- Nếu Tống huynh đã quyết định thì ta cũng không còn gì để nói.
Niếp Vân đứng dậy, hướng Tống Vũ gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài.
Niếp Viễn thần sắc âm lãnh, cắn răng, không nói một tiếng theo sát cha, bước ra khỏi Huyền Thiên đại điện.
Ngoài điện, Niếp Vân dừng lại, nhìn về phía Tần Liệt, bỗng nhiên nói:
- Ngươi giỏi lắm.
- Đa tạ Niếp tiền bối đã tán dương.
Tần Liệt vẻ mặt khiêm tốn.
Niếp Vân gật đầu, mang theo Niếp Viễn vẻ mặt oán độc cùng rời khỏi, quay về Niếp gia.
- Chúc mừng Tống huynh.
Tạ Diệu Dương cũng đứng dậy, hướng Tống Vũ chắp tay, biểu hiện nghiêm túc.
Tống Vũ cười ha hả.
Tạ Diệu Dương cùng với Tạ Tĩnh Tuyền bước ra khỏi Huyền Thiên đại điện. Ở ngoài điện, Tạ Diệu Dương cũng dừng lại, nhìn Tần Liệt, suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Ta tin rằng ngươi và Tà tộc U Minh giới không có quan hệ gì cả.
- Đa tạ!
Tần Liệt hơi khom người.
Vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Tạ Tĩnh Tuyền, phát hiện thần thái của cô đối với hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
Nhưng, Tần Liệt lần này lại chủ động mở miệng, chân thành nói:
- Tạ tiểu thư, khi ta còn ở U Minh giới nàng hai lần viện thủ cho Lăng gia. Ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
- Ta giúp Lăng gia chẳng có quan hệ gì với ngươi. Ta chỉ là giải quyết mâu thuẫn của thế lực cấp dưới mà thôi.
Tạ Tĩnh Tuyền hừ lạnh một tiếng.
Tần Liệt nhếch miệng nói:
- Bất luận thế nào ta cũng phải cảm ơn nàng. Bằng không, Lăng gia chưa chắc có thể đợi được ta trở về.
- Sau khi ngươi trở lại, trực tiếp mang Lăng gia đi là được rồi. Vì sao lại còn muốn đại khai sát giới?
Tạ Tĩnh Tuyền thấy hắn chủ động nhắc tới việc này, nhịn không được liền hỏi.
Tần Liệt trầm mặc.
- Hừ!
Tạ Tĩnh Tuyền lại hừ một tiếng, không hỏi thêm câu nào, liền đuổi theo Tạ Diệu Dương.
Không bao lâu sau khi cha con Tạ Tĩnh Tuyền rời khỏi Huyền Thiên đại điện, không ít thị vệ Tạ gia liền đi theo phía sau hai người.
Ở một ngã tư đường rộng lớn, Tạ Diệu Dương bỗng nhiên nói:
- Tần Liệt người này tuyệt không phải là nhân vật trong ao.
Tạ Tĩnh Tuyền có chút tức giận bĩu môi.
- Ài, về nhãn lực, con thật sự không bằng Tống Đình Ngọc.
Tạ Diệu Dương lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc nuối:
- Nếu như hắn có thể gia nhập Tạ gia chúng ta, đối với chúng ta mà nói thì chính là một cổ trợ lực cường đại. Đáng tiếc, năm đó con lại không nắm chắc. Tự dưng lại để cho Tống Đình Ngọc chiếm được tiện nghi.
Bên cạnh Tạ Diệu Dương, Tạ Tĩnh Tuyền không còn là một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng nữa. Nàng giống như một cô gái đang bị cha răn dạy, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có chút quật cường.
- Trước đây, ta bỏ con ở chiến trường U Minh là hy vọng con có thể độc lập trưởng thành. Hy vọng rằng dưới tình huống không có gia tộc che chở, con sẽ cường đại hơn nhiều.
