí ở cùng một chỗ, dĩ nhiên có thể tạo thành loại ảo thuật quấy nhiễu địch nhân. Chỉ cần đối thủ tâm chí thiếu kiên định bị mê hoặc, thì rất dễ dàng bị thất bại.

Hay lắm! Hàn Phi âm thầm kêu lên một tiếng trong lòng, đối thủ cường đại ngược lại sẽ khơi dậy chiến ý cuộn trào mãnh liệt bên trong lòng hắn.

Lùi về sau mấy bước, trường kiếm tà tà vẽ lên, một đấu khí hộ thuẫn màu ám kim xuất hiện trước người Hàn Phi, khó khăn lắm mới chặn lại được những giọt mưa kéo tới. Những hạt mưa này đánh lên Đại Địa Chi Thuẫn tạo thành những thanh âm dày đặc.

Thấy đối thủ đơn giản thoát khỏi kiếm thế của mình ràng buộc, nụ cười nhạt của Đoan Mộc Ngạo Thiên nhất thời đọng lại trên mặt. Hắn hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay múa càng nhanh hơn, từ đạo kiếm quang như tuyết rơi đang cuồn cuộn công tới Hàn Phi.

Mưa phùn kéo dài đột nhiên biến thành mưa rền gió dữ, trung quanh thậm chí còn xuất hiện đại lượng băng lăng sắc bén vô cùng. Người ta có cảm giác như được đặt mình vào trong băng thiên tuyết địa vậy.

Nhưng là Hàn Phi không thể bị ảo ảnh mê hoặc được, tay trái vô thanh vô tức vỗ về phía trước. Lúc hắn vừa vỗ trên mặt đất đã hiện lên Đại Địa Chi Thuẫn.

Lá chắn được chưởng lực của Hàn Phi dùng thổ hệ đấu khí ngưng kết thành, lập tức đón đỡ băng vũ, mà Hàn Phi ở phía sau đó bước ra trước một bước, hai bước, ba bước, tốc độ càng lúc càng nhanh!

Rầm rầm! Một tiếng vang nổ lên, đại địa chi thuẫn bị băng lăng oang kích nhiều lần rốt cuộc cũng tan vỡ. Hàn Phi bước vài bước hình thành một vòng cung bộ, tốc độ được đề cao tới mức nhanh nhất. Người hắn hóa thành một đạo kinh hồng hướng tới trung tâm của băng phong vũ bạo bay vụt đi!

Nhân kiếm hợp nhất! đây là phản kích cực mạnh của Hàn Phi đối với Đoan Mộc Ngạo Thiên.

Ngoài mười thước xa, Đoan Mộc Ngạo Thiên đang thôi phát kiếm thế của mình tới mức tận cùng. Bằng vào tuyệt kỹ này mà hắn đã đánh bại không biết bao nhiêu là đối thủ, lần này hắn cũng đồng dạng có một loại tự tin có thể chinh phục được Hàn Phi.

Nhưng ngay sau đó, một đạo kiếm quang sáng ngời trong nháy mắt đã xé rách mưa gió cách trở để tiến tới. Khí thế sắc bén không gì sánh được đánh thẳng tới hắn.

Đoan Mộc Ngạo Thiên ánh mắt rốt cuộc cũng thay đổi, hắn thật không thể ngờ được Hàn Phi có thể nhanh như vậy mà khám phá ra được chỗ ẩn thân của hắn, hơn nữa lại phát động phản kích sắc bén tới như vậy.

Nhìn băng lăng mưa gió khắp trời chợt biến mất, Đoan Mộc Ngạo Thiên vội vàng thu kiếm lại, trong nháy mắt đã lui về phía sau hơn mười thước xa.

Thế nhưng hắn thôi lui tuy nhanh, nhưng tốc độ truy kích của Hàn Phi còn nhanh hơn theo đuổi Đoan Mộc Ngạo Thiên quyết không bỏ qua. Đoan Mộc Ngạo Thiên trên mặt thanh khí chợt lóe lên, hắn dừng cước bộ, đôi tay chợt dựng đứng lên thẳng tắp nghênh đón phương hướng của Hàn Phi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Cheng!! Một tiếng vang lớn, lập tức một tiếng như sét đánh vang lên. Hàn Phi đang trong trạng thái nhân kiếm hợp nhất bị lui lại, song phương đồng thời giao thủ mấy trăm chiêu trong nháy mắt. Tốc độ hai người quá nhanh làm cho người bên ngoài căn bản không thể nhận ra được chiêu thức gì cả, chỉ nhìn thấy màn kiếm quang giăng khắp lôi đài.

