Tần Liệt nhìn Tống Đình Ngọc, thấy trên váy nàng đến cả tý vết nhăn cũng không có, biết rõ Nhậm Nam e rằng còn chưa có thể đụng đến người nàng.
Không biết vì sao, sau khi biết được Nhậm Nam còn chưa đụng chạm nàng, tâm tình hắn bỗng buông lỏng, trở nên an tâm.
“Nhâm đại ca!” Bốn người Đan Nguyệt thét lên.
Lúc này, bọn hắn rút cục minh bạch hai người tên Tống Ngọc,
Trương Tiêu này không phải tiểu nhân vật mà bọn chúng có thể
tùy ý nhào nặn.
Tống Đình Ngọc ăn ý cười dịu dàng, đôi mắt đẹp lưu chuyển
hồng quang rung động lòng người, nàng tung tẩy đi về chỗ hắn,
tiện tay ném Nhậm Nam đã tắc thở ra ngoài.
Nhìn xác Cố Vạn Lý bên cạnh.“Ngươi gấp làm gì hả?” Nàng bất
mãn trừng mắt nhìn Tần Liệt, “Độc tố trên người hắn sẽ lập
tức phát tác, ngươi kiên nhẫn một chút có phải đỡ mất sức
không hả?”
Tần Liệt ngượng ngùng cười cười, cũng không giải thích.
“Hay là. Nghe thấy ta bị tên kia xâm hại trong lều, thấy rất
không thoải mái ha? Cảm thấy rất phẫn nộ ha?” Tống Đình Ngọc
sán lại, mắt lóe lên, hưng phấn trêu chọc hắn, “Đừng nói là,
ngươi thực sự đối với ta có…”
“Cắt!” Tần Liệt ngắt lời.
“Khách khách.” Tống Đình Ngọc xinh đẹp như hoa cười rộ lên, lắc lắc vòng eo, chậm chậm đi tới cạnh Đan Nguyệt, đưa tay ra nói:
“Trả nhẫn cho ta chứ?”
Cái nhẫn kia, đầu tiên nàng đưa do Cố Vạn Lý kiểm tra, rồi gã
lại đưa cho Nhâm Nam kiểm tra rồi tới tay Đan Nguyệt.
Sau khi kiểm tra, phát hiện chiếc nhẫn không phải Không Gian Giới nên vô cùng thất vọng, nhưng thấy cái nhẫn xanh biếc này cũng
là do mỹ ngọc thượng đẳng tạo ra, bên trong còn có hoa văn kỳ
diệu mơ hồ. Vô cùng xinh đẹp, nếu tính theo phương diện trang
sức cũng tương đối tốt.
Bởi vậy Đan Nguyệt khi phát hiện cái này không phải Không Gian Giới, nên cũng không ném đi thoải mái đeo lên tay.
Nàng cũng có chút yêu thích với nó nên giữ lại.
Bây giờ thấy Tống Đình Ngọc đòi. Sắc mặt Đan Nguyệt khó coi,
sợ hãi nhìn Tống Đình Ngọc, có chút cứng ngắc tháo ra giao
cho Tống Đình Ngọc.
Chiếc nhẫn xanh biếc ở trên ngón tay Tống Đình Ngọc. Tỏ ra vô
cùng phù hợp tỏa ra ánh sáng xanh biếc mờ mịt, hiện lên một
cỗ chấn động kỳ dị.
"Không, Không Gian Giới! Chính là Không Gian Giới!" Một người sợ hãi kêu lên.
Mắt Đan Nguyệt sáng lên, vẻ mặt ảo não, như oán trách chính mình không nhìn ra bảo vật.
Ả cũng không để ý. Lúc này da toàn thân ả cũng hiện lên chút màu xanh lá, càng ngày càng đậm…
Tống Đình Ngọc lắc lắc ngón tay trước mặt ả. Khẽ cười nói:
“Cái nhẫn này không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào,
càng không thể tùy tiện đeo.”
Nàng vừa dứt lời, nữ tử Thương vũ hội cạnh Đan Nguyệt. Nhịn
không được kêu lên, “Đan Nguyệt tỷ, da tỷ biến thành màu xanh lá rồi, khí sắc rất tệ!”
Đan Nguyệt sợ hãi biến sắc, lập tức ý thức được điều không
ổn, nàng chợt nhìn về Nhậm Nam cùng Cố Vạn Lý, hoảng sợ
phát hiện, hai thi thể đều hiện lên màu xanh yếu ớt.
Rõ ràng là bộ dạng trúng phải kịch độc!
Trong sáu người chỉ có ả, Nhậm Nam cùng Cố Vạn Lý kiểm tra
cái nhẫn này, ả rốt cục cũng minh bạch ý tứ trong lời Tống
Đình Ngọc.
Tống Đình Ngọc muốn Tần Liệt chờ trong chốc lát, chính là do
Nhậm Nam, Cố Vạn Lý không bao lâu sẽ phát độc mà chết, căn bản không cần hắn phải vẽ vời động thủ.
