-Xa phu! Đi tới Hàn thị tông phủ!
Lúc trở lại xe ngựa, Hàn Phi phân phó…
-Vâng!
Xa phu cực kỳ thẳng thắn lên tiếng, tay kéo dây cương, roi ngựa đánh một cái vang đội lên mông ngựa. Xe ngựa chậm rãi khởi động, rời khỏi từ đường đi theo đường lớn chạy về phía nam.
Từ đường của các gia tộc lớn đều ở cạnh chân núi, mà tông phủ lại nằm ở phía dưới từ đường. Hai bên đường đều là những trang viên, biệt thự xa hoa cùng uy nghiêm khí phách, những tầng lầu đều có phong cách thượng cổ, tùy lúc có thể nhìn thấy được võ hồn tháp cùng linh pháp tháp cao nguy nga.
Muốn phán định quyền thế, tài phú cùng địa vị của một gia tộc, đơn giản nhất là nhìn xem trong phủ có bao nhiêu tòa võ hồn tháp.
Xe ngựa đi tới cửa một nhà cuối cùng mới ngừng lại.
Trang viên này trên thực tế khác hẳn so với hai biệt thự liền kề nó. Nơi này có vẻ nghèo nàn cũ nát, vô luận là tường vây quanh hay cửa lớn đều là những kiến trúc thấp bé, vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa tu sửa qua hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ở chung quanh.
Nếu như không phải ở trên cửa lớn có tấm bảng viết bốn từ “Hàn thị tông phủ” Hàn Phi còn hoài nghi không biết mình có phải đi tới một gia đình quý tộc lụn bại không nữa.
Tình cảnh như vậy cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhìn hình dạng của từ đường cũng biết được Thánh Kinh Hàn thị suy sụp thế nào rồi.
Nhưng mà ở bên cạnh cửa có một xe bốn ngựa cực kỳ xa hoa đang đứng ở đó. Thùng xe màu đen rộng thùng thình tinh xảo, nạm vàng khảm bạch kim. Đồng thời bốn đầu ngựa kéo đều là loại thuần huyết thống.
…
Đoàn người ngựa như vậy tuyệt đối không phải là quý tộc nhỏ có thể có được. Nhưng là Hàn Phi không nhận ra được ký hiệu bên trên xe ngựa, chỉ có thể khẳng định không phải là xe của Thánh Kinh Hàn thị đi.
Phía sau xe ngựa còn có hơn mười thớt tuấn mã, có hai võ sĩ phụ trách trông coi, bọn họ chính là đang thờ ơ nói chuyện với nhau.
Hàn Phi từ trên xe ngựa đi xuống, hai võ sĩ lập tức quét mắt lại. Ánh mắt tương đối sắc bén, Hàn Phi chút ý tới trước ngực bọn họ đều đeo huy chương tam giai, rõ ràng đều là võ sư tam giai cả.
Làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, cửa lớn của Hàn thị tông phủ mở rộng, cũng không thấy người trông cửa, có vẻ vài phần quỷ dị.
Lúc trả tiền xe rồi, Hàn Phi trực tiếp đi lên trên bậc cửa, thật không ngờ hai võ sĩ đột nhiên chặn ngang lại, ngăn trở trước mặt hắn.
Trong đó có một võ sĩ trẻ tuổi liếc mắt quan sát trên dưới Hàn Phi lớn tiếng nói rằng:
-Ngươi là ai, tới Hàn thị tông phủ làm cái gì?
Thật muốn dùng cái huy chương võ sĩ phóng lớn lên mà đập vào đầu tên võ sĩ tuổi trẻ này một cái. Nếu như không có việc gì, Hàn Phi sẽ không cầm huy chương võ sĩ mà đi rêu rao. Tên võ sĩ này nhìn Hàn Phi bề ngoài phổ thông mộc mạc, không khỏi có chút khinh thị, câu hỏi tương đối vỗ lễ.
Hàn Phi cau mày:
-Ta là Hàn thị tộc nhân, tới phủ không cần phải giải thích? Ngươi là ai?
-Hàn thị sao?
Võ sĩ tuổi trẻ lập tức cười nói:
-Ngươi từ nơi nào tới đây vậy? trước đây ta còn chưa có gặp ngươi, nhưng mà nói vậy cũng không có người nào lại giả mạo làm người Hàn thị đâu, ha ha ha! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Đồng bạn hắn, một trung niên võ sĩ khác thật ra không có tùy tiện như vậy:
-Nghe khẩu âm của ngươi thì hình như là người của Minh Lam vương quốc, chẳng lẽ tới từ Hàn thị Minh Lam? Chúng ta là võ sĩ của gia tộc Cáp Địch Tư. Ngày hôm nay gia tộc bọn ta tới Hàn thị tông phủ có chuyện thương lượng, ngươi nếu có chuyện gì xin mời ngày mai hẵng tới!
