Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 152: Q.4 - Chương 152: Trăm năm vinh nhục




Mọi người đều nở nụ cười, trong đại sảnh lúc này cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều. Hàn San viền mắt mọng nước, rốt cuộc cũng tiếp nhận lễ vật của Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Hàn Phi biểu ca, ngươi có lễ vậy gì cho ta không?

Chính lúc này ở phía sau, truyền tới một thanh âm lỗ mãng.

-Ngươi câm miệng cho ta.

Hàn lão gia tử tính tình vừa chuyến biến tốt đẹp lập tức trở nên giận dữ, nét mặt già nua biến thành màu hồng.

Người vừa dòi lễ vật của Hàn Phi chính là tôn tử của Hàn Võ Quốc, cũng chính là người đầu sỏ dẫn tới mọi chuyện ngày hôm nay. Hắn hoàn toàn không có dáng dấp xấu hổ, cợt nhả đi tới bên người Hàn Phi.

Hàn Trác so với Hàn Phi cùng nhỏ hơn một tuổi, tướng mạo của hắn giống mẫu thân bảy phần, hoàn toàn là một thiếu niên mi thanh tú mục. Nhưng mà vẻ lỗ mãng trên mặt có hơi chút khinh miệt.

Cây có cành khô cành tươi, một đại gia tộc cũng sinh ra mấy công tử quần là áo lượt là chuyện rất thường tình. Nói như vậy cũng chỉ là mấy con bọ trên người hùng sư thôi chẳng ảnh hưởng tới vấn đề gì cả. Nhưng nếu như một gia tộc nghèo túng lụn bại như Hàn thị ở Thánh Kinh này, thì quả thực là một tai nạn họa vô đơn chí.

Nếu như không phải Hàn Phi xuất hiện đúng lúc. Hắn đã thiếu nợ người ta rồi gán muội muội mình đi trả rồi. Chuyện tình vừa mới được dẹp loạn, Hàn Trác không chỉ không hối hận mà tỉnh lại, da mặt còn dày tới mức đánh chủ ý với Hàn Phi nữa, trình độ vô sỉ của người này khiến kẻ khác phải líu lưỡi.

Đối với tiếng quát của gia gia mình, Hàn Trác chỉ nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng.

-Ta bình thường thật sự quá sủng ái ngươi rồi. Cho nên mới liên tục gây ra đại họa như vậy.

Trên mặt Hàn Võ Quốc xuất hiện một tầng sát khí đỏ rực như máu, hiển nhiên lão gia tử này cũng là một nhân vật nóng như lửa:

-Nếu thật sự không thể quản giáo ngươi cho tốt được. Ta làm sao có thể ăn nói với người cha đã chết trận vì Hàn gia của ngươi.

-A Đức, nhanh đi lấy giới luật côn tới. Thành Nghiệp, ngươi đè hắn xuống cho ta.

Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, một gã tôi tớ lên tiếng đáp lời, xoay người chạy vào gian phòng khách.

Hàn Trác thấy thế không ổn, lập tức định chuồn đi, nhưng mà bị thúc thúc Hàn Thành Nghiệp chặn lại ấn xuống mặt đất.

-Buông, mau buông.

Tôi tới rất nhanh lấy một cây trường côn thiết mộc lớn chừng hai thước mang tới. Hàn Võ Quốc tay cầm trường côn đi tới trước mặt của Hàn Trác.

Nhìn mộc côn đang giơ cao trên đầu, Hàn Trác cầu xin nói:

-Gia gia, tha ta đi, lần sau ta cũng không dám nữa rồi, a!

Mộc côn đen thô hung hăng nện vào hai chân của Hàn Trác, phát ra những tiếng đánh nặng nề. Lời cầu xin tha thứ của Hàn Trác nhất thời biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Một côn, hai côn, ba côn, lão gia tử hiển nhiên đã động nộ rồi. Bị cái gậy rắn chắc này đánh cho làm Hàn Trác khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Hắn bị Hàn Thành Nghiệp cùng tôi tớ cùng nhau đè lại không thể nhúc nhích được. Máu đã từ mông hắn chảy ra thấm đỏ cả y phục.

Nhìn thảm trạng của ca ca mình, Hàn Cảnh San lặng lẽ quay mặt đi không đành lòng nhìn.

-Nương, cứu cứu con, cứu con với.

Hàn Trác chỉ có thể liều mạng kêu cứu với mẫu thân mình.

Hàn Mỹ Lệ trong mắt tràn đầy nước mắt, miệng mấp máy vài câu muốn nói cái gì đó. Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt tình của Hàn lão gia tử, cuối cùng cũng quay đầu đi.

Hàn Mỹ Lệ giống như mẫu thân của Hàn Phi là Hàn Hồng Lệ từ nhỏ đã được Hàn Võ Quốc thu dưỡng rồi. Nhưng mà nàng được gả cho con lớn của Hàn Võ Quốc, cũng là phụ thân của Hàn Trác, bối phận của chính là a di vừa là mợ của Hàn Phi.

