Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 262: Q.4 - Chương 262: Thanh âm thần bí




Vài chục năm sống trong tòa thành Úc Kim Hương này, lão Bá Đốn hiểu rõ vô cùng! Vào bên đêm nơi này cực kỳ nguy hiểm, lão thực sự không muốn nhìn thấy vị lĩnh chủ Úc Kim Hương thứ tư sau một trăm năm chờ đợi xuất hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vậy cực lực khuyên can.

-Đại nhân ngài một người đi thực sự quá nguy hiểm rồi, trước đây u hồn này ban ngày tuyệt đối không xuất hiện. Bình thường cũng hầu như không có người thấy, ngày hôm nay đột nhiên tất cả đều chạy tới, rất có thể bị cái gì đó hấp dẫn, ngài…!

Hàn Phi minh bạch ý tứ của lão Bá Đốn, tòa thành Úc Kim Hương này gần như mười năm không có người mạo hiểu nào xuất hiện. Khi Hàn Phi cùng hb đi tới có thể những u hồn này vì thế mà xuất hiện bừng lên, giống như mãnh thú đói khát lâu ngày thấy được con mồi.

Suy đoán như vậy mặc kệ có đúng hay không, hiện giờ toàn thành này là cực kỳ nguy hiểm.

Hắn cười nói:

-Lão Bá Đốn, ta cũng không phải hoài nghi lời của lão nói, ta biết tòa thành rất nguy hiểm. Nhưng mà nếu không mạo hiểm không thể cởi bỏ được bí mật bên trong đó, cho nên lão không cần phải khuyên ta nữa.

-Hàn Phi!

Hb cắn môi cố gắng dấu nỗi lo của mình vào sâu tận trong đáy lòng, bởi vì nàng biết một khi Hàn Phi đã quyết định cái gì thì không cải biến được:

-Ta đi cùng chàng được không?

-Ngốc à!

Hàn Phi nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng khẽ cười nói:

-Nàng yên tâm đi, ta khẳng định không có việc gì, trước nửa đêm sẽ trở về, nàng dẫn mọi người tới tông phủ trước đợi ta!

-Vậy chàng nhất định phải cẩn thận!

Hb cũng biết thực lực của mình, tiến vào trong tòa thành cổ bảo đã từng thôn phệ không ít thiên không cường giả, chỉ sợ mình đi sẽ làm liên lụy cho Hàn Phi. Cho nên cuối cùng nàng cũng đè được ý nghĩ muốn đi mạo hiểm với Hàn Phi.

Hàn Phi gật đầu, buông nàng ra, Lam thủy chi dực bỗng nhiên triển khai, trong nháy mắt phi lên khoảng không bay thẳng về phía tòa thành.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, lão Bá Đốn trong lòng yên lặng cầu khẩn nói:

-Lĩnh chủ đại nhân ngài nhất định phải trở về bình an à!

Từ cửa thành đông Thánh Kinh tới tòa thành Úc Kim Hương, xe ngựa chỉ cần chạy hơn mười phút là tới. Hàn Phi vận dụng đấu sí nhanh lắm cũng chỉ mấy vài giây là hạ xuống được trên quảng trường trung tâm tòa thành.

Nhưng mà khi hồi thành Thánh Kinh mất hơn mười phút, mặt trời đã lặn xuống phía tây đường chân trời. Bị những kiến trúc cùng tường thành ngăn trở, trung tâm quàng trường hiện giờ đã lâm vào trong bóng tối mờ nhạt.

Khi cả nhà lão Bá Đốn rời đi, toàn thành trăm năm này đã không còn người nào khác tồn tại, văng vẻ đáng sợ, âm trầm vô cùng!

Trên những con đường nối tiếp với quảng trường, mơ hồ thấy mị ảnh thoáng hiện, trong không khí tỏa ra khí tức âm hàn, vô thanh vô tức vọt thẳng tới Hàn Phi đang đứng ở bên cạnh tượng chiến thần.

-Hừ! ~ Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, tay trái chụp tới phía trước, linh vũ mạch đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Cái chuôi hung khí này dường như cảm nhận được sát khí trong lòng Hàn Phi. Thân đao sáng lên bỗng nhiên rung động một chút, phát ra tiếng kêu thanh thúy cầu chiến đấu.

Khác hẳn với lúc trước, lúc này trong mắt Hàn Phi hàn băng không gì sánh được. Sát khí vô biên trên người hắn bắn cả ra ngoài, cả người giống như một lưỡi đao sắc bén, phong mang lộ ra!

-Lăn ra đây cho ta!

Ánh mắt sắc bén của Hàn Phi quét quanh một vòng, Hàn Phi trầm quát lớn một tiếng, thanh âm như sấm mùa xuân cuồn cuộn hướng ra bốn phía. Trên những con đường chung quanh, quỷ mị di chuyển ngày càng nhiều hơn, có nhiều thứ tạm thời gọi là “U Hồn” dường như khẩn cấp xông lên.

