Linh Vực

Chương 1349: Chương 1349: Hy vọng xa vời




Tần Liệt trầm mặc một lát, nói: “Ngươi nghĩ giống ta.”

Nam Khi cả kinh.

“Hệ thống lực lượng của Linh Vực chúng ta, ảo diệu tu luyện linh hồn, còn có ngưng luyện hồn đàn, có lẽ chính là tham khảo quá trình diễn hóa của Bổn Nguyên Thủy Giới. Vực Thủy cảnh của chúng ta, từ một số phương diện nào đó đến xem, cũng cùng Bổn Nguyên Thủy Giới hình thành có hiệu quả kì diệu như nhau.” Tần Liệt nói.

Nói xong, hắn lấy tâm thần để điều tra linh hồn não hải.

Linh hồn não hải hắn cũng là một mảng không gian vô biên, nơi này có hồn hồ, là linh hồn lực tinh thuần ngưng kết thành, sâu trong hồn hồ thì là chân hồn của hắn.

Cái đó và Bổn Nguyên Thủy Giới, Bổn Nguyên Thâm Hải, còn có Bổn Nguyên Tinh Diện bên trong, quả thật cực kỳ tương tự.

Bí mật về Bổn Nguyên Thủy Giới, đến từ phân thân Hồn Thú của hắn, nói đúng hơn... bắt nguồn từ ký ức của Hồn chi thuỷ tổ.

Nhân tộc Linh Vực cũng là ở dưới Hồn chi thuỷ tổ dạy, chậm rãi hiểu biết bí mật linh hồn, do đó phát triển ra hệ thống tu hồn tu luyện linh hồn, ngưng luyện từng tầng hồn đàn.

Căn cứ hiểu biết ảo diệu Bổn Nguyên Thủy Giới của hắn hiện nay, lại liên hệ tới kỳ diệu tu hồn của nhân tộc, hắn đoán hệ thống tu luyện của nhân tộc hiện nay, tất nhiên tham khảo quá trình diễn biến cùng hình thành của Bổn Nguyên Thủy Giới.

Nhất là, ở cảnh giới cuối cùng của nhân tộc Linh Vực, còn vừa vặn là Vực Thủy cảnh.

Vực Thủy, cùng Bổn Nguyên Thủy Giới, chỉ cần nhìn từ cái tên, đã rõ ràng tồn tại liên hệ nào đó.

Điều này làm hắn càng thêm suy nghĩ sâu xa hẳn lên.

“Tần Liệt, ý tứ ngươi là chỉ cần tìm được Bổn Nguyên Thâm Hải, ở trên Bổn Nguyên Tinh Diện bên trong khắc xuống nhận thức của mình đối với ý nghĩ thâm ảo của lực lượng, có thể làm Bổn Nguyên Thủy Giới này, dựa theo ý chí của mình đi diễn hóa?” Kiền Thăng quát khẽ.

“Đại khái chính là ý tứ này.” Tần Liệt nói.

“Phải như thế nào mới có thể tìm được vị trí Bổn Nguyên Thâm Hải?” Nam Khi vội hỏi.

“Cái này... Ta cũng chưa có đầu mối.” Tần Liệt cười khổ.

Bổn Nguyên Thủy Giới này tối tăm tuyệt đối, linh hồn ý thức hắn phóng ra, cảm giác vẫn là bóng tối vô tận như cũ.

Linh hồn mất đi cảm giác lực cường đại, hắn liền không có cách nào quan sát khí tức năng lượng phụ cận, cũng chẳng khác gì người mù.

Kể từ đó, hắn muốn tìm Bổn Nguyên Thâm Hải, liền không thể ỷ lại linh hồn ý thức.

Hắn cũng không thể nào xuống tay.

“Ta nghĩ mọi người vẫn là lĩnh ngộ cho vững trước huyền bí của huyết mạch mình đi.” Vụ Sa lạnh nhạt nói.

“Cũng đúng...” Kiền Thăng thở dài một hơi.

Sau đó, đám người Tần Liệt và Kiền Thăng mượn dùng hai khối Ám Diệu Thạch, vừa chậm rãi không mục đích lượn lờ chung quanh, vừa tĩnh tu cảm ngộ mê hoặc về huyết mạch.

Thời gian vội vàng.

Hôm nay, hắn lại một lần tiến vào tầng không gian thứ tư của Trấn Hồn Châu, đột nhiên nhìn thấy năm Hư Hồn Chi Linh, bởi vì một đám hồn ảnh của hắn đến, bị lần lượt đánh thức.

Trừ Hỏa Linh, năm Hư Hồn Chi Linh kia bị bọt khí kỳ dị trong suốt phân biệt bao lấy, đang hướng hắn truyền đến linh hồn ý niệm.

Hắn lập tức biết năm Hư Hồn Chi Linh đều đã đột phá đến cấp sáu đã đói.

“Ừm, ta lát nữa thả các ngươi ra ngoài.” Tần Liệt đưa tin.

Chợt, một đám linh hồn u ảnh đó của hắn lập tức trở về thức hải bản thể.

Hắn thông báo Kiền Thăng một tiếng, nói đi lại ở phụ cận một chút, liền bỏ lại mọi người yên lặng cảm thụ ảo diệu của lực lượng huyết mạch, một mình một người rời khỏi nơi đây.