Trung niên võ sĩ nói khẩu khí tương đối hiền lành, nhưng cảm giác siêu việt cao cao tại thượng cũng không che dấu được.
Hàn Phi lông màu hơi cau lại, lạnh giọng nói rằng:
-Ta không biết gia tộc Cáp Địch Tư là gì, hai vị đừng ngăn cản nữa!
Võ sĩ trẻ tuổi nhất thời giận tím mặt:
-Tiểu tử cho ngươi mặt mũi ngươi không chịu, không cho ngươi nếm chút vị đắng là không được!
Hắn vung quyền lên đánh vào ngực của Hàn Phi, quyền phong gào thét mang lực mạnh thâm trầm vô cùng. Lực lượng đấu khí mơ hồ toát ra, trung niên võ sĩ bên cạnh muốn kéo lại cũng không kịp.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, không tránh đồng thời một quyền cũng xuất ra, hai nắm tay đụng vào nhau trên không trung.
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, võ sĩ trẻ tuổi không tự chủ được mà lùi về sau nửa bước, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ:
-A!A!
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói thêm gì thì Hàn Phi đã bước nhanh tới trước, bỗng nhiên một cước đá vào bụng của hắn. Trực tiếp đánh hắn bay đi xa bốn năm mét, tới tận vách tường, âm hưởng nặng nề vang lên.
Trung niên võ sĩ bên cạnh thất kinh, hắn còn chưa nhìn thấy động tác của Hàn Phi, thì đồng bạn đã bị đánh bay ra ngoài rồi. Hắn muốn mở miệng nói thì ánh mắt lạnh lùng của Hàn Phi đã quét tới.
Cái liếc mắt này như một thùng nước lạnh dội lên đầu của trung niên võ sĩ, làm cho hắn không khỏi rùng mình một cái. Trong lòng nổi lên sợ hãi, không tự chủ được mà cúi đầu không dám đối diện với Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi liếc mắt chính là cảnh cáo hắn, nếu như hành động thiếu suy nghĩ thì võ sĩ trẻ tuổi kia chính là tấm gương!
-Cút đi cho ta.
Đột nhiên trong tông phủ truyền tới một tiếng rống giận như sấm sét, tiếng hô mang theo phẫn nộ không gì sánh được.
…
Hàn Phi trong lòng khẽ động, cũng không để ý tới trung niên võ sĩ, cất bước đi vào trong nhà.
Thánh Kinh đế đô, Hàn thị tông phủ, bên trong chỉ có một tòa biệt thự cổ xưa ba tầng, hai bên là những ngôi nhà nhỏ. Càng không nói tới bãi cỏ hoa viên gì, chỉ có một cây cổ thụ có chút tuổi tác, tán cây che lấp cả nửa tòa nhà.
Biệt thự ở giữa có phòng khách, nơi này đang có hơn 20 người đang giằng co.
Trong đại sảng có ước chừng 20 người, nam có nữ có già trẻ cũng có. Mỗi người vẻ mặt đều cực kỳ tức giận. Trong đó có một ông cụ quý tộc sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt như muốn phun ra lửa tới nơi vậy.
Mà hơn mười võ sĩ đứng ở cửa phòng khách, giống như chúng tinh ủng nguyệt (sao vây quanh mặt trăng) vây lấy một quý tộc trẻ tuổi. So với vẻ mặt kinh sợ của mọi người trong sảnh, bọn họ có vẻ bình thản hơn nhiều.
Mà đứng giữa song phương còn một thiếu niên áo trắng, thần sắc vừa khẩn trương vừa xấu hổ, nhìn bên này rồi nhìn bên kia, ủ ũ cúi đầu.
Đối mặt với sự phẫn nộ của lão quý tộc, quý tộc tuổi trẻ phất tay lấy ra một tấm da dê đắc ý dào dạt nói:
-Hàn lão gia, đuổi ta đi cũng được, nhưng thiếu nợ phải trả đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần lão có thể trả ta số tiền này, ta lập tức vỗ mông rời đi, tuyệt đối không hai lời, bằng không hắc hắc…
Nụ cười dâm đãng của hắn, ánh mắt dâm tà của hắn rơi vào trên người một thiếu nữ đứng sau lão quý tộc:
-Kỳ thực để Cảnh San muội muội trở thành thị thiếp của ta đối với Hàn gia các người cũng có lợi lớn à. Chúng ta Cáp Địch Tư gia sản là chỗ dựa vững chắc. Các ngươi không lo lắng bị người khi dễ, càng có thể xóa được nợ. Ta còn có thể cho thêm 10 vạn đồng vàng làm sính lễ, như vậy còn gì hơn nữa?
