Hung sát khí tử vong nồng đậm, từ trong đồ án tanh máu đó tràn đầy ra, mang theo năng lượng tà ác hủy diệt sinh cơ.
Rất rất nhiều bọt máu, như trong đầm lầy máu tươi bốc lên bọt, từ trong đồ án máu tanh kia tràn ra.
Trong mỗi một cái bọt máu tươi đầm đìa, tựa như đều mơ hồ có thể nhìn thấy một khuôn mặt xen lẫn thống khổ, tuyệt vọng cùng sợ hãi mơ hồ. Những khuôn mặt đó có như ác ma, có như tộc nhân Linh tộc, cũng có giống Vũ tộc và Cốt tộc, cũng có không ít chủng tộc kỳ dị Tần Liệt không nhận ra.
Các khuôn mặt mơ hồ đầm đìa máu đó, tựa như toàn bộ bị Hạo Kiệt giết chết, bọn họ vừa hiện ra, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương không thành lời.
Từng tiếng kêu thảm thiết, tai không nghe thấy, lại đến thẳng linh hồn thức hải của Tần Liệt.
“Oành!”
Thân thể độn đi của Tần Liệt như dính đòn nặng, loạng choạng một cái ở giữa không trung.
Cùng lúc đó, đồ án tanh máu đó đột nhiên từ không trung chụp xuống.
“Ngươi thực cho rằng ngươi vô địch rồi?”
Tần Liệt quay đầu, trong đôi mắt nham thạch nóng chảy phun trào, một mái tóc dài đỏ rực điên cuồng sinh trưởng.
“Huyết Chi Bạo Liệt Thuật!”
Một đoàn huyết quang cuồn cuộn lửa, từ trong lòng bàn tay hắn ngưng kết ra, trong huyết quang đó lượn lờ vô cùng vô tận huyết khí thô bạo, như một trái tim nhảy lên không ngừng bành trướng.
“Oành!”
Huyết quang phát nổ, một cỗ khí tức huyết sát kinh người, như nhấc lên sóng triều ngập trời, trực tiếp cuốn ngược về phía đồ án tanh máu trên trời.
“Vù vù vù!”
Ánh sáng bạc rực rỡ hiện ra, đan xen thành nguyệt mang sắc bén, vặn ở đồ án tanh máu trên trời.
Ở dưới “Nguyệt lệ” của U Nguyệt tộc, huyết tinh đồ án do Hạo Kiệt ngưng kết bị cắt phá thành mảnh nhỏ.
Thân thể Hạo Kiệt muốn lao tới, giờ phút này chợt khựng lại, trong mắt hắn đột nhiên hiện ra một đạo hào quang sáng ngời.
Một khối Huyết Nhục Phong Bi ở ngực hắn như bị hắn cứng rắn áp chế xuống.
“Ngươi vẫn là giữ lại tinh lực đối phó đám ác ma Bổn Nguyên Thâm Hải kia đi.” Tần Liệt bĩu môi, lạnh lùng trào phúng nói: “Ta còn cho rằng ngươi lợi hại bao nhiêu, cũng chỉ như thế.”
“Oành!”
Lại là một mảng huyết mang to lớn, từ trong đồ án tanh máu bị xé nát kia bộc phát, hơn nữa có các tia chớp xen lẫn trong đó.
Rất nhiều khí tức tử vong ngưng tụ đồ án tanh máu, từng cái khuôn mặt mơ hồ đầm đìa máu lập tức bị gột rửa thành tro bụi.
Hạo Kiệt thét lớn một tiếng, trên mặt hiện ra ửng đỏ không khỏe mạnh, một tay ôm ngực, ánh mắt khẽ thay đổi.
“Tần Liệt!” Kiền Thăng mở miệng quát to.
“Gặp lại sau.” Vẻ mặt Tần Liệt lạnh nhạt, không thèm nhìn những tộc nhân Thần tộc kia, xoay người rời khỏi.
Lần này không có ai ngăn cản nữa.
Huyết quang trong mắt Hạo Kiệt lấp lóe, đột nhiên bổ về phía tộc nhân Thị Huyết gia tộc ở gần kia, một chưởng chính giữa gáy hắn.
Người nọ vừa vặn chính là một kẻ lúc trước kêu gào hung hăng nhất.
“Phốc!”
Các tia máu từ mắt, lỗ mũi, lỗ tai người nọ chảy ra, làm bộ dạng hắn tỏ ra dữ tợn vô cùng.
“Ngươi!” Người này lớn tiếng rít lên.
Hạo Kiệt hừ một tiếng, ngón giữa của tay kia đột nhiên đâm vào trong não người này.
Nháy mắt huyết quang bắn ra.
Các tia khói hồn màu đen, từ trong thất khiếu của người này trào ra, khói hồn đó vặn vẹo biến ảo, tụ tập cùng một chỗ, hóa thành một hồn ảnh không nhìn thấy hình dáng.
Thương Diệp biến sắc, lập tức nhìn chằm chằm về phía một người của Hắc Ám gia tộc.
Người nọ, rõ ràng cũng là một người Tần Liệt lúc trước chỉ rõ.
Hắn vừa thấy Thương Diệp trông lại, không khỏi “Khặc khặc” cười quái dị, nói: “Thần tộc các ngươi thật sự là một chủng tộc không biết cảm ơn.”