Sợ là không như ý ngươi! Hàn Phi liếc mắt nhìn, hung quang chớp động.

Hàn Phi vừa mới nhìn thấy quy mô cùng bố cục của toàn thành Úc Kim Hương này đã triệt bỏ hoàn toàn ý niệm buông tha trong đầu hắn. Hắn hạ quyết tâm phải phải thu nơi này vào trong túi mình, vô luận là ai hay vật gì muốn ngăn trở, kết cục chỉ có, chết!

Hàn Phi không có nhiều lắm kiên trì mà chậm rãi thăm dò bí mật trong tòa thành này. Cho nên hắn chọn phương thức trực tiếp nhất, khiêu chiến những u hồn ẩn tàng trong những góc khuất của tòa thành.

Sắc trời ngày càng tối đen, bầu trời u ám ẩn hiện những vì sao, tầm nhìn trên quảng trường ngày càng giảm.

Giằng co một lúc, những u hồn này hiển nhiên cũng không thể nhẫn nại được nữa. Bỗng nhiên từ trên đường bên cạnh quảng trường xuất hiện hơn chục bóng đen, lấy tốc độ cực nhanh cùng đánh về phía Hàn Phi!

Giống như tiểu tôn nữ của lão Bá Đốn miêu ta, những bóng đen này không có tay chân, miễn cưỡng có dáng dấp hình người. Toàn thân nó trên dưới bảo phủ một tầng hắc vụ, căn bản không thể thấy rõ bên trong có cái gì.

Chúng nó phi hành vô thanh vô tức nhưng nhanh như thiểm điện, chỉ trong một hô hấp đã bay tới bên cạnh thân của Hàn Phi. Hơn mười cái đầu dữ tợn không gì sánh được mở ra cái miệng lớn, muốn cắn nuốt hắn. Những ánh mắt giống như cái lỗ màu đen toát ra ngọn lửa màu tím đại biểu cho sự tử vong.

Một cỗ âm hàn cực độ, mang theo khí tức hôi tanh bao vây hoàn toàn Hàn Phi làm cho tóc gáy của hắn toàn thân chổng ngược lên. Loại khí tức này dường như muốn xuyên thấu hộ thân chân khí của hắn, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn.

Hai tròng mắt đen kịt biến thành màu đỏ dậm, Hàn Phi cầm mạch đao trong tay nặng nề đánh xuống!

Lấy hắn làm điểm trung tâm, liệt diễm nóng rực không gì sánh được bay ra chung quanh, lấy thế bài sơn đảo hải đánh thẳng tới chung quanh. Những nơi bị biển lửa bao phủ, lửa rực cháy, hào quang chói rạng.

Nộ Diễm Thao Nghệ, địa cấp hỏa hệ phạm vi quần công đấu kỹ!

Xèo xèo!

Những u hồn ở chung quanh bị lửa cháy mạnh xông tới, nhất thời phát ra những tiếng hí cực kỳ khó nghe. Tất cả đều lùi về sau, hỏa diễm tấn công tới thân thể của chúng nó cấp tốc héo rút, kịch liệt co rút lại, phảng phất như thống khổ tới cực điểm.

Lấy thực lực thiên không võ sĩ cao cấp của Hàn Phi, mượn cái chuôi mạch đao linh vũ khí cấp tinh thần trong tay, phát ra Nộ Diễm Thao Nghệ. U lực của địa cấp đấu kỹ đã đạt tới cực hạn, mà nguyên tố hỏa diễm cũng có năng lực phá tà giống như quang hệ nguyên tố, đối với loại u hồn cực kỳ tà môn này quả nhiên có hiệu quả.

Trong nháy mắt, hỏa diễm đã lan ra sát biên giới của toàn bộ quảng trường. Toàn bộ quảng trường đều trong biển lửa cháy rực, ánh lửa sáng rực làm cho những u hồn ẩn giấu trong những góc tối của tòa thành không thể che giấu được. Một vài con thất kinh chạy lui về sau.

Một chiêu lập uy, trong lòng Hàn Phi không có nửa điểm mừng rỡ, bởi vì hắn phát hiện ra hơn mười chích u hồn bị hỏa diễm bắn trúng tuy rằng bị thương nặng nhưng không hề có tiêu vong. Chúng nó một khi lui trở về bên trong bóng tối, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ khôi phục, một kích này cũng không đạt được mục đích hắn mong muốn.

Nộ Diễm Thao Nghệ tuy rằng là đấu kỹ quần công phạm vi, thế nhưng hắn xuất ra mạch đao có năng lực tăng phúc uy lực của hỏa diễm, đủ để phá hộ thuẫn của một gã đại địa võ sĩ, hải dương võ sĩ ở trong phạm vi công kích này cũng chỉ có thể tránh lui mà thôi. Những u hồn này có thể ngạnh kháng nhưng không có mai một đi, đủ có thể thấy lực lượng của chúng cường đại thế nào.