Hơn mười côn xuống, Hàn Trác đã không còn sức mà kêu nữa rồi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Hàn Võ Quốc còn chưa hết giận, một côn lại vừa nặng nề đập xuống phía dưới.

-A!

Răng rắc! hai chân sau của Hàn Trác đã bị đập gãy, dưới cơn đau nhức hắn chợt tỉnh lại phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng.

-Phụ thân!

Tấm lòng của người mẹ khiến cho Hàn Mỹ Lệ không thể nhịn được mà kêu lên.

-Được rồi, các ngươi mang hắn vào trong phòng giám sát. Trong vòng ba tháng không được rời khỏi cửa!

Hàn Võ Quốc thu hồi trường côn lớn tiếng nói rằng.

Hàn Trác rốt cuộc cũng thoát khỏi trận đòn được người mang đi. Hàn lão gia tử thở nặng nề cười khổ nói với Hàn Phi:

-Phi nhi, thực sự làm cho cháu cười chê rồi, biểu đệ này của cháu thực sự bị ta làm hư, ài!

Hàn Phi gật đầu không nói gì. Trong mắt hắn Hàn Trác phải ăn giáo huấn như vậy mới đúng, cắt đứt hai chân còn hơn cho hắn chạy ra ngoài đường gây họa. Một khi Hàn thị triệt để xong, số phận Hàn Trác là có thể nghĩ.

Khi người nhà đang chuẩn bị bữa cơm trưa, Hàn Phi đi theo Hàn lão gia tử vào trong thư phòng. Đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt lão gia tử đương nhiên có không ít lời muốn nói.

Lúc Hàn Võ Quốc nghe được Hàn Phi lấy thân phận ngũ giai Hải Dương võ sĩ tiến nhập vào Thánh Võ học viện, thì kinh ngạc vui vẻ. Lão cảm thán nói rằng:

-Hàn thị tộc của chúng ta cũng không tồi, hàng năm tiến nhập vào Thánh Võ học viện cũng không ít. Chỉ tiếc là người tông nguyên Hàn thị giống như cháu hầu như không có.

Từ ba trăm năm trước lúc Hàn thị phân gia, Thánh Kinh Hàn Thị biến thành một cái xác không hồn rồi. Hơn nữa còn bị đối thủ sáng tối không ngừng chèn ép. Thời gian này quả thực sống rất khó khăn, khi truyền thừa tới một đời của Hàn Võ Quốc, tộc nhân đã giảm tới không còn đủ 20 người, hầu như đã tới biên giới của việc diệt tộc rồi.

Năm đó, Hàn Võ Quốc thu dưỡng Hàn Hồng Lệ, Hàn Mỹ Lệ, là vì muốn nuôi dưỡng hai người vợ cho hai đứa con của mình. Nhưng mà Hàn Hồng Lệ lại có nhân duyên gả cho Hàn Mộc Thiên. Hiện giờ Hàn Võ Quốc đối mặt với Hàn Phi, không khỏi cảm thấy may mắn vì năm đó mình sáng mắt.

Một gia tộc không ngừng thu nạp nguồn máu mới có lực lượng phát triển lớn mạnh cùng gắn bó xuống dưới. Mà Thánh Kinh Hàn thị hôm nay đã là một gia tộc suy sụp rồi, cũng không thể hấp dẫn được thêm bất kỳ nhân tài vào vào thêm nữa. Có thể duy trì được tới ngày hôm nay có thể nói đã là một kỳ tích rồi.

Thế nhưng Hàn Võ Quốc chẳng bao giờ buông tha nỗ lực trọng chấn lại gia tộc. Nguyên người con trai lớn nhất của lão Hàn Thành Khai đã được ký thác rất nhiều mong muốn. Hàn Thành Khai không được, hai mươi tuổi đạt được thực lực đỉnh cấp đại địa võ sĩ, đồng thời rất có hi vọng trong Thánh Võ học viện đột phá trở thành Hải Dương võ sĩ. Nhưng bởi vì hắn ký khế ước phục vụ quân đội của đế quốc ba năm đã bị quân đội của đế quốc mộ binh. Cuối cùng chết trận ở yếu tắc huyết tinh bắc cương đế quốc, để lại hai người con là Hàn Trác cùng Hàn Cảnh San.

May mắn Hàn Trác kế thừa thiên phú của phụ thân từ nhỏ đã hiển lộ ra tiềm chất võ sĩ. Mười ba tuổi trùng mạch đấu khí thành công, mười lăm tuổi tấn chức tam giai võ sĩ, rất có hi vọng tiến vào Thánh Võ học viện học tập.

Thé nhưng trước một hôm tham gia học viện khảo hạch, Hàn Trác phát sinh xung đột với người khác khiến bản thân bị trọng thương. Khí hải cùng linh nguyên đồng thời bị hủy. Lúc cứu lại được hắn thì đã biến thành một người tàn phế không thể học võ được nữa. Từ đó trở về sau mới có dáng dấp như hiện giờ.