Tạ Diệu Dương trầm ngâm một chút, nói:
- Ta cho con đến điện Sâm La là hy vọng con có thể xử lý tốt mâu thuẫn giữa các thế lực. Năm đại điện chủ điện Sâm La luôn có đủ loại khúc mắc với Tổng điện chủ, ta thấy đó chính là thời khắc thích hợp cho con phát huy. Chỉ là, chỉ là con lại làm không xuất sắc. Con ngoại trừ phương diện cố gắng tu luyện thì các phương diện khác đều kém hơn so với Tống Đình Ngọc một bậc. Nhất là về phương diện dẫn tiến nhân tài, con cũng thật sự kém xa con bé đó. Đây là điểm yếu của con. Ta hy vọng con có thể chú ý.
- Con là con. Con không muốn trở thành người giống như Đình Ngọc tỷ.
Tạ Tĩnh Tuyền mặt lạnh phản bác.
- Chỉ cần con còn sống, tương lai con chính là người đứng đầu Tạ gia. Còn Tống Đình Ngọc lại là người đứng đầu Tống gia. Đây là chuyện sớm đã định.
Tạ Diệu Dương trầm mặt, quát:
- Chưởng quản một gia tộc, con cần phải học tập rất nhiều. Con phải sớm đối mặt với nó.
Tạ Tĩnh Tuyền khẽ cắn môi, trầm mặc không nói.
- Quên đi. Rồi cũng có một ngày con sẽ biết sứ mạng của mình.
Tạ Diệu Dương thở dài một tiếng.
……………..
Trong đại điện.
Tống Vũ cười ôn hòa, giống như thay đổi thành một người khác, đứng dậy, vẫy tay gọi Tần Liệt:
- Nào, Tạ gia và Niếp gia đi rồi. Chúng ta hiện tại đã có thể nói chuyện.
Lúc trước, ông ta cũng không đặc biệt coi trọng Tần Liệt. Cho dù Tống Đình Ngọc có cường điệu Tần Liệt, ông ta cũng không xem đó là việc quan trọng.
Trong mắt ông ta, chân chính có thể khiến Khí Cụ Tông tồn tại, đó chính là Huyết Lệ.
Tần Liệt chỉ là võ giả cảnh giới Vạn Tượng trung kỳ. Võ giả cấp bậc này, đừng nói là ở Huyền Thiên Minh, cho dù là điện Sâm La hay Thất Sát Cốc thì cũng nắm được một bó to.
Thân là bá chủ đại lục Xích Lan, cường giả cảnh giới Phá Toái, ông như thế nào lại để một võ giả cảnh giới Vạn Tượng vào mắt?
Nhưng, biểu hiện của Tần Liệt đã khiến ông ta kinh ngạc, đồng thời bắt đầu để ý Tần Liệt.
Niếp Viễn là người được Niếp gia bồi dưỡng, tu vi cảnh giới Thông U trung kỳ. Mấy năm nay nam chinh bắc chiến, cũng giết chết Giác Ma tộc ở chiến trường U Minh. Bất luận dũng khí, thủ đoạn, tàn nhẫn cũng đều là người tốt nhất được lựa chọn.
Tống Vũ xem ra, trong số những thanh niên ở Huyền Thiên Minh, Niếp Viễn cũng gần bằng Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền.
Thế nhưng, y lại bại trận trong lúc giằng co với Tần Liệt. Dưới sự bức bách của Tần Liệt mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều này làm cho Tống Vũ thay đổi cách nhìn về Tần Liệt.
- Ngươi thiếu chút nữa là hù chết ta. Ta thật lo lắng, nếu Niếp Viễn ra tay, ngươi sẽ điên cuồng mà cho nổ Tịch Diệt Huyền Lôi.
Tống Đình Ngọc vuốt vuốt ngực, vẻ mặt kinh sợ nói:
-Ta biết ngươi là kẻ nói được làm được.
- Không sao!
Tống Vũ khẽ cười:
- Cho dù là mười tám viên Tịch Diệt Huyền Lôi cùng phát nổ, chúng ta cũng có thể khống chế. Chỉ cần ngươi chưa rời khỏi Huyền Thiên đại điện thì sẽ không xuất hiện phiền toái không giải quyết được.
Tần Liệt theo bản năng mà nhìn lên đỉnh đại điện uy nghiêm, sau đó phát hiện có rất nhiều thứ ánh sáng tinh mịn. Vì thế hắn liền hiểu được vì sao Tống Vũ, Niếp Vân và Tạ Diệu Dương ba người vẫn có thể đứng im nhìn hắn đấu với Niếp Viễn.