Tuy rằng nhân kiếm hợp nhất vừa công kích liền bị đối phương gắt gao ngăn trở lại, thế nhưng quyết đấu tiếp theo lại làm cho trong lòng Hàn Phi vui sướng. Từ khi hắn tới Cửu Thiên đại lục này, hắn còn không có nhẹ nhàng vui vẻ cùng người đối kiếm như bây giờ!

Một luồng khẩu khí được sinh sôi không ngừng ở trong đan điền, tốc độ khoái kiếm của Hàn Phi càng lúc càng nhanh hơn. Một đạo kiếm ảnh võng hiện, mặt khác một đạo kiếm ảnh khác tái sinh, tầng tầng lớp lớp liên miên không dứt đè ép về phía Đoan Mộc Ngạo Thiên. Nó dường như là những đợt sóng trào mãnh liệt cuồn cuộn vô tận ở biển rộng vậy, làm cho đặc tích của khoái kiếm đã phát huy tới cực hạn.

Đoan Mộc Ngạo Thiên căn bản không ngờ tới kiếm kỹ của Hàn Phi lại mạnh mẽ tới như vậy. Dưới tình huống mất đi tiên cơ, hắn chỉ có thể vừa huy kiếm vừa chống đỡ, vừa lui lại, hoàn toàn bị động chịu đòn mà thôi.

Tình hình như vậy khiến cho Đoan Mộc Ngạo Thiên người luôn luôn kiêu ngạo không thể tiếp thu được. Hắn nỗ lực dùng cách xê dịch thân pháp để giật lại cự ly. Thế nhưng sau vài lần thử cũng không thể thành công. Bởi vì tốc độ của Hàn Phi cũng không kém hơn hắn!

Quảng trường lớn như vậy mà lặng ngắt như tờ, tuy rằng đại đa số khán giả đều không có nhìn thấy rõ ràng chỗ tinh diệu của kiếm kỹ song phương. Thế nhưng chỉ nhìn vào hai thân ảnh bị bao vây trong luồng kiếm quang, thỉnh thoảng lại đụng vào nhau, kiếm khí cùng đấu khí bay toán loạn, đủ làm cho người ta phải kinh tâm động phách rồi.

Trưởng lão cùng các võ sĩ đệ tử Đoan Mộc gia tộc nhìn trận đấu trên lôi đài mà tâm tình phập phồng. Lúc kiếm thế của Đoan Mộc Ngạo Thiên bị Hàn Phi hoàn toàn ngăn chặn lại, dáng cười tươi đắc ý của vài trưởng lão trên lôi đài tất cả đều cứng lại rồi. Mà khi Đoan Mộc Ngạo Thiên bị vây trong thế hạ phong toàn diện, thì sắc mặt của bọn họ cũng theo đó mà ngày càng khó coi hơn.

Mà phương diện Hàn thị lại càng dễ dàng hơn nhiều, tuy rằng lúc đầu mọi người đều bị Hàn Phi làm cho đổ mồ hôi hột. Thế nhưng khi thế cục chiến đấu nghịch chuyển, thì trên khuôn mặt âm trầm của Hàn Thiên Lệ đã xuất hiện dáng cười tươi.

Phá!

Đoan Mộc Ngạo Thiên liên tiếp bại lui lúc này vội vàng lui lại mấy bước rồi quát lên một tiếng mạnh mẽ. Khuôn mặt anh tuấn không gì sánh được của hắn bị vây trong một lớp thanh khí. Gân xanh không ngờ bạo đột, dĩ nhiên còn hiện ra vài phần dữ tợn, nếu như đám thiếu nữ hâm mộ hắn nhìn thấy cảnh này, sợ rằng tối đi ngủ phải gặp ác mộng rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hắn làm cho đấu khí hộ giáp của mình kịch liệt vặn vẹo đi một khúc, sau đó một giây đồng hồ, vô số băng lăng màu bạch ngân xuyên thấu qua hộ giáp của hắn bắn nhanh ra, gào thét ép về phía Hàn Phi!