Nói tới đây Hàn lão gia tử phảng phất như già đi mười tuổi, trong mắt lão toát ra một vẻ phẫn hận:

-Vốn Thành Khai không chết, Trác nhi cũng không biến thành dáng dấp như bây giờ, bao gồm cả chuyện Hàn thị chúng ta phải đối đầu ngày hôm nay. Phi nhi, ngày hôm nay cháu giúp chúng ta, nhất định phải cẩn thận đối phương trả thù, nếu như không được, thì tận lực rời khỏi học viện đi.

-Là gia tộc Cáp Địch Tư phải không?

Hàn Phi hỏi.

-Cáp Địch Tư gia tộc chỉ là một con chó săn mà thôi, hậu trường phía sau chính là Vân thị, Thánh Kinh Vân thị!

Hàn Võ Quốc nói mỗi một câu một chữ rõ ràng, trong lời nói bao hàm phẫn nộ vô cùng.

Vân thị, lại là Vân thị. Vân Thị cùng Hàn Thị ân oán có thể cả nghìn năm trước rồi. Hàn Phi hít một hơi hỏi: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Năm đó có phải là Vân thị làm cho Hàn thị chúng ta rút lui khỏi Thánh Kinh không?

-Đúng vậy, nhưng mà không chỉ có một nhà Vân thị.

Hàn Võ Quốc gật đầu nói:

-May mắn là hiện giờ Thánh Kinh Vân thị cũng không thể so sánh như năm đó được. Bằng không chỉ bằng một mình ta, thật đúng là không cách nào duy trì được nữa, ài!

-Ngoại công, ngài vì sao nhất định phải kiên trì ở đây?

Hàn Phi nói thẳng:

-Hiện giờ mọi người còn có mong muốn trọng chấn lại Thánh Kinh Hàn thị không? không bằng mọi người đi tới Minh Lam đi, cháu ở Tập Thủy Thành có một khối lãnh địa, người nhà đều ở đó.

-Ta đã sớm phát thệ vĩnh viễn không rời khỏi Thánh Kinh. Có chết cũng phải thủ hộ tông nguyên!

Hàn Võ Quốc vẻ mặt trở nên cực kỳ kiên nghị:

-Phi nhi, cái này cháu không cần khuyên ta nữa. Không chỉ có ta, Hàn Thành Nghiệp bọn họ cũng sẽ không rời đi, chúng ta tuyệt đối không khuất phục Vân thị.

-Cháu yên tâm, nếu như không dùng ám chiêu. Vân thị cũng không dám công khai ứng phó chúng ta. Dù sao Hàn thị chúng ta cũng là một trong mười hai danh môn, bọn họ cũng sợ làm nhiều người tức giận.

-Chúng ta không nói chuyện này nữa.

Lão gia tử chuyển chủ đề:

-Phi nhi, cháu thay Trác nhi trả nợ, trên người còn đủ tiền hay không? chi tiêu học tập ở Thánh Võ học viện cũng không nhỏ, lần này thực sự làm liên lụy cháu rồi.

-Không có vấn đề gì, tiền của cháu đủ dùng rồi.

Hàn Phi cười một chút, suy nghĩ nói rằng:

-Lúc cháu vào học viện đã ký khế ước một năm với quân đội, học phí toàn bộ miễn rồi.

-Cái gì? Cháu kí kế ước!

Lão gia tử nhất thời thất kinh, cả người nhảy dựng thẳng lên:

-Không tốt, Vân thị có người trong quân đội đế quốc. Nếu như muốn đối phó cháu như vậy khẳng định sẽ phái cháu đi tới yếu tắc Huyết Tinh chiến đấu với Man tộc. Những cái tên vô liêm sỉ đó không gì là không làm được!

-Ngoại công, người yên tâm, cháu không có việc gì đâu!

Hàn Phi mỉm cười đứng lên, khí tùy tâm chuyển, một đôi cánh đã hình thành phía sau lưng:

-Cháu tuy rằng mới tấn chức Hải Dương võ sĩ, thế nhưng đã nắm giữ một đấu kỹ phi hành rồi. Nếu đánh không lại, có thể chạy trốn cũng không thành vấn đề gì.

Từ sau lưng Hàn Phi tỏa ra một đôi đấu sí màu trắng, bản thân có thực lực tam giai võ sĩ là Hàn lão gia tử cũng không biết nói gì, lưỡi cứng lại nửa ngày không nói được ra lời.

Khiếp sợ đi qua, lão mới thở hổn hển nói:

-Như vậy là hay nhất, nhưng mà trước khi được quân đội mộ binh, cháu không nên hiển lộ đấu kỹ của mình, phòng ngừa địch nhân âm thầm giở trò xấu. Còn có mộ binh cũng phải ít nhất nửa năm nữa. Trong khoảng thời gian này phải nỗ lực nhiều vào, thêm thực lực là thêm chút bảo đảm Chỉ tiếc ngoại công thực sự không có năng lực giúp được cho cháu.

Những lời này không thể nghi ngờ là lời vàng ngọc, Hàn Phi cố sức gật đầu, trong lòng đều có tính toán


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.