Một đạo hồn ảnh đầy đủ, từ trong thiên linh cái của hắn trôi nổi ra, không đợi Thương Diệp phản ứng lại, hồn ảnh này lập tức bay xa.
Hai đạo hồn ảnh nhanh chóng hội hợp, ở trước khi tộc nhân Thần tộc kịp động thủ, nháy mắt ẩn nấp vào bóng tối không thấy nữa.
“Tần Liệt không sai! Hai người bọn hắn quả nhiên đã bị Hồn tộc hại!” Lưu Dạng kêu la, hướng về phương hướng Tần Liệt rời khỏi đuổi theo.
Kiền Thăng và Vụ Sa sửng sốt một chút, cũng vội vàng đuổi theo.
Người còn lại thì sững sờ ở tại chỗ, đều kinh nghi bất định nhìn Hạo Kiệt, vẻ mặt không rõ nguyên do.
Bọn họ không rõ Hạo Kiệt vì sao sẽ đột nhiên tin Tần Liệt.
“Hạo Kiệt, vì sao ngươi sẽ... Bỗng nhiên tin tưởng Tần Liệt?”
Thương Diệp sau khi mắt thấy hai luồng hồn ảnh của Tác Mỗ Nhĩ hợp nhất, nhanh chóng đi xa, ngẩn người, tò mò nhìn về phía Hạo Kiệt.
Lúc này, Kiền Thăng và Lưu Dạng đã sốt ruột không thể chờ đợi đuổi hướng Tần Liệt, ý đồ đem Tần Liệt khuyên bảo trở về.
Người còn lại tự biết không có cảm tình thâm hậu với Tần Liệt, cảm thấy đuổi kịp cũng không có tác dụng quá lớn, cho nên đều dừng lại tại chỗ.
Bọn họ đều cảm thấy kỳ quái đối với Hạo Kiệt đột ngột hạ sát thủ.
Hạo Kiệt sau khi giao thủ ngắn ngủi với Tần Liệt, giống như lập tức đánh mất hoài nghi đối với Tần Liệt, sau đó quay lại lập tức đột ngột hạ sát thủ với tộc nhân Thị Huyết gia tộc kêu gào hung nhất.
Người nọ không kịp đề phòng, bị Hạo Kiệt nháy mắt khống chế, trong mắt, lỗ mũi tràn ra các làn khói hồn của Tác Mỗ Nhĩ, do đó chứng thật Tần Liệt phán đoán không sai -- trong bọn họ quả thực tồn tại hồn nô của Tác Mỗ Nhĩ.
“Chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi.” Vẻ mặt Hạo Kiệt lạnh nhạt.
Vừa thấy thái độ này của hắn, mọi người liền biết Hạo Kiệt không muốn nhiều lời, cũng liền biết không cần nghĩ từ chỗ Hạo Kiệt thu được tin tức gì hữu dụng.
“Xem ra chúng ta đã oan uổng hắn.” Quang Minh gia tộc Minh Hú nhíu mày nói.
Thương Diệp than nhẹ một tiếng, nói: “Hy vọng Kiền Thăng và Lưu Dạng có thể khuyên bảo hắn trở về.”
Minh Hú lắc lắc đầu, nói: “Đổi là ta, chỉ sợ cũng sẽ không trở lại nữa.”
Trong mắt Thương Diệp toát ra hối hận.
...
Kiền Thăng và Lưu Dạng trong bóng đêm đuổi theo một lúc.
Bọn họ từ đầu tới cuối chưa nhìn thấy bóng người Tần Liệt, cũng không cách nào phát hiện khí tức Tần Liệt, hai người đã chuẩn bị từ bỏ.
Nhưng vào lúc này, Tần Liệt lại chủ động hiện thân.
“Bọn họ vừa rồi xác nhận ngươi không sai!” Vừa thấy hắn lộ mặt, cầm trong tay một khối Ám Diệu Thạch, Lưu Dạng vội hưng phấn nói: “Hai người kia ngươi nhận định hồn nô tộc nhân Hồn tộc, đã bị Hạo Kiệt và Thương Diệp bức ra nguyên hình! Tần Liệt, ta nghĩ hiện tại mọi người đều sẽ tin tưởng ngươi, ngươi không cần rời khỏi nữa!”
Kiền Thăng cũng nói: “Chúng ta rất cần ngươi.”
“Cho dù không có lúc trước bọn họ hoài nghi, ta cũng sẽ không tiếp tục cùng một chỗ với các ngươi.” Vẻ mặt Tần Liệt áy náy, nói: “Nói thực ra, ta quả thực gạt các ngươi ở trên một số chuyện, chẳng qua... Ta cũng không có gì ác ý.”
“Ta tin tưởng ngươi.” Lưu Dạng nghiêm túc nói.
“Ta cũng tin tưởng ngươi.” Kiền Thăng tỏ thái độ.
Tần Liệt cười nhạt, nói: “Ta biết các ngươi tín nhiệm ta. Nhưng người khác không phải thế. Hơn nữa, ta không xác định sau khi một số chuyện trên người ta hiển lộ ra, có thể dẫn phát chuyện càng không tốt hơn hay không. Cùng với như vậy, ta còn không bằng rời khỏi các ngươi, để nội bộ các ngươi không khắc khẩu, toàn lực đi đối phó những ác ma kia.”