“Tống sư muội, chúng ta thật bị ma xui quỷ khiến mà, cầu xin ngươi tha cho một mạng!” Đan Nguyệt sợ hãi kêu lên.
“Đều là do Nhậm Nam, nổi lên lòng dạ xấu xa, không quan hệ tới chúng ta a!” Hai gã Tử Vụ Hải cũng kêu to.
Tất cả chúng đều ý thức được là không ổn rồi.
Tần Liệt im lặng nhìn xem Tống Đình Ngọc xử lý như nào, cũng
không có chút nhân từ nào với đám kia, dù Tống Đình Ngọc làm
thế nào, hắn cũng không có ý kiến.
Nếu không phải do cảnh giới Tống Đình Ngọc cao, có thể nghe
được mấy người này nói chuyện, không chừng hắn đã đi rồi, bị
chúng mưu hại.
Lúc Tống Đình Ngọc đùa cợt chúng nói cái nhẫn kia chỉ là
tín vật bình thường, thấy Nhâm Nam cùng cố Vạn Lý vẫn nổi lên dục vọng như trước, muốn hạ sát thủ.
Lúc Nhâm Nam kéo Tống Đình Ngọc vào lều vải, hai nữ nhân Thương Vũ Tông kia lại chọn im lặng…
Trong lòng hắn đã sớm quyết định tất cả phải chết!
“Ha ha, chỉ dựa vào ngươi lại muốn đeo nhẫn của ta?” Tống Đình
Ngọc cười cười nhìn Đan Nguyệt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Vật
tín ước của ta, ngươi sao có thể đeo đây? Đeo, ngươi cũng chỉ có thể đi tìm chết nha…” Nàng liếc Tần Liệt một cái.
Tần Liệt cười khan.
“A…A….” Cả người Đan Nguyệt run rẩy, thân thể vốn trắng nõn lại nổi lên màu xanh lè, bộ dạng kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng tránh ra một bên rồi tới cạnh Tần
Liệt, cười dịu dàng nói: “Còn ba tên không có trúng độc, ta
không thể ra tay, ngươi làm đi.”
Tần Liệt gật nhẹ.
Lúc trước hắn đã phát hiện dù linh hải trong đan điền hỗn
loạn, nhưng vẫn có thể dùng lực lượng bên trong máu tươi động
thủ, Huyết Linh Quyết đã ngưng tụ Huyết Sát lực trong người
hắn, đủ dùng.
Huống hồ, nếu không được hắn còn có thể dùng Tịch Diệt Huyền Lôi.
“Ồ?” Tống Đình ngọc kêu nhỏ, nàng nhìn về phía xa, nói: “Lại có người đến.”
Tần Liệt nhíu mày, lập tức lấy ra Tịch Diệt Huyền Lôi, để tùy thời đều có thể ứng phó hoàn cảnh.
Hắn biết rõ, lúc này võ giả hoạt động quanh đây không phải Bát Cực Thánh Điện thì cũng là thế lực phụ thuộc của chúng, sẽ
đứng về phía Nhâm Nam, Đan Nguyệt, chắc chắn không nghiêng về
phía hắn cùng Tống Đình Ngọc.
Bởi vậy, hắn chuẩn bị, nếu tình thế không ổn sẽ dùng Tịch Diệt Huyền Lôi mở ra một đường máu.
“Nhâm Nam đâu? Đại nương muốn tìm hắn, bảo hắn lăn ra đây nhanh!”
Một âm thanh quen thuộc với Tần Liệt truyền tới, Dĩ Uyên mang
theo năm tên Tử Vụ Hải, hiện ra rõ ràng sau lưng Tần Liệt.
Dĩ Uyên mặc trang phục màu tím, cầm một cái ô, vẻ mặt cũng
không ôn hòa như trước, trong mắt lóe ra khí tức lăng lệ ác
liệt, lúc này mới lộ rõ khí thế.
Lúc này Dĩ Uyên cũng đã đột phá bình cảnh, bước vào Vạn Tượng Cảnh!
Hắn tiến tới bậc thềm, một cỗ khí thế kinh người phát ra, cực kỳ nhiếp nhân.
Chẳng những năm người sau lưng hắn tỏ ra cung kính mà cả nữ tử Thương Vũ Hội cùng hai gã Tử Vụ Hải, đều có chút kính sợ
hắn. Mặt biểu hiện vẻ kính sợ.
Nhưng mà, trong cái kính sợ đó, cũng kèm theo vẻ vui mừng, nhìn thấy chút hy vọng sống sót.
Lúc này, Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc lại quay lưng về phía
gã, làm lúc tới hắn còn tưởng là Nhâm Nam với Đan Nguyệt,
không để ý lắm.
Đến lúc nhìn thấy thi thể Đan Nguyệt, Cố Vạn Lý cùng Nhâm Nam, Dĩ Uyên mới biến sắc quát: “Xảy ra chuyện gì?”