Cự ly của song phương lúc này rất gần, phản kích bất ngờ của Đoan Mộc Ngạo Thiên cũng không chỉ đột nhiên còn phi thường sắc bén đi. Nhưng là Hàn Phi làm sao không có khả năng phòng ngự chứ, kiếm thế vừa thu lại liền phát triển ra. Kiếm quang nộ phóng như hoa, tràn ra khắp người của hắn, bay vụt tới đón đầu băng lăng. Từng đạo băng lăng nhất nhất bị đánh nát, không còn một cái nào có thể đánh lên trên người hắn.

Nhưng mà Đoan Mộc Ngạo Thiên cũng nương theo cơ hội này mà thoát khỏi dây dưa của Hàn Phi. Hắn từ sát phía biên giới lôi đài trở về trung ương lôi đài, rốt cuộc một lần nữa ổn định lại trận tuyến.

Mà đấu khí hộ giáp trên người hắn đã bị vỡ vụn tới mức không chịu nổi, những vằn nước hiện rõ ra bên ngoài, nhưng các địa phương bị xuyên thấu dang được cấp tốc phục hồi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Năng lực chữa trị của thủy hệ hộ giáp không phải là hư danh.

Lúc chống đỡ phản kích của Đoan Mộc Ngạo Thiên, Hàn Phi cũng không có triển khai truy kích, lập tức xoay người lại nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên đang cách đó hơn mười mét. Hắn tùy ý để cho đối phương chữa trị lại đấu khí hộ giáp, song phương bắt đầu lại tiến vào cục diện giằng co.

Lúc này, tự ngạo cùng tự tin của Đoan Mộc Ngạo Thiên đã hoàn toàn biến mất rồi. Hắn phảng phất như một lần nữa nhận thức lại Hàn Phi. Trong mắt còn toát lên vẻ ngưng trọng, ngoài sợ hãi còn có một chút không dám tin tưởng trong đó.

Hắn kiêu ngạo nên trước khi tỉ thí không thèm tìm hiểu về tư liệu của các đối thủ. Cho nên gần như chỉ biết tên của Hàn Phi, đối với đối thủ có niên kỷ nhỏ như vậy, thế nhưng kiếm kỹ đã mạnh không dưới gì mình, điều này làm cho lòng tự tin của Đoan Mộc Ngạo Thiên bị ngăn trở rất nhiều.

Thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài, Đoan Mộc Ngạo Thiên cũng không có biểu cảm loại thất bại này ra. Tự tôn cường liệt không cho phép hắn biểu hiện ra bất cứ loại nhát gan nào.

Mà Hàn Phi cũng tương đối âm thầm bội phục lực lượng của Đoan Mộc Ngạo Thiên. Phải biết rằng bởi vì hạn võ linh pháp trận, trên phương diện vận dụng đấu khí hắn không thể nghi ngờ là mạnh hơn bất kỳ một đối thủ nào khác hơn một bậc. Đoan Mộc Ngạo Thiên còn có thể ngăn trở hắn toàn lực công kích đồng thời còn có thể phản kích lại, không hổ danh là võ sĩ đệ tử đệ nhất cao thủ của Đoan Mộc gia tộc!

Thế nhưng, Đoan Mộc Ngạo Thiên chỉ làm được tới mức này mà thôi, bởi vì tuyệt kỹ kiếm kỹ chân chính của Hàn Phi còn chưa có triển lộ ra!

Trường kiếm trong tay hắn thẳng tắp chỉ về phía đối thủ, Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:

-Hiện giờ cho ngươi kiến thức một chút kiếm thế của ta đi!

Thanh âm của Hàn Phi rất nhẹ, thế nhưng Đoan Mộc Ngạo Thiên lại nghe thấy rất rõ ràng!

Nhìn trường kiếm đang tỏa ra quang mang lóa mắt cách đó không xa, hắn chưa từng có cảm giác lạnh lẽo sợ hãi ăn vào tận cốt tủy như bây giờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.