- Cha, Niếp Viễn cũng biết cấm pháp của Huyền Thiên đại điện chúng ta rất mạnh chứ?
Tống Đình Ngọc cười hỏi.
- Nó tất nhiên là biết.
Tống Vũ cười nói:
- Nhưng nó và Tần Liệt đứng gần quá. Một khi mười tám viên Tịch Diệt Huyền Lôi phát nổ, Huyền Thiên đại điện có thể chống đỡ được nhưng nó không thể không chết.
- Người này, bình thường vẫn da trâu hò hét trước mặt con. Nhưng trong thời khắc mấu chốt lại vẫn sợ chết.
Tống Đình Ngọc cười run rẩy cả người.
- Ừ, con người vốn sợ chết mà. Người mà không sợ chết rất hiếm có. Dám lấy mạng đổi mạng, vĩnh viễn đều là con số ít. Và rất đáng tôn kính.
Tống Vũ không che giấu sự thưởng thức của ông với Tần Liệt.
Tần Liệt tắt nụ cười, sắc mặt ngưng trọng. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tống Vũ, hắn đột nhiên nói:
- Kỳ thật Niếp Viễn đã đoán đúng. Thật sự ta có liên quan đến Tà tộc. Tộc nhân Lăng gia ở Lăng gia trấn đều là dị tộc không giống như chúng ta. Ta sở dĩ giết chết những người cố truy kích ta của Thất Sát Cốc là bởi vì họ đã biết điểm này.
Tống Vũ chấn động ầm ầm.
Ánh mắt lạnh nhạt của ông ta chợt hiển lệ quang, quát khẽ:
- Lời này thật sao?
- Chắc chắn một trăm phần trăm.
Tần Liệt trả lời.
- Vậy sao ngươi còn dám đến Huyền Thiên Minh, còn dám tự mình gặp ta?
Tống Vũ biến sắc.
- Bởi vì ta muốn thuyết phục Tống tiền bối.
Tần Liệt thản nhiên nói.
- Thuyết phục ta? Ngươi lấy cái gì thuyết phục ta? Mà thuyết phục ta cái gì?
Tống Vũ hừ một tiếng.
Tống Đình Ngọc nụ cười cứng đờ. Nàng phát hiện mình nhìn không thấu Tần Liệt, và cũng không ngờ Tần Liệt lại không do dự nói thẳng thân phận dị tộc của Lăng gia. Điều này làm cho không khí vừa mới dịu đi trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.
- Tống minh chủ của Huyền Thiên Minh phải không? Ngài xem ta có tư cách nói chuyện với ngài hay không? Có khả năng thuyết phục ngài hay không?
Một luồng huyết quang từ mi tâm Tần Liệt chui ra, ngưng thành ảo ảnh linh hồn Huyết Lệ:
- Về dị tộc, ta nghĩ ta hiểu biết sâu hơn ngài một chút.
- Ngươi chính là Huyết Lệ?
Sắc mặt Tống Vũ biến đổi. Ông ta đột nhiên nhìn Tống Đình Ngọc hỏi:
- Sao con không nói cho ta biết hắn vẫn chưa rời khỏi Tần Liệt?
- Cha, bản thể của Huyết Lệ tiền bối xác thực đã rời khỏi.
Tống Đình Ngọc ngụy biện.
- Huyết Lệ, xin hỏi ngươi đến từ nơi nào?
Tống Vũ thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về ảo ảnh huyết sắc, cau mày, chậm rãi ngồi xuống.
- Ta đến từ chỗ có thế lực cấp Bạch Ngân. Vả lại không chỉ một cái. Vốn dĩ cảnh giới của ta cao hơn ngươi một bậc, cảnh giới Niết Bàn.
Trong ánh mắt Huyết Lệ ánh lên một tia ngạo mạn:
- Nếu không phải ta bị phong ấn trong trụ Linh văn suốt một ngàn hai trăm ba mươi năm, ít nhất ta đã đạt tới trạng thái Bất Diệt.
Lời vừa nói ra, Tần Liệt, Tống Đình Ngọc và Tống Vũ đều chấn động.
- Trong mắt ta, các ngươi thật đúng là tiểu bổi. Bao gồm luôn cả Tống minh chủ ngươi.
Huyết Lệ nhếch miệng cười quái dị.