Tên quý tộc trẻ tuổi này đang thèm nhỏ dãi một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng mặc một bộ quần áo dài thanh lịch màu lục nhạt, vóc người thon thả thướt tha, mắt ngọc mày ngài vô cùng động lòng người.
Bởi vì xấu hổ cùng giận dữ, trên ngực nàng không nhịn được mà phập phồng, quả thực rất có vốn liếng.
-Ngươi đừng có nằm mơ!
Lão quý tộc bảo vệ thiếu nữ ở sau lưng giận dữ hét lên:
-Cút đi cho ta!
Quý tộc trẻ tuổi sắc mặt ngưng lại, cười lạnh nói:
-Hàn lão gia, bản thiếu gia tính nhẫn nại cũng có hạn. Ngày hôm nay nếu không lấy được tiền hay người, trước hết ta lấy một tay một chân của tôn tử bảo bối lão làm lãi đã!
Hắn vừa dứt lời, hai võ sĩ phía sau chạy lên vây quanh thiếu niên áo trắng. Trong đó một võ sĩ rút kiếm ra, trường kiếm sáng như tuyết làm cho thiếu niên mặt trắng bệch như giấy.
-Gia gia, cứu cứu cháu, cháu không muốn chết à!
Dưới uy hiếp của lợi kiếm, tâm lý của thiếu niên hoàn toàn tan vỡ, khóc lóc cầu xin lão quý tộc.
Lão quý tộc cả người chấn động, hai tay không tự chủ được mà run lên. Lão nhìn thiếu niên, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ, tuyệt vọng cùng hối hận vô cùng.
Thiếu nữ đứng sau lưng lão sắc mặt cũng tái nhợt, nàng cắn môi chậm rãi đứng dậy. Mà trong đại sảnh những người khác đều bị phẫn bất đắc dĩ cúi đầu.
Thấy tình cảnh này, quý tộc trẻ tuổi rất đắc ý, nhìn thiếu nữ hai mắt không khỏi phát ra vài phần dâm tà.
-Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền, ta trả là được rồi.
Chính lúc này ở sau, ngoài cửa phòng khách đột nhiên truyền tới thanh âm nhàn nhạt. Thanh âm tuy rằng không vang dội nhưng lại như sét đánh truyền vào trong tai mỗi người.
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn ra ngoài của. Trong đại sảnh không ít người giật mình đồng thời càng thấy mừng rỡ.
Cứu tinh đột nhiên xuất hiện tất nhiên là Hàn Phi rồi. Hắn thực sự không ngờ Thánh Kinh Hàn thị lại lưu lạc tới mức bị người ép trả nợ bán nữ nhi thế này. Hắn không nhịn được đành phải mở miệng cắt ngang vậy.
Người ở đây đương nhiên không có ai biết Hàn Phi là ai. Tên quý tộc trẻ tuổi thấy mình sắp thắng còn bị người làm lộn lên, nhất thời giận dữ:
-Ngươi là ai, nơi này tới phiên ngươi nói chuyện sao? Người đâu, dạy hắn một bài học cho ta!
Lập tức hai võ sĩ vọt qua, lão quý tộc thấy thế vội vã hô “dừng tay” thế nhưng đối phương căn bản không thèm nhìn lão. Hai người huy động vũ khí triển khai công kích, xuất thủ thẳng vào nơi yếu hại.
Nhìn hai võ sĩ lao tới, Hàn Phi liếc mắt, trong mắt chợt lóe lên hung quanh, bước về sau nửa bước.
Hai võ sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt, trong khoảnh khắc Hàn Phi biến mất quỷ dị vô cùng. Hai người trong lòng nhất thời hoảng hốt, biết gặp được cao thủ rồi.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Hàn Phi như quỷ mị xuất hiện phía sau hai người. Hai chân như thiểm điện chuẩn xác độc địa đánh vào bắp chân sau của cả hai người.
Chỉ nghe thấy “răng rắc” hai thanh âm vang lên, hai tam giai võ sĩ nhất tề quỳ xuống mặt đất. Đồng thời phát ra những tiếng kêu la cực kỳ bi thảm. Hai chân bọn họ trong chớp mắt đã bị Hàn Phi đá gãy thành hai đoạn rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Kỳ thực Hàn Phi đã lưu tình rồi, với thực lực của hắn bây giờ muốn đánh chết hai tam giai võ sĩ cũng không mất chút sức lực nào.
Lúc giải quyết xong đối thủ, Hàn Phi bỗng nhiên xoay người, khí tức tùy ý động, long uy phát ra. Nó bao phủ toàn bộ quý tộc trẻ tuổi cùng mười mấy người ở bên trong