Hắn đến một khu vực cách đám người Kiền Thăng vài trăm thước.

Hắn ở nơi này đem năm Hư Hồn Chi Linh lấy Hỏa Linh dẫn đầu thả ra.

Đủ loại linh tài thuộc tính khác nhau, từ trong nhẫn không gian của hắn, nhất nhất chồng chất ở trên đất đá.

Năm Hư Hồn Chi Linh lập tức thoải mái ăn uống.

“Có biết Bổn Nguyên Thủy Giới hay không?”

Ở lúc Hư Hồn Chi Linh nuốt ăn linh tài thích hợp thuộc tính của mình, hắn gọi ra U Dạ khí hồn của Nguyệt Lệ, thuận miệng hỏi.

“Chưa từng nghe nói.” U đêm đáp lại, “U Nguyệt tộc chúng ta chỉ là một chủng tộc nhỏ, Ám Nguyệt giới cũng ở nơi hẻo lánh, cho nên thân là tộc trưởng hiểu biết của ta cũng có hạn, xin lỗi.”

“Thôi.” Hắn lại đem Nguyệt Lệ thu hồi.

Một lát sau.

Năm Hư Hồn Chi Linh đem các linh tài hắn lấy ra, sau khi cắn nuốt sạch sẽ, chúng nó bắt đầu vui vẻ đi lại chung quanh.

Ở Bổn Nguyên Thủy Giới tuyệt đối tối tăm này, chỉ một lát, hắn đã phát hiện Hư Hồn Chi Linh không biết trôi giạt tới đâu.

“Y nha! Y nha y nha!”

Đột nhiên, Mộc Linh truyền đến tin tức linh hồn, giống như cực kỳ vui.

Tần Liệt chợt chấn động, “Ngươi đã phát hiện thứ kỳ lạ?”

Mộc Linh đáp tin lần nữa.

Tần Liệt sửng sốt một chút, trước bảo Mộc Linh không cần vội, sau đó mới đứng lên.

“Mọi người đều đến ta bên này!” Hắn giương giọng quát.

Đám người Kiền Thăng đang tu luyện, nghe được tiếng hắn, lập tức đứng lên, nhanh chóng tụ tập lại.

Hai khối Ám Diệu Thạch như ngọn đèn mờ mịt, ở dưới Kiền Thăng và Nam Khi khống chế, trôi giạt đến.

Bóng người Tần Liệt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó bỗng nhiên hiện ra ở trong mắt đám người Kiền Thăng.

“Làm sao vậy?” Lưu Dạng sau khi qua đây, nghi hoặc dò hỏi.

“Đã phát hiện một số thứ, mọi người theo ta.” Tần Liệt nói.

Linh hồn liên hệ giữa hắn với Hư Hồn Chi Linh, có thể làm hắn cho dù ở bí cảnh tuyệt đối tối, vẫn có thể tìm được chuẩn xác vị trí của Hư Hồn Chi Linh.

Vì thế, Hư Hồn Chi Linh ở phía trước, hắn ở phía sau nhanh chóng lướt đi.

Kiền Thăng và Nam Khi điều khiển hai khối Ám Diệu Thạch, mang theo đám người Lợi Duy và Lưu Dạng, thì là gắt gao bám theo.

“Ồ...”

Trong lòng Tần Liệt thầm hô, thông qua linh hồn liên hệ với Hư Hồn Chi Linh, hắn biết không chỉ Mộc Linh, ngay cả Lôi Linh và Thủy Linh tựa như cũng hưng phấn.

Hư Hồn Chi Linh vừa mới đột phá đến huyết mạch cấp sáu không lâu, bình thường ở sau khi ăn, đều sẽ ngủ say một đoạn thời gian tiêu hóa.

Lần này, chúng nó chẳng những chưa vội vã quay về không gian trong Trấn Hồn Châu, còn chỉ dẫn hắn.

Cái này nói rõ một hiện tượng rất dễ hiểu -- Hư Hồn Chi Linh không chịu bóng tối tuyệt đối của Bổn Nguyên Thủy Giới này ảnh hưởng.

Hắn, đám người Kiền Thăng và Nam Khi, mặc dù mượn dùng ánh sáng hai khối Ám Diệu Thạch, cũng chỉ có thể nhìn thấy khu vực mười mấy thước phụ cận.

Xa nữa... Ám Diệu Thạch cũng không chiếu đến.

Cái này ý nghĩa phạm vi tầm mắt bọn họ có thể đạt tới, cũng chỉ mười mấy thước, khoảng cách ngắn ngủi như thế, làm bọn họ rất khó có quá nhiều động tác ở đây.

Nhưng Hư Hồn Chi Linh hiển nhiên không phải như vậy.

Qua không sai biệt lắm nửa canh giờ, Hư Hồn Chi Linh vẫn đang lao vút đi, cái này nói rõ chúng nó chẳng những có thể ở Bổn Nguyên Thủy Giới bóng tối tuyệt đối cảm giác được khác thường, hơn nữa phạm vi cảm giác còn rất rộng.

Tần Liệt thậm chí cảm thấy cảm giác lực của Hư Hồn Chi Linh ở đây vượt qua bên ngoài.

Khi bọn họ biến thành người mù, linh hồn đều chịu hạn chế, năng lực của Hư Hồn Chi Linh... Giống như được tăng phúc ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.