Mà những con đường chung quanh quảng trường kéo dài ra cả tòa thành. Nơi này còn có ẩn giấu không biết bao nhiêu u hồn, chỉ bằng mắt thường cũng nhận thấy nó rậm rạp một đống.

Hàn Phi thân ở trong biển lửa trong lòng khẽ động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên không cao chừng mười mét, từng đạo u hồn bay lượn chung quanh, ánh trăng thê lãnh chiếu lên trên người chúng nó, mang theo hương vị quỷ dị không gì sánh được.

Phong tỏa bầu trời, đường lui duy nhất của Hàn Phi cũng bị phong kín rồi!

Thảo nào tòa thành Úc Kim Hương này trở thành phần mộ của người mạo hiểm, không chỉ nói người mạo hiểm bình thường, cho dù là thiên không võ sĩ cường đại, dưới sự vây công của u hồn cũng không chống đỡ được lâu. Hỏa hệ đấu khí chỉ có thể bức lui không thể phá hủy, lực lượng một người dù sao cũng có lúc cạn kiệt.

Biển lửa do đấu khí ngưng tụ thành rất nhanh biến mất, trên quảng trường cổ bảo lần thứ hai bị bóng tối bao phủ. Nếu như không phải có tồn tại của ánh trăng, sợ rằng triệt để trầm luân.

Những u hồn bị bức lui này lần thứ hai kiêu ngạo xông lên. Chúng nó phát sinh ra tiếng rít nhỏ khe khẽ giống như chuột ăn thóc vậy, từ bốn phía tám hướng một lần nữa phóng tới Hàn Phi. Mà trên đỉnh đầu Hàn Phi những u hồn không ngừng rơi chậm lại độ cao, bay càng ngày càng nhanh!

Sau một khắc, có lẽ là vài giây tiếp theo, số lượng u hồn không thể tính được, sẽ xé Hàn Phi thành nhiều mảnh nhỏ.

Hút một ngụm trường khí thật sâu, hai tròng mắt của Hàn Phi thần quang thoáng hiện. Tinh thần nhật nguyệt trong con ngươi đen của hắn sống lại, nơi hạch tâm có ánh lửa toát ra, mạch đao trong tay bỗng nhiên lộ quang mang đao khí dài hơn xích, lập tức biến thành liệt diễm đỏ đậm.

Liệt diễm cháy mạnh làm cho u hồn có nhiều kiêng kỵ, không có can đảm lao lên nữa. Chúng nó dường như thương lượng tốt với nhau vậy, lui lại trong hắc ám vô biên, mà Hàn Phi chỉ là một điểm sáng duy nhất còn lại.

-Bên này, tới bên này…

Đang lúc chỉ mành treo chuông, một thanh âm đột nhiên vang lên trên quảng trường.

Thanh âm này cực kỳ trầm thấp, mang theo hương vị tang thương khó có thể nói lên lời. Phảng phất như từ viễn cổ thơi đại xuyên không truyền tới. Nó phát sinh bên tai Hàn Phi phảng phất như vừa xa vừa gần.

Nghe thấy thanh âm như thế, những u hồn hùng hổ này đột nhiên phát ra tiếng hí sắc nhọn. Giống như phát hiện ra cái gì còn đáng sợ hơn tồn tại, đều chạy tứ tán, tốc độ cũng nhanh tới cực điểm.

Mà những u hồn trên đỉnh đầu Hàn Phi cũng đồng dạng chạy tới phía trước, tuy rằng không có tản đi toàn bộ, nhưng mà trốn lên cao trăm mét, như ẩn như hiện.

-Bên nào, tới bên này…

Thanh âm thần bí còn đang tiếp tục vang lên, Hàn Phi phát hiện ra thanh âm này xuất phát từ võ hồn tháp bên cạnh quảng trường. Hình như có người ở nơi đó gọi hắn vậy.

Lấy dũng khí của Hàn Phi, tâm chí kiên định phi thường, trong lòng cũng không khỏi có một chút hồi hộp. Những chuyện phát sinh trước mặt thực sự quá mức quỷ dị, cùng không thể tin được.

Vì sao trong tòa thành này lại tồn tại nhiều tà vật tới như vậy. Chúng nó tới tột cùng tồn tại bao lâu, vì sao không rời khỏi thành Úc Kim Hương này. Vì sao những người khác phát hiện ra lại không quan tâm, thanh âm này là của ai phát ra?

Các loại nghi vấn xoay quanh trong óc Hàn Phi, ánh mắt hắn rơi vào võ hồn tháp cách đó không xa.

Hàn Phi có một loại cảm giác cực kỳ cường liệt, trong tòa tháp này có thể có đáp án để cởi ra toàn bộ bí mật.

Vì vậy, hắn không chút do dự cất bước hướng tới võ hồn tháp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.