“Dĩ Uyên, là như thê này, hai người này…” Nữ nhân Thương Vũ Hội
dường như có chút hâm mộ Dĩ Uyên, kể lại không quên thêm chút
mắm muối.
Nàng không hề nói đã vì Không Gian Giới ra tay, không nói Nhâm
Nam kéo Tống Đình Ngọc vào lều cưỡng đoạt, chỉ nói hai người
họ tự nhiên phát cuồng hạ độc thủ giết ba người kia, bao nhiêu
điều dơ bẩn đều đổ lên người Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc.
Mặt khác hai tên Tử Vụ Hải kia cũng liên tục gật đầu. Đều nói Tần Liệt với Tống Đình Ngọc điên lên hạ sát thủ, không thèm
quan tâm minh ước giữa Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện.
Ba người sau một hồi vặn vẹo sự thật giải thích. Bỗng nhiên ngơ ngác nhìn Dĩ Uyên.
Lúc này, Dĩ Uyên sớm đứng cạnh Tần Liệt, ánh mắt lăng lệ như
kiếm, nhìn thật sâu vào Tần Liệt, thật lâu không nói gì.
Ba người kia ngây ngốc đứng đó, năm tên Tử Vụ Hải kia cũng cảm
nhận được có gì đó không đúng, không dám nói gì.
Khóe miệng Tống Đình Ngọc chứa đựng nét cười yếu ớt, cũng đứng xem hai người dương mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Dĩ Uyên biểu hiện ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười lắc đầu, than khẽ:” Đã lâu không gặp.”
Tần Liệt hừ lạnh, “Đúng vậy, đã lâu không gặp!”
Dĩ Uyên cười khổ, biết rõ trong lòng Tần Liệt vẫn còn chút
khúc mắt, cũng chưa có tha thứ cho hắn, nhẹ gật đầu nói: “Về
lúc đó ta quả thực xin lỗi ngươi, nhưng vì Liên Nhu ta cũng không có cách khác. Ta ở trước thành cũng như ngươi đã nói, ta đợi
ngươi tìm đến tính sổ…”
Tần Liệt nhíu mày, nhìn mặt Dĩ Uyên, nét mặt cũng trở nên phức tạp.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Dĩ Uyên lại hỏi
“Chúng coi trọng Không Gian Giới của chúng ta, muốn giết người
cướp của, đáng tiếc lại không đủ khả năng.” Tần Liệt dùng vài câu giải thích rõ ràng.
“Dĩ Uyên! Không phải như vậy!” nữ tử Thương Vũ Hội thét lên.
Dĩ Uyên quay đầu lại nhìn nàng, chán ghét nói: “Ngươi nghĩ gì
vậy? Ta cùng bằng hữu nói chuyện, ngươi đủ tư cách xen vào?”
Phất tay một cái, Dĩ Uyên băng lãnh vô tình nói: “Ta với Nhâm
Nam sớm đã có xung đột, hắn đã chết cũng bớt đi phiền toái.
Ba đứa còn lại xử lý đi, lúc về nói bị Tà Tộc làm thịt.”
Năm người sau lưng Dĩ Uyên, như thiên lôi hắn do hắn chỉ đâu đánh
đó, nghe vậy sắc mặt phát lạnh, trầm mặc lấy linh khí, giết
về bên đó.
Ba người sợ hãi gào thét không ngờ Dĩ Uyên lại hạ sát thủ với chúng, chửi Dĩ Uyên ăn cây táo rào cây xung.
“Ra chỗ khác nói chuyện a.” Dĩ Uyên để năm người ở lại thanh
lý, nói với Tần Liệt một câu rồi quay người bước đi.
Tần Liệt trầm mặc cũng đi tới.
Tống Đình Ngọc cười khanh khách, không chút hiềm nghi, thoải mái theo sát hai người.
"Vị này chính là Huyền Thiên Minh tiểu thư Tống Đình Ngọc a?" Lúc nàng đi tới, Dĩ Uyên chỉ nhìn thoáng qua, liền một lời liền vạch
trần thân phận nàng.
“Không hổ là người có tiềm lực nhất Tử Vụ Hải a, nếu sau này Bát Cực Thánh Điện không chịu nhận ngươi, đến Huyền Thiên Minh,
Tống gia ta nhận ngươi.” Tống Đình Ngọc khẽ cười nói.
“Ta cũng không phiền Tống Tiểu thư phí tâm.” Dĩ Uyên lại trở nên ôn hòa như lúc trước, lạnh nhạt cười nói: “Ta có mấy câu muốn nói riêng với Tần Liệt, phiền Tống Tiểu thư cấp cho chút tình mọn, tại hạ cảm ơn trước.” Hắn khom người thi lễ.
Tần Liệt cũng nhìn nàng một cái.
“Được rồi, thấy ngươi có chút phép tắc, ta liền đi vậy.” Tống Đình Ngọc lúc này